"Đổi ruộng cạn lấy ruộng lúa?"
Triệu mẫu thôi cười, bà há to miệng, sắc mặt kinh ngạc. Bà dùng ánh mắt khó hiểu nhìn La Tố: "Đại nha, trước kia ngươi chưa từng làm ruộng nên không biết, ruộng lúa chỉ có thể loại lúa nước, hơn nữa còn không thu được nhiều, không đủ cho chúng ta ăn. Ngày trước cha ngươi thấy bán gạo được nhiều tiền nên nhà ta mới giữ lại vài mẫu, bằng không ta đã đem chúng chuyển thành ruộng cạn."
Triệu Từ như có điều suy nghĩ, hắn nhìn vào mắt La Tố, thấy sắc mặt nàng kiên định, cất tiếng nói: "Nương, trước hết người để cho đại tẩu nói ra hết ý tưởng, rồi chúng ta tiếp tục thương lượng."
"Vậy được, đại nha ngươi nói trước đi." Đối với kiến nghị của nhi tử, Triệu mẫu rất là coi trọng.
La Tố biết rõ ý định của nàng sẽ rất khó được chấp nhận. Dù sao mọi người đều coi trọng ruộng cạn hơn ruộng lúa, suy nghĩ này đã ăn sâu vào tâm trí của họ.
Bất quá nàng sớm đã có cách, không tin không lay động được mẫu tử Triệu gia.
"Nương, trước kia ta gặp được một lang trung tha phương, hắn chính là người dạy ta loại nấm mèo, hắn nói hắn đã đi qua một nơi, ở đó một năm loại hai vụ lúa nước, có khi còn loại tận ba vụ. Sản lượng rất cao, một mẫu có thể thu được ba thạch lúa. Hơn nữa họ không chỉ loại lúa nước đơn thuần, mà còn nuôi cá trong ruộng nữa. Chúng ta cũng đi cải tạo lại đồng ruộng, vừa trồng lúa vừa nuôi cá. Sang năm lúc nhà chúng ta thu lúa, sẽ có vô số con cá béo mập ăn mãi không hết."
Để an toàn, La Tố không nói ra chuyện một mẫu có thể thu được bảy tám thạch lúa, mà chỉ nói ra một con số chắc chắn nhất. Đối với hiện tại một mẫu ruộng thu được một thạch lúa mà nói, nàng có thể thu được ba thạch đã là vô cùng nhiều. Chớ nói chi một năm còn có thể loại hai vụ.
Trên mặt Triệu mẫu và Triệu Từ tràn đầy khiếp sợ.
Đặc biệt là Triệu mẫu, bà không tin nói: "Không thể nào, một năm sao có thể loại được hai vụ lúa, hơn nữa còn thu hoạch được sản lượng cao như thế?"
"Nương, đấy là lời lão lang trung kia nói. Ban đầu ta cũng không tin, nhưng người thấy đấy nấm mèo không phải đã được ta loại ra sao? Cho nên ta muốn làm thử xem. Người nghĩ a, nếu chuyện đó là thật , nhà chúng ta còn lo không có tiền? Lui một vạn bước mà nói, cứ coi như chúng ta không thành công, đến lúc đó lại chuyển ruộng lúa thành ruộng cạn, chuyện này không phải đơn giản sao? Còn muốn đổi ruộng cạn lấy ruộng lúa thì rất khó. Chờ nhà chúng ta làm được, nhà người ta nhất định sẽ loại theo. Đến lúc đó chúng ta mới muốn đổi thì đã muộn rồi."
Triệu mẫu nghe xong có chút dao động.
Nếu là lúc trước, bà nhất định sẽ không đồng ý. Đây là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi.
Nhưng bây giờ không giống, bà tận mắt nhìn thấy tức phụ mình bận rộn một trận, loại ra nấm mèo. Nhờ có chúng nó mà nhà bà kiếm được bộn tiền. Điều này chứng tỏ tức phụ bà nói có thể làm là chuyện có thể thành.
Nếu mọi chuyện là thật, nhà mình chắc chắn cơm no áo ấm. Nghĩ đi nghĩ lại bà vẫn thấy động tâm.
Đúng là không thể nào tưởng tượng nổi.
Do dự mãi vẫn không biết làm sao, bà nhìn về phía nhi tử mình: "Từ nhi?"
Triệu Từ không đáp lại bà, hắn rũ mắt xuống suy tư, một lát sau mới nói: "Đại tẩu, nhà chúng ta đổi hết thành ruộng lúa, có thể loại hết sao? Dù sao trong nhà chỉ có mấy người chúng ta có thể làm việc.”
"Tất nhiên là loại hết, nhưng chỉ dựa vào mấy người chúng ta thì không thể, đến lúc đó chúng ta bỏ tiền mướn người làm." La Tố quyết đoán nói.
Làm ruộng mà chỉ dựa vào người trong nhà, chắc chắn sẽ làm trễ nải thời vụ.
Triệu mẫu vội vàng nói: "Mướn người làm? Chúng ta không phải là địa chủ, cần gì phải thuê người làm."
"Nương, người không nên nghĩ như vậy." La Tố nhẫn nại giải thích: "Nếu không mướn người, sẽ làm chậm trễ thời gian, gây ra tổn thất lớn. Nếu bỏ lỡ thời gian trồng trọt, thì không bằng đi mướn người đâu, cũng không tốn bao nhiêu tiền."
"Chuyện này..." Triệu mẫu lại do dự, trong ấn tượng của bà, chỉ có nhà địa chủ mới thuê tá điền làm ruộng. Đâu có gia đình nào như bọn họ mướn người làm ruộng. Tuy hiện nay trong nhà không lo ăn uống, nhưng cũng không giàu có đến mức có tiền thuê công nhân.
Triệu Từ suy nghĩ một chút, lại cười nói: "Nếu đại tẩu đã có suy tính, vậy thì cứ làm theo lời đại tẩu."
"Từ nhi, chuyện này có thể chứ?" Triệu mẫu nghi ngờ nói.
Triệu Từ khẽ gật đầu một cái.
La Tố vừa nghe tiểu thúc đồng ý, thì biết chyện đã thành, vội vàng nói: "Nhị đệ, hiện tại thân thể đệ khá hơn, chỉ cần chăm chỉ đọc sách là được rồi, đệ không cần lo lắng chuyện trong nhà."
Triệu mẫu nghe vậy, không luẩn quẩn chuyện thuê công nhân nữa, vội vàng phụ họa, "Tẩu tử ngươi nói đúng."
Triệu Từ cười nhẹ nói: "Nương, tẩu tử, hai người yên tâm đi, ta tự có tính toán."
***********
Thương định xong xuôi, Triệu mẫu dẫn La Tố đi xem đất đai trong nhà. Muốn nuôi cá trong ruộng lúa thì cần có nhiều mảnh đất liền nhau, cho nên nàng chỉ chọn mấy ruộng gần với ruộng nhà nàng để trao đổi. Đến lúc đó, nàng sẽ đổ đầy đất vào giữa các bờ ruộng, biến chúng trở thành một ruộng lúa rộng lớn hoàn chỉnh, như thế cũng tiện cho việc quản lý.
Sau khi chọn được mấy ruộng lúa tốt, Triệu mẫu vẫn không yên lòng: "Mấy ruộng này do cha ngươi lúc trước chọn trúng đấy, chao ôi, ta thật sự không bỏ được."
Lúc này La Tố rất tự tin với kế hoạch nàng đã vẽ ra, thấy bà sa sút như vậy, bèn cười nói, "Nương, chỉ cần chúng ta sống tốt hơn, cha dưới suối vàng có biết cũng sẽ cao hứng."
"Ngươi nói cũng đúng." Triệu mẫu than thở gật đầu, đi được vài bước thì nói: "Đại nha, ta cảm thấy ngươi nói chuyện không giống với người khác, đôi khi có vẻ nho nhã, giống với Nhị đệ ngươi."
"Đó là do ta học theo Nhị đệ.” Trong lòng La Tố căng thẳng vội bịa ra một lý do.
Triệu mẫu nghe vậy lập tức vui vẻ: "Cũng đúng, nhà ta có lão Nhị là người đọc sách, đi đến đâu cũng cao hơn người khác một cái đầu. May mắn lúc trước..." Nói đến đây, bà đột nhiên ngậm miệng lại.
"Nương làm sao vậy?"
La Tố nghi ngờ nhìn bà.
Triệu mẫu khoát khoát tay, "Không có việc gì, ta chỉ đang nghĩ tới chuyện lúc trước cha ngươi cho Nhị đệ ngươi đi đọc sách."
Nông dân đọc được sách thật là không dễ dàng, đặc biệt là trong hoàn cảnh này. Trong lòng La Tố tò mò không biết vì sao Triệu Từ có thể được đi học, hơn nữa nhìn thời gian niệm còn không ít đâu. Trong khi đó Triệu Thành là trưởng tử lại không được đi đọc sách. Theo đạo lý, phải cho trụ cột là con lớn nhất đi học mới đúng.
La Tố cũng biết là không nên hỏi, dù sao Triệu Thành đã không có ở đây, nàng mà hỏi chuyện này, khác gì sát muối lên vết thương của Triệu mẫu.
************
Trở lại trong thôn, bà tức hai người đi đến từng nhà thương lượng chuyện đổi đất với người ta.
"Các ngươi dùng ruộng cạn đổi ruộng lúa?
Người nói chuyện là Triệu nhị gia sống ở đầu thôn. Triệu nhị gia là lão nhân trong thôn, tóc bạc, có tay nghề trồng trọt lão luyện. Nghe Triệu mẫu với La Tố nói muốn đổi lấy ruộng lúa thì cảm thấy hai người không hiểu chuyện.
"Cháu dâu a, ta biết hiện tại nhà của ngươi không có người biết trồng trọt nhưng cũng không thể vì thế mà làm ra chuyện hồ đồ. Thật tốt trồng trọt, cũng có thể có chút thu hoạch, ngươi cần ruộng lúa kia để làm gì? Chúng ta sống trong cùng một cái thôn, ta không thể gieo họa cho các ngươi."
Trong lòng La Tố cảm động. Người dân nơi đây đúng là là chất phác, tốt bụng. Không có thừa cơ hội này mà bắt nạt cô nhi quả mẫu bọn họ.
Đôi mắt Triệu có chút hồng, đè nén tiếng khóc: "Nhị thúc, chúng ta muốn loại lúa nước, đại nha nói nàng có biện pháp làm tăng sản lượng thu hoạch, chúng ta muốn làm thử xem. Nhà chúng ta không có lao động cường tráng, làm ruộng cạn cũng chẳng tốt hơn là bao."
La Tố cũng nói: "Nhị gia gia, ngài yên tâm, chúng ta đã tính toán đâu vào đấy cả rồi. Nếu là không được, sang năm nhà chúng ta sẽ chuyển ruộng lúa thành ruộng cạn."
Triệu nhị gia thở dài nói: "Đúng là ruộng lúa có thể biến thành ruộng cạn, nhưng nó không phì nhiêu bằng ruộng cạn. Ngươi làm vậy không phải là lãng phí sao?"
"Không có việc gì, Nhị gia gia, chúng ta thử làm một lần. Dù có thành công hay không cũng không trách mọi người. Ngài coi như giúp chúng ta một chuyện, đem hai khối ruộng lúa ở dưới chân núi kế bên ruộng nhà ta đổi cho chúng ta."
Triệu nhị gia nghe vậy, nhìn về phía Triệu mẫu: "Cháu dâu, ngươi cũng có ý này?"
Triệu mẫu khẽ gật đầu, trước khi đi tức phụ bà đã dặn, nếu chuyện trong nhà đã được thương định tốt thì sau khi ra ngoài phải đồng nhất ý kiến.
Thấy Triệu mẫu cũng gật đầu, Triệu nhị gia không nhiều lời nữa. Khuyên cũng đã khuyên, nói cũng đã nói, họ vẫn khăng khăng một mực như vậy thì cứ coi như nhà ông không nhân nghĩa.
Đổi xong đất đai, bà tức hai người rời khỏi nhà Triệu nhị gia.
Triệu nhị bà cười nói: "Nhà ta lại có thêm vài mẫu ruộng tốt. Đợi nhà lão đại và nhà lão nhị đều phân gia. Chúng ta đưa chúng cho lão Tam.”
Triệu nhị gia có ba con trai, hai người đã thành thân, đều có kỹ năng trồng trọt tốt.
"Nói hồ đồ gì thế " Triệu nhị gia vừa mài nông cụ vừa vừa nói: "Hôm nay là đổi, nếu năm nay nhà các nàng loại không tốt, ta còn muốn cho bọn họ đến đổi lại đâu. Ngươi cũng đừng nghĩ cách."
Triệu nhị bà không muốn, chống nạnh nói: "Thế nào còn muốn đổi lại, chúng đã là ruộng của nhà ta, lão đầu tử ngươi sao mà ngốc vậy."
"Ngươi phụ nữ có chồng này " Triệu nhị gia đứng lên chỉ về phía bà: " Bỗng chốc nhà bọn họ mất đi hai tráng lao động, cô nhi quả mẫu đủ đáng thương, thân là trưởng bối, chúng ta có thể giúp thì phải giúp. Hơn nữa, lão Nhị nhà bọn họ là người có tiền đồ, nói không chừng còn được làm quan, lúc này nhà chúng ta đưa tay giúp đỡ bọn họ, về sau chúng ta có thể thiếu phần?"
Đời này hắn gặp qua nhiều người, có con mắt nhìn người khá chuẩn. Bao nhiêu năm nay Triệu gia thôn chỉ có một mình Triệu gia lão Nhị khảo trúng tú tài. Về sau tiền đồ ắt sẽ vô lượng. Hiện nhà bọn họ đang gặp khó khăn, là thời điểm tốt để tạo giao tình, chứ đợi đến lúc người ta phát đạt mới đi đánh hảo quan hệ thì không tốt lắm.
Triệu nhị bà cũng là người biết điều, nghe trượng phu nói như thế, bèn xoay người lại, cười tươi khiến nếp nhăn trên mặt giống hệt mấy đóa hoa cúc: "Ngươi lão đầu tử này, khôn như tặc."
Trừ Triệu nhị gia bên này trì hoãn một chốc bên ngoài, những nhà khác vừa nghe họ muốn đổi lấy ruộng lúa, đều nhanh chóng đáp ứng. Có một hai nhà đưa cho Triệu mẫu chút đồ mang về, gọi là phí tổn thất đất đai.
Triệu mẫu khách khí xô đẩy hai cái rồi nhận lấy.
Bà cũng cảm thấy mang ruộng cạn nhà mình đổi với người ta là rất thua thiệt. Nhận chút đồ bồi thường là phải.
Sáng sớm hôm sau, mấy nhà đồng ý đổi ruộng với nhà La Tố đi đến nhà lý chính.
Lý chính cũng là tộc trưởng Triệu gia thôn. Nghe mấy nhà này đến là để làm thủ tục đổi ruộng cạn với nhà Triệu mẫu, sắc mặt lập tức thay đổi, chỉ vào người mấy nhà đó mắng: "Con bà nó, đều không phải là người. Lợi dụng cơ hộ bắt nạt cô nhi quả mẫu bọn họ, nhìn chằm chằm vài mẫu ruộng tốt nhà bọn họ lâu rồi phải không?"
Người mấy nhà kia bị chửi sững sờ.
Vẫn là La Tố phản ứng nhanh, vội vàng giải thích chuyện này. Triệu mẫu đứng bên cạnh cũng lên tiếng phụ hoạ.
"Đúng vậy, là lão tẩu tử đến tìm chúng ta đổi, chúng ta đều là cùng tông đồng tộc, sao có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ kia." Mấy nhà kia cũng ồn ào giải thích.
Lý chính đau đầu, khoát tay áo ý bảo đoàn người an tĩnh lại, lại hỏi Triệu mẫu: "Triệu Thành tức phụ, ngươi nói đi, các ngươi thật sự muốn lấy đổi ruộng lúa?"
Triệu mẫu gật gật đầu: " Hiện tại trong nhà chỉ có ta với đại nha có thể làm việc, ruộng cạn cũng loại không được. Cho nên chúng ta muốn loại lúa thử xem, không nhất thiết phải loại ra nhiều."
"Nếu ngươi có khó khăn thì phải nói, không đáng đem đất đai đi đổi." Lý chính thở dài, trên khuôn mặt già nua mang theo vài phần ưu sầu. Đều là người trong tộc, ông không vui vẻ gì khi thấy tộc nhân sống không tốt. Đặc biệt là Triệu gia bỗng chốc mất đi hai tráng lao động như vậy.
La Tố nói: "Đại gia gia, chúng ta đã nghĩ kỹ. Ta đã nghĩ ra biện pháp có thể loại ra nhiều lúa nước hơn. Nếu là thành công, về sau người trong thôn chúng ta cũng có thể loại, mọi người cũng có thể sống những ngày tốt hơn."
"Ngươi thì biết cái gì." Lý chính lắc đầu.
Hắn làm ruộng đã vài thập niên, vẫn không thể loại ra nhiều lúa, dĩ nhiên không tin vào lời nói của một tiểu nha đầu.
La Tố cũng biết lúc này không có mấy ai tin lời nàng nói, chỉ có thể kéo áo Triệu mẫu.
Triệu mẫu vội vàng nói: "Chúng ta đều đồng ý với nhau rồi, lão tộc trưởng, ngài cho chúng ta đổi đi. Ta không quan tâm, dầu gì chúng ta cũng không hối hận."
Người mấy nhà khác trơ mắt đứng nhìn.
Đây là chuyện tốt, họ đều muốn đổi sớm một chút. Mặc dù đều là cùng tông đồng tộc, không thể nhìn chằm chằm đồ tốt của người ta. Nhưng đây là chuyện tốt tìm tới tận cửa, không thể bỏ qua a.
Lý chính thấy vậy, không còn cách nào, đành đáp ứng giúp đỡ đổi khế đất.
Lần này đổi được năm mẫu ruộng lúa, cộng với ba mẫu ruộng lúa ban đầu, tổng cộng nhà nàng có tám mẫu ruộng lúa.
Hơn nữa vừa rồi được lý chính nhắc nhở, mấy nhà đổi đất đai với nhà nàng cũng ít nhiều lưu lại một mẫu đất cho La Tố trồng rau. Cho nên hiện tại nhà nàng còn có sáu mẫu ruộng cạn.
Giờ là đầu mùa xuân, La Tố vội vàng đi ra ruộng.
Ngày hôm sau, nàng cầm cái cuốc đi điền lý, định san bằng bờ ruộng.
Triệu mẫu thấy nàng đi làm việc, cũng cầm lấy cái cuốc theo nàng xuất môn. Bây giờ bà càng ngày càng không có chủ kiến, hầu như cái gì cũng đều nghe đại tức phụ.
Hai người mới vừa đẩy xuống một bờ ruộng thì thấy một người gầy gò đi đến.
"Nhị đệ, sao đệ lại tới đây?" La Tố xoa xoa mồ hôi trên trán, kinh ngạc nhìn Triệu Từ.
Lần này Triệu Từ không có mặc trường bào của người đọc sách, mà xuyên một bộ quần áo rộng rãi sờn cũ, hắn đem vạt dưới buộc ở bên hông, ống quần cũng kéo lên tận bắp chân.
"Đệ đến giúp hai người. Hiện tại thân thể đệ đã tốt hơn, ra được nhiều mồ hôi thì càng tốt. Ở nhà sẽ nín hỏng."
Tiếng nói Triệu Từ rất ôn hòa, mềm mại, khiến người nghe cảm thấy hết sức thoải mái.
La Tố phát hiện, thời điểm làm việc mệt mỏi, nghe được tiếng nói dễ nghe, quả nhiên toàn thân thư thái.
Triệu mẫu không quan tâm giọng nhi tử có dễ nghe hay không, trực tiếp nổi giận: "Không được, ngươi nhanh đi về học bài đi." Nhi tử sinh ra là để đọc sách, sao có thể xuống đất làm việc được. Làm gì có hài tử đọc sách nhà nào đi ra ruộng làm việc.
Triệu Từ im lặng đi đến chỗ trống bên cạnh, lội xuống nước bùn lạnh buốt: "Nương, trên sách nói, tay chân mà không chăm chỉ thì ngũ cốc không thể phân biệt được. Ta cũng không phải thường xuyên làm, vài ngày này giúp đỡ một chút, sau khi xong việc sẽ không ra khỏi cửa, chuyên tâm học bài. Nếu không ta ở trong nhà học bài cũng không yên lòng."
Nói xong hắn nhấc cái cuốc lên bắt đầu làm việc.
La Tố cho rằng hắn không có nhiều khí lực, không nghĩ tới làm sống rất nghiêm túc. Động tác nhanh hơn so với nàng và Triệu mẫu.
Triệu mẫu thấy Triệu Từ không nghe lời, tức đỏ mặt, lại chỉ có thể trừng mắt. Nhìn một chốc, thấy nhi tử mình không có chỗ nào không thoải mái, lúc này mới thở dài, nhận mệnh bắt đầu làm việc.
La Tố làm việc ở bên cạnh nhìn trộm Triệu Từ đang làm việc khí thế ngất trời một cái, thấy hắn bắt đầu chảy mồ hôi, vẻ mặt vẫn chuyên chú, không có dáng vẻ muốn lùi bước chút nào, trong lòng cũng tin tưởng hơn vài phần.
Nếu Triệu Từ chỉ là một con mọt sách, mặc kệ sống chết của người nhà, nàng coi như muốn ôm bắp đùi hắn, trong lòng sẽ không tránh khỏi việc xem thường hắn.
Bây giờ nhìn lại, Triệu Từ không chỉ biết đọc sách, còn là người có lương tâm, có thể chịu được cực khổ. Người như vậy về sau làm quan, sẽ là một vị quan tốt vì dân vì chúng.