[Dịch] Bàn Long

Quyển 11-Chương 14 : Tuyết địa thế giới




Áo Lợi Duy Á sắc mặt tái nhợt, vừa rồi tại thời khắc cuối cùng, lực lượng hoàn toàn bộc phát, tốc độ đột ngột tăng gấp đôi, cái giá phải trả dĩ nhiên không thấp. Hai chân đứa lìa… Áo Lợi Duy Á giờ phút này trong tình trạng rất tệ.

“Ngươi tại sao không đi đi?” Áo Lợi Duy Á ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Lôi.

Lâm Lôi chỉ đứng tại chỗ, cũng không gấp gáp chạy đi. Hắn hiển nhiên thấy được Áo Lợi Duy Á lúc này thực lực đại giảm, đặc biệt hai chân đứt rời, nếu gặp địch nhân thì việc di chuyển để chiến đấu là cực kỳ phiền toái. Mặc dù gã có thể phi hành, nhưng đơn thuần phi hành mà không có hai chân thì độ linh hoạt và tốc độ nhất định là giảm đến một nửa.

“Cám ơn!” Áo Lợi Duy Á lặng lẽ nói, rồi sau đó chuyên tâm trị liệu thương thế.

Lâm Lôi lúc này đáy lòng cũng ngổn ngang trăm mối, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lại thông đạo vào tầng thứ tư: “Ba Khắc! Nếu Ba Khắc nếu thật sự chết đi, sau này thê tử hắn là Lệ Na, hai đứa con hắn, lại còn Cái Tỳ bốn huynh đệ hỏi ta…” Lâm Lôi thật sự cảm thấy bất lực.

Tại trước mặt thần thú Ba Xà, ngay cả cái mạng nhỏ của bản thân lượm lại được đều là do vận khí. Với Ba Khắc, Lâm Lôi vốn không có biện pháp cứu.

“Chỉ có thể hy vọng Ba Khắc vận khí tốt, cũng có thể như ta, hoặc là tiến vào tầng thứ tư, hoặc là trốn trở về được tầng hai.” Lâm Lôi ở lại nơi này, ngoại trừ một mặt là giúp Áo Lợi Duy Á một tay, phòng ngừa có sinh vật nào lại công kích gã, một mặt khác là vì chờ… xem Ba Khắc có thể đến được tầng thứ tư không?

Một lát sau…

“Ta ổn rồi!” Áo Lợi Duy Á đứng lên, nhìn Lâm Lôi một cái, cũng không nói thêm lời nào, cả người hóa thành một đạo ảo ảnh trực tiếp bay lên không trung.

Lâm Lôi lại chờ đợi thêm gần nửa giờ, cuối cùng cũng thở dài một hơi, bay lên.

Một màu trắng thê lương bao trùm khắp Băng tuyết thế giới, có không ít đại thụ ngạo nghễ vươn lên, toàn thân phủ một tầng tuyết trắng phau. Lâm Lôi phi được một lúc liền phát hiện một người quen, chính là lúc trước từng luận bàn tại Vũ Thần sơn, Khắc Lôi.

“Lâm Lôi!” Khắc Lôi cười bay lại: “Ta còn tưởng rằng ngươi đã ở lại phía dưới…”

“Ngươi vừa tiến nhập tầng thứ tư, tiếp sau ngươi có một tên hỗn đản phát ra tiếng kêu thảm thiết làm cho Ba Xà thức dậy.” Lâm Lôi lắc đầu nói: “Ta cũng chỉ là vận khí tốt, nhưng mà huynh đệ tốt của ta, Ba Khắc hắn…”

Khắc Lôi an ủi: “Đừng thương tâm, sau khi ta tiến nhập tầng thứ tư, phát hiện Áo Lợi Duy Á bị gãy chân. Từ hắn ta biết Ba Xà tỉnh rồi. Ta còn cho rằng các ngươi nhất định đều bị Ba Xà tẩy kiếp. Ngươi còn sống là tốt rồi, vị huynh đệ kia cũng sẽ vì ngươi mà cảm thấy cao hứng.”

Lâm Lôi gật gật đầu.

Rồi sau đó hai người sóng vai cùng nhau phi hành, Khắc Lôi nhắc nhở: “Ngươi đừng luôn nghĩ đến chuyện của huynh đệ ngươi nữa, trong tầng thứ tư này cũng có nguy hiểm. Nếu ngươi phân tâm, vứt bỏ tánh mạng thì thật là không đáng.”

Lâm Lôi đột nhiên bừng tỉnh, hít sâu một hơi, lắc lắc đầu: “Biết rồi.”

“Pháp Ân đã nói cho ta rồi, năm đó bọn họ cũng lùi bước tại tầng thứ năm. Chúng thần mộ địa này tổng cộng có mười tám tầng. Trong mười một tầng đầu, tầng năm là một cấp, bốn tầng đầu không quá nguy hiểm, còn tầng thứ năm lại là tầng nguy hiểm ít nhất.” Khắc Lôi nói.

Khắc Lôi này tuổi so ra lớn hơn Lâm Lôi nhiều, cũng biết rất nhiều việc.

“Hả? Tầng thứ năm là tầng an toàn nhất trong năm tầng đầu?” Lâm Lôi trong lòng hơi ngạc nhiên.

“Ừ, Pháp Ân cho ta biết, Vũ Thần từng nói qua, tầng thứ năm là một bậc đặc biệt. Từ tầng thứ nhất đến tầng thứ năm, độ nguy hiểm bình thường. Còn từ tầng thứ sáu đến tầng mười cực độ nguy hiểm. Ngay cả Pháp Ân bọn họ lúc nào cũng có thể chết.” Khắc Lôi nhắc nhở.

Lâm Lôi gật gật đầu, sau này nhất định phải vạn phần cẩn thận.

“Tầng thứ sáu, tầng thứ bảy, tầng thứ tám, tầng thứ chín đều cực kỳ đáng sợ. Mà so sánh với bốn tầng này, tầng thứ mười ngược lại là nguy hiểm ít nhất.” Khắc Lôi cười nói.

Lâm Lôi phỏng chừng những lời này Pháp Ân đều là từ Vũ Thần mà biết được.

Vũ Thần tuyệt đối là đã qua mười tầng đầu, tự nhiên tình huống của mười tầng đầu đều đã rõ.

“Năm tầng là một bậc, tầng thứ năm là tầng an toàn nhất trong năm tầng đầu, còn tầng mười lại là tầng an toàn nhất của bậc thứ hai.” Lâm Lôi trong lòng đột nhiên có cảm giác: “Hình như tầng an toàn này chính là để cho mọi người nghỉ ngơi chuẩn bị.”

Rất rõ ràng, tầng thứ sáu nguy hiểm đột nhiên tăng cao lên.

Mà tầng thứ mười một, bên trong có thi thể của Thần cùng với Thần cách. Bất kể là ai, chỉ cần suy nghĩ đều có thể hiểu được… tầng thứ mười một sợ rằng so với phía trước nguy hiểm hơn trăm ngàn lần.

Phi hành dưới trời tuyết, Khắc Lôi cười nói: “Trước tầng năm, chúng ta dựa vào thực lực bản thân ngạnh kháng các loại sinh vật, từ sau tầng thứ sáu thì phải xem trí tuệ, thực lực, vận khí cùng khả năng phối hợp.”

Lâm Lôi gật gật đầu.

Năm đó Đức Tư Lê, Pháp Ân một nhóm người bị dọa đến không dám tiến vào tầng thứ sáu, tránh ở tầng thứ năm cho đến hết kỳ hạn mười năm.

“Hô!”

Phía dưới một đồi tuyết, đột nhiên một sinh vật từ trong vọt đến, tựa như một tia chớp bạch sắc trực tiếp nhằm phía Khắc Lôi. Khắc Lôi toàn thân ẩn hiện kim chúc quang mang, nổi giận gầm lên một tiếng, hữu quyền trực tiếp hướng sinh vật đột kích mà đấm ra.

“Bồng!”

Quyền đầu đấm thẳng vào bàn tay lông lá.

Khắc Lôi cả người chấn động thối lui ra sau, còn quái vật toàn thân nhung mao trắng toát cũng trực tiếp bị chấn rơi xuống trên mặt tuyết.

“Lực lượng quá mạnh.” Khắc Lôi sợ hãi than một tiếng.

Lâm Lôi cũng kinh ngạc nhìn về quái vật phía dưới. Lâm Lôi từng cùng Khắc Lôi quá chiêu, biết Khắc Lôi vốn lực lượng cường đại: “Khắc Lôi thực lực chính là mạnh gấp mười lần Hắc Đức Sâm, còn lực lượng phòng ngự cũng ngang ngửa Ba Khắc, chính là cũng chỉ tương đương sinh vật này.”

Quái vật bị vùi dưới lớp tuyết đột nhiên đứng lên, bộ dáng nom như hình người.

“Hùng?” Lâm Lôi kinh ngạc nhìn quái vật phía dưới, mở miệng nói.

Quái vật này nhìn sơ qua giống hùng hệ ma thú, toàn thân phủ lông mao trắng toát, chung quanh con mắt có một quầng đen lớn, phảng phất giống bị người dùng nắm tay đánh cho bầm mắt. Thoạt nhìn, ma thú toàn thân phủ lông mao có vẻ rất đáng yêu.

“Ta không phải hùng, mà là Tuyết miêu hùng.” Ma thú nọ phản bác.

“Sưu!” Tuyết địa miêu hùng lại vọt lên. Lúc này Tuyết địa miêu hùng là nhằm vào Lâm Lôi… chỉ là một đạo bạch sắc ảo ảnh, Tuyết địa miêu hùng liền vọt tới trước mặt Lâm Lôi, tốc độ cực nhanh khiến cho Lâm Lôi cũng cảm thấy kinh hãi.

“Ba!”

Lâm Lôi long vĩ tản ra kim chúc quang mang lóe mắt hung hăng quất lên người Tuyết địa miêu hùng, long vĩ tập kích đột ngột, hơn nữa tốc độ cực nhanh. Tuyết địa miêu hùng căn bản không kịp phản ứng.

“Bồng.” Tuyết địa miêu hùng cả thân hình trực tiếp bị đập vùi luôn vào trong tuyết. Đồng thời trên bộ lông dài trắng muốt phía trước ngực giờ phút này cũng có vết máu, Tuyết địa miêu hùng nhìn Lâm Lôi một cái lại liếc mắt nhìn Khắc Lôi một cái, sau đó khom người chui vào luôn vào lớp tuyết.

Chạy thoát!

Lâm Lôi, Khắc Lôi không khỏi cười.

“Tuyết địa miêu hùng vẫn còn là có trí khôn, chỉ giao thủ có mấy chiêu, hắn liền lập tức buông tay mà chạy trốn.” Lâm Lôi cũng cảm thấy kinh ngạc trước thực lực của Tuyết địa miêu hùng. Lực lượng không thua gì Đại địa chi hùng, mà tốc độ lại vượt xa.

Trách không được nói là Tuyết địa miêu hung, vốn là hơn một chữ miêu.

“Ha ha… nếu để cho ta và Tuyết địa miêu hùng đơn đả độc đấu, thật sự là phiền toái, Tuyết địa miêu hùng tốc độ tựa hồ so với ta còn nhanh hơn nhiều.” Khắc Lôi cười khổ nói: “Lâm Lôi, ta có cảm giác là ta nhiều nhất chỉ ở lại tầng thứ năm nghỉ ngơi thôi. Tầng thứ sáu, ta sợ là không thể xông vào.”

“Được rồi, tìm được thông đạo rồi mới nói tiếp.” Lâm Lôi và Khắc Lôi tiếp tục phi hành, tìm kiếm thông đạo.

Tuyết địa miêu hùng ở tầng thứ tư này rất kỳ quái. Ngoại trừ số ít Tuyết địa miêu hùng tập kích người đến, phần lớn Tuyết địa miêu hùng căn bản không tập kích người đến, ngược lại cuộn tròn một đoàn yên ổn nằm ngủ một góc. Lâm Lôi, Khắc Lôi ngay từ đầu còn lo lắng, sau lại an tâm một chút.

“Các ngươi hai người nghe đây.” Đột nhiên một đạo thanh âm già nua vang lên.

Lâm Lôi, Khắc Lôi đang phi hành giữa không trung ngẩn ra, lập tức hướng lại phía phát ra âm thanh nhìn lại.

Phía dưới có một đầu Tuyết địa miêu hùng cao chỉ trên dưới một thước lạnh nhạt nhìn Lâm Lôi, Khắc Lôi hai người. Tuyết địa miêu hùng mặc dù bình thường thân thể so với Đại địa chi hùng nhỏ hơn nhiều, chính là đứng thẳng lên bình thường cũng cao hai ba thước, nhưng mà đầu Tuyết địa miêu hung này lại chỉ cao có một thước.

“Tuyết địa miêu hùng này rất nguy hiểm.” Sự cảnh giác trong lòng Lâm Lôi trong nháy mắt dâng lên, đầu Tuyết địa miêu hùng này mặc dù nhỏ nhưng lại để cho Lâm Lôi sinh ra một loại cảm giác rất nguy hiểm. So với khi nhìn thấy Vũ Thần mấy người cũng không kém bao nhiêu.

Tuyết địa miêu hùng thanh âm già nua lại vang lên: “Ta là tộc trưởng Tuyết địa miêu hùng nhất tộc.”

Lâm Lôi, Khắc Lôi nhìn nhau, Tuyết địa miêu hùng còn có tộc trưởng?

“Nhớ kỹ, tại tầng thứ tư, chỉ cần tử tôn của ta không chủ động công kích các ngươi, các ngươi không được công kích bọn họ. Nếu các ngươi giết chết một đứa, vậy đừng trách ta hạ độc thủ.” Tuyết địa miêu hùng vừa xòe tay, trong tay liền xuất hiện một cây trúc địch.

Đúng là trúc địch.

“Muốn thổi sáo?” Lâm Lôi cho tới bây giờ chưa thấy qua thổi sáo cũng có thể đả thương người.

Bất quá Lâm Lôi, Khắc Lôi đáy lòng đều cảm thấy lão gia trước mắt uy hiếp quá lớn, bọn họ cũng không dám nói thêm cái gì, Khắc Lôi cũng lập tức nói ngay: “Ngươi yên tâm, vừa rồi có một Tuyết địa miêu hùng công kích chúng ta, chúng ta cũng không hạ độc thủ. Chỉ cần tử tôn ngươi không công kích chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không công kích bọn họ.”

“Thông đạo tầng thứ tư ở ngay bên kia, chỗ có một gốc cây đại thụ cao nhất, thông đạo ngay bên trong đại thụ.” Tuyết địa miêu hùng tộc trường chỉ một ngón tay xa xa.

Lâm Lôi, Khắc Lôi hai người lập tức bay đi.

Nhìn thấy Lâm Lôi hai người rời đi, Tuyết địa miêu hùng tộc trưởng lại thở dài một tiếng. Tuyết địa miêu hùng nhất tộc bị phóng trục tại Chúng thần mộ địa tầng thứ tư, giống như nhốt trong một cái lao ngục, thân là tộc trưởng Tuyết địa miêu hùng nhất tộc, lão cũng không có biện pháp.

Bằng thực lực của lão, giết chết đủ số ngoại nhân đến, đổi lấy Hạ vị thần Thần cách cũng không phải việc khó, nhưng lão không muốn. Còn có lão, mới có thể chấn nhiếp những cường giả đạt tới cấp bậc như Lâm Lôi.

“Ta thành thần rời đi, ngày tử tôn chết cũng không xa.” Tuyết địa miêu hùng tộc trưởng thở dài.

Đồng dạng là Thánh vực đỉnh phong, chỉ thiếu một bước đạt tới Thần cấp chính là thực lực Tuyết địa miêu hùng tộc trưởng, còn vượt qua năm đại Thánh vực cực hạn cường giả. Bởi vì khác với những người khác, lão lĩnh ngộ Áo nghĩa, cũng giống như Lâm Lôi lĩnh ngộ là Đại địa mạch động so phương diện uy lực công kích vượt qua những người khác.

Còn Tuyết địa miêu hùng lĩnh ngộ là thuộc loại Phong nguyên tố pháp tắc, một loại Áo nghĩa cực kỳ hiếm thấy.

Lâm Lôi, Khắc Lôi hai người vừa mới tiến vào này tầng thứ năm liền cảm thấy hơi nóng ập đến. Ở giữa tầng thứ chính là một ngọn núi lửa, mà những chỗ còn lại chính là vô số nham thạch hoang vu, phóng tầm mắt mà nhìn có thể thấy rất xa.

Bất quá, bề mặt nham thạch nhiệt độ thực sự là rất cao.

“Lão Đại!” Một đạo bóng đen từ xa xa cực nhanh bay tới.

“Bối Bối.” Lâm Lôi rõ ràng cảm ứng được xa xa đúng là Bối Bối bay tới, Bối Bối trực tiếp tới nhảy vào trong ngực Lâm Lôi, trong mắt còn ẩn ước lệ quang: “Lão Đại, ta mới đến tầng thứ năm liền một mực chờ ngươi, Đức Tư Lê bọn họ nói các ngươi ở tầng thứ ba gặp Ba Xà. Ta vẫn lo lắng lão Đại ngươi.”

Lâm Lôi cũng không khỏi nhớ lại những trải nghiệm ở tầng thứ ba, lòng còn sợ hãi.

“May mắn không sao cả, thật tốt quá.” Trên mặt Bối Bối đầy vẻ vui mừng.

Bối Bối vượt qua mấy tầng so với Lâm Lôi dễ dàng hơn, lại không gặp phải Ba Xà, mà bất kể vong linh hoặc là sinh linh, đối Bối Bối căn bản không có gì uy hiếp.

“Hả? Lão Đại, Ba Khắc đâu? Ba Khắc hắn không đi với người sao?” Bối Bối nghi hoặc nói.

Lâm Lôi vẻ mặt chợt đanh lại, không khỏi có chút khó coi, trong mắt cũng có một tia thống khổ.

Bối Bối cũng rất thông tuệ, nhìn thấy vẻ mặt Lâm Lôi, nó cũng đoán được một chút: “Lão Đại, Ba Khắc hắn, chẳng lẽ là tại tầng thứ ba…?” Lâm Lôi thở dài một tiếng: “Đúng, trong lúc chúng ta lại tầng ba, Ba Xà rốt cục cũng tỉnh lại, chúng ta vốn không hề có lực phản kháng. Ta vận khí tốt, dựa vào Tử huyết nhuyễn kiếm chạy trốn tới tầng thứ tư. Về phần Ba Khắc…”

Lâm Lôi thanh âm trầm thấp, nói đến đây rốt cuộc nói không nổi nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.