"Thần cách cũng có thể tiêu hóa?" Hán tử lực lưỡng đầu bóng loáng, trung niên áo bào trắng hai vị trung vị thần này từ không trung hạ xuống. Hán tử lực lưỡng đầu bóng loáng 'Bá Cát Tư' mắt trâu trợn trừng, nhìn Bối Bối chằm chằm, "Thần cách này, có thể nói là vô cùng kiên cố. So với thần khí còn cứng hơn vạn phần!"
Trong Qua Ba Đạt vị diện ngục giam, cường giả chiến đấu lẫn nhau.
Bất kể chiến đấu cấp bậc gì, thần cách đều không thể nào bị hao tổn, hoặc là bàn về độ cứng rắn, e rằng ngay cả Tử huyết nhuyễn kiếm của Lâm Lôi, cũng không bằng thần cách.
"Thần cách ở trên lý luận đúng là không thể phá hủy được." Trung niên áo bào trắng kia cũng gật đầu nói.
"Thần cách đúng là rất cứng rắn. Cho dù răng của ta rất lợi hại, ta cũng không cách nào nhai vỡ được." Bối Bối bất đắc dĩ xoa mũi nói.
"Ngươi còn muốn nhai vỡ?" Ngay cả Lâm Lôi nghe nói như thế cũng muốn mắng Bối Bối hai câu, có điều thấy trong mắt Bối Bối ẩn chứa một tia giảo hoạt, Lâm Lôi dở khóc dở cười: "Tên gia hỏa Bối Bối này, thực sự là đầu óc càng ngày càng giảo hoạt rồi, cũng không biết học được của ai."
Bối Bối cố ý thở dài một tiếng: "Nhai không vỡ, bởi vậy chỉ có thể nuốt sống vào bụng rồi từ từ tiêu hóa thôi."
"Tiêu hóa thôi." Hai người Bá Cát Tư vẫn còn cảm thấy quá là khó tin.
"Tại sao không được chứ? Ta chính là thần thú." Bối Bối cố ý ngửa đầu, "Ta chính là đệ nhị đầu phệ thần thử trong vô số vị diện. Giống như 'Thôn thiên thú' 'Ba xà' trong vô số những vị diện khác còn có không ít đấy, nhưng không quý hiếm bằng 'Phệ thần thử' ta."
Lâm Lôi đáy lòng cười: "Bối Bối biết được trong những vị diện khác cũng có 'Thôn thiên thú' 'Ba xà'. Sợ là Bối Lỗ Đặc đại nhân nói rồi."
Nghê Toan (Thôn thiên thú), Ba Xà hai loại thần thú này, ít nhất ở Ngọc Lan đại lục vị diện cũng chỉ có một con.
Chỉ là vật chất vị diện nhiều lắm, mà Đế Lâm, Tháp La Sa lại chưa đi qua những vị diện khác, về việc trong một số vị diện khác có bao nhiêu thần thú bọn họ đương nhiên là chẳng biết tí gì.
"Lâm Lôi, Bối Bối, đi, tới chỗ chúng ta một chuyến. Tam đệ hắn ở đó chờ các ngươi đấy." trung niên áo bào trắng cười khẽ nói.
"Lôi Lâm tiên sinh?"
Nếu đúng là vị 'Lôi Lâm' tiên sinh thần bí kia muốn mời. Lâm Lôi, Bối Bối cũng sẽ không cự tuyệt, lúc này đi theo Bá Cát Tư, trung niên áo bào trắng bay về phía thổ nguyên tố phủ đệ
Mà nguyên bản bên trong sơn cốc nơi Lâm Lôi tu luyện.
Tảng đá nằm ở một góc sơn cốc đó đột nhiên tiêu tan, biến thành Lôi Lâm với trường bào màu đỏ sẫm, Lôi Lâm nhìn về hướng Đông. Ánh mắt tựa hồ xuyên qua hư không, khóe miệng hắn mỉm cười: "Hừ. Vậy xem ra một vị thượng vị thần còn chưa có nổi điên, nếu không sẽ lập tức tới trả thù."
"Nhưng tốc độ tiến bộ của Lâm Lôi hắn còn vượt quá dự liệu của ta." Lôi Lâm than thở khen ngợi một tiếng, "Thanh tử sắc trường kiếm đó của hắn chắc là thượng vị thần khí. Sát khí ẩn chứa mạnh như vậy, cũng không biết dưới thanh thần kiếm này rốt cuộc đã giết bao nhiêu cường giả."
"Có điều. Vẫn không thể khinh thường."
Lôi Lâm nhíu chặt lông mày: "Nếu như tên thượng vị thần kia, khi không đột nhiên tới tập kích, dù sao Lâm Lôi so với thượng vị thần kia kém nhiều lắm, ta muốn cứu sợ rằng cũng tới không kịp, vẫn phải sớm chuẩn bị!"
An Lạp Tư đi tới Đồng La sơn. Lôi Lâm có thể dễ dàng phát hiện.
Nhưng nếu là Tát Địch Tư Tháp, đặc biệt là Tát Địch Tư Tháp chủ động thu liễm khí tức, nếu như Lôi Lâm hắn cũng không có chủ động phóng thích thần thức hoặc là thi triển bản lĩnh đi điều tra, thì đúng là không thể nào thật nhanh phát hiện Tát Địch Tư Tháp được.
"Xem ra, còn một đoạn cuộc sống vẫn cần phải cẩn thận." Lôi Lâm cười cười, chợt đại địa nguyên tố xung quanh khẽ chấn động, Lôi Lâm liền trống rỗng biến mất.
Tòa phủ đệ này toàn bộ do đại địa nguyên tố ngưng tụ mà thành nằm trên sườn núi, khi bọn mấy người Lâm Lôi còn đang trong quá trình phi hành, Lôi Lâm kia cũng đã về đến giữa phủ đệ này.
Lúc Lâm Lôi mấy người đáp xuống phủ đệ trong viện, đã thấy Lôi Lâm kia đang ngồi nhàn nhã uống rượu ngon.
"Tam đệ, Lâm Lôi, Bối Bối đều dẫn đến rồi. Ngươi tìm bọn hắn có chuyện gì thế." Hán tử lực lưỡng đầu bóng loáng 'Bá Cát Tư' toét miệng cười nói.
Lôi Lâm đặt chén rượu trong tay xuống, mỉm cười nhìn về phía Lâm Lôi, Bối Bối: "Trước tiên hai người các ngươi ngồi xuống."
Lâm Lôi đáy lòng có chút nghi hoặc: "Lôi Lâm này tìm chúng ta tới làm gì?"
"Những ngày tới, các ngươi sinh hoạt trong phủ đệ này nhé, nếu như Lâm Lôi ngươi muốn tu luyện thì tu luyện trong sân này." Lôi Lâm tuyên bố rất dứt khoát yêu cầu của hắn.
Lâm Lôi, Bối Bối không khỏi có chút kinh ngạc.
"Lôi Lâm tiên sinh. Sinh hoạt ở chỗ ông?" Lâm Lôi có chút ngần ngừ.
Lôi Lâm cười ha hả: "Sao vậy? Chẳng lẽ chỗ ta không được. Hay là ngươi lo lắng phá hỏng mất chỗ ở này của ta. Đừng lo, vách tường chỗ ta cũng không yếu như ngươi nghĩ đâu, cho dù ngẫu nhiên có bị hư hỏng, ta cũng có thể sử chữa rất dễ dàng thôi."
"Không phải ý này." Lâm Lôi liền nói. "Nếu Lôi Lâm tiên sinh yêu cầu, ta và Bối Bối làm phiền rồi."
Đối với vị chủ nhân Đồng La sơn 'Lôi Lâm' này, Lâm Lôi và Bối Bối đều dường như kính phục. Một là thực lực của đối phương mạnh. Hai là đối phương đối đãi hai người bọn hắn thật là tốt.
Sau cùng theo như lời Tát Địch đó nói, Lôi Lâm này đã chỉ đạo người khác, trong vòng mười năm sẽ không cùng chỉ đạo người nào lần thứ hai.
"Lâm Lôi, lúc trước ngươi và trung vị thần kia chiến đấu, ta cũng thấy rõ mồn một, trong khoảng thời gian ngắn như vậy ngươi có thể đem 'Đại địa mạch động' ứng dụng vào trong linh hồn công kích thật sự rất không tệ." Lôi Lâm khen ngợi.
"Kỳ thật một chiêu đó ta còn chưa có hoàn toàn nắm giữ." Lâm Lôi ngẫm lại cũng cảm thấy may mắn. "Thời khắc nguy hiểm đó, ta cũng bất chấp ít nhiều liền đồng thời sử dụng Tử huyết nhuyễn kiếm, Hắc ngọc trọng kiếm, may là Hắc ngọc trọng kiếm một kích cuối cùng đó đã thành công. Nếu không vẫn không thể giết chiết trung vị thần đó."
Lôi Lâm gật đầu, lập tức trịnh trọng nói: "Lâm Lôi, có một điểm ta phải nhắc nhở ngươi."
"Lôi Lâm tiên sinh xin, mời nói." Lâm Lôi lập tức chăm chú.
Lôi Lâm gật đầu nói: "Lâm Lôi. Nói thật, ngươi sử dụng linh hồn công kích của Tử huyết nhuyễn kiếm đó uy lực quá thấp. Ngươi chỉ là đơn giản sử dụng linh hồn lực, thông qua thanh thần khí này phát ra ngoài công kích linh hồn đối phương thôi. Điểm hay duy nhất của chiêu này chính là ngươi đem tiếng nhạc huyền ảo dung hợp vào trong đó."
"Ta khuyên ngươi. Trọng yếu trước mắt. Đối phó cường giả, loại công kích này không nên thi triển. Luận về linh hồn công kích uy lực chiêu này kém xa ngươi thi triển chiêu 'Đại địa mạch động' kia. Chênh lệch quá lớn."
"Uy lực đúng là rất thấp." Lâm Lôi bản thân rất rõ.
Phong địa khinh ngâm, mặc dù nói là linh hồn công kích, nhưng trên thực tế, cũng không có rất cao thâm hay huyền ảo. Chỉ là đem tinh thần lực quán nhập vào Tử huyết nhuyễn kiếm, thông qua Tử huyết nhuyễn kiếm phát ra chiêu này.
Chỉ thế mà thôi.
So sánh lúc chiêu 'Phong địa khinh ngâm' này, với tuyệt chiêu 'Linh hồn phá diệt' kia của An Lạp Tư Châm đụng vào nhau, bóng kiếm hư ảo màu tím do 'Phong địa khinh ngâm' hình thành trong nháy mắt tan biến. Uy lực còn xa mới bằng được đối phương.
Khi Lâm Lôi tự mình ngộ ra 'Đại địa mạch động - Hư vô kiếm ba', đã phát hiện sau khi ẩn chứa huyền ảo, uy lực linh hồn công kích kinh người như thế nào.
Có thể nói thế này, 'Phong địa khinh ngâm', chính là làm cho một luồng tinh thần lực ngưng tụ thành một thể, biến thành 'Trùy tử', rồi đâm vào linh hồn địch nhân.
Còn 'Đại địa mạch động - Hư vô kiếm ba' thì lại thông qua 'Đại địa mạch động' đem một luồng tinh thần lực trong nháy mắt chia thành ngàn vạn luồng sóng tinh thần, vô số sóng tinh thần dựa theo quy luật kỳ diệu cùng nhau hình thành một thể hoàn chỉnh! Cũng tựa bóng kiếm hư ảo đó! Bóng kiếm hư ảo này một khi công kích tới linh hồn, đó là vô số sóng tinh thần liên tiếp đánh sâu vào. Cứ liên tục như thế, vô số đạo uy lực trong nháy mắt chồng chất thêm, làm gia tăng đến tột đỉnh!
Cái này giống như tờ giấy trắng thông thường.
Cho dù cuốn lại thành cái gậy, dùng sức mạnh cũng có thể kéo đứt. Nhưng nếu đem một tờ giấy cắt nhỏ thành trăm ngàn phần. Sau đó đem toàn bộ những sợi giấy cùng kết hợp lại giống như bện dây, vậy sức chịu đựng, có thể đề cao gấp trăm lần, dùng để treo vật nặng mấy trăm cân cũng có thể.
Sự dồi dào của 'Đại địa mạch động' huyền ảo này hiệu suất được chất thêm, so với bện dây còn mạnh hơn ngàn vạn lần.
"Phương thức công kích linh hồn của Phong địa khinh ngâm hiệu quả vẫn còn thấp. Dung hợp được pháp tắc huyền ảo, uy lực thực sự mới được tăng lên." Lâm Lôi đáy lòng đã rõ.
Lôi Lâm cười nói: "Nếu như Hắc ngọc trọng kiếm của ngươi và trường thương của trung vị thần kia đụng nhau, linh hồn công kích của các ngươi hẳn là sẽ đều tiêu tan mất! Chiêu linh hồn công kích đó của hắn và chiêu này của ngươi uy lực tương đương."
Nhãn quang Lôi Lâm là loại gì mà dễ dàng phán đoán ra.
"Ồ?" Lâm Lôi cũng nhớ lại bóng thương màu đỏ nhạt kia. Uy lực của bóng thương màu đỏ nhạt đó thực là lớn. "Nếu như bản thân ta không có chủ thần khí phòng ngự tàn phá kia. E rằng vẫn không chặn được trình độ loại linh hồn công kích này."
"Lâm Lôi. Có một điểm ta tương đối nghi hoặc."
Lôi Lâm nhíu mày nhìn Lâm Lôi. "Một kích linh hồn trước khi chết của trung vị thần kia. Đừng nói là ngươi, dù là một trung vị thần, linh hồn cũng chống cự không được. Tại sao ngươi có thể giống như người không có việc gì vậy?"
Điểm nghi hoặc này, đã quấy nhiễu Lôi Lâm hồi lâu.
"Điều này?" Lâm Lôi trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Chẳng lẽ, nói cho người ta bản thân mình sở hữu một kiện linh hồn phòng ngự chủ thần khí không trọn vẹn? Chủ thần khí cơ mà, cho dù không trọn vẹn, cũng sẽ làm cho thượng vị thần đỏ mắt lên.
"Ha ha. Là ta lỗ mãng rồi." Lôi Lâm cười ha hả. "Loại vấn đề này, ta cũng không nên hỏi nhiều. Lâm Lôi, vậy ngươi tới đây cứ ở lại nơi này đi. Lúc tu luyện có vấn đề gì, có thể hỏi ta."
"Vâng." Lâm Lôi gật đầu.
"Linh hồn công kích của Đại địa mạch động kia cũng phải hoàn toàn nắm giữ nhanh một chút." Lôi Lâm cười nói.
Mùa thu hoạch của năm.
Lâm Lôi, Bối Bối liền ở lại trong phủ đệ đó. Bắt đầu bình yên tĩnh tu. Ngẫu nhiên có khó khăn hay nghi ngờ, Lôi Lâm kia cũng sẽ dùng những ví dụ tương tự nói lại cho Lâm Lôi nghe, Lâm Lôi có đôi khi cũng bất chợt hiểu ra. Nếu như không hiểu, Lôi Lâm kia liền để cho Lâm Lôi từ từ tự suy nghĩ một mình.
Chuyện tu luyện này, Lôi Lâm chỉ có thể làm được ngẫu nhiên chỉ điểm một phen thôi.
Những ngày tu luyện của Lâm Lôi đúng là yên lặng, vui sướng, nhưng vị thượng vị thần 'Tát Địch Tư Tháp' đang ở trong La Áo đế quốc gần đây tâm tình vẫn rất xấu.
Trong khách sảnh, Tát Địch Tư Tháp đang cùng hai vị trung vị thần người thân của hắn cùng dùng cơm, chỉ là sắc mặt Tát Địch Tư Tháp vẫn ảm đạm, hai vị trung vị thần bên cạnh căn bản không dám lên tiếng.
"Choang!"
Tát Địch Tư Tháp đem chén rượu thủy tinh đùng đùng đặt lên bàn. Sau đó đứng dậy đi ra phòng khách, bởi vì Tát Địch Tư Tháp dùng sức hơi mạnh, cái đế mỏng manh của chén rượu thủy tinh đó dĩ nhiên là gãy rồi.
Hai vị trung vị thần đó nhìn nhau một cái.
"Thản Nạp, từ sau khi An Lạp Tư chết đã hơn một tháng rồi. Tát Địch Tư Tháp đại nhân tâm tình vẫn không tốt. Chuyện này nên giải quyết thế nào đây?" Trung niên tóc ngắn màu bạc nói.
Bọn họ cũng phiền não.
Nếu như mặt Tát Địch Tư Tháp lúc nào cũng u ám nghiêm nghị tâm tình không tốt, những ngày làm thủ hạ của bọn họ cũng sẽ không tốt đẹp gì. Dù sao bọn họ phải ở Ngọc Lan đại lục gần ngàn năm. Nếu như trải qua ngàn năm đều trong bối rối và sợ hãi, thì thực là một việc đau khổ.
"Này, chuyện này phải giải quyết, ta đi nói chuyện với thúc thúc." Thanh niên 'Thản Nạp' kia nói. Thản Nạp chính là cháu trai của Tát Địch Tư Tháp. Chuyện này hắn vẫn có thể đi nói một chút được.
Tát Địch Tư Tháp mặc trường bào xa xỉ màu tía, đứng ở trong hoa viên trống trải, cảnh sắc trong hoa viên không tệ, nhưng tâm tình của Tát Địch Tư Tháp lại không tốt.
"Cái tên hạ vị thần nhỏ bé Lâm Lôi này, vì giết hắn, An Lạp Tư cũng đã chết! Mà ta bây giờ, vẫn chưa thể đi đối phó hắn!" Tát Địch Tư Tháp đáy lòng rất bực tức.
Hắn đích xác có thể giết chết Lâm Lôi, có thể làm cho Bối Lỗ Đặc không hay biết.
Nhưng là một khi bị Bối Lỗ Đặc phát hiện, như vậy Tát Địch Tư Tháp hắn sẽ không thể nào tiến vào chúng thần mộ địa được nữa.
"Chúng thần mộ địa này là chuyện quan trọng nhất!" Tát Địch Tư Tháp cố gắng an ủi bản thân. Vì chúng thần mộ địa, hắn chỉ có thể lựa chọn nằm phục ở đây không đi đối phó Lâm Lôi. Nhưng là hắn vẫn cảm thấy bất bình căm hận như cũ. Dù sao Lâm Lôi chỉ là một cái hạ vị thần mà thôi, nỗi không cam tâm trong lòng không cách nào phát tiết.
Bực bội!
"Thúc thúc." Một thanh âm vang lên.
Tát Địch Tư Tháp nhìn thoáng qua, lạnh nhạt nói: "Ồ, Thản Nạp. Có chuyện gì không?"
"Thúc thúc, hơn một tháng nay, ta thấy tâm tình thúc thúc luôn không tốt, An Lạp Tư hắn đã chết cũng không thể nào sống lại. Càng huống chi hắn cũng chỉ là một tên trung vị thần. Thúc thúc không cần quá để ý." Thản Nạp nói.
Tát Địch Tư Tháp hừ một tiếng, nhưng không nhiều lời.
Một tên trung vị thần. Hắn không để ý, nhưng hắn khó chịu nhất là, hắn bị tổn thất mà vẫn phải nhẫn nhịn, không thể phát tiết, nếu như một là phải chịu một cường giả thì có giận rồi cũng thôi. Quan trọng nhất làm cho hắn bực mình đúng là một tên hạ vị thần.
Hắn có thể nguôi giận sao?
Muốn tới giết, nhưng vạn nhất bị Bối Lỗ Đặc biết được thì làm thế nào bây giờ?
Thực là khổ sở!