Câu hỏi thứ tư
Hãy trả lời câu hỏi sau.
Hãy cho biết PKO là viết tắt của tổ chức nào và hoạt động của tổ chức ấy.
Câu trả lời của Himeji Mizuki:
Peace Keeping Organization - Tổ chức Gìn giữ Hòa bình. Về cơ bản, các thành viên của Liên Hiệp Quốc giữ gìn hòa bình theo chỉ đạo của Liên Hiệp Quốc.
Lời phê của giáo viên:
Câu trả lời chính xác. Một số thông tin bên lề: nó còn được gọi dưới tên Chiến dịch Gìn giữ Hòa bình Liên Hiệp Quốc. Nếu em có thời gian thì nhớ thêm cũng rất tốt.
Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:
Pantsu, koshi-tsuki, oppai – Quần lót, eo, ngực. Đây là chuẩn quốc tế dùng để đo số đo ba vòng bởi Hiệp hội các nhà sản xuất đồ lót.
Lời phê của giáo viên:
Hòa bình thế giới là gì đối với em?
Câu trả lời của Yoshii Akihisa:
Powell, Kanemoto, Okada. [1]
Lời phê của giáo viên:
Họ là những cầu thủ bảo vệ hòa bình của giải Pacific League.
“Tớ về rồi đây…ủa, sao không có khách gì vậy…”
Dù chúng tôi đã có những chiếc bàn mới tinh, không hiểu vì sao chả có khách hàng nào trong quán trà.
“A, mấy cậu về rồi đấy à.”
Bởi vì không có chuyện gì để làm, Hideyoshi – trông giống như một nữ tiếp viên – có vẻ hơi buồn chán.
“Bọn tớ thắng rồi.”
“Tốt quá. À, cậu có thấy Yuuji không?”
“Hừm, nó nói là nó đi vào nhà vệ sinh rồi.”
Dù hắn nói là hắn lo lắng chuyện cửa hàng làm ăn ra sao, nhưng thực tế, trông hắn vẫn cứ vô tư lự.
“Đúng rồi Hideyoshi này, chuyện gì xảy ra vậy? Không có một khách hàng nào à?”
“…Ừ. Mình ở đây từ nãy đến giờ, nhưng kể từ khi vụ đó xảy ra, chả có ai đến đây cả.”
Hideyoshi gật đầu, trông gương mặt của cậu ấy khá khó xử.
“Vậy nói cách khác là có chuyện xảy ra bên ngoài lớp học, đúng không?”
“Có lẽ thế.”
Trong khi cả hai chúng tôi đều đang trầm tư về chuyện này ----
“Anh ơi, cho em xin lỗi nhé.”
“Không có gì phải xin lỗi đâu, đừng quan tâm làm gì, bé lóc chóc.”
“Em không phải là bé lóc chóc, tên của em là Hazuki.”
Giọng nói của Yuuji và một đứa bé vang lên.
“A, hừm, được rồi.”
Ủa, Hazuki…cái giọng đó, mình nghe thấy ở đâu rồi kìa…?
Lạch cạch. Cửa phòng học mở ra, Yuuji đứng bên ngoài. Người đang nói chuyện với hắn khá nhỏ con, nên bị hắn che mất.
“Ồ, Sakamoto. Em gái của cậu hả?”
“Dễ thương quá ~ oe. Năm năm sau em muốn hẹn hò với anh trai không?”
“Anh muốn đi chơi với em ngay lúc này.”
Đúng lúc đó, hai người bị bao vây bởi đám con trai hôi hám lớp chúng tôi. Có lẽ mọi người chả còn việc gì khác để làm.
“À, xin lỗi. Hazuki đang tìm anh trai.”
Hình như đứa bé này đang tìm ai đó, vì thế nó đi cặp chung với Yuuji. Tên Yuuji này, dù miệng lưỡi của hắn rất đáng sợ, hắn cũng biết quan tâm đến người khác nhỉ…
“Anh trai? Tên của anh ấy là gì?”
“A…em không biết…”
“Không phải anh trai thật của em à? Anh trai của em có gì dễ nhận biết không?”
Ngay cả khi Yuuji không biết tên người mà cô bé ấy cần tìm, hắn vẫn muốn giúp. Từ hành động quan tâm này, tôi có thể cảm thấy tính tình hiền hòa của hắn, có lẽ hắn cũng thích trẻ con.
“Hư…anh ấy là một anh hai ngốc!”
Tính cách đặc trưng này khá là rõ ràng.
“Thật không?”
Từ khoảng trống giữa đám đông, tôi có thể thấy Yuuji đang xoay đầu tìm người đó.
“…Nhưng em thấy đó, ở đây nhiều người như vậy lắm.”
Tôi không phủ nhận chuyện này.
“A, không phải như thế, nói sao nhỉ…”
“Hử? Còn chỗ nào dễ nhận biết không?”
“Anh ấy đúng là một anh hai ngốc!”
“Là Yoshii đúng không?”
Thật quá đáng! Mình không được khóc!
“Ăn nói quá lắm! Tớ không biết con bé ấy! Nhất định cậu tìm sai ---”
“A! Anh hai ngốc kìa!”
Đứa bé gái này đột ngột chạy đến ôm chầm lấy tôi.
“…eo, không tệ lắm nhỉ…”
Hầu như mọi người ai cũng coi tôi như một tên ngốc, đến nỗi tôi bắt đầu cảm thấy mình đúng là một con người như vậy.
“Vậy rồi em là ai? Chắc em là học sinh tiểu học, nhưng anh không nhớ anh đã gặp ai cỡ tuổi em!”
Tôi phải kéo nó ra để nhìn rõ mặt hơn.
“Sao? Anh hai…anh không nhận ra em à, anh quá đáng lắm…”
Đứa bé gái nhăn nhó. A, không ổn rồi, tôi đã làm nó khóc sao?
“Anh hai ngốc đúng là ngốc mà! Hazuki muốn tìm anh hai ngốc nên đi khắp trường hỏi ‘anh có biết anh hai ngốc của em không?’ rồi đến tận đây…”
Bây giờ cả tôi cũng muốn khóc vì chuyện này!
“Akihisa ---- không, anh hai ngốc ngốc lắm, anh xin lỗi nhé.”
“Đúng đó. Anh hai đại ngốc, em tha thứ cho anh ấy nha?”
Đến nước này thì chắc là có nhiều người được gọi là ngốc lắm nhỉ.
“Nhưng, nhưng mà anh hai ngốc đã hứa là sẽ cưới Hazuki ----”
“Mizuki.”
“Shimada!”
“GIẾT!!!”
“OÁI!!!”
CỔ CỦA TÔI ĐỘT NGỘT ĐAU NHÓI! CHUYỆN GÌ XẢY RA THẾ NÀY?
“Ồ, Himeji và Shimada đấy à. Hình như hai cậu thắng rồi nhỉ.”
Yuuji điềm tĩnh nói.
“Mizuki, kéo cái cổ sang bên kia nhé, mình sẽ vặn đầu gối của cậu ấy hướng ngược lại.”
“Thế-thế này phải không?”
Không xong rồi, tôi sắp bị giết.
“Khoan đã! Anh không nhớ anh đã hứa cưới em hồi nào ----”
“Huhu! Anh quá đáng lắm! Em còn trao anh nụ hôn đầu của em ---”
“Sakamoto, lấy năm con dao bầu ra đây. Năm cái là đủ rồi.”
“Yoshii, bạn sử dụng cái miệng này để làm chuyện xấu xa thế sao?”
“Ác ậu ầm ồi (Các cậu nhầm rồi)! Ể ớ ải ích (Để tớ giải thích)!”
Ngay cả Himeji dịu dàng cũng nổi điên lên rồi! Dù rằng cô ấy sẽ bị ép buộc phải chuyển trường nếu có bọn xấu xa sử dụng vũ lực với một cô gái, thật sự tôi chịu hết nổi!
“Đừng van xin vô ích. Được rồi, bọn tôi sẽ đâm cậu hai nhát trước khi cậu giải thích, nên cứ thong thả.”
“Minami này, không phải chỉ cần một con dao là đủ gây vết thương nặng rồi sao?”
Tôi có cảm giác rằng Minami không chỉ thiếu khả năng sử dụng tiếng Nhật.
“A, chị hai. Em đến chơi nè!”
Cô bé ngừng khóc khi thấy Minami.
Chị hai…Hazuki…Nụ hôn đầu…
“Á! Em là bé búp bê đó hả!”
Tôi nhớ ra rồi! Đây là cô bé muốn mua quà tặng chị mà không có tiền. Tôi thấy bé ấy trông cũng đáng thương và ra sức giúp đỡ. Hình như hồi đó tôi đưa cho bé một con búp bê lớn, phải không nhỉ? Sau đó, tôi trở thành học sinh cần được giám sát, rồi đủ thứ chuyện trên đời xảy ra, nên tôi cũng quên béng bé ấy.
“Em không phải là bé búp bê, em là Hazuki!”
Cô bé phồng má tức giận.
“À đúng rồi, em tên là Hazuki. Lâu rồi không gặp, em sao rồi?”
“Tốt lắm!”
“Ừ, vậy là được rồi. À giờ mới nhớ, sao em tìm được trường của anh vậy?”
“Bởi vì anh mặc đồng phục trường này mà.”
Nói xong, Hazuki kéo bộ đồng phục của tôi.
“Ủa, Hazuki với Aki quen biết nhau à?”
Thấy vậy, Minami nghiêng đầu, xem ra cô ấy chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ừ, mới năm ngoái thôi. Minami cũng biết Hazuki à?”
“Còn hơn cả biết nữa kìa, con bé là em gái của tôi mà.”
“Hả?”
Tôi ngắm nhìn gương mặt của Hazuki. Giờ cô ấy nhắc thì tôi mới để ý hai người họ trông rất giống nhau. Vô cùng năng động, và đôi mắt mạnh mẽ lúc nào cũng hướng đến chiến thắng.
“Yoshii gian xảo quá…làm sao mà bạn biết về gia đình Minami thế? Mình còn chưa gặp cha mẹ của bạn ấy nữa…đừng nói với mình rằng bạn đã trở thành ‘anh rể’ của em ấy rồi nhé…”
Himeji đang nói cái quái gì thế này? Tôi có cảm giác rằng dạo này Himeji hay lú lẫn quá. Chắc là do môi trường của lớp học này.
“A! Chị dễ thương kìa! Cảm ơn chị vì con búp bê!”
Hazuki cúi đầu nói. Đúng là hết sức lễ phép, không giống như bà hiệu trưởng.
“Thế nào Hazuki nè? Em có thích không?”
“Em thích lắm! Ngày nào em cũng ngủ chung với nó hết!”
Búp bê? Mỗi ngày? Himeji tặng Hazuki búp bê gì thế? Nó là em gái của Minami, và có lẽ Himeji đã đến nhà Minami, vậy có nghĩa là họ quen biết nhau.
“Em thích như thế thì tốt rồi ~”
Nói xong, Himeji nở một nụ cười vui vẻ. Tại sao tôi có cảm giác rằng nhiều người xung quanh tôi thích trẻ con đến thế? Dù tôi không ghét chúng, tôi không biết cách đối xử với chúng thế nào, nên tôi cảm thấy khá ghen tị khi thấy hình ảnh này.
“A phải rồi, sao chúng ta lại có ít khách hàng vậy?”
Yuuji nhìn quanh phòng rồi nói. Nhắc mới nhớ, tôi cũng có cùng suy nghĩ đó. Tại Hazuki mà tôi quên béng đi mất.
“Hazuki vừa mới đi vòng vòng xung quanh nên nghe được nhiều thứ lắm.”
“Sao? Thứ nào?”
Yuuji ngồi xổm xuống để ngang tầm chiều cao với Hazuki.
“Ừm, như là Quán trà Trung Quốc bẩn thỉu lắm, không nên đến đó.”
Lời nói của Hazuki khiến tôi phải khóc thét lên.
Khu vực dưới gầm bàn đúng là có bẩn thật, nhưng chúng tôi cũng đã giải quyết xong rồi mà. Tuy vậy, những nhận xét tiêu cực vẫn tiếp tục lan truyền. Tại sao tin tức đó lại lan xa đến mức này?
“Hừ…lại bọn lúc nãy cản trở việc làm ăn của chúng ta. Biết vậy tớ kéo chúng ra đập nát thây tụi nó rồi.”
Yuuji giơ tay lên cạnh miệng, tự tin tuyên bố.
“Bọn chúng --- cậu đang nói về nhóm Tsunenatsu à? Sao lại có thể thế được? Bọn chúng rảnh rỗi vậy sao?”
Dù gì thì những tên lớp trên cũng đã bị bị lớp dưới đập cho tơi bời. Thật sự tôi nghĩ rằng chúng không dám làm chuyện gây sự với chúng tôi.
“Thôi, ai mà biết? Chúng ta nên đi kiểm tra tình hình thôi.”
“Đúng đấy, ít nhất chúng ta cần biết tin đồn này lan xa tới mức nào rồi.”
Ngay cả Hazuki bé xíu cũng nghe được chuyện này. Có lẽ tin đồn đã lan ở diện rộng rồi.
“Anh hai ơi, ra ngoài chơi với Hazuki đi.”
Hazuki ôm chặt tay tôi. Tệ thật, nếu hôm nay là một ngày bình thường khi mà tôi có thể tập trung chơi bời trong lễ hội trường, tôi có thể ra ngoài chơi với nó.
“Xin lỗi Hazuki nhé, dù có chuyện gì đi nữa anh cũng phải giúp quán trà thành công, nên anh không có đủ thời gian để chơi với em.”
Tôi vừa nói vừa vỗ đầu Hazuki.
“Hừm ~~ Hazuki đến đây là để tìm anh cơ mà ~~”
Hazuki phồng má buồn bã.
Nhưng quán trà cực kì quan trọng đến việc đi hay ở của Himeji. Tôi hi vọng tôi sẽ cố gắng hết sức và không còn gì để hối hận.
“Vậy cứ mang bé lóc chóc đi theo. Chúng ta cũng phải kiểm tra mấy lớp bán đồ ăn khác nữa.”
Yuuji châm biếm. Hắn nói đúng, rà soát tình hình cũng là một chiến thuật cơ bản.
“Hừ ~ thật là. Vậy đi ăn trưa nhé, được không nè?”
“Ừm.”
Hazuki lập tức chuyển từ phồng má sang một nụ cười. Nó có nhiều cách biểu đạt thú vị thật. Cái gọi là ngây thơ ám chỉ loại trẻ con này đây!
“Vậy Hazuki nè, chị sẽ đi chung với em.”
Giọng nói của Minami hoàn toàn khác hẳn bình thường. Với em gái của cô ấy, có lẽ Minami là một người chị dịu dàng.
“A, vậy Himeji đi chung với Yuuji đi. Các cậu đều phải tham gia giải đấu linh thú, vậy nên đi sớm giải quyết chuyện này cho xong đi.”
“Thật vậy à? Xin lỗi đã làm phiền cậu, Hideyoshi?”
“Được không thế? Cảm ơn Kinoshita nhé.”
Như vậy, Yuuji và Himeji cùng tham gia vào hội của chúng tôi. Di chuyển xung quanh giữa rừng người thế này, nhóm năm người hơi bị khó di chuyển.
“Vậy bé lóc chóc nè, em nghe thấy ở đâu vậy? Nói cho anh biết được không?”
“Ưmmm…đó là cái cửa hàng mà có nhiều chị xinh đẹp mặc váy ngắn lắm ---”
“Em nói cái gì!? Yuuji, tụi mình đi thôi!”
“Tới ngay, Akihisa! Vì sự thành công của lớp chúng ta, chúng ta phải thực hiện một cuộc điều tra tận gốc!”
Nói xong, chúng tôi tiến nhanh về phía trước.
Quán trà là một thứ quan trọng để tránh việc Himeji phải chuyển trường. Tôi hi vọng tôi cố gắng hết sức và không còn gì để hối hận.
“Aki tệ quá đi.”
“Yoshii, bạn quá đáng lắm…”
“Anh hai là đồ ngốc!”
Tim tôi đập loạn xạ; tôi không còn quan tâm đến những lời trách móc sau lưng tôi.
“Akihisa, thôi tốt hơn chúng ta đừng có vào chỗ này.”
“Cậu nói gì thế? Dù gì cũng đã đến nơi rồi còn gì! Vào nhanh lên nào!”
“XIN CẬU! CHỈ CHỖ NÀY THÔI! CHỈ CÓ CÁI LỚP NÀY LÀ TỚ KHÔNG MUỐN VÀO THÔI!!”
Nguyên nhân đến từ đối thủ truyền kiếp của chúng tôi, lớp A. Tấm biển của lớp A đề rằng <Quán cà phê người giúp việc ‘Hãy để em gọi cậu là cậu chủ”> hiện ra trước mặt chúng tôi.
“A thì ra đây là lớp học của Kirishima. Sakamoto thích bạn ấy lắm nhỉ.”
“Sakamoto, cậu biết không, cậu không thể chạy trốn khỏi một cô gái đâu.”
Trong khi Yuuji đang cố gắng hết sức để kháng cự theo một cách vô cùng nhố nhăng, ba đứa con gái tiến đến từ đằng sau.
“Yuuji, chúng ta tới đây là để điều tra. Không phải để phục vụ sở thích cá nhân ---”
“………! (tách tách tách)”
Tôi nhìn quanh và thấy một người đang ấn nút chụp hình lia lịa.
“Muttsurini?”
“……Cậu nhận nhầm người rồi.”
Người đang chịu trách nhiệm về việc nấu ăn trong nhà bếp giờ lại cầm máy chụp hình trong một tay, còn tay kia thì giơ lên phủ nhận lời cáo buộc.
“Nhìn kiểu gì cũng ra Tsuchiya. Cậu làm gì ở đây vậy?”
“…Thăm dò đối thủ.”
Đến đây để thăm dò đối thủ hình như có nghĩa là chụp hình con gái bằng góc chụp thấp ở phía dưới.
“Muttsurini. Không được đâu. Nếu cậu định làm gì đó như chụp lén hình con gái, cậu không thấy những đứa con gái đó ---”
“…Một tấm một trăm yen.”
“Tớ lấy hai chục tấm --- cực kì đáng thương sao?”
“Aki, cậu vừa ra giá theo phản xạ kìa.”
OÁI! Hồi nào vậy!?
“……Đến giờ thực hiện nhiệm vụ rồi, tớ quay về đây.”
Muttsurini đưa tôi những tấm hình trước khi về lớp học. Hắn còn kịp in hình ra nữa, đúng là một con người bí ẩn.
“Thiệt tình. Tên Muttsurini làm mình nhức đầu thật.”
Tôi vừa ho vừa nhét hình vào túi một cách thật tự nhiên.
“Yoshii, bạn định làm gì với mấy tấm hình đó?”
Á, tôi bị phát hiện rồi.
“Ừ, rắc rối thật ~ dĩ nhiên là tớ sẽ tiêu hủy chúng! Quên chúng đi, vào trong thôi! Tớ đói lắm rồi.”
Dù tôi không thật sự đói bụng, tôi ôm bụng, cố gắng diễn như thể tôi đang đói sắp chết đến nơi.
“A, đúng rồi. Mình vào thôi.”
Himeji đúng là dễ nghe lời thật, cô ấy lại đi tin vào cái trò kịch dở hơi đó.
“Hừm, phải thăm dò đối thủ --- chân của con trai đây sao? Tởm lợm quá!”
“Rõ ràng là cậu đang nhìn hình!”
“Á, méo mặt! Méo mặt tớ mất! Ừng kéo iệng tớ ữa mà!”
Mặt của tôi đang bị kéo mạnh ra và Hazuki đang đứng cạnh tôi, cố hết sức đấm vào đùi tôi.
“Vậy tôi vào trước đây. Xin lỗi ---”
Minami là người đầu tiên bước qua cánh cửa.
“…Xin chào cô chủ đã trở về.”
Người đến đây để chào đón chúng tôi là một cô hầu gái xinh đẹp và trông rất thông minh, toát ra một vẻ đầy lạnh lùng – Kirishima Shouko.
“Oa, đẹp quá…”
Himeji vô tình thở dài một hơi. Kirishima thật sự rất đẹp.
Mái tóc dài và chiếc tạp dề trắng rất hợp với nhau, và đôi vớ dài màu đen còn làm cặp đùi của cô ấy càng đẹp hơn. Đây là một vẻ đẹp mà ngay cả một người cùng phái cũng phải thừa nhận. Chết tiệt, tôi căm thù tên Yuuji đến tận xương tủy!
“Mình xin phép.”
“Mình vào đây.”
“Chị đẹp quá!”
Himeji dẫn Hazuki đi theo. Ngay lúc này, giống như cách Minami được chào đón ---
“…Xin chào cậu chủ và cô chủ đã về.”
---- Kirishima mời chúng tôi vào.
“…Hừ.”
Cuối cùng Yuuji cũng miễn cưỡng bước vào trong cửa hàng. Chắc là Kirishima cũng sẽ dùng lời nói như đã nói với chúng tôi để mời Yuuji ----
“…Xin chào mừng. Hôm nay em sẽ không để cậu về nhà tối nay đâu, cậu chủ yêu quý.”
--- trừ khi cô ấy đã tính toán từ trước rồi.
“Kirishima bạo dạn quá…”
“Chắc mình phải học tập theo cô ấy nhỉ…”
“Vậy chị muốn ngủ chung với bọn em sao?”
Ba người, ba phản ứng khác nhau. Dù tôi không biết ý của Minami là gì khi cô ấy nói ‘học tập theo’.
“Xin anh chị hãy theo hướng dẫn của em.”
Chúng tôi đi theo Kirishima đến phía sau của cửa hàng.
“A, anh ơi. Ở này có nhiều khách quá~” – Hazuki kéo tay áo của tôi vài lần.
Đúng như Hazuki nói, phòng học rộng rãi của lớp A đầy khách hàng trong đó. Dù tôi nghĩ rằng chỉ có con trai mới vào quán cà phê hầu gái, nhưng thật đáng ngạc nhiên, cũng có vài đứa con gái ở đây nữa.
“Xin mời, đây là thực đơn.”
Kirishima đưa một cái thực đơn sang trọng cho chúng tôi. Cực kì ấn tượng, hình như ngay cả lớp tốt nhất cũng phải làm mọi thứ sao cho thật hoàn hảo.
“Mình lấy ‘Bánh bông lan phồng’.”
“À, vậy mình cũng lấy cái đó.”
“Hazuki nữa!”
Ba đứa con gái đều chọn chung một món là bánh bông lan.
“Mình lấy ‘nước lọc’. Nếu có thể thì thêm chút muối sẽ tuyệt hơn.”
“Vậy, tôi lấy ---”
“…Xin phép được lặp lại món ăn.”
Hình như Kirishima cố ý muốn chen vào.
“…ba ‘bánh bông lan phồng’, một li ‘nước lọc’ và một ‘bản đăng kí kết hôn với hầu gái’. Phải không ạ?”
“LÀM GÌ CÓ!!”
Yuuji gầm lên trong bấn loạn. Cái cách tên này bị gặp rắc rối thật lạ lùng. Tôi chỉ cần ngồi yên ở đây và nhìn hắn gặp rắc rối là hay rồi.
“…Vậy em sẽ chuẩn bị chén dĩa cho mọi người.”
Kirishima đặt nĩa lên trước mặt những đứa con gái, muối trước mặt tôi, một con dấu và mực đỏ trước mặt Yuuji.
“Sho…Shouko! Đó là con dấu của nhà tôi phải không!? Làm sao cậu lấy được nó!?”
“…Trong khi chờ đợi, xin anh hãy tưởng tượng cuộc sống mới cưới của anh với một hầu gái.”
Kirishima cúi đầu chào trước khi trở về nhà bếp.
“…Akihisa. Kiểu gì thì tớ cũng phải thắng Giải đấu Linh thú cho bằng được…!”
“À, ừ, tớ cũng vậy.”
Tôi có thể thấy sự quyết tâm trong đôi mắt của Yuuji. Dù tôi rất hài lòng với sự quả cảm của cậu ấy, đôi mắt ấy vẫn rất đáng sợ.
“Nè Hazuki, đây là chỗ mà em nói phải không?”
“Dạ. Ở đằng kia có hai anh khó chịu la hét suốt ngày kìa!”
Hazuki gật đầu lia lịa.
Hai anh khó chịu. Rõ ràng là bọn chúng rồi.
“Xin chào cậu chủ đã trở về.”
“Ồ, hai người kia. Có chỗ nào ở gần ngay giữa không?”
Lúc này, chúng tôi có thể nghe thấy giọng nói của những khách hàng mới. Tôi có cảm giác rằng tôi đã nghe cái giọng nói hạ cấp đó trước đây.
“A, chúng kia rồi. Cái bọn dám nói ‘quán trà dơ quá!’.”
Giọng nói phát ra từ băng Tsunenatsu nhằm mục đích ngăn cản việc làm ăn của chúng tôi. Nếu cái giọng của bọn chúng ở đây còn nghe được, chúng định đi vòng vòng khắp nơi sao?
“GIỜ NGHĨ LẠI THÌ MỚI THẤY QUÁN NƯỚC NÀY ĐẸP QUÁ!!”
“Ờ, QUÁN TRÀ TRUNG QUỐC Ở LỚP 2-F ĐÚNG LÀ TỆ HẠI!”
“BÀN GHẾ CHỈ LÀ MẤY CÁI THÙNG GIẤY, CHƯA KỂ BỌN SÂU BỌ ĐANG PHỤC VỤ!!”
Giữa quán nước đông đúc thế này, chúng lại có thể hét to đến thế. Khỏi cần phải hỏi, tiếng xấu của chúng tôi sẽ lan xa đến mức nào khi bọn chúng làm như vậy!
“Chờ đã, Akihisa!”
Ngay khi tôi định đi đập chúng một trận, Yuuji ngăn tôi lại.
“Yuuji, sao cậu lại cản tớ? Nếu tớ không ngăn chặn bọn chúng…!”
“Bình tĩnh nào. Tiếng xấu của chúng ta chỉ càng lan xa nếu ta đập bọn chúng ở đây.”
Yuuji lạnh lùng liếc nhìn chúng.
Đúng là nếu chúng tôi đánh bọn chúng ở một nơi đông người thế này, những người khác sẽ bị ấn tượng rằng lớp F là nơi tụ tập của tất cả bọn đầu gấu. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến việc làm ăn của quán trà, nếu việc đó đến tai cha của Himeji, chắc chắn rằng Himeji sẽ bị chuyển trường ngay lập tức.
“Nhưng nếu chúng ta chỉ biết ngồi nhìn ở đây…”
Ngay lúc này, những tin đồn tiếp tục lan rộng ra. Dù biết thế, chúng tôi vẫn không thể làm được gì. Bực mình quá đi mất!
“Không, nếu chúng ta xử lý chuyện này, chúng ta phải dùng đầu óc – ê, Shouko!”
“……Gì thế?”
Kirishima xuất hiện ngay khoảnh khắc cô ấy được gọi. Đừng nói là cô ấy ở gần Yuuji từ nãy đến giờ, đó là lí do tại sao cô ấy lại nhanh như thế…
“Đây có phải là lần đầu bọn họ ở đây không?”
Yuuji hất hàm về cái cặp kia. Ngay sau đó, Kirishima khẽ gật đầu.
“…Họ ra ngoài rồi lại vào tiếp. Những gì họ nói lúc nãy cũng gần gần giống nhau. Cũng một chuyện đó.”
Gương mặt lạnh lùng hơi nhăn lại. Hình như bọn chúng cũng là khách hàng không mong đợi với cô ấy.
“Thiệt tình…được rồi. Thôi, cho tôi mượn đồng phục hầu gái một chút.”
Yuuji hỏi một câu hỏi khá kì cục mà hề chớp mắt. Cái tên này không biết xấu hổ hay do dự à?
“…Mình hiểu rồi.”
Đó là cũng là một câu trả lời không chút do dự. Bọn họ cũng đẹp đôi đấy --- oái, khoan đã!
“K-Kirishima!? Bạn không thể cởi đồ ở đây đâu!”
“Ừ, đằng kia có nhiều con thú lắm!”
“Oa~. Ngực của chị to quá~”
Himeji và Minami ngăn cản Kirishima trong chớp mắt khi cô ấy đang cởi bộ đồng phục hầu gái của mình ra. Thật nguy hiểm – hay nói đúng hơn, không hiểu vì sao tôi lại thấy hơi tiếc.
“…Bởi vì Yuuji nói là bạn ấy cần mà.”
Kirishima ngừng lại, trông có vẻ hơi hoài nghi. Người này sẽ làm bất cứ điều gì miễn là Yuuji yêu cầu? Cô ấy đúng là một người nguy hiểm.
“T-tôi nói tôi muốn mặc đồng phục hầu gái của cậu hồi nào!? Ý của tôi là bộ đồng phục dư ấy!”
Yuuji quay gương mặt đang chín đỏ lên của mình sang một bên. Dù Kirishima rất nguy hiểm, nhưng vì Yuuji thế này, tôi tin rằng hắn sẽ không làm gì xấu với cô ấy. Bây giờ có thể yên tâm được rồi.
“…Mình sẽ đi lấy ngay.”
Kirishima chỉnh sửa quần áo của mình gọn gàng lại trước khi bước đi.
Chúng tôi chợt nhận ra rằng bàn của chúng tôi vô tình trở thành điểm chú ý của mọi người. Bây giờ muốn trừng phạt băng Tsunenatsu cũng khó hơn rồi.
“ĐỒ ĂN CỦA BỌN NÓ DỞ LẮM PHẢI KHÔNG?”
“ĐỪNG NÓI VẬY! TAO KHÔNG MUỐN BỊ NGỘ ĐỘC!”
“MỌI NGƯỜI COI CHỪNG LỚP 2-F ĐẤY!”
Chết tiệt! Tại sao bọn chúng nói vậy làm gì? Tôi muốn đập chết bọn chúng ngay bây giờ!
“Yuuji! Chúng ta xử lý bọn này thế nào?”
“Rồi, chờ một chút nữa thôi. Himeji, Shimada, các cậu có lược không?”
“Ừm, tụi mình cũng có…”
“Cho tớ mượn một chút. Còn nữa, cho tớ mượn bất cứ dụng cụ gì dùng để chải chuốt nhé.”
“A…”
Himeji lấy một cái túi nhỏ từ trong túi áo của cô ấy. Đúng là con gái tuổi này có khác.
“Xin lỗi nhé. Tớ sẽ trả lại cho cậu sau.”
Yuuji nhận lấy chiếc túi nhỏ đó. Tôi nghĩ tóc của cậu ấy không dài đến nỗi phải dùng lược.
“…Yuuji, đây nè.”
Ngay lúc đó, Kirishima mang một bộ đồng phục hầu gái ra.
“Ừ, xin lỗi nhé.”
“…Bạn nợ mình một lần đấy.”
“À, giải quyết đi, Akihisa.”
“Được rồi. Lần sau, bạn có thể sử dụng Yuuji cả ngày.”
“…Cảm ơn, Yoshii đúng là một người tốt.”
“OÁI! KHOAN ĐÃ. SAO LẠI LÀ TỚ!?”
Dù Yuuji có cố gắng giải thích đến đâu đi nữa, chỉ là vô ích thôi. Trông Kirishima vô cùng vui sướng khi bước sang chỗ khác.
“Vậy tụi mình định làm gì với cái này?”
Bộ đồng phục hầu gái không thể sử dụng làm vũ khí dù tôi cố nát óc suy nghĩ.
“…Mặc vào đi.”
Yuuji liếc nhìn tôi với ánh mắt căm thù. Hắn phải nghe theo mọi mệnh lệnh của cô ấy bởi vì chúng tôi để thua chiến tranh linh thú. Đúng là nhát như cáy.
“Đây nè Himeji.”
“Oa? M-mình phải mặc sao?”
Himeji mở to mắt. Tôi nghĩ rằng bộ đồ này rất phù hợp với cô ấy.
“Đừng có nói ngớ ngẩn nữa. Himeji sẽ không thể tấn công ngay cả khi Himeji mặc nó vào, đúng không?”
“Vậy Minami nhé? Nhưng phần ngực chắc sẽ hơi rộng đấy ỐI ÁÁÁÁ!”
“LẦN, SAU, TÔI, SẼ, KHÔNG, THA, CHO, CẬU!”
Sát khí đằng đằng.
“Không phải là Minami…Nếu chúng ta làm vậy, bọn chúng sẽ nhận ra mất.”
“…Vậy sao?”
Nếu không phải là Himeji lẫn Minami, còn Hazuki nhỏ quá không đủ chiều cao để mặc vừa nó. Vậy thì người duy nhất còn lại là…
“Cậu là người sẽ mặc bộ đồ này.”
“KHÔNGGGGG!!!!”
Là tôi! Dù rất có khả năng danh tính của tôi sẽ bị bại lộ nếu tôi mặc nó…!
“Cậu không mặc được hả? Nếu cậu cố một chút cậu cũng mặc được thôi!”
“Ối trời, đúng là cứng đầu thật. Vậy đi đâu chơi oẳn tù tì nhé?”
Lời đề nghị của Yuuji đã tới rồi đây. Tôi đã bị hắn đánh lừa biết bao nhiêu lần thì có trời mới biết.
Ngay cả thế, không có lí do gì để từ chối. Tôi đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn. Dù gì thì điều quan trọng nhất là bắt hắn mặc bộ đồng phục hầu gái đó.
“Được thôi, chơi thì chơi.”
“Rồi nào, búa-kéo----”
“Bao.”
Tôi chọn bao, Yuuji chọn kéo. Tôi đã thua.
“Nhìn đằng kia ---”
Yuuji đâm ngón trỏ ra về phía tôi.
Cái mánh khóe này là ---- kìa! Đây là một kĩ thuật bí truyền khi hắn cố tình làm vậy để tôi quay mặt đi chỗ khác rồi lợi dụng lúc tôi sơ ý để ăn hôi!
“Tớ không bị mắc lừa đâu!”
Tôi tiếp tục nhìn những đầu ngón tay của Yuuji, không thèm nhìn sang chỗ khác. Tôi sẽ không thua đâu!
“Chuẩn bị ----”
Phụp.
A, đúng là một âm thanh khó chịu.
“OÁIIIIIII! MẮT CỦA TÔI, MẮT CỦA TÔÔÔIIIIIII!!”
Tôi che mắt lại rồi lảo đảo lùi lại. Bình thường, không phải ngón tay sẽ dừng lại khi vừa chạm vào mặt à?
“Ha!...Ồ, tớ thắng rồi đấy.
Nghe thấy Yuuji tuyên bố rằng hắn đã thắng, tôi mở đôi mắt rươm rướm nước mắt của tôi ra, Yuuji chỉ về phía nơi tôi đang nhìn.
“Nè Yoshii, bạn ổn chứ?”
Himeji đưa tôi khăn giấy. A, mùi gì tuyệt quá…
“Ahaha…nhưng chắc là không sao đâu.”
“Đúng đó. Dĩ nhiên là ván này không tính nếu cậu chơi ném đá giấu tay thế ---”
“Mình nghĩ là Yoshii mặc đồ đó vào dễ thương lắm!”
Tôi nghĩ đó không phải là vấn đề ở đây.
“Tớ…tớ chưa bao giờ xấu hổ như vậy…!”
“Akihisa, cậu hợp với bộ đồ này một cách đáng bất ngờ đấy.”
Hideyoshi đến đây sau khi được Yuuji gọi đến, cậu ấy chỉ mất vài phút để giúp tôi thay đồ và trang điểm trong nhà vệ sinh nam. Rất ấn tượng, nhưng tôi không biết ơn một chút nào cả.
“Vậy mình sẽ về quán trà đây. Đánh bọn du côn đó cho biết tay đi.”
“Rồi, được rồi.”
Sau khi tạm biệt Hideyoshi, tôi vào lại lớp 2-A. Cái quái gì thế, tôi có cảm giác có rất nhiều người đang nhìn tôi.
“HỪ, ĐÚNG LÀ CÁI PHÒNG Ở ĐÓ DƠ THẬT.”
“Ờ, PHÒNG CỦA TỤI NÓ Ở KHU NHÀ CŨ, NÊN DƠ CŨNG PHẢI THÔI, CHẢ CÓ GÌ PHẢI NGẠC NHIÊN.”
Hai tên kia vẫn đang nói cái kiểu như thế. Chúng chỉ tìm nơi để gây sự. Đối với tôi, vì tôi đang đánh cược quán trà với số phận một người bạn học của tôi, điều này thật sự không thể tha thứ được.
“Xin lỗi.”
Tôi nhẹ nhàng bước đi như thể tôi đang là một tiếp viên. Bọn này, tôi sẽ đập chết chúng.
“Gì đây? --- A, tự dưng lại có đứa con gái kiểu này ở đây.”
“Trông cũng dễ thương đấy.”
Chúng bao vây tôi, trông như đang muốn liếm láp khắp người tôi. Kinh tởm quá!!
“Xin lỗi quý khách, tôi phải quét dọn chỗ này. Quý khách đứng lên được không ạ?”
“Quét dọn? Nhanh lên đấy nhé, được không?”
Hai bọn chúng đứng lên khỏi chỗ ngồi.
“Cảm ơn. Được rồi, chúng ta sẽ ---”
“Hử? Sao cô lại ôm eo tôi? Đừng nói là cô thích tôi đấy?”
“Chết đi!!”
“ÁÁÁÁÁ!!!!”
Đòn hi sinh đã thành công. Đây là lần thứ hai tên trọc này bị đánh đập đầu trong ngày.
“Mày…mày là Akihisa lớp F…! Giờ mới biết mày lại có thói quen mặc đồ ---”
Hừ! Hắn vẫn còn sống! Không còn lựa chọn nào khác, gọi viện binh tới thôi.
“Tên này, tên này…HẮN CHẠM VÀO NGỰC CỦA TÔI!!”
“Khoan đã! Tao chạm vào là vì mày đánh tao ngã ngửa, và mày là con tr---ÁÁÁÁ!!!”
“Làm một chuyện đồi bại thế ngay giữa ban ngày ban mặt, đúng là không đáng mặt đàn ông!”
Bây giờ Yuuji đang lấy cớ đuổi bọn biến thái để can thiệp vào.
“Mày không thấy hả!? Rõ ràng bọn tao là nạn nhân mà!?”
Tên tóc thổ dân nhảy vào che cho tên trọc nằm trên sàn và cản đường Yuuji.
“Im ngay! Lúc nãy tên kia chạm ngực tiếp viên kia đúng không? TA KHÔNG MÙ ĐÂU!!”
Không, thật ra, tớ nghĩ rằng cậu mù thật.
“Tiếp viên, nhờ cô xử lý tên đang nằm trên sàn.”
“Hả? A, được thôi. Xong ngay.”
Nghĩ lại mới nhớ, giờ tôi lại là tiếp viên rồi.
Hừm~. Tên trọc này, tôi nên làm gì với hắn đây? Chắc tôi chỉ sẽ đặt cái áo ngực mà Hideyoshi nhét vào lên đầu của hắn, và có thể tôi sẽ dán keo dán sắt vào.
“Rồi, để điều tra hành vi đồi bại của các người, các người đi chung với bọn ta được không?”
Yuuji búng tay khi hắn tiến lại gần tên tóc thổ dân. Hắn nói là hắn sẽ dẫn chúng đi, nhưng sao nghe lại bực dọc thế? Chắc hẳn hắn đang có ý định thẩm vấn bọn chúng trong lớp học.
“Hừ! Đi thôi, Natsukawa!”
Thấy vậy, tên tóc thổ dân quyết định bỏ đi.
“Này, này, BỎ RA MAU! ĐỒ HẠ ĐẲNG! NHỚ LẤY ĐẤY, TÊN BIẾN THÁI!!”
Tên trọc đầu bỏ chạy ra ngoài với cái áo ngực còn ở trên đầu hắn.
“ĐỨNG LẠI NGAY!! Đuổi theo chúng thôi, cô Aki.”
“Xong ngay! Nhưng xin cậu đừng gọi tớ như vậy!”
Yuuji và tôi chạy ra ngoài hành lang để đuổi theo bọn chúng.
“À tự nhiên nhớ ra, Yuuji, trả tiền nước thế nào đây?”
“Dù gì chúng ta cũng đâu có gọi gì đâu! Cứ để cho Himeji và những người còn lại!!”
Vì Yuuji đã nói thế, tôi cũng không cần quan tâm thêm làm gì.
“…Về hóa đơn tính tiền, anh chị muốn trả bằng Natsume Souseki [2] hay Sakamoto Yuuji?”
“Một Sakamoto Yuuji.”
“…Cảm ơn anh chị đã lui đến đây.”
Có thật sự là ổn không? Cậu vừa mất 1000 yên đấy.
“Akihisa! Bọn chúng vừa chạy lên lầu bốn rồi kìa!”
Yuuji hét lên giữa hành lang đông đúc.
“Xin lỗi! Cậu cứ nói là cô Aki đi! Ánh mắt những người xung quanh giết chết tớ mất!”
Tôi chỉ hi vọng rằng tôi sẽ không gặp ai quen biết.
“Được thôi! Akihisa Yoshii – quên sửa lại, cô hầu gái Aki!”
“Đồ khốn! Cậu cố tình!”
Tôi tiếp tục leo lên cầu thang, không quên giữ chiếc váy làm sao không bay lên. Những phòng học trên lầu bốn đều là của học sinh năm ba. Chúng tôi sẽ bị đá ra khỏi đây nếu chúng tôi bị bắt gặp làm gì đó mờ ám, vì thế, chúng tôi phải cẩn thận.
Yuuji chạy nhanh vào một phòng học gần đó. Lối vào của lớp 3-A có treo một tấm màn đen, trên tấm biển đề là ‘Nhà ma mê cung’.
“Xin chào. Hai người?”
“Không, bốn người. Hai người đi sau sẽ trả tiền cho chúng tôi.”
Tuyệt. Hắn đã truyền cái trách nhiệm trả tiền cho người phía sau không chút do dự.
“Rồi, hãy thưởng thức thế giới kinh hoàng trong đó.”
Anh lớp trên đang làm nhiệm vụ quản lý mở cửa ra cho chúng tôi không chút nghi ngờ. Yuuji và tôi nhanh chóng bước vào để tránh trò lừa gạt bị bại lộ.
“Yuuji, ở đây tối quá. Nếu chúng ta đi không cẩn thận…”
“Ừ. Tụi mình không biết bọn chúng đặt bẫy gì ở đây.”
Chúng tôi tiếp tục bước đi trên đường đi nhỏ hẹp được làm từ những thùng giấy được xếp lại. Về ánh sáng, chỉ có một chiếc đèn nhỏ đặt kế bên chân của chúng tôi. Quên việc bắt bọn chúng đi, chúng tôi sắp bị chúng phục kích thì đúng hơn.
“Cẩn thận đấy, hầu gái giả mạo thích mặc đồ con gái.”
“Rồi, rồi. Nếu chúng ta không cẩn thận, nếu chúng ta không cẩn thận, nếu chúng ta không cẩn thận…”
Chúng tôi chú ý đến không khí xung quanh trong khi vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Chết tiệt. Vì cái váy này mà tôi khó di chuyển quá. Tôi nên kéo nó lên rồi cột quanh eo không nhỉ?
“Nếu chúng ta không cẩn thận ----”
ẦM!
Ngay lúc này, một thứ gì đó xuất hiện trước mặt chúng tôi. Đây là tên quái vật tôi chưa thấy bao giờ. Mặc đồng phục nam sinh, trọc, dáng người trung bình – và đeo một cái áo ngực trên đầu.
“TÊN-TÊN BIẾN THÁI!!”
“Hai bọn ngươi cũng thế.”
Thật quá đáng. Tôi chỉ mặc đồng phục hầu gái vì tình hình bắt buộc. Hi vọng tôi không bị xếp cùng loài với cái bọn thấy vui khi có cái áo ngực trên đầu.
“Giờ mới biết bọn chúng đuổi theo chúng ta đến tận đây, rắc rối hết sức!”
Tên trọc chạy vào trong sâu hơn. Hình như chẳng có phục kích nào cả, chỉ là hắn vô tình chạm trán chúng tôi.
“DỪNG LẠI NGAY! HÃY NHẬN LẤY TUYỆT CHIÊU TẤT SÁT VỤ NỔ CÔ AKI!!”
“YUUJI, ĐỪNG CÓ DÙNG CÁI TÊN ĐÓ NỮA! NẠN NHÂN ĐẦU TIÊN MÀ TỚ NGHE THẤY LÀ TỚ CHỨ AI!”
Tôi chống đối một cách mạnh bạo khi Yuuji chợt nắm lấy cổ của tôi. Đây là lầu bốn. Tôi có cảm giác rằng nếu tôi không chết thì cũng bong gân này nọ đã là may.
“RỒI! ĐẨY BỨC TƯỜNG XUỐNG NHỐT CHÚNG LẠI!”
Giọng của tên tóc thổ dân vang lên từ đâu đó. Chết tiệt! Nếu chúng tôi không thể di chuyển…
“Hừ! Né ra! Cô Aki!”
“Chắc là chúng ta chỉ có thể làm đến đây thôi!”
Chúng tôi từ bỏ ý định đuổi theo chúng và bắt đầu chạy ngược ra ngoài cổng vào.
“…Ối trời? Bức tường không đổ xuống.”
“Ngươi lừa chúng ta à!? Cái tên tóc thổ dân…!”
Chúng tôi không còn thấy tên trọc nữa. Có vẻ như chúng tôi không thể bắt được bọn chúng.
“Yuuji, trận chiến thứ ba sắp bắt đầu rồi.”
“Cái gì? Lúc này hả?...Không còn cách nào khác. Tiếc thật, nhưng rút lui thôi.”
Với những sự kiện liên tiếp xảy ra, chúng tôi không thể tập trung vào giải đấu linh thú. Toàn gặp bọn gây chuyện.
“Thiệt tình, tụi mình suýt chút nữa là bị xử thua vắng mặt vì bọn chúng.”
Bây giờ chúng tôi không còn phải lo lắng việc bị nhốt nữa, nên chúng tôi bước ra ngoài cổng.
“…Á! Khách vào mà chưa trả tiền kìa!”
“Chạy đi, cô Aki!”
“AAA~Thật là! Sao chuyện kiểu này lúc nào cũng xảy ra vậy?”
Thay vì đi bộ, có lẽ chúng tôi sẽ chạy về lớp học.
[1]: Tên bốn cầu thủ bóng chày
[2]: Natsume Souseki là tên một nhà văn được in trên tờ 1000 yen