[Dịch] Bàn Long

Quyển 14-Chương 5 : Ác ma huân chương




Trong dãy núi bộ lạc Hắc Long cư ngụ có một ngọn núi cao nhất như lợi kiếm phá trời xanh. Tại đỉnh núi có một tòa thành xưa cũ màu đen, tòa thành màu đen này được dùng 'Hắc Ngọc Thạch' kiến tạo, truyền thuyết nói rằng, vị chủ nhân tòa thành màu đen này phi thường thích hắc ngọc thạch.

"Hô!" Người áo bào đen được xưng là 'Ác ma' lạnh lùng liếc mắt nhìn cư dân của bộ lạc Hắc Long đang kinh hoảng phía dưới. Rồi trực tiếp bay về phía tòa thành màu đen. Cửa thành của tòa thành mở rộng ra. Lập tức có người cung kính đưa ác ma này vào.

Mà đại đa số người của bộ lạc Hắc Long nhìn thấy việc này, đều không khỏi bàn tán xôn xao.

"Ác ma sao lại đi gặp Tộc trưởng, không phải là tới giết Tộc trưởng chứ".

"Ngươi bản thể là con lừa sáu tai, có thành thần thì cũng ngu ngốc như vậy. Ngươi không nghĩ. Nếu Ác ma nọ thật sự tới giết Tộc trưởng. Tộc trưởng còn có thể phái người mở rộng ra cửa tòa thành cung kính mời vào sao? Ta thấy, Tộc trưởng dám chắc là có chuyện trọng yếu. Mới đi mời một ác ma tới".

Cư dân của bộ lạc Hắc Long xôn xao bàn luận.

Ở giữa sườn núi. Lâm Lôi ngồi trên tảng đá nghe bàn tán. Chân mày không khỏi nhíu lại, ngửa đầu nhìn về phía tòa thành màu đen ở trên đỉnh úi cao nhất, chung quanh tòa thành màu đen nọ có hơn mười con cự long màu đen đang bay vòng quanh.

"Chủ nhân của tòa thành màu đen này là Tộc trưởng bộ lạc Hắc Long 'Tư Đặc Đốn', là người mạnh nhất bộ lạc Hắc Long!" Lâm Lôi nghĩ trong lòng.

Tới bộ lạc Hắc Long đã hai tháng. Lâm Lôi đối với bộ lạc Hắc Long đã có một số nhực thức. Bộ lạc Hắc Long này. Mặc dù chỉ là một trong vô số bộ lạc nhỏ tại địa ngục. Nhưng tuy là một bộ lạc nhỏ cũng có cấp bậc rõ ràng.

Bậc thấp nhất. Tự nhiên là đám người như Lâm Lôi hạ vị thần bần cùng, bọn họ không thu nhập, cũng không chỗ chống lưng.

Ở bậc trung. Chính là những người nuôi dưỡng Gia Lặc Đức Hắc Long, dù sao hắc long của bộ lạc Hắc Long nhiều như vậy cũng chỉ có một bộ phận nhỏ chuyên nuôi dưỡng, mặc dù mỗi lần nuôi lớn được Gia Lặc Đức Hắc Long bán có tiền cũng phải đưa một phần cho Tộc trưởng. Nhưng nuôi dưỡng Gia Lặc Đức Hắc Long vẫn là một biện pháp kiếm tiền cực kỳ nhanh chóng.

Thượng đẳng, chính là quân đội của tộc!

Hoàn toàn do trung vị thần tạo thành quân đội, hơn nữa trải qua sự huấn luyện của Tộc trưởng 'Tư Đặc Đốn'. Có thể trở thành một thành viên của quân đội bộ lạc, Tộc trưởng cứ một vạn năm lại phân chia tài phú một lần.

Ở giữa sườn núi trước cửa nhà Lâm Lôi. Chỉ có Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối ba người.

"Ác ma kia thực lực thật mạnh" Bối Bối than thở.

"Thực lực của Tộc trưởng Bộ lạc cũng không yếu" Lâm Lôi suy nghĩ nói.

Địch Lỵ Á nhìn Lâm Lôi một cái, nhân tiện nói: "Đừng nói địa ngục, trong 'Diệp Mộ phủ' Tử Kinh đại lục này, phương viên Diệp Mộ phủ hơn ngàn triệu dặm, loại bộ lạc chiếm một khu vực núi non. Căn bản là không đếm xuể”.

Vừa nghĩ đến phạm vị kinh người của Diệp Mộ phủ. Hoàn toàn có thể tưởng tượng được là có bao nhiêu bộ lạc nhỏ như 'bộ lạc Hắc Long' này.

Tại địa ngục này, thế lực như bộ lạc Hắc Long

thật yếu ớt như một con kiến tầm thường. Nhiều không kể xiết

"Nhưng cho dù một bộ lạc Hắc Long như vậy. Trung vị thần cũng đã khá nhiều, Tộc trưởng Tư Đặc Đốn đại nhân, ta mặc dù chưa thấy qua. Nhưng ta nghĩ, hắn có thể trở thành Tộc trưởng bộ lạc Hắc Long. Tài phú quá nửa tích tụ trên tay hắn. Có thể ở vị trí này, hắn hẳn là cũng phải thượng vị thần!"

Lâm Lôi trong lòng đột nhiên có chút hiểu được.

Tại địa ngục…

Thần cấp chỉ có thể xem như cư dân bình thường, sợ rằng cứ mười người thần cấp sẽ có một trung vị thần. Mà thượng vị thần, phỏng chừng vạn người có một. Mặc dù thoạt nhìn tỉ lệ rất thấp. Nhưng với số lượng khổng lồ như tại địa ngục, có thể ngẫm lại thượng vị thần có bao nhiêu!

"Đây mới là địa ngục, kẻ mạnh như mây!" Lâm Lôi trong lòng rung sợ.

"Lão Đại" Bối Bối trong miệng đang ngậm một cọng cỏ, rất tùy ý nói “Gia gia của ta có nói qua. Tại địa ngục này, luyện hóa thần cách để thành thần. Thì không có khả năng có địa vị cao. Chỉ có tự thân thành thần, hơn nữa dung hợp pháp tắc huyền ảo, chỉ có thực lực càng mạnh, địa vị mới có thể càng cao!"

Lâm Lôi trong lòng cũng đồng ý.

"Lâm Lôi, muội sẽ không tụt lại đâu" Địch Lỵ Á bên cạnh đột nhiên nói.

Lâm Lôi quay đầu nhìn Địch Lỵ Á. Tự nhiên hiểu được ý nghĩ trong lòng Địch Lỵ Á, Địch Lỵ Á là loại phụ nữ mạnh mẽ. Lâm Lôi không khỏi cười kéo Địch Lỵ Á vào trong lòng: "Địch Lỵ Á. Tụt lại sau ta? Nói đến, hiện tại trong ba người chúng ta, ta mới là hạ vị thần duy nhất, hẳn là người tụt hậu mới phải".

Địch Lỵ Á ấm áp tận đáy lòng. Nàng làm sao không rõ, thật ra bản thân Lâm Lôi có thần khí linh hồn phòng ngự. Tuyệt đối trong ba người một khi gặp chuyện xấu, nếu gặp phải địch nhân am hiểu “linh hồn công kích”, Lâm Lôi có khả năng đưa đối phương vào tử địa!

"Ban ngày ban mặt, hai người các ngươi, ta xem không nổi!" Bối Bối vừa kêu vừa che mắt lại.

"Tiểu quỷ" Địch Lỵ Á không khỏi mắng yêu một tiếng.

Ngay lúc này, lão giả tóc bạc Mạt Phí Đặc từ phía xa bay tới. Thấy Ba người Lâm Lôi, liền cười vang nói: "Lâm Lôi, tới bộ lạc Hắc Long chúng ta, cuộc sống gần đây thế nào rồi?"

"Cũng không tệ lắm" Lâm Lôi lập tức đứng dậy, mỉm cười nói "Ít nhất, chúng ta không gặp phải nguy hiểm gì".

Mạt Phí Đặc cảm khái nói: "Đúng vậy, nếu mấy người các ngươi ở bên ngoài. Các ngươi cũng biết… Tại địa ngục, các kiểu cường đạo nửa đường giết người phóng hỏa nhiều lắm, bình thường với thực lực trung vị thần, hạ vị thần đều không dám một mình hành tẩu tại địa ngục".

"Trung vị thần cũng không được?" Bối Bối trợn mắt.

Mạt Phí Đặc tìm một cái ghế đá ở bên cạnh ngồi xuống, gật đầu nói: "Đúng, trung vị thần cũng không được. Lũ cướp tại địa ngục này bình thường đều là do trung vị thần, hạ vị thần tập hợp thành, ngươi nói một đám cường đạo trung vị thần, hạ vị thần. Chỉ đối phó với một trung vị thần? Người ta có ưu thế về nhân số đó!"

"Vậy tại sao thượng vị thần không làm cường đạo?" Bối Bối tiếp tục hỏi.

"Ha ha" Mạt Phí Đặc cười nói, "Thượng vị thần, tại địa ngục chánh thức được xem là nhân vật thượng đẳng. Bọn họ cần gì làm cường đạo cho nguy hiểm? Bất kể là nuôi dưỡng thần khí, hay là luyện hóa thần tinh. Hoặc là gia nhập vào đại gia tộc để trở thành lực lượng trung kiên, cũng quá đủ để tiêu dao rồi".

Lâm Lôi cũng khẽ gật đầu.

Cái đó cũng giống như tại Ngọc Lan đại lục. Kẻ mạnh chân chính khinh thường việc đi làm cường đạo, bất quá tại Ngọc Lan đại lục, một số băng đảng cường đạo nổi tiếng, cũng có một vài kẻ mạnh.

"Đương nhiên, tại địa ngục cũng có một số ít băng nhóm cường đạo cực kỳ lợi hại, các băng nhóm cường đạo này mới có thượng vị thần, bất quá, cho dù là bọn hắn, cũng sẽ không động thủ với thượng vị thần. Ai biết, thượng vị thần nọ thực lực như thế nào? Dù sao giữa thượng vị thần và thượng vị thần trong đó cũng có chênh lệch rất lớn" Mạt Phí Đặc cảm khái nói.

Lâm Lôi cũng cực kỳ đồng ý.

Như Tát Địch Tư Tháp nọ. Chỉ một chiêu bị Thanh Hỏa giết chết.

Như A Đức Kim Tư nọ. Trước mặt Bối Lỗ Đặc. Chỉ hai chiêu, hai phân thân thượng vị thần đã bị diệt.

"Tại địa ngục. Mặc dù cường đạo cướp của giết người rất nhiều. Nhưng bọn chúng không dám đụng đến ba loại thế lực. Một là Tử Kinh quân!" Mạt Phí Đặc cũng rất nhiệt tình nói cho mấy người Lâm Lôi biết một ít thông tin phổ thông tại địa ngục này, mấy người Lâm Lôi cũng rất chăm chú lắng nghe.

Dù sao, kế hoạch của Lâm Lôi chính là đi tới Huyết Phong đại lục.

Chỉ là bây giờ thực lực còn chưa đủ, phải ẩn nhẫn.

"Tử Kinh Quân, rõ ràng rồi" Ba người Lâm Lôi đều gật đầu, đó chính là quân đội của chủ thần tại địa ngục. Là quân đội mạnh nhất, ai dám động đến?

"Thế lực thứ hai, chính là Phủ binh!" Mạt Phí Đặc cảm khái nói.

"Phủ binh?" Ba người Lâm Lôi đều nghi hoặc.

"Lão đầu. Phủ binh có ý nghĩa gì?" Bối Bối khó hiểu hỏi.

Mạt Phí Đặc nói: "Cả địa ngục tổng cộng có 108 phủ, Tử Kinh đại lục chúng ta cũng có gần hai mươi phủ, mỗi một phủ đều có quân đội của bọn họ! Như Diệp Mộ phủ chúng ta, tự nhiên có Diệp Mộ quân, quân đội tại một phủ được xưng là 'Phủ binh'! Trong phạm vi một phủ, bọn họ là nữhng kẻ không nên động đến nhất. Ai dám chọc đến bọn hắn? Bị bọn họ bám theo. Cho dù là thượng vị thần cũng tính là xui xẻo!"

Mấy người Lâm Lôi giật mình.

"Tử Kinh quân và Phủ binh đều giải thích được. Đó là quân đội lớn, vậy người nói thế lực thứ ba mà cường đạo không dám động đến là thế lực gì?" Lâm Lôi hỏi tới.

Mạt Phí Đặc trong mắt vẻ mong mỏi: "Đó chính là Ác ma!"

"Ác ma?"

Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối ba người đều cả kinh tận đáy lòng, đồng thời cũng rất nghi hoặc.

"Mạt Phí Đặc tiên sinh. Ác ma này là gì?" Địch Lỵ Á mở miệng hỏi.

Lâm Lôi trong lòng cũng cực kỳ tò mò, vừa rồi hắn đã nhìn thấy một vị áo đen bay vào tòa thành bằng hắc ngọc thach của Tộc trưởng. Cư dân của bộ lạc Hắc Long nhìn thấy người áo đen đó đều gọi là Ác ma.

"Ác ma. Là một loại danh hiệu!" Mạt Phí Đặc cảm khái nói, "Bọn họ là những kẻ mạnh hung hãn, dũng cảm, không sợ nguy hiểm nhất tại địa ngục! Phàm là có thể trở thành một thành viên của Ác ma, cho dù tùy ý xông pha địa ngục, cũng không có mấy băng nhóm cường đạo muốn động chạm đến Ác ma".

Lâm Lôi trong lòng chợt động, nghĩ ngợi nói: "Bản thân muốn đi đến Huyết Phong đại lục. Đường xá cực kỳ xa xôi, nếu có thể trở thành 'Ác ma', vậy đường đi sẽ đỡ gặp nhiều chuyện hơn".

Bối Bối và Địch Lỵ Á cũng nghĩ tới điểm này.

"Lão đầu, Ác ma là một loại danh hiệu? Vậy làm thế nào để có thể trở thành Ác ma?" Bối Bối hỏi.

Mạt Phí Đặc trả lời: "Muốn trở thành Ác ma, cũng không tính là quá khó, chỉ cần đến một thành trì, ví dụ như 'Đế Dực thành' gần chúng ta nhất. Đến lúc đó tốn hao một vạn mặc thạch để nhận một nhiệm vụ khảo hạch, một khi vượt qua kiểm tra nhiệm vụ khảo hạch. Ngươi chính là Ác ma! Ừm, khi đó ngươi chỉ là nhất tinh ác ma!"

"Một vạn mặc thạch. Chỉ là xin nhận một nhiệm vụ?" Bối Bối không khỏi trợn mắt.

Lâm Lôi cũng cảm giác được quá khoa trương.

Một vạn mặc thạch này khôgn thể có lợi ích tốt như vậy.

"Người vừa rồi nói nhất tinh Ác ma ?" Lâm Lôi liền hỏi tới.

Mạt Phí Đặc gật đầu nói: "Ác ma cũng có phân cấp bậc, từ nhất tinh Ác ma đến Ác ma đáng sợ nhất là thất tinh, này có liên quan đến cấp bậc nhiệm vụ mà họ hoàn thành. Có thể hoàn thành nhiệm vụ thất tinh, đó chính là Ác ma thất tinh!"

"Bất quá. Cho dù là khảo hạch đơn giản nhất. Bình thường cũng là trung vị thần mới có thể làm được!" Mạt Phí Đặc cảm khái nói. "Mà cũng chỉ là có thể mà thôi!"

"Chuyện của Ác ma làm. Đều là cực kỳ nguy hiểm, bọn họ đều là những kẻ dũng cảm, hung hãn nhất. Chính là các băng nhóm cường đạo cũng không muốn chọc vào bọn họ, quan trọng nhất là… cấp bậc của Ác ma nhìn từ ngoài vào không phân biệt được, nhất tinh Ác ma và thất tinh Ác ma, nhìn bề ngoài không khác gì nhau" Mạt Phí Đặc nói.

"Nhìn bề ngoài. Nhìn cái gì bề ngoài?" Lâm Lôi hỏi.

Mạt Phí Đặc cười chỉ về phía tòa thành màu đen ở trên đỉnh núi cao nhất nói: "Ác ma vừa rồi mới đến, các ngươi không chú ý, trên ngực áo của vị ác ma vừa rồi, có một huân chương Ác ma! Đây là khi hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch được phát cho, mỗi một Ác ma, đều có một huân chương Ác ma như vậy!"

"Bất kể là nhất tinh Ác ma, hay là thất tinh ác ma đáng sợ nhất. Bề ngoài đều giống nhau. Chỉ trải qua phương pháp đặc thù, mới có thể phán đoán được cấp bậc".

Bối Bối nhíu mày hỏi: "Ồ? Vậy Ác ma có thực lực như thế nào?"

"Cái này ta cũng không rõ lắm, Nhưng Ác ma yếu nhất cũng là trung vị thần, ác ma bình thường cũng đều là thượng vị thần!" Mạt Phí Đặc nói "Cho nên, cường đạo không dám động đến Ác ma. Dù sao, đại đa số ác ma đều là thượng vị thần! Nếu gặp phải một lục tinh Ác ma, hoặc thất tinh đáng sợ nhất. Thì ngay cả băng nhóm cường đạo mạnh nhất cũng phải xong đời".

Lâm Lôi trong lòng khiếp sợ.

Trong các Ác ma. Hơn phân nửa đều là thượng vị thần? Thấp nhất cũng là trung vị thần? Xem ra, tố chất còn muốn hơn cả Tử Kinh quân.

Bối Bối con mắt tỏa sáng: "Người nói trong các Ác ma hơn phân nửa đều là thượng vị thần, vậy thất tinh Ác ma lợi hại nhất, có bao nhiêu lợi hại?"

"Ác ma thất tinh, căn bản là kẻ mạnh nhất địa ngục!" Mạt Phí Đặc trong mắt có một tia sùng kính "Thượng vị thần bình thường trước mặt bọn họ, căn bản không có năng lực phản kháng. Một khi đạt tới cấp bậc thất tinh Ác ma, sẽ được đặt một danh hiệu. Ví dụ như Tử Kinh đại lục chúng ta, như ta biết được. Có Ngân Nguyệt Ác ma, Tử Huyết Ác ma là những kẻ mạnh tuyệt thế danh tiếng lan truyền khắp cả địa ngục!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.