[Dịch]Bảo Giám

Chương 19 : Vượt ngục (thượng)




Trại giáo dưỡng thanh thiếu niên trước kia là một trại giam, có lịch sử xa xưa từ thời kỳ kháng Nhật, những phòng giam kín này đều là được giữ lại từ thời đó, theo những gì Lý Phàm biết, vẫn chưa thấy trong nước có phòng giam nào chuyên nghiệp như thế này, ngay cả người trưởng thành ở trong đó tinh thần cũng trở nên suy sụp, chứ đừng nói đến bọn trẻ.

Trong suy nghĩ của Lý Phàm, Tần Phong cho dù chín ccậu hơn so với những đứa trẻ khác, nhưng ở trong phòng giam kín một ngày, chỉ sợ cũng không chịu đựng nổi, như lúc Lý Thiên Viễn lần đầu tiên đi vào, chính tay anh đã phải cõng cậu ta ra.

- Tần Phong, ra ngoài đi, đợi chốc nữa ra ngoài mở mắt từ từ thôi, cẩn thận bị thương.

Sau khi cửa sắt mở, nương ngọn đèn yếu ớt trên hành lang, Lý Phàm đưa ánh mắt đến phòng giam chật hẹp kia, sẵn sàng đi vào đỡ Tần Phong ra, tình huống này đối với anh ta đã không phải lần đầu tiên.

- Nhanh như vậy đã ra ngoài sao?

Tần Phong mở to mắt, trên mặt lộ ra thần sắc bất mãn, hồi trước học võ chỉ để báo thù rửa hận và tránh bị ức hiếp, hơn nữa ngày nào cũng phải bôn ba kiếm kế sinh nhai, Tần Phong căn bản không có thời gian để lĩnh hội và suy ngẫm tỉ mỉ, hiện tại được một cơ hội tốt như vậy, nhưng lại bị người khác phá đám, hiện tại cậu chỉ hận không thể ném Lý Phàm trước mặt mình ra ngoài.

- Cậu… cậu nói cái gì?

Lý Phàm rất nghi ngờ tai mình có vấn đề, không ngờ còn có người muốn tiếp tục ở cái nơi quái quỷ này.

- Khụ khụ, tôi nói là cảm ơn quản giáo.

Tần Phong cũng ý thức được mình đã nói sai, vội vàng đứng dậy ra ngoài, thế nhưng dáng vẻ không tự nguyện lại lộ ra ngoài mặt, khiến những lời Lý Phàm đã chuẩn bị sẵn trước đó chẳng thể nói được câu nào.

- Tần Phong, đến đây rồi thì cải tạo cho tốt, đừng đem những tật xấu trước kia bên ngoài xã hội vào, biết không?

Đem Tần Phong đến ngoài phòng giam, Lý Phàm chỉ có thể giáo dục mấy câu không đến nơi đến chốn, bởi vì đối với thiếu niên cực kỳ khác người này, anh ta thực sự không biết phải nói thế nào cho tốt, chuyên ngành bản thân đã học dường như hoàn toàn không thể áp dụng lên Tần Phong.

- Biết rồi ạ, thưa quản giáo.

Tần Phong gật đầu, trên mặt không để lộ chút bất mãn nào, điều này khiến Lý Phàm cực kỳ thất vọng, lắc lắc đầu xoay người đi khỏi.

- Ha, nhóc con, cũng giỏi phết nhỉ?

Lúc Tần Phong đang định quay người lại, chỗ gáy đột nhiên một trận kình phong đánh tới, trong lòng khẽ động, Tần Phong cũng không trốn tránh, mặc cho một bàn tay vỗ lên vai mình.

- Đại ca Lý, anh nói gì thế? Em nghe không hiểu?

Tần Phong quay đầu, nhìn thấy người vỗ vai mình là Lý Thiên Viễn, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc khó hiểu, làm ra vẻ căng thẳng:

- Đại ca Lý, hôm qua đánh nhau em không hề chạy trốn đâu.

- Biết nhóc con không chạy trốn rồi, rất đáng mặt đàn ông con trai.

Lý Thiên Viễn rất cố gắng bày ra dáng vẻ hào sảng, chẳng qua khuôn mặt bị đánh kia thực sự quá thê thảm, cho dù qua một ngày rồi nhưng quầng mắt vẫn như gấu trúc, ném một điếu thuốc cho Tần Phong, mở miệng nói:

- Không biết đánh nhau cũng đừng lo, quan trọng là phải có dũng khí, sau này ở trong đây, mày chính là anh em của Lý Thiên Viễn này.

- Anh Phong, nào, em đốt thuốc cho.

Tần Phong vừa mới nhận điếu thuốc lá kia, Giang Bình liền tươi cười nịnh nọt sán lại gần, quẹt một que diêm đốt thuốc cho Tần Phong.

- Mẹ mày, Giang Bình, ngày hôm qua mày chạy đi đâu?

Nghe được giọng nói của Giang Bình, Lý Thiên Viễn lập tức nổi giận, phòng giam của cậu ta có tổng cộng mười mấy người, gần như mặt người nào người nấy đều có thương tích, cho dù là Tần Phong, hai cánh tay cũng chỗ xanh chỗ tím, chỉ có Giang Bình là nguyên vẹn, cũng là người hôm qua đi sau cùng trên sân thể dục, thừa dịp người khác không chú ý liền chuồn mất.

- Đại ca, em… hôm qua em đau bụng.

Thấy Lý Thiên Viễn giơ tay lên, Giang Bình vội vàng ôm bụng kêu:

- Là thật đó, anh hỏi Khỉ ốm xem, hôm qua em còn đi ngoài cả một ngày.

- Mẹ mày, vô dụng, vác chăn đệm của mày ra cạnh nhà xí đi.

Dáng vẻ vờ vĩnh của Giang Bình khiến Lý Thiên Viễn cũng không muốn để ý đến nó nữa, chỉ là bắt nó đổi chỗ nằm, trong phòng giam kiểu này cũng không có toilet độc lập, vị trí gần nhà xí, cái mùi đó tất nhiên chẳng dễ ngửi chút nào.

Giường của Giang Bình vốn nằm cạnh cửa sổ, tất nhiên giờ thuộc quyền sở hữu của Tần Phong, đây là cái mà Lý Thiên Viễn gọi là luận công phát thưởng.

“Đều là trẻ ranh cả, không ngờ cũng bày ra lắm trò đến vậy.”

Tần Phong thầm lắc lắc đầu, cậu cũng không ngờ bản thân lại có thể hòa nhập với phòng giam này như thế, có điều, đối với cậu đây là một chuyện tốt, tối thiểu khi bản thân có hành động gì dị thường, người cùng phòng giam sẽ không mách lẻo với quản giáo.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt Tần Phong đã ở trong trại giáo dưỡng đầy một tháng, đối với tình hình của Trung tâm cũng đã bắt đầu hiểu rõ.

Trại giáo dưỡng thanh thiếu niên thực hiện việc quản lý theo kiểu quân đội hóa, 6 giờ sáng hàng ngày đều phải rời giường tập thể dục, 7 giờ đến 7 rưỡi là thời gian ăn sáng, sau khi nghỉ ngơi nửa tiếng sẽ bắt đầu học chính trị, trong đó còn học cả pháp luật và văn hóa, mục đích của việc này tất nhiên là để những thiếu niên này sau này không giẫm phải vết xe đổ nữa.

Buổi chiều luyện tập đội ngũ một chút, điều này giúp tăng cường tính kỷ luật của các thiếu niên, còn buổi tối thời gian tổng kết học tập của chúng, bọn chúng mỗi ngày đều phải viết một bài cảm nghĩ tâm đắc, quản giáo hàng tuần sẽ kiểm tra định kỳ.

Kỳ thực đối với Tần Phong mà nói, những ngày thế này so với lúc ban đầu dẫn em gái lưu lạc, không biết hạnh phúc hơn gấp bao nhiêu lần, ngày ngày đều có đồ ăn thức uống, còn có thể học văn hóa, nếu không phải đi tìm em gái, Tần Phong thực sự muốn sống mãi trong này.

“Tại sao cứ cảm thấy luôn có người nhìn mình chằm chằm nhỉ?”

Đánh bóng rổ một lúc trên sân, Tần Phong có chút nghi ngờ xem xét xung quanh, không biết tại sao, một tháng gần đây cậu luôn có cảm giác có người giám sát mình, nhất là lúc trên sân thể dục, tựa như có ánh mắt luôn theo dõi.

“Vẫn nên cẩn thận hơn chút, nếu như không chạy thoát được, lần sau sẽ càng khó hơn.”

Sau khi cảm giác bị theo dõi lại dâng lên trong lòng, Tần Phong cũng không còn tâm tư chơi bóng rổ nữa, sau khi chơi trong tâm trạng bồn chồn một lúc thì lại trở về phòng giam với Lý Thiên Viễn.

Tần Phong tập võ xấp xỉ 6 năm rồi, hàng ngày nếu như không tập một chút cả người sẽ có cảm giác không được thoải mái, thế nhưng ở chỗ thế này, cậu lại không muốn để mấy người Lý Thiên Viễn nhìn ra điều gì, chỉ là hàng ngày vào giờ học, len lén ngồi trung bình tấn, mông chưa từng ngồi lên ghế.

- Tao nói này, Tần Phong, tao dạy mày hai ngón võ nhé, mày khí lực lớn như vậy mà không biết chút công phu nào thực sự rất đáng tiếc.

Nhìn Tần Phong hít đất, Lý Thiên Viễn cũng vô cùng ngạc nhiên, thằng nhóc này trông qua có chút gầy yếu nhưng cơ thể giống như làm bằng sắt, cực kỳ cứng rắn, hơn nữa tối nào cũng hít đất 300 cái, cho tới bây giờ chưa từng gián đoạn.

Đương nhiên, Tần Phong chưa từng để lộ công phu của mình, có nhiều lần ăn cơm gặp phải sự khiêu khích của đám người Nhiếp Nguyên Long, Tần Phong cũng đều khúm núm lựa chọn nhượng bộ, có vẻ lá gan hết sức nhỏ, cho nên người cùng giam xã cho rằng cậu trời sinh khí lực lớn mà thôi, cũng không hoài nghi gì cả.

Là đại ca của phòng giam, việc có thể phô diễn sức mạnh của mình, Lý Thiên Viễn tất nhiên là không cam lòng thua kém, có điều sau khi ngày hôm sau thắt lưng đau đến mức thiếu chút nữa không thể đi luyện tập, cậu ta cũng chẳng còn ý muốn phân cao thấp cùng Tần Phong nữa, thế nhưng cũng đã hình thành thói quen luyện tập mỗi tối, thân thể lại thành ra khỏe mạnh hơn trước rất nhiều.

- Đại ca Lý, hay là thôi đi, em cũng không đánh nhau với người ta, học võ làm gì?

Tần Phong ngẩng đầu lên, cười cười chất phác, sau khi làm xong 300 cái hít đất, cầm lấy sách vở bắt đầu nghiêm túc viết bài cảm nghĩ, bất cứ ai cũng đều không nhìn ra, Tần Phong đã quyết định, hôm nay sẽ trốn khỏi Trại giáo dưỡng.

Thời gian một tháng trời, từng cánh cửa của Trung tâm tạo nên từ nhà tù cũ này, giờ đổi ca của cảnh sát vũ trang, giờ bàn giao của quản giáo, thời điểm nào là lúc đội canh gác dễ dàng sơ ý nhất, Tần Phong trầm lặng ít lời đã sớm nhớ kỹ trong đầu.

Đến thời điểm 9 giờ, tiếng còi tắt đèn vang lên, toàn bộ Trung tâm, ngoại trừ đèn trên tường bao sáng như ban ngày thì tất cả đèn đều tắt, toàn bộ Trung tâm được bao phủ trong bóng tối.

Sau khi năm tiếng đồng hồ trôi qua, Tần Phong vốn trông có vẻ đã ngủ say bất ngờ mở mắt, cẩn thận nghe ngóng tần suất hô hấp của mấy người bên cạnh, Tần Phong chậm rãi ngồi dậy, nếu như bây giờ đèn sáng liền có thể phát hiện ra, Tần Phong đi ngủ căn bản không cởi quần áo.

Vươn đầu ra ngoài cửa sổ quan sát suốt mấy phút, cảnh sát vũ trang bình thường vẫn đi đi lại lại trên trạm canh gác đã không thấy bóng dáng, Tần Phong hít một hơi thật sâu, lật người xuống giường.

Không phát ra bất cứ tiếng động nào, Tần Phong mang giày thể thao trên mặt đất vào, khom người xuống, đi đến bên cửa sổ, dùng tấm trải giường chuẩn bị sẵn quấn lấy hai thanh song sắt, lại lấy một cây gậy gỗ, xuyên qua giữa tấm trải giường kia.

Trước khi đi ngủ, Tần Phong đã nhúng tấm trải giường vào nước, tấm trải giường sau khi nhúng nước trở nên kiên cố lạ thường, sau khi dùng gậy gỗ ngắn quấn lại, tấm trải giường dần dần thít chặt lại, trói chặt hai thanh song sắt lại với nhau.

Còn về cây gậy gỗ kia là do Tần Phong tuần trước cố ý làm gãy cán cây lau nhà, thừa lại nửa nhỏ đó bị cậu giấu đi, thứ này không phải đồ sắt thép, cho nên cũng không có ai đặc biệt chú ý, lúc này lại phát huy tác dụng.

Gậy gỗ không ngừng chuyển động, hai song sắt to bằng ngón tay cái bắt đầu từ từ biến dạng, động tác của Tần Phong càng trở nên cẩn thận, để tránh gây ra tiếng động khi thép bị biến dạng, mỗi lần chuyển động gậy gỗ một vòng, Tần Phong gần như phải tiêu phí mất thời gian hai phút.

Nửa giờ trôi qua, dưới tác dụng của tấm trải giường, hai song sắt ở giữa cửa sổ không ngờ lại bị kéo lại gần nhau, mà khe hở bên cạnh đã đủ cho một người thò đầu ra.

Cẩn thận buông gậy gỗ ra, Tần Phong nhẹ nhàng chui ra qua khe hở, thân thể trong bóng đêm lao đi rất nhanh, cậu biết, phía sau cửa sổ chính là sân thể dục, mà góc chết duy nhất của sân thể dục lại chính là vườn rau đó, do có lưới thép ngăn trở nên chỉ có nơi đó là không có lưới điện.

“Không ngờ cậu ta lại muốn chạy trốn?”

Tần Phong không biết, ngay sau khi cậu vừa mới chui qua khỏi cửa sổ, Lý Thiên Viễn ngủ ở bên kia cửa sổ đột ngột mở hai mắt đang ti hí ra, hơn nữa gắt gao lấy tay phải bịt chặt miệng mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.