Tầng thứ mười thần mộ.
"Bối Bối, Lâm Lôi hắn sao rồi?" Đức Tư Lê thấp giọng hỏi.
"Lão đại hoàn toàn khỏe mạnh." Thương thế trên người Bối Bối chỉ mới khôi phục hơn phân nửa, nhưng nó e sợ Lâm Lôi sẽ chết nên dùng thân tâm mà cảm ứng sự tồn tại của hắn.
Mà Đột Lệ Lôi, La Toa Lỵ một đám cường giả chỉ có thể lẳng lặng một bên chờ đợi. Bọn họ chỉ có cách thông qua Bối Bối mới biết được Lâm Lôi còn sống hay không.
Đột Lệ Lôi cũng cảm thấy áp lực của các cường giả hơi thái quá, liền thay đổi câu chuyện, phân tán bớt áp lực: "Áo Lợi Duy Á, một kiếm ngươi xuất ra ở cuối tầng mười một, uy lực thật sự là quá lợi hại a. Một kiếm giết bốn Thâm uyên đao ma."
"Ta cũng nhớ rõ một kiếm đó." Hắc giáp cự hạt cũng nói.
"Dù là ai khác trong chúng ta cũng không có khả năng làm nên chuyện như vậy". Đột Lệ Lôi nói.
Lúc đầu các cường giả liều mạng chạy vào tầng thứ mười, Áo Lợi Duy Á trong khi tuyệt vọng, cuối cùng phát ra một kiếm cực mạnh. Hắc bạch hư kiếm sử ra, trực tiếp đánh chết bốn gã Thâm uyên đao ma.
Thâm uyên đao ma toàn thân do kim chúc cấu thành, mặc dù phòng ngự không khủng bố như công kích.
Nhưng một kiếm giết chết bốn Thâm uyên ác ma, khó khăn vô cùng. Ngay cả Lâm Lôi cũng phải thi triển ‘Đại Địa Áo Nghĩa’ hoặc ‘Phong Đích Luật Động’ mới có thể giết một Thâm uyên ác ma. Nếu bình thường một kiếm, căn bản không có khả năng đem Thâm uyên đao ma chém thành hai nửa.
Đương nhiên, sau khi lĩnh ngộ 'Thứ Nguyên Trảm', Lâm Lôi một kiếm cũng có thể giết năm sáu Thâm uyên ác ma.
Như Áo Lợi Duy Á, một kiếm có thể giết bốn Thâm uyên đao ma, cảnh tượng này mọi người nhớ đến đều thấy khiếp sợ. Dù sao Đột Lệ Lôi bọn họ đều làm không được.
"Chiêu này là tuyệt chiêu liều mạng của ta. Sau khi thi triển, Tinh thần lực tiêu hao hầu như toàn bộ." Áo Lợi Duy Á đáp.
"Dù vậy, vẫn quá lợi hại. Chính ta liều mạng công kích, cũng không mạnh như vậy." Đột Lệ Lôi tự cười nhạo.
Mọi cường giả ở đây đều cảm thấy kinh ngạc trước sự tiến bộ của Áo Lợi Duy Á. Khi mới bước vào Chúng thần mộ địa, Áo Lợi Duy Á chỉ có thể xem như nhóm hạng hai. Nhưng có thể thấy trong vòng mười năm qua, hắn thực lực đại tiến, lực công kích mạnh lên như hôm nay cũng là kết quả của sự tiến bộ này.
Áo Lợi Duy Á không nói gì.
Có thể có thành tựu như hôm nay, là hắn đã trải qua bao lần ngấp nghé bờ vực sinh tử mới có.
"Lúc đầu gặp phải Tà nhãn vương giả, chúng ta đã biết ngươi và chúng ta có chút khác biệt." Đức Tư Lê cũng buông hai câu đầy cảm thán.
Mọi người tranh nhau nói, khiến cho áp lực trong tầng thứ mười giảm đi, dễ thở hơn một chút. Mọi người không để ý đến Bối Bối vẫn gục đầu xuống đất đột nhiên ngẩng lên, kinh hãi nhìn về cột đá ở đằng xa.
"Lão đại!" Thanh âm kinh hãi vang lên.
"Vèo!" Một hắc ảo ảnh trực tiếp nhằm về phía xa chạy như bay.
"Cái gì vậy?" Đức Tư Lê, Đột Lệ Lôi, Áo Lợi Duy Á một đám cường giả đều giật mình quay đầu về phía thông đạo dẫn tới tầng thứ mười một nhìn lại. Chỉ thấy một thanh niên mặc thiên lam sắc trường bào đang cùng một Ảnh thử màu đen cười đùa.
Lâm Lôi đã trở lại!
"Lão đại."
"Bối Bối." Lâm Lôi giờ phút này đang bế Bối Bối lên. Một người một thú bốn mắt nhìn nhau cười.
"Thật tốt quá, lão đại. Ta sợ muốn chết, chỉ e lão đại huynh không trở lại." Đôi mắt đen nhỏ của Bối Bối rơm rớm nước mắt. Ba bốn giờ thời gian này, đối với Bối Bối mà nói là hành hạ. Nó lo lắng nhất chính là sợ Lâm Lôi thật sự đã chết.
Lúc này, Đức Tư Lê, Pháp Ân, Áo Lợi Duy Á, La Toa Lỵ, Đột Lệ Lôi, Lục mục kim nghê hai huynh đệ Khắc Lý Áo, Hắc giáp cự hạt cũng lập tức chạy tới. Bọn họ thấy Lâm Lôi có thể trở lạ tầng thứ mười thì cảm thấy giật mình kinh hãi!
"Lâm Lôi, ngươi chạy thoát về rồi a?" Pháp Ân kinh hỉ hỏi.
"Thật không tưởng a. Bị trăm vạn Thâm uyên đao ma đuổi giết mà Lâm Lôi ngươi có thể trở lại tầng thứ mười này." Đức Tư Lê trên mặt cũng tràn đầy vui sướng, "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ ở dưới chỗ này cùng Thâm uyên đao ma kéo dài thời gian, kéo đến hết hạn mười năm thời gian."
"Không biết lão đại ta là ai à?" Bối Bối giờ phút này lại nổi lên tính kiêu ngạo, nó đứng thẳng trên vai Lâm Lôi, móng vuốt nhỏ bé khoanh trước ngực tự hào nói.
Lâm Lôi cười: "Ngươi nghĩ ta không muốn cùng bọn chúng ở đó kéo dài thời gian sao? Nhưng Thâm uyên đao ma quá thông minh, tập trung một lượng lớn phân bố tại những khu vực cố định. Một khi phát hiện ta, đám đông Thâm uyên đao ma lập tức bốn bề vây công. Ta muốn cầm cự ba giờ cũng không cầm cự nổi."
"Vậy Lâm Lôi ngươi làm thế nào trở về?" Pháp Ân bọn họ đều nghi hoặc nhìn Lâm Lôi.
Ít nhất mấy cường giả như Pháp Ân không cách nào tưởng tượng được bị trăm vạn Thâm uyên đao ma đuổi giết, Lâm Lôi làm sao có thể chạy thoát về tầng thứ mười?
"Cũng may vào thời khắc mấu chốt cuối cùng, ta có chút lĩnh ngộ. Về phương diện tốc độ cực đại đề thăng, có thể dễ dàng luồn lách giữa rừng Thâm uyên đao ma. Sau khi giết đi một ít Thâm uyên đao ma, ta tiện tay lấy Thần cách của tầng thứ mười một, rồi bình yên trở về." Lâm Lôi nói rất bình thản.
Nhưng kể cả Bối Bối, tất cả cường giả đều lặng đi.
"Lấy thần cách?" Pháp Ân, Đức Tư Lê, La Toa Lỵ, Đột Lệ Lôi bọn họ trợn tròn con mắt, ngay cả người trước sau vẫn trầm mặc không đổi như Áo Lợi Duy Á cũng không dấu nổi sự khiếp sợ nhìn về phía Lâm Lôi.
Thần cách ……
Tâm hồn bọn Pháp Ân bị bảo vật làm cho mê muội. Có cái Thần cách này, bọn họ có thể thành Thần.
Thánh vực và Thần, đó là sự khác biệt như trời và đất.
"Lâm Lôi, chúc mừng ngươi." Đức Tư Lê là người thứ nhất tỉnh táo lại, hắn chỉ có thể chúc mừng hai tiếng.
Những cường giả khác cũng cố gắng nặn ra vẻ tươi cười chúc mừng Lâm Lôi. Giờ phút này trong lòng Đức Tư Lê bọn họ cũng không nhịn được có chút ghen ghét! Dù sao vì Thần cách, bọn họ đã cố gắng lâu lắm rồi. Bây giờ Lâm Lôi đoạt được. Tuy nhiên Lâm Lôi cũng là vì mọi người mà liều mạng, cuối cùng mới lấy được. Bọn họ cũng không còn gì để nói.
Nhưng trong lòng bọn họ vẫn có một tia ghen ghét.
Thậm chí sự ghen ghét, khiến cho đáy lòng bọn họ nhịn không được mà có sinh ra ý niệm 'Giết Lâm Lôi, Đoạt Thần Cách' trong đầu. Đương nhiên ý niệm này vừa hiện ra trong đầu bọn họ liền lập tức xua đi.
Dù sao, bọn họ cũng không phải là hạng tiểu nhân.
Trong đám cường giả, trừ Bối Bối, chỉ có một người không ghen ghét gì. Đó chính là Áo Lợi Duy Á.
"Lâm Lôi, phỏng chừng ngươi sẽ là Thần cấp cường giả thứ sáu của Ngọc Lan đại lục chúng ta." Trên mặt Áo Lợi Duy Á lộ ra vẻ tươi cười, "Lâm Lôi, ngươi bây giờ lợi hại hơn ta. Bất quá … cho ta mấy năm, ta sẽ cùng ngươi chọn chiến địa."
Trong lòng Áo Lợi Duy Á đầy tự tin.
Hắn yếu hơn Lâm Lôi, nhưng chỉ là bây giờ!
"?"Lâm Lôi nhìn Áo Lợi Duy Á, gật đầu cười nói: "Được, ta sẽ chờ."
……
Sau khi Lâm Lôi trở lại tầng thứ mười, đám cường giả đều bình yên chờ đợi thời hạn mười năm đến. Bọn họ cũng tùy tiện chia nhau mỗi người một bụi cỏ nghỉ tạm. Lâm Lôi tự nhiên ở cùng một chỗ với Bối Bối.
"Lão đại, huynh nói cho ta biết, trong tầng thứ mười một, có bao nhiêu Thần cách a? Ta phỏng chừng không chỉ có một." Bối Bối thấp giọng nói.
Lâm Lôi mỉm cười: "Ba cái."
Bối Bối trợn tròn đôi mắt nhỏ, cười toét miệng: "Oa, thật tốt quá. Ba cái Thần cách! Lão đại, Thần cách này thuộc tính gì a?" Bối Bối hỏi dồn, "Không biết có thể hòa hợp với lão đại huynh không? Ba cái Thần cách khác nhau, đều là Hỏa thuộc tính, Lôi Điện thuộc tính hay là cái gì?"
"Một cái Địa thuộc tính, một cái Phong, một cái Hủy Diệt thuộc tính." Lâm Lôi có chút thâm ý ngẩng đầu nhìn lên "Với ta. Không chỉ là hòa hợp một cái."
Bối Bối cũng kinh ngạc: "Sao lại xảo hợp như vậy?"
"Ta làm sao biết được?" Lâm Lôi cười cười, quay lại lắc đầu thở dài nói, "Đáng tiếc. Thực lực ta thực sự quá yếu, không đủ năng lực tiếp tục đi tới tầng mười hai và những tần cao hơn."
"Hả?" Bối Bối nghi hoặc nhìn lão đại, "Lão đại, tại sao muốn đi càng cao? Tầng thứ mười hai là Thần cấp cao thủ mới có năng lực khiêu chiến. Chúng ta đi là chịu chết." Bối Bối cũng biết… Bắt đầu từ tầng thứ mười hai, thủ vệ giả trong đó đều là Thần cấp.
Không có Thần cấp thực lực, đi vào chắc chắn chết.
"Bối Bối, trước khi bắt đầu bước vào tầng thứ mười một, ta từng nói với ngươi. Tại Chúng thần mộ địa này có cái gì đó đang triệu hoán ta." Lâm Lôi than thở, Bối Bối ở bên cạnh gật đầu.
"Từ khi ta bước vào Chúng thần mộ địa này, ta cảm giác được … tiếng triệu hoán ta là ở phía trên. Khi ta bước vào tầng thứ mười, ta vẫn như trước cảm giác được tiếng triệu hoán ta ở phía trên. Ta lúc ấy nghĩ, có lẽ sẽ là tại tầng thứ mười một.”
Lâm Lôi lắc đầu nói: "Bất quá khi ta bước vào tầng thứ mười một, ta phát hiện, ta sai rồi. Tiếng triệu hoán ta vẫn còn tồn tại ở phía trên, có lẽ là tầng thứ mười hai, có lẽ là tầng thứ mười ba… thậm chí là tầng tối cao - tầng thứ mười tám. Ai biết được? Dù sao ta vẫn không đủ năng lực đi tới."
Bối Bối khẽ gật đầu.
……
Sau khi Lâm Lôi ở tầng thứ mười ngồi không được một tháng, Đức Tư Lê tới bên cạnh hắn, có chút chần chờ, mãi vẫn không mở miệng.
"Đức Tư Lê, có chuyện gì sao?" Lâm Lôi nghi hoặc dò hỏi.
Đức Tư Lê có chút xấu hổ, cười khan hai tiếng, hít sâu một hơi, rồi mới thấp giọng dò hỏi: "Lâm Lôi, ta muốn biết… ngươi ở tầng thứ mười một lấy được mấy cái Thần cách a?"
Lâm Lôi thoáng động tâm, Đức Tư Lê này xem ra đối với Thần cách có chút ý đồ a. Bất quá hắn cũng có thể hiểu được.
"Ba cái". Lâm Lôi tịnh không che dấu.
Đôi mắt Đức Tư Lê sáng ngời: "Không biết là thuộc tính gì?"
"Đức Tư Lê, ngươi hỏi chuyện này làm gì?" Bối Bối ở bên cạnh cả giận nói, "Thần cách này là lão đại ta liều mạng mới lấy được. Đừng quên, nếu không phải lão đại dùng 'Thứ Nguyên Chi Nhận' mở đường, rồi sau đó ở lại ngăn trở đám đông Thâm uyên đao ma, các ngươi một người cũng không sống được."
Đức Tư Lê có chút xấu hổ.
Lâm Lôi liếc mắt nhìn Bối Bối một cái, rồi sau đó cười nói với Đức Tư Lê: "Cái này cũng không có gì. Đúng vậy, phân biệt là Địa thuộc tính, Phong thuộc tính và Hủy Diệt thuộc tính."
"Ồ?" Đức Tư Lê gật đầu.
"Lâm Lôi, có một việc ta muốn nói cho ngươi nghe." Đức Tư Lê nhìn về phía Lâm Lôi, "Đầu tiên, luyện hóa Thần cách không nhất định phải luyện hóa Thần cách có cùng thuộc tính với mình. Tỷ như ngươi, hoàn toàn có thể luyện hóa Thần cách Hỏa thuộc tính. Đương nhiên… tốc độ luyện hóa sẽ rất chậm. Luyện hóa Thần cách, yêu cầu chỉ cần là đạt tới Thánh vực, cũng là để linh hồn có năng lực luyện hóa Thần cách."
Lâm Lôi khẽ gật đầu.
"Còn nữa, Thánh vực cường giả luyện hóa Thần cách, chỉ có thể luyện hóa một cái." Đức Tư Lê giải thích.
"Cái này ta biết." Lâm Lôi gật đầu.
Đức Tư Lê chậm lại một chút, vẫn giữ vẻ tươi cười nói: "Lâm Lôi, ngươi tự mình sử dụng một Thần cách. Nếu có thể, ta nói là nếu… Nếu có thể, ngươi có thể đem một cái Thần cách trong đó…" Nói đến đây, Đức Tư Lê tự mình cũng có chút ngượng ngùng nói không được nữa.
Nói Lâm Lôi bán?
Hắn Đức Tư Lê có vật gì mua được Thần cách?
Nói Lâm Lôi tặng?
Đức Tư Lê cũng không nói được. Hắn lúc này đây có thể mặt dày mày dạn mà nói như vậy với Lâm Lôi, thật sự là đối với khát vọng thành Thần có chút thái quá. Mặc dù thuộc tính bất đồng, luyện hóa hiệu suất sẽ rất thấp, sau này con đường lĩnh ngộ pháp tắc cũng sẽ rất gian nan.
Nhưng hắn không quan tâm.
……
"Trừ Áo Lợi Duy Á và Lục mục kim nghê hai huynh đệ, còn các cường giả ở đây đều có ý tứ a." Lâm Lôi thầm nghĩ trong lòng.
Mấy tháng trôi qua, phần lớn cường giả ở đây đều lặng lẽ tìm đến Lâm Lôi hỏi qua.
Món Thần cách hấp dẫn này , cho dù Lâm Lôi không cần, nhưng hắn vẫn xem trọng nó như trước. Phải biết rằng… một Thần cách tương đương một vị Thần! Tự mình hoàn toàn có thể cất đi ba Thần cách, đem về cho đệ đệ của mình, để cho đệ đệ thành Thần!
"Tạm thời kéo dài thời gian đã". Lâm Lôi thầm nghĩ trong lòng.
Những cường giả này, chỉ có thể đề cập đến chuyện này một cách ý tứ. Dù sao mạng của bọn họ là do Lâm Lôi cứu, Thần cách này cũng là Lâm Lôi đã trải qua cửu tử nhất sanh mới lấy được.
……
“Oanh long long ~~”
Đột nhiên cả Chúng thần mộ địa phát sinh chấn động cực mạnh.
"Cái gì vậy?" Lâm Lôi và Bối Bối lập tức ngẩng đầu nhìn chung quanh.
Nhất thời chỉ thấy giữa hư không xa xăm xuất hiện một đạo quang mang màu đen bao phủ thông đạo, từ thông đạo đen tối một người đi tới, tóc đen dài, râu mép đen, trường bào đen. Đúng là Ngọc Lan đại lục đệ nhất cao thủ 'Bối Lỗ Đặc'.
Lâm Lôi, Đức Tư Lê, Đột Lệ Lôi … tất cả cường giả đứng lên.
Bối Lỗ Đặc liếc mắt nhìn các cường giả nói: "Thời hạn mười năm đã hết, mọi người có thể rời khỏi Chúng thần mộ địa." Toàn bộ ánh mắt dừng lại trên người Lâm Lôi, khóe miệng Bối Lỗ Đặc mỉm cười, " Ha ha… Lâm Lôi, ta cần phải chúc mừng ngươi rồi."