Câu hỏi cuối cùng
Cuối cùng, hãy thay đổi một chút với câu hỏi tiếng Anh.
Hãy điền vào ô số ① và ②.
“Không có ‘①’, từ ‘mother’ sẽ trở thành ‘②’ (một người không quen biết).”
Câu trả lời của Himeji Mizuki:
“Không có ‘M’, từ ‘mother’ sẽ trở thành ‘other’ (một người không quen biết).”
Lời phê của giáo viên:
Chính xác. Khi bỏ ‘M’ trong từ ‘mother’ sẽ thành từ ‘other’ (một người không quen biết). Đây là một cách thật sự tiện lợi để ghi nhớ từ.
Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:
“Không có ‘M’, từ ‘mother’ sẽ trở thành ‘S’ (một người không quen biết).”
Lời phê của giáo viên:
Trừ khi mẹ của em Tsuchiya tên là ‘MS’ hay ‘SM’, thầy không biết phải nói sao về câu trả lời này.
Câu trả lời của Yoshii Akihisa:
“Không có ‘money’, từ ‘mother’ sẽ trở thành ‘cắt đứt quan hệ gia đình’.”
Lời phê của giáo viên:
Chẳng có liên quan gì đến tiếng Anh, đúng không?
“Ốiiiii…Tớ bị đánh cho nhừ tử…”
“Người Sắt chết tiệt. Thầy không biết buông tha là gì à!?”
Cuối cùng, Yuuji và tôi không thoát được khỏi nanh vuốt của Người Sắt và bị bắt lại. Lúc đầu, tôi nghĩ vì chúng tôi đã làm loạn như thế - thì chúng tôi sẽ bị đình chỉ học tập, hay tệ hơn là bị đuổi. Điều đáng ngạc nhiên là chúng tôi chỉ bị hình phạt nhẹ nhàng là cảnh cáo, nhưng bởi vì Người Sắt là kẻ tóm được chúng tôi, chúng tôi thoát tội với những vết trầy xước đầy trên mặt.
“Dám chắc bà già đó đứng đằng sau giúp bọn mình.”
“Cậu nói hình phạt lúc nãy hả? Ừ, nếu không tụi mình không thoát tội nhẹ nhàng thế đâu.”
“Và bà già đó cũng được cứu giúp. Dù hiệu trưởng chả cho thấy biểu hiện biết ơn gì cả.”
“Bọn mình giúp hiệu trưởng, nên hiệu trưởng cũng giúp ngược lại.”
Ngoài ra, lí do tại sao chúng tôi được tha sớm như vậy cũng liên quan đến vụ trưởng bộ môn. Nhờ quả pháo hoa tình cờ bay vào văn phòng của ông ta, trường có thể sử dụng đó làm cái cớ để điều tra bên trong văn phòng đó. Giờ thì mọi việc đã thế này, rất có khả năng hiệu trưởng sẽ cho điều tra chi tiết trưởng bộ môn và lật tẩy tất cả những trò bẩn thỉu của ông ta. Thế nên bỗng dưng hiệu trưởng lại nợ chúng tôi lần này.
Mặc dù vậy, tôi vẫn phải cảm ơn hiệu trưởng. Tôi biết đó là một phần của giao kèo, chúng tôi không thể quên những gì người khác đã làm cho chúng tôi.
“Ồ, cuối cùng hai cậu đã về rồi à. Trễ rồi đấy.”
“…Bọn tớ bắt đầu rồi.”
“A, xin lỗi. Tớ mới bị Người Sắt quấy rầy chút.”
Đúng theo kế hoạch, tất cả học sinh lớp F đã tụ tập ở một công viên gần đó. Đây là cuộc ăn mừng thành công của chúng tôi mà không cần phải đặt chỗ trước, chỉ cần thức ăn nhẹ và đồ uống là xong. Cảm giác cũng thật khác biệt và chúng tôi không cần phải chi nhiều tiền.
“Bây giờ ai trong trường cũng biết đến hai cậu rồi.”
“…(Gật đầu)”
“…Đâu phải tớ muốn dính chùm với tên này đâu.”
“Câu đó để tớ nói mới đúng…”
Tiếng xấu của tôi tiếp tục được lan truyền khắp trường. Có lẽ bây giờ tôi không thể có bạn gái trong cấp ba được rồi.
“Cậu bày trò như thế mà cậu còn không bị đình chỉ, chứ chưa nói đến đuổi học, dĩ nhiên là sẽ có vài tin đồn lạ lùng rộ lên rồi. Ngay cả tôi cũng tò mò mà.”
Minami rót nước trái cây vào hai chiếc li rồi đưa cho Yuuji và tôi.
“A, cảm ơn.”
Tôi cảm ơn Minami khi nhận lấy chiếc li rồi uống một hơi. Toàn là nước cam không thôi, nhưng tôi lại thấy đắng. Đây là hàng rẻ tiền hay gì thế?
“À đúng rồi, cửa hàng bán được bao nhiêu?”
Tôi hỏi Minami, cô ấy vẫn ngồi yên như thế sau khi đưa đồ uống cho tôi. Cô ấy là thành viên trong ban chấp hành nên cô ấy phải là người biết rõ nhất.
“Ừm…không nhiều lắm, nhưng cũng không tệ khi mình chỉ làm có hai ngày.”
Minami đưa tôi quyển sổ ghi chép doanh thu của chúng tôi. Đúng là không nhiều, nhưng so với hai ngày, đó cũng là một khoản kha khá.
“Ủa, bao nhiêu…?”
Đúng lúc đó, Yuuji ngó đầu vào.
“Nhiêu đây thì không đủ để mua bàn ghế rồi, chắc thảm tatami và vài bộ bình trà là được.”
“Hừ…xem vậy mà cái bọn làm loạn lúc đầu gây tổn thất nhiều quá.”
Đối với một quán trà, dù khách hàng có đông đến mức nào đi nữa, số lượng bàn chúng tôi có thể thay đổi được là có giới hạn. Thật là lãng phí khi để lớp học còn nhiều chỗ trống.
“Xin lỗi mình đến muộn~”
Đúng lúc đó, một giọng nói dễ thương vang lên sau lưng. Hình như Himeji cũng có việc bận nên không đến đây sớm.
“A, Mizuki, sao rồi?”
“Ừ! Cha đã đồng ý rồi! Tất cả là nhờ Minami đó!”
Tôi cố nhịn không hét lên ‘HOAN HÔ!’.
Chúng tôi đã thật sự ngăn việc Himeji chuyển trường rồi. Tốt quá…
“Chắc cậu phải vất vả lắm, Himeji.”
“A, Yoshii…”
Thấy gương mặt của tôi, Himeji nở nụ cười nhẹ. Tôi để ý thấy, và tôi lấy lại được tự tin. Tôi có suy nghĩ nhiều quá không?
“Mình xin lỗi, bạn cho mình xin chút nước được không? Lúc nãy mình nói hơi nhiều, nên giờ có hơi khát.”
“A, không sao, cậu lấy đi.”
Tôi đưa chiếc li giấy của tôi, dù sao thì chút nước cam cũng chả chết ai.
“Cảm ơn.”
Himeji nhận lấy rồi uống.
“A…!”
Minami chợt kêu lên khi thấy việc này.
“Hử? Sao thế Minami?”
“Ủa? Li này là của Minami sao?”
Himeji nghiêng đầu, lộ vẻ khó hiểu. Đây không phải là li của Minami, đây là li nước trái cây của tôi ngay từ đầu.
“Không, không, không phải chuyện đó. Đó…”
Minami đáp lại bằng cái giọng lắp bắp hiếm thấy.
“Minami cũng muốn uống à?”
“Cũng muốn uống…? Đúng, đúng rồi! Xin lỗi Himeji nhé, mình uống luôn được không?”
“A, xin lỗi, mình uống hết rồi. Mình đi lấy li mới, Minami chờ ở đây nhé.”
Himeji chạy đến chỗ đống chai nước trái cây. Cô ấy đúng là chăm chỉ thật.
“…Lấy li mới thì có ích gì chứ…”
Lạ thật, Himeji đi lấy một chiếc li mới, thế mà Minami vẫn còn trông khó xử thế nào. Cô ấy không vui điều gì à?
“À đúng rồi, Aki, tôi có chuyện cần nói.”
“Hm? Gì vậy?”
“Ngày hôm qua, cậu cứu tôi khỏi bọn kì quặc kia, chuyện đó…”
Minami ngượng ngùng cúi đầu xuống. Cô ấy đỏ chín mặt, không biết cô ấy muốn nói gì nhỉ?
“Chuyện đó…khi cậu tức giận xông vào và nói ‘Mày dám làm vậy với Minami!’, thật sự tôi vui lắm…”
“Hả? A…không…chuyện đó…này!”
“Tôi chỉ muốn nói thế thôi! Chỉ thế thôi!”
Nói xong, Minami bỏ chạy ra xa. Ca…cái gì? Cái không khí lạ lùng này là sao?
“KYA!!”
Trong khi tôi vẫn còn đang bối rối, từ đằng xa, Himeji khẽ thét lên. Tôi quay lại và thấy Himeji đang cầm một lon nước trái cây rồi ngã xuống đất. Nếu cô ấy bị thương thì tệ lắm.
“Cậu có sao không, Himeji?”
“A, vâng. Mình không sao.”
“Thật không? Vậy nắm chặt nhé.”
Hử? Tôi bị sao vậy?
“Vâng, mình sẽ nắm chặt ngay…”
“Oái…oa…oái…Himeji?”
Cô ấy không nắm lấy tay tôi, nhưng ôm chặt vào thắt lưng. Ở tư thế này, tôi cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm đang nắm lên người tôi!
“Akihisa dễ chịu quá~”
Himeji dụi đầu của cô ấy vào ngực của tôi, cứ như thế này thì rắc rối to mất. Còn rắc rối gì thì đó có thể là nhịp tim của tôi tăng cao hay thứ gì khác logic hơn.
“Cậu làm sao thế, Himeji?”
Tôi có thể nói ngay lập tức rằng cô ấy có vẻ không bình thường, ngay cả đôi mắt của cô ấy cũng lim dim. Hình như cô ấy say rồi.
“Hm? Cậu say à?”
Đúng lúc đó, tôi nhớ ra nước trái cây lúc nãy, cái vị đắng đó. Đừng nói là --- có ai đó trong lớp mua nước trái cây có cồn nhé!
“Akihisa, mình tức lắm, cậu biết không?”
Cô ấy cau có phồng má lên. Cô ấy đang tức giận, tôi đã làm gì sai sao? Dạo này tôi có hơi lộn xộn về tất cả những chuyện đã xảy ra, nhưng tôi chả nhớ gì cả.
“Uuu~cậu còn không biết tại sao mình tức giận nữa!”
“*nấc*! Nghe ình ói ây!” (Ghi chú: Nghe mình nói đây)
Cô ấy kéo mặt tôi từ trái sang phải một cách mạnh bạo.
“…Lời cậu hứa.”
“Hứa chuyện gì?”
“Lời cậu hứa sau với mình sau khi cậu quay về từ giải đấu linh thú.”
Lời hứa gì nhỉ? Giờ nghĩ lại thì hình như tôi nhớ ra…
“Aa! Đằng sau trường!”
“Mình đã đợi cậu ở đó, thế mà cậu quên mất. Cậu quá đáng lắm!”
Sau khi tôi đuổi theo cặp Toko-Natsu, tôi quên béng chuyện này! Ai trong tình huống của cô ấy cũng sẽ tức giận thôi.
“Tớ xin lỗi, xin lỗi mà. Dù tớ không thể nói ra lí do, nhưng có nhiều chuyện xảy ra…”
Tôi chăm chú nhìn vào đôi mắt của Himeji khi tôi xin lỗi. Nếu tôi không bị nắm chặt thế này, tôi sẽ còn quỳ xuống và xin được tha thứ.
“Uuu…! Mình không tha thứ cho cậu đâu!”
“Xin cậu hiểu cho mà!”
“Không đời nào!”
Trông Himeji không có vẻ gì là sẽ nguôi cơn giận sớm. Chắc là cô ấy có vài điều vô cùng quan trọng muốn nói cho tôi. Hình như tôi đã phạm tội tày đình rồi…
“---Đùa thôi.”
“Hả?”
Đột nhiên câu nói không trông đợi đó làm tôi thốt lên sững sờ.
“Thật ra, một người nào đó đã nói cho mình biết lí do tại sao Akihisa không thể giữ lời hứa rồi.”
“Hả? Ai vậy?”
Đây đúng là một sự thật đáng ngạc nhiên. Ai nói cho Himeji biết thế nhỉ?
“Vì thế, người mà mình thấy tức giận---chính là mình.”
Cô ấy nhìn xuống đất.
“Đối với mình, Akihisa đã cố gắng hết sức thế rồi, nhưng có vậy thôi mà mình lại tức giận với cậu.”
“A, không phải đâu. Là vì Himeji không biết sự tình…”
“Sự thật gì ở đây không quan trọng. Thật lòng mình không thể tha thứ cho chính mình vì đã để bụng chuyện nhỏ nhặt thế đối với người vất vả vì mình đến thế. Bởi vì---”
Himeji hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên và chúng tôi ngắm nhìn vào mắt của nhau.
“Bởi vì đã từ lâu lắm, mình biết Akihisa là một người vô cùng tử tế.”
“Thôi, cậu không cần phải để tâm đâu.”
Ánh mắt đó cứ hướng thẳng về tôi, tôi liếc mắt nhìn sang chỗ khác.
“Cũng giống như trong chiến tranh linh thú, lần này cũng vậy. Lúc nào mình cũng được người khác giúp đỡ, nhưng mình không biết làm sao để bày tỏ lòng biết ơn của mình…”
Himeji nhặt cái lon rớt dưới đất lên. Tôi không thấy rõ lắm, nhưng có dòng chữ ‘Nước cam dành cho người lớn’ trên đó---NHÌN KIỂU GÌ THÌ CŨNG RA ĐÂY LÀ BIA!! AI LẠI NHÌN RA THÀNH NƯỚC TRÁI CÂY RỒI MUA VẬY HẢ TRỜI!!
“Ừm, Himeji này, cái lon đó, tớ nghĩ tốt nhất cậu không nên---”
Tôi không thể chặn cô ấy lại kịp lúc, và tôi nghe tiếng phụt lúc cái nắp được mở ra.
“Nên mình muốn cảm ơn Akihisa…”
Nói xong, cô ấy uống một hơi hết cả lon. OÁI! CÓ THẬT LÀ KHÔNG SAO KHÔNG!?
“…Nè, Akihisa.”
“Ư…ừ.”
Có phải tôi hơi suy nghĩ nhiều quá rồi không? Tôi có cảm giác tôi bị nhìn chằm chằm lâu rồi.
“Xin cậu hãy cởi đồ ra.”
“TẠI SAO?”
Giờ thì cô ấy đang nói lảm nhảm. Chắc là say thật rồi.
“Bởi vì mình sắp cảm ơn cậu! Đừng chống cự!”
“K-khoan đã! Rõ ràng là có gì nhầm lẫn rồi!”
“Không có gì nhầm lẫn cả! Ai cũng làm vậy mà!”
Nút áo tôi bị mở ra từng cái một trong khi tôi vẫn bị đang ôm chặt. Tôi không thể thoát khỏi cô ấy ở khoảng cách này, không xong rồi!
“Ồ~Akihisa, trông cậu vui quá nhỉ.”
Yuuji đi ngang qua với chai nước trên tay. Đúng lúc lắm.
“Y-Yuuji! Vừa ngay lúc. Đẩy Himeji ra giúp tớ với!”
“Hừm, cậu nói đúng…nhưng tớ không nghĩ ngăn cản Himeji có gì là sai…”
Tên Yuuji này nở nụ cười nham nhở, rõ ràng là hắn sẽ không giúp tôi. Tên khốn này…!
“Nếu vậy thì ít nhất hãy kích hoạt vòng bạch kim đi! Tớ sẽ suy nghĩ phần còn lại!”
“Ồ, thế à? Vậy thì---kích hoạt.”
Yuuji sử dụng vòng bạch kim để tạo vùng triệu hồi. Thế này thì bất cứ ai gần đây đều có thể triệu hồi linh thú. Giờ nghĩ lại thì Yuuji dễ dàng đồng ý làm cái chuyện sẽ gây giảm điểm số như thế thì có nghĩa là hình như tên này cũng say khướt luôn rồi.
“Hư. May mà linh thú của mình có thể chạm vào người khác. Tiến lên---triệu hồi!!”
Phiên bản chibi của tôi tiến lên cạnh tôi và định chạm vào Himeji. Dù trông nó dễ thương, nhưng nó mạnh hơn gấp vài lần người thường. Tôi thắng!
“Uuu…khó chịu quá! Triệu hồi!”
---Vútttt!
Linh thú của tôi lập tức chay ra tro.
“Nóng, NÓNG! CHÁY HẾT CẢ NGƯỜI RỒI!!”
“Đó là vì cậu đang mặc đồ!”
Không, rõ ràng là vì linh thú của Himeji. Phản lực dội lại mạnh đến nỗi tôi còn không thể ngất được!
“Thế nào chăng nữa thì mình không chịu thua Minami đâu! Kể từ bây giờ, mình sẽ gọi cậu là Akihisa!”
Tôi chả còn hiểu Himeji nói gì nữa rồi. Tửu lượng của Himeji thấp thật.
“Và---một ngày nào đó---mình sẽ đi cùng với Akihisa---”
Giọng nói của Himeji chợt yếu dần đi. Cô ấy định làm gì với tôi mấy ngày này đây?
“Himeji, cậu còn tỉnh không?”
“…mãi…cùng…bên…nhau…”
Tiếng nhịp thở đều đặn, có lẽ cô ấy đã ngủ. Bởi cô ấy có tửu lượng thấp đến thế, tôi nghĩ tôi cần phải cẩn thận không để cho cô ấy lại gần bất cứ thứ có cồn nào. Hơn nữa, ngủ trước mặt con trai thế này thì thật nguy hiểm.
“…Tôi mới không để ý một lúc thôi mà hai cậu đang làm gì thế này…”
“Hả? M-Minami! Không phải đâu! Cậu ấy không bị sao đâu…”
Hình như Minami cũng say, bởi vì những đòn đánh chết người của cô ấy không hề nương tay chút nào.
☆
“Chào cậu.”
“A, chào Himeji.”
Buổi sáng hôm sau, tôi gặp Himeji trên đường đến trường. Gặp cô ấy sáng sớm thế này đúng là điều tuyệt vời. Tôi may mắn thật.
À đúng rồi. Bây giờ là lúc thích hợp để hỏi cô ấy.
“Himeji, tớ có chuyện muốn hỏi.”
“Ừm. Gì thế?”
“Hôm qua, cậu nói ‘Và---một ngày nào đó---mình sẽ đi cùng với Akihisa---’, ý của cậu là sao?”
Những lời nói có thể chứa lời hứa ẩn giấu bên trong, có lẽ…một thứ còn hơn cả ý nghĩa đó. Một điều không chắc chắn làm nhịp tim của tôi đập nhanh hơn ngoài tầm kiểm soát. Ý nghĩa thật sự đằng sau câu nói đó là gì…?
Himeji không thể thốt ra lời trong chốc lát. Nhưng rồi cô ấy nói một cách lo lắng.
“Mình xin lỗi, hình như mình không nhớ chuyện gì xảy ra ngày hôm qua.”
“Sao?”
Trong khi tôi đang hồi hộp, câu trả lời đó có làm tôi hơi thấy thất vọng. Nếu thế, vậy thì có nghĩa cô ấy đã say và cũng không hề lạ lùng chút nào.
“A, t-tớ hiểu rồi. Himeji không uống được chất có cồn nhỉ.”
“Mình xin lỗi, mình không nhớ gì hết, Akihisa.”
“Không không không, không có---”
Hm? Akihisa?
“…Yuuji, giấy đăng kí kết hôn bị từ chối rồi. Tiếc thật…”
“Bị từ chối là đương nhiên. Nếu cậu bình tĩnh suy nghĩ thì tôi chỉ mới mười bảy tuổi thôi.”
“…Vậy mình sẽ giữ gìn cẩn thận cho đến năm sau. Bây giờ bọn mình là một cặp sắp cưới.”
“Shouko, lần sau tôi đến nhà cậu chơi được không?”
“…Được, nhưng giấy đăng kí kết hôn không có ở nhà đâu, mà ở chỗ luật sư ấy.”
“CẬU GIỮ KIỂU GÌ KĨ VẬY HẢ!!”
Những giọng nói quen thuộc vang lên từ đâu đó. Chắc là Kirishima và Yuuji. Thiệt tình...cũng đến lúc Yuuji chịu thua cho rồi. Tuy vậy, hắn cứ không chịu nhận cái cặp vé phần thưởng đó.
“Không biết vé này mình dùng kiểu gì đây?”
Yuuji nói rằng giữ nó rất nguy hiểm, nên cuối cùng, hắn vẫn đưa cho tôi. Nếu tôi sử dụng để đi với ai đó thì…
“Hm? Có chuyện gì thế?”
“À, không. Không có gì.”
Tôi bất chợt nhìn vào gương mặt của Himeji.
Tuy vậy, tôi không dám chắc dùng nó có lợi hay không. Nhiều khi nó chỉ làm tình hình ngày càng thêm kì quặc thôi…
“Thôi, mình nên trả cho người cần nó nhất.”
“Ai cần nó nhất thế? Cậu đang nói gì vậy?”
“Hãy coi như là tặng quà cho một tên thiếu trung thực và một nữ sinh bám chặt hắn đến chết.”
“???”
Trông Himeji cực kì chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Dù tôi cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng hãy tặng nó làm quà cho Kirishima. Về phần tôi…tôi cảm thấy mọi chuyện bây giờ với tôi đã là tốt lắm rồi.
“A đúng rồi, mình được gọi lên phòng giáo viên. Xin lỗi nhé, mình đi đây.”
“Ừm, được rồi, đi từ từ nhé.”
Himeji đột nhiên nhanh chóng bước đi. Đúng lúc đó ---
“----Mình thích cậu, Akihisa.”
Cô ấy nói gì đó thật nhẹ nhàng, nhưng tôi không thể nghe thấy vì nó chợt hòa vào tiếng ồn ào của một buổi sáng sớm.