Những tiếng bạch bạch đều đặn vang lên. Cô gái co rúm, oằn người, rên rỉ mỗi khi cây roi quật xuống. Johny ngồi vắt một chân trên ghế, nghiêng đầu tựa vào tay phải.
- Đã quất đủ mười roi thưa chủ nhân!
Gã nô lệ lực lưỡng quỳ xuống bẩm báo. Johny lười biếng phất phất tay.
- Đưa cô ta đi!
- Vâng thưa ngài!
Nô lệ vừa rồi dám phản kháng hắn, nên bị Johny lôi ra quất không thương tiếc. Hắn không còn là chàng trai ngây thơ năm nào nữa. Kể từ khi hắn tiến hành chiến dịch bỏ trốn.
Hắn đã đào tạo ra phải tới cả trăm nô lệ chất lượng tốt trong gần một năm vừa qua. Một phần bán cho nội bộ tòa thành, phần nhiều thì gửi bán ở Tổ chức buôn lậu. Bây giờ hắn cực kì nổi tiếng. Mỗi ngày có tới hàng chục thư mời dự tiệc, ngoài kia có hàng ngàn kẻ muốn gặp hắn để mua nô lệ. Thương hiệu Johny Ouro giờ là một thứ xa xỉ dùng để khoe khoang giữa các quý tộc. Còn trong quá trình xây dựng thương hiệu đó, có bao nhiêu nô lệ xấu số không nhìn thấy ánh mặt trời, Johny cũng chẳng nhớ, mà thực ra thì hắn cũng không quan tâm!
Cũng vài tháng trôi qua kể từ khi Kat đăng quang vô địch. Nàng đang tích cực luyện tập cùng với Angel để chuẩn bị cho ba trận tranh tài cuối cùng - tranh giành nhà vô địch tối thượng. Johny khẽ liếc sang bên trái, màn hình hệ thống nhấp nháy hỏi.
- Chủ nhân có muốn nhận thưởng không?
Không phải lúc này! Màn hình biến mất.
Hắn đã đưa Kat và Isa tới liên minh tiến hành thi chứng chỉ. Sự kiện này gây ra một cú nổ lớn trong toàn bộ tòa thành: Bên cạnh Johny có tới ba người đạt S+! Tất nhiên đều là không chính thức, vì Kat và Angel đã là công dân tự do rồi, còn Isa thì chưa đủ vẻ đẹp. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là Johny có khả năng đào tạo ra S+ số lượng lớn! Ngay lập tức tên tuổi của Johny nổi còn nhanh hơn cả diều gặp gió! Đến mức năm vị hội trưởng còn phải mời hắn tới dự một cuộc họp kín, hi vọng hắn hạn chế số lượng nô lệ chất lượng cao - một vật có số lượng nhiều thì còn có thể quý nữa sao?
- Bẩm ngài, đây là thư mời của ngày hôm nay!
Một nô lệ xinh đẹp tuyệt trần cẩn thận bưng chiếc khay có xếp vài bức thư đẹp đẽ tỏa hương thơm ngát đến gần hắn. Cô ta tên là gì hắn cũng cóc nhớ nữa, hắn gọi ả là Số Một! "Các ngươi có tên, hãy giữ cái tên đó ở trong lòng! Còn ở nơi này, ta sẽ gọi các ngươi bằng số hiệu!" Số Một là món hàng chủ chốt của Johny đợt này, cô ta là một tỳ nữ hoàn hảo! Trải qua một thời gian "tẩm bổ ơn mưa móc", Số Một có thể dùng một ánh mắt, một động tác gạt tóc qua mang tai cũng đủ làm mất hồn bất cứ gã đàn ông nào, trừ hắn! Johny chỉ cười khi ở cùng ba người con gái hắn yêu, với những người khác vĩnh viễn là một bức tường băng lạnh lẽo hoặc vài nụ cười giả dối xảo trá.
Johny nhanh chóng liếc qua những bức thư - Số Một đã giúp hắn lọc bớt những bức thư nhảm nhí, là những thư mời của công dân dưới hạng A! Giờ Johny là ngôi sao của thế giới này, hắn chỉ chấp nhận gặp mặt những vị bộ trưởng đáng kính trở lên. Không chỉ một lần người ta thấy Johny được Shael mời tham dự các buổi tiệc thác loạn giữa các ma cà rồng. Có lời đồn lén lút rằng hắn đã "đại chiến" với toàn bộ các nữ ma cà rồng trong buổi tiệc đó, và Johny lại có thêm một danh hiệu "Vĩnh viễn không ngã"!
Giới cao tầng Ouro rất bực tức với quyết định ngớ ngẩn của Altar, vì đã để vuột mất một kẻ tài năng như Johny! À đấy, Johny cho dù là chủ nô hạng C, nhưng trên giấy tờ, hắn vẫn chỉ là công dân hạng D của khu Ouro mà thôi. Khi Kat gia nhập Convus, Johny cũng đệ đơn xin luôn, và cả hai nhanh chóng trở thành công dân hạng B, chính xác hơn thì Johny đã là công dân hạng A rồi! Quá nửa thành viên trong nghị hội đều ủng hộ hắn, hiển nhiên, hắn lén đào tạo nô lệ chất lượng cao cho họ đâu có ít!
- Sắp xếp lịch cho ta, bảy giờ ăn tối với một khách quý ở Quảng trường trung tâm!
- Vâng thưa ngài!
Số Một bên cạnh khả năng giường chiếu, còn được Johny dạy cả ca múa hát, cách đi đứng nói năng, cùng với kỹ thuật quản lý sổ sách. Johny tự tin khẳng định giá của cô ta sẽ không thua bất cứ nô lệ S+ nào, suy cho cùng, tất cả những gì người ta cần ở một nữ tháp tùng, hắn đều đã dạy! Hắn ra hiệu cho Số Một lùi, tiếp tục chống cằm trầm tư.
Lâu rồi hắn không đến thăm họ. Không phải là vì quá bận, mà là hắn cố tình xa lánh các nàng! Hắn không muốn để họ phải thấy mặt xấu xí của hắn. Phải! Johny đã giấu diếm tất cả, bí mật huấn luyện Thú cưng. Vì tiền, hắn không từ thủ đoạn nào hết! Các nô lệ của hắn đào tạo nghe lời, đúng, nhưng trong đầu họ, hắn trồng vào một chỉ lệnh đặc biệt. Khi có tín hiệu, họ sẽ tự động tuôn ra tất cả những bí mật họ thu thập được, cung cấp cho Johny nguồn tình báo vô cùng dồi dào. Nguy hiểm hơn, hắn còn có thể ra lệnh cho các nô lệ đó ám sát chính chủ nhân của mình!
Chẳng lẽ cảTòa Thành Trắng không ai biết việc này sao? Johny đã áp dụng kỹ thuật thôi miên cùng với phản xạ có điều kiện để khắc những ký ức đó vào não giữa của nô lệ, cho nên dùng phép thuật tuyệt đối không tìm ra dấu vết! Muốn xóa nó đi chỉ có thể cho nô lệ uống Nước thánh, mà làm vậy thì bao nhiêu công sức huấn luyện cho nghe lời coi như đổ sông đổ bể! Kỹ năng của nô lệ sẽ không mất đi, nhưng ký ức của họ thì quay trở về thời điểm mới tới thế giới này! Hãy thử tưởng tượng, một người tài năng - am hiểu cả đống kỹ năng tới thượng thừa, và có một kẻ đòi kẻ đó làm nô lệ cho hắn? Đùa à! Chính vì lẽ đó, bàn tay đen của Johny đã vươn ra toàn bộ Tòa Thành Trắng, sẵn sàng kích nổ quả bom bất cứ lúc nào!
Nhưng cũng vì vậy mà hắn không dám nhìn thẳng vào ánh nắng màu đỏ rực đó! Kat quá đẹp đẽ, quá rực rỡ, khiến hắn cảm thấy nhục nhã, xấu hổ khi đứng gần người con gái ấy. Một vài lần Kat đã đưa ra những gợi ý rất rõ ràng, hắn đều giả ngu! Hắn thèm khát nàng, nhưng lại sợ đôi cánh sáp này tan rã khi lại gần mặt trời! Hắn chờ, chờ tới khi tất cả mọi chuyện chấm dứt, hắn sẽ đường hoàng đứng trước mặt Kat, trở lại hình dáng hoàng tử bạch mã ngày nào, và tình yêu của họ sẽ lại một lần nữa bùng cháy sau thời gian dài thử thách!
Hắn mở bảng thuộc tính lên. Tất cả đều đạt màu xanh lá rực rỡ! Hắn thậm chí còn không cần Angel hỗ trợ! Đầu tiên hắn chia nô lệ thành các nhóm phù hợp, ví dụ như xếp mười nô lệ có tố chất học nấu ăn thành một lớp chẳng hạn. Hắn sẽ dạy toàn bộ các đầu bếp đó, ai tiến bộ nhanh nhất sẽ được thưởng, và kẻ đó sẽ thay mặt hắn dạy những kẻ kém hơn, còn hắn chỉ cần dạy riêng người này thôi. Như thế sẽ tiết kiệm được nhiều công sức hơn là dạy nguyên một lớp!
Johny vuốt vuốt chiếc nhẫn trên tay. Nhẫn Bò tót, phần thưởng khi Kat trở thành nhà vô địch! Có nó, hắn chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi, nhưng tinh thần thì lại là chuyện khác! Về phần vương miện Quạ, xì, hắn bây giờ đủ sức đánh chết một con Chúa tể Cthulu luôn ấy chứ, nhưng tiếc là ký kết thì không! Hắn không có lồng chứa!
Trong số bốn thần khí mà hệ thống yêu cầu hắn hoàn thành nhiệm vụ, chỉ còn có vòng cổ Rắn là hắn chưa chạm tới được! Vòng cổ Rắn yêu cầu hắn phải sở hữu một con ngựa vô địch trong cuộc thi đua ngựa - cũng không sao, hắn sắp hoàn thành rồi! Để tránh bị ba cô nàng biết được, hắn sử dụng quyền nặc danh đối với nô lệ của mình, nên đấu trường sẽ không xướng lên tên thật của hắn khi giới thiệu các nô lệ.
***
Quảng trường trung tâm.
Đó là một cái sân rộng lát đá hoa cương trong khu phố Trắng, là nơi tổ chức các buổi tiệc năm mới giữa các quan chức cấp cao, cũng là nơi Giáo hoàng tiến hành chúc phúc. Mọi khi Quảng trường rất tấp nập, cho dù là trời tối, nhưng bây giờ thì nó vắng lặng, chỉ có một đám lính gác đứng bên ngoài ngăn chặn người khác tiến vào.
Johny đánh giá đội vệ binh: Một S+, vài chục A+, thật là một đội hình rởn tóc gáy! Nhưng nếu như hắn muốn đi thì từng này còn chưa đủ để ngăn lại! Johny giơ thư mời lên, tiến vào trong.
Chính giữa quảng trường đặt một cái bàn dài, phía trên đặt một giá nến ba chạc. Đầu bàn là một kẻ mặc bộ đồ trắng xóa, rất cầu kỳ! Khi Johny tiến tới gần, hắn để ý thấy tai người đàn ông này hơi nhọn.
Ông ta đứng dậy, mỉm cười chào hắn.
- Xin chào Johny Convus! Ta là lãnh chúa Spectre.
Johny nhạy cảm nhận ra Spectre chưa từng nói dòng họ. Ở Tòa Thành Trắng, người ta chỉ không có "họ" trong hai trường hợp, một là nô lệ, hai là cư dân khu phố Trắng. Spectre là người sau.
- Xin chào ngài Spectre! Hân hạnh được gặp mặt!
Người hầu bắt đầu bưng đồ ăn lên. Với trình độ giao tiếp như hiện tại, không khó để Johny và Spectre ăn nhịp với nhau, hòa hoãn bầu không khí xa lạ bằng những câu chuyện vặt vãnh vô nghĩa về chính trị và phụ nữ. Sau khi cả chủ lẫn khách đều hài lòng, Spectre ra hiệu cho Johny đi theo.
- Ta già rồi, ăn xong cần đi dạo một chút cho dễ tiêu! Cậu có muốn đi cùng ta không?
Trong giọng nói ấy không có chút ý tứ "mời" nào cả! Johny nhún vai, đi theo. Có điều hắn còn lâu mới tin lão ta đã già! Là một người thuộc tộc Tiên, Spectre trông vẫn trẻ và đẹp trai như bình thường. Lớp áo ở phần bụng không hề lồi ra dù đã ôm sát người, chứng tỏ lão vẫn chăm chỉ luyện tập, chí ít cơ thể lão chưa tới mức "rệu rã".
Spectre dẫn Johny đi dạo xung quanh Quảng trường, giới thiệu những ngôi nhà gần đó thuộc về ai, có chức vụ gì. Chợt lão ta ngừng lại khi chỉ vào một căn biệt thự rất đẹp.
- Đó là nhà của em trai ta!
Lão ta trầm ngâm, như thể đang lục lọi lại những ký ức từ xa xưa. Johny biết ý, đứng yên phía sau lão.
- Ta là một kẻ thành công, Johny ạ! Ở thế giới này, ta muốn gì có nấy, tiền bạc gái gú quyền thế! Nhưng có một thứ vẫn như chiếc gai nhọn đâm vào lòng ta! Là em trai ta! Nó từ nhỏ đã thắng ta trên mọi lĩnh vực, và khi hai anh em ta tới tòa thành này, nó vẫn hơn ta một cái đầu. Thật không thể chấp nhận được!
- Ta nghe đồn cậu là chủ nô giỏi nhất đúng không?
- Ngài quá lời rồi, tôi sao mà so được với các hội trưởng hay phó hội trưởng!
Johny cười giả lả.
- Rất khiêm tốn, Johny, nhưng trong trường hợp này ta phải nói là cậu quá giả dối rồi! Ta dám chắc đám hội trưởng đó không bằng nổi một góc của cậu đâu!
- Tôi không dám cho ý kiến, thưa ngài!
- Em trai ta đối đầu với ta quá lâu rồi, và ta đã mệt với cuộc chiến này! Ta phải dạy cho nó một bài học! À, đừng cố tìm cách dàn xếp mối quan hệ giữa hai bọn ta!
- Alfred có một đứa con gái, là đứa con duy nhất vợ nó để lại trước khi qua đời vì khó sinh. Với Alfred, đứa bé là cả thế giới này, và vì nó, Alfred sẽ làm tất cả!
Cả hai tiếp tục đi dạo thêm một đoạn. Spectre chắp hai tay sau lưng, thở dài.
- Felicity là một đứa trẻ xinh đẹp, một nàng công chúa đích thực, được giáo dục lễ nghĩa và tri thức ngay từ khi còn nhỏ. Nhưng chính vì Alfred quá nuông chiều con bé, nên Felicity cũng là đứa trẻ hư đốn nhất khu phố Trắng. Con bé kiêu ngạo, yêu cầu mọi thứ phải được đưa đến cho nó trên những chiếc đĩa vàng, và luôn luôn nhìn đời bằng nửa con mắt.
- Ngài muốn tôi ám sát cô bé sao?
- Không không, Johny! Cứ từ từ nghe ta kể tiếp! Ngoại trừ cái tôi quá lớn, còn đâu con bé hoàn hảo về mọi mặt. Rất nhiều các chàng trai trong tòa thành đều ngấp nghé muốn chiếm được bông hoa này.
- Và sự trả thù của ta thì tàn độc hơn giết nhiều! Ta đã trả đám Buôn lậu một khoản tiền lớn, rất lớn, để bắt cóc con bé, nhân lúc em trai ta đang bận rộn đàm phán ở thế giới khác. Cái này chắc cậu chưa biết, nhưng Tòa Thành Trắng đang muốn vươn tầm ảnh hưởng đến các thế giới mới, với sự trợ giúp của Ada, tất nhiên! Có điều chuyện đó không phải vấn đề lúc này! Vấn đề là ta muốn cậu biến Felicity thành một nô lệ mạt hạng nhất và huấn luyện con bé!
- Cậu sẽ phải bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để chuộc con bé về, nhưng yên chí, phần thưởng ta dành cho cậu sẽ rất đáng với những gì cậu phải bỏ ra! Đám Buôn lậu tổn thất rất nhiều nhân lực trong lúc bắt cóc, nên chúng sẽ mong đợi được bồi thường, cái này cậu phải tự đàm phán!
- Alfred đã áp đảo ta quá lâu rồi, có điều ta mới là người cười cuối cùng! Hãy biến con bé thành một nô lệ tình dục xuất sắc nhất! Con bé sẽ phải nghe lời chủ nhân hoàn toàn! Kể từ khi cậu mang nó về, hãy cho nó ăn tinh trùng Cthulu, và chỉ cho ăn thứ đó!
- Poison cung cấp bao nhiêu dịch vụ xỏ khuyên, thì cậu mua từng ấy dịch vụ cho con bé. Đặc biệt phải cho nó đeo xích núm vú! Không được bỏ chúng xuống trong bất cứ tình huống nào! Tiện thể, mang Felicity đến chỗ lão Bo và xăm tất cả các loại hình xăm Bo có thể thực hiện!
- Nghe có vẻ tệ!
Johny nhún vai. Thâm tâm hắn khinh miệt kẻ đứng trước mặt mình!
- Chưa hết! Cậu sẽ phải ngủ với nó liên tục, biến nó thành một con dâm phụ thèm khát tình dục rẻ tiền nhất! Bắt nó đeo bi rung mọi lúc mọi nơi kể từ khi cậu phá trinh nó! Yêu cầu nó phải tắm rửa cho cậu, phải phục vụ cậu bằng mọi cách, và vắt sữa Cthulu! À đấy, cậu sẽ phải có Cthulu cho Felicity thực hành!
- Ồ, nhưng tôi chưa phải là một chủ nô hạng A thưa ngài!
- Ta có thể dàn xếp cho liên minh lén xây một lồng chứa cho cậu! Nhưng Cthulu thì cậu phải tự kiếm!
- Tạm thời bỏ qua nó, còn gì nữa không?
- Con bé sẽ phải trở thành nhà vô địch tối thượng trong trò đua ngựa. Đúng vậy, ta muốn nó phải bị toàn bộ Thành Trắng bêu riếu! Để cư dân thế giới này biết được công chúa Felicity đã trở thành con điếm khát trai như thế nào! Mang con bé đến cho ta, trong tình trạng kích thích tột độ và đang mang thai - con của ai cũng được! Ta không thể chờ đợi để nhìn thấy mặt thằng em ta khi biết thế giới của nó đã hóa thành cái gì! Ha ha ha ha ha!
- Như vậy, tôi có bao nhiêu lâu?
- Ta có thể trì hoãn Alfred tối đa là bốn tháng. Đừng lo về việc nó trả thù, ta sẽ khiến nó bận tâm vào những chuyện khác quan trọng hơn!
- Phần thưởng của tôi là gì?
- Tiền bạc, quyền lực, tình bạn của ta, và thứ này!
Spectre vạch áo khoác ngoài ra. Bên trong là một chiếc áo giáp màu bạc trắng.
- Nó làm từ Bạc thật, dùng ngôn ngữ của ta là Mithril! Nó đến từ thế giới cũ của ta, nằm sâu dưới đáy lòng đất, được bảo vệ bởi vô số quái vật. Phải mất hàng tháng trời và hàng trăm chiến binh dũng cảm mới có thể khai thác được vài gam quặng Mithril. Theo như ta biết, thì ta là người duy nhất sở hữu bộ giáp này ở Tòa Thành Trắng, đương nhiên, ta không bao giờ tuyên bố chuyện đó! Nó nhẹ như giấy, nhưng cứng rắn gấp đôi hợp kim tốt nhất mà lão lùn có thể rèn ra! Nó đã cứu mạng ta rất nhiều lần, và giờ ta sẽ tặng lại nó cho cậu! Mang Felicity đến đây, với đầy đủ những yêu cầu ta đưa ra! Nếu thất bại, cậu sẽ không có cách nào thừa nhận lửa giận từ lãnh chúa Spectre này! À, ta sẽ quan sát quá trình huấn luyện thông qua phép thuật, để đảm bảo yêu cầu của ta được thực hiện! Ta là một kẻ hoàn mỹ, và không thể nào chấp nhận những kẻ tự cho là thông minh, cậu hiểu chứ? Nghịch ta, cậu sẽ phải chịu cái chết đau đớn nhất, còn thuận ta thì phần thưởng của cậu sẽ giá trị hơn bất cứ kho tàng nào trên thế giới này!
Johny đưa tay lên gãi cằm, sau đó đột ngột sút mạnh vào sườn Spectre. Ông ta lảo đảo, giận dữ nhìn hắn. Đám cận vệ lập tức ùa tới. Johny bình tĩnh nhìn bộ giáp.
- Đúng là cứng thật! Nhưng chuyện này tôi cần thời gian để nghĩ!
- Được thôi, ta cho cậu ba ngày!
- Tạm biệt!
Johny gạt bay gã vệ binh đang đứng ngáng trước mặt, nghênh ngang rời đi.