Câu hỏi thứ hai
Hãy trả lời câu hỏi sau:
Hãy viết tên ba quốc gia thuộc vùng Baltic.
Câu trả lời của Himeji Mizuki:
Lithuania, Estonia, Latvia.
Lời phê của giáo viên:
Chính xác.
Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:
Châu Á, Châu Âu, Urayasu. [1]
Lời phê của giáo viên:
Thầy rất lo lắng về cái định nghĩa ‘quốc gia’ của em.
Câu trả lời của Yoshii Akihisa:
Kagawa, Tokushima, Ehime, Kochi. [2]
Lời phê của giáo viên:
Trước khi thầy sửa câu trả lời của em, thầy ước rằng em để ý số lượng câu trả lời của em không đúng với câu hỏi.
“Aki, cậu nói chuyện với tôi một chút được không?”
Lúc này, giờ học đã kết thúc. Tôi chưa có dự định nào trong đầu và ngay khi tôi bước chân đi thẳng về nhà, Minami gọi tôi.
“Sao, cậu cần tớ giúp gì à?”
“Không phải là giúp, mà gọi là bàn bạc thì đúng hơn.”
Trông cô ấy có vẻ bình thường vào lúc này, nên tôi không nghĩ cô ấy sẽ nói thứ gì đó vớ vẩn.
“Bàn bạc? Nếu cậu thích thì cứ việc nói với tớ.”
“Ừ, cảm ơn cậu. Tôi nghĩ cậu là người thích hợp nhất để nói về chuyện này----ừ thì, thật sự cậu không có cách nào để khiến Sakamoto tham gia sao?”
Nhắc đến Sakamoto, đó là thằng bạn thân tệ bạc của tôi, lớp trưởng lớp F – Sakamoto Yuuji.
Có lẽ Minami tin rằng quán trà chỉ có thể thành công nếu có Yuuji dẫn dắt lớp F. Cô ấy xem ra cũng khá thông minh khi không tự liều mạng đâm đầu vào ngõ cụt.
“Ừm---cũng khó đây…như tớ nói lúc nãy, Yuuji chả thèm nhúng tay vào thứ mà nó không quan tâm đâu.”
Tên đó chắc chắn còn không biết cả lớp sẽ làm gì.
“Nhưng mà cậu cứ thử hỏi xem, biết đâu Sakamoto sẽ làm gì sao?”
Minami nhìn tôi với ánh mắt trông đợi.
“Hả? Tớ có cảm giác rằng nếu tớ có hỏi đi nữa, nó cũng không thay đổi câu trả lời đâu--”
“Không, làm gì có chuyện đó. Sakamoto chắc chắn sẽ đồng ý với yêu cầu của cậu, bởi vì---”
“Dù bọn tớ hay đi cùng nhau, cũng chả giúp ích được gì…”
“Hai người các cậu đang yêu nhau, phải không?”
“TỚ KHÔNG CƯỚI VỢ ĐƯỢC NỮA RỒI!!”
Làm sao cậu nói với cái mặt tỉnh bơ như vậy được chứ…
“Ngay từ đầu ai mà lại muốn ở cùng với Yuuji chứ? Nếu bắt tớ phải chọn, thì thà tớ chọn Hideyoshi còn hơn!”
“…Á, Akihisa?”
Ngay lúc này, Hideyoshi dừng lại, đứng cạnh chúng tôi. Ôi trời? Bây giờ tình hình lại còn tréo ngoe hơn nữa.
“Về…về chuyện đó, mình rất biết ơn tình cảm của cậu dành cho mình, nhưng dù cậu có nói thế, có nhiều trở ngại không thể vượt qua được. Ừm, để nghĩ xem, ví dụ như là khác biệt tuổi tác…”
“Hi…Hideyoshi! Không phải đâu! Cậu hiểu lầm tớ rồi! Đó chỉ là một cách nói thôi mà! Và trở ngại lớn nhất giữa hai chúng ta không phải là cách biệt tuổi tác!!”
Hideyoshi đỏ mặt cúi đầu xuống. Gì, gì nữa đây! Bỗng dưng tôi bắt đầu nghĩ nếu là Hideyoshi thì cũng được nốt!
“Vậy cả cậu cũng không thuyết phục được Sakamoto sao?”
“Sao? À, ừ, cơ bản là thế.”
Tôi lắc đầu, cố gắng loại bỏ những ý nghĩ nguy hiểm đó ra, rồi quay lại nhìn Minami.
“Còn cách nào nữa không nhỉ? Nếu tình hình này cứ tiếp tục, quán trà sẽ thất bại mất.”
Cô ấy nhìn xuống đất, trông khá thất vọng. Đúng vậy, tôi cũng phải nghĩ cách để Yuuji tham gia vào chuyện này.
Một khi quán trà thành công, chúng tôi có thể sử dụng số tiền đó để nâng cấp dụng cụ học tập của lớp F, và cũng để giảm gánh nặng lên cơ thể của Himeji. Nếu có thể, tôi muốn cửa hàng này thu được càng nhiều càng tốt.
“À đúng rồi, hai cậu đang nói gì vậy? Nhìn hai người lo lắng thế này chắc nghiêm trọng lắm nhỉ.”
“Không nghiêm trọng lắm đâu, tụi tớ chỉ nói về cách bố trí gian hàng và thiết bị của lớp thôi.”
“Aki, đừng tưởng bở. Chuyện này không đùa được đâu.”
“Hả, sao vậy?”
Trông Minami hơi lạ. Đúng là cô ấy không thực sự hài lòng với thiết bị của lớp vào thời điểm hiện tại, nhưng làm sao mà cô ấy lại nhiệt tình đến thế? Minami đang nghĩ gì vậy kìa?
“Dù cậu ấy nói với tôi rằng không được nói với ai, nhưng tình hình này…cậu có thể giữ bí mật được không?”
“Ừm, ừ, được rồi.”
Tôi cảm thấy hơi sốc khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Minami.
“Thực ra, chuyện này liên quan đến Himeji.”
“Himeji? Himeji bị làm sao?”
“Himeji có thể sẽ phải chuyển trường.”
“Hả?”
Himeji sắp chuyển trường? Làm sao có thể như vậy được! Chúng tôi cuối cùng cũng đã học cùng một lớp, mà chỉ mới vừa bắt đầu năm học thôi. Mà bây giờ cô ấy lại phải chuyển trường! Tôi chưa tạo ra bất kì kí ức đẹp đẽ nào cũng với cô ấy, chưa nằm lên đùi cô ấy, cũng chưa để cô ấy ngoáy tai cho tôi. Còn nữa, chuyện gì sẽ xảy ra với cái lớp này? Himeji là thần tượng của cả lớp, cả lớp sẽ trở thành một đống đổ nát nếu không còn cô ấy ở đây, nơi này sẽ trở thành một cái địa ngục đầy man rợ và loạn lạc. Cả lớp sẽ để kiểu tóc người Mohican cuối cùng của thế kỉ, và sau đó, một cuộc chiến tranh đẫm máu giành lấy Hideyoshi----
“Hừ, không ổn, Akihisa bấn loạn rồi.”
“Cái tên ngốc này! Chả thích nghi được với những tình huống bất ngờ gì cả!”
“Akihisa, tỉnh lại mau!”
Ai lắc vai tôi mạnh vậy kìa? À, thì ra là Hideyoshi. Hôm nay cậu dễ thương quá.
“Hideyoshi…ngay cả khi tớ biến thành thổ dân da đỏ, cậu còn thích tớ không?”
“…Vậy thì liên quan gì đến việc Himeji chuyển trường?”
“Chuyện này xọ chuyện kia là năng khiếu của tớ.”
…Oái! Chết tiệt, mình suy nghĩ nhiều quá rồi!
“Minami, tại sao bỗng dưng Himeji lại chuyển trường vậy?”
“Tôi không nói rồi đấy sao. Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn thế này, Himeji sẽ phải chuyển trường.”
“Nếu cứ thế này…?”
Nói năng gì lạ thật. Tôi nghĩ rằng ở những trường hợp bình thường, việc một người phải chuyển trường là bất khả kháng chứ.
“Shimada, không phải lí do Himeji chuyển trường không liên quan đến chuyện hai cậu đang nói nãy giờ sao?”
Hideyoshi vẫn chưa hiểu ra vấn đề.
“Không phải đâu. Lí do Himeji chuyển trường là vì ‘môi trường ở lớp F’.”
“Vậy nói cách khác không phải là do công việc của cha mẹ sao---”
“Ừ, cơ bản là thiết bị học tập của lớp.”
Nghe cô ấy nói xong, tôi chợt nhận ra.
Ai cũng có thể dễ dàng thấy cơ sở vật chất của lớp F không phù hợp với Himeji. Dù tôi không phản đối phương pháp kích thích sự cạnh tranh thông qua giáo dục, nhưng điều này thật lạ đối với Himeji, người có thành tích rất tốt, lại phải chịu đựng sự đối xử bất công thế này. Chúng tôi chỉ có chiếu rơm và thùng giấy. Cô ấy còn phải học chung lớp với bọn đần độn chúng tôi xung quanh nữa kìa. Cô ấy không làm gì sai cả, nhưng lại bị ép buộc phải học trong môi trường tệ hại, cha mẹ nào nhìn thấy con cái mình như vậy cũng đều muốn nó chuyển trường ngay lập tức thôi.
“Và hơn nữa, sức khỏe của Himeji không tốt lắm.”
“Cũng đúng, rắc rối đây…”
Giống như Minami đã nói, điều kiện nghèo nàn ở đây sẽ tiếp tục gây tổn hại sức khỏe của Himeji trong thời gian dài. Dù lâu lâu chúng tôi cũng quét nhà (hiếm khi thì đúng hơn), đây vẫn không phải là nơi vệ sinh cho lắm. Lúc này, điều kiện vẫn còn ổn, nhưng khi mùa đông đến và gió lạnh liên tục lùa qua cửa sổ, ngay cả chúng tôi còn phát bệnh, nói gì đến Himeji.
“À, vậy cậu muốn quán trà bán được nhiều tiền để nâng cấp thiết bị sao?”
“Hừm, ngay cả khi Himeji muốn thay đổi cách nhìn nhận của cha cô ấy về lớp F khi thắng ‘giải đấu linh thú’, nếu chúng ta không làm chỗ này tốt hơn…”
Một trong những lí do mà Himeji phải chuyển trường là vì lớp này toàn bọn đần độn, nên hành động của Himeji không phải chỉ để giỡn chơi. Tuy vậy, thứ quan trọng nhất vẫn là sức khỏe của Himeji. Nếu chúng tôi không tìm ra cách để nâng cấp thiết bị, cha mẹ cô ấy cũng sẽ không bao giờ thay đổi quyết định.
“…Aki…cậu không muốn Himeji chuyển trường phải không?”
Minami rụt rè nhìn tôi. Lạ đời thật, chẳng lẽ tôi lại trông giống một con người máu lạnh đến thế sao?
“Đương nhiên là tớ không muốn rồi! Không chỉ Himeji, nếu là Hideyoshi hay Minami tớ cũng đều cảm thấy như vậy.”
Nếu đó là chuyện gia đình, thì tôi không thể làm gì được, nhưng tôi không muốn phải rời xa bạn bè của mình vì lí do ngớ ngẩn đến thế.
“Thiệt tình…thôi, tôi nghĩ đây mới đúng là cậu.”
Nhân tiện đây nói luôn, nếu đó là Yuuji, tôi chả thèm quan tâm.
“Thế thì chúng ta phải bắt Yuuji tham gia cho bằng được.”
“Đúng vậy. Nghe xong chuyện này, tớ không thể ngồi yên một phút nào nữa.”
“Tụi mình nên gọi cho Yuuji thôi.”
Tôi lấy điện thoại di động ra và gọi số của Yuuji. Tên đó biến đi đâu mất rồi, nhưng cặp của hắn vẫn còn ở trong lớp, vậy có nghĩa là hắn đang núp ở xó xỉnh nào đó trong trường.
Uuuuuu. Tiếng chuông chờ điện thoại tiếp theo vang lên.
“Alô---”
“À Yuuji, tớ có chuyện muốn---”
“Akihisa? Đúng lúc lắm. Cho tớ xin lỗi trước, cậu lấy giùm tớ cái cặp----Áaa! SHOUKO!”
“Hả? Yuuji, cậu đang làm gì vậy?”
“Chết tiệt, tớ bị phát hiện rồi! Thôi, cậu coi cặp giùm tớ đi!”
“Yuuji? Alô, alô---!”
Cuộc gọi kết thúc, chỉ còn lại tiếng ‘u u u u u’.
“Sakamoto nói gì?”
“Ử thì…nghe giống giống như ‘Tớ bị phát hiện’ và ‘Cậu coi cặp giùm tớ đi’.”
“Cái quái gì thế?”
Minami liếc nhìn tôi với ánh mắt ‘đồ ngớ ngẩn vô dụng’, thật quá đáng!
“Hình như nó đang bị Kirishima Shouko đuổi bắt. Nhìn ngoại hình thế thôi chứ nó sợ con gái lắm.”
Hideyoshi khoanh tay, gật đầu với tiếng ‘ừm’ đồng ý.
Kirishima là chủ tịch hội học sinh, mái tóc dài đen bóng và có thân hình thon thả, một nữ sinh tài năng và có sức lôi cuốn. Tuy vậy, không hiểu tại sao đầu óc của cô ấy có vấn đề gì mà lại yêu Yuuji đến thế…
Hừ, tại sao Yuuji phải chạy vòng vòng để trốn vậy? Nếu là một thằng con trai bình thường, hắn sẽ không phải bị cô ấy rượt đuổi mà đúng ra sẽ phải rượt đuổi cô ấy. Yuuji, nghĩ lại thì tớ thấy cậu đang bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng đấy!
“Vậy thì giờ chúng ta khó liên lạc được với Yuuji rồi.”
“Không, đây là cơ hội tuyệt vời nhất của chúng ta.”
“Hả? Nghĩa là sao?”
“Trong tình hình này, đây là lúc tốt nhất để khiến Yuuji dẫn dắt chúng ta. Ừm, hai cậu giúp được không?”
“Ừ, không sao cả…nhưng cậu có biết Sakamoto đang ở đâu không?”
“Chuyện nhỏ, tớ đoán gần như chính xác nó đang nghĩ gì.”
“Hình như cậu có kế hoạch trong đầu rồi à?”
“Ừ, gần như vậy.”
Tôi nở nụ cười xảo quyệt rồi dắt hai người đó ra khỏi lớp.
“Ôi trời, Yuuji, gặp cậu ở đây trùng hợp quá.”
“…Cậu nói tớ nghe trùng hợp kiểu gì mà tụi mình lại ở trong phòng thay đồ của tụi con gái hả?”
Đúng vậy. Đúng như Yuuji nói, đây là phòng thay đồ của nữ sinh. Bởi vì người tôi muốn tìm là Yuuji, tôi không nghĩ rằng hắn lại ngây thơ đến mức trốn trong nhà vệ sinh hay phòng thay đồ của nam sinh, những nơi mà con gái không được phép vào, mà thay vào đó, hắn sẽ sử dụng tâm lý ngược khi trốn vào nơi mà con trai không được đặt chân đến…Chỉ là tôi không ngờ tôi lại tìm ra hắn dễ dàng vậy thôi.
“Cậu nói gì thế, chỉ là trùng h…”
“Đừng có xạo, cậu làm quái gì được vào đây.”
Lách cách ---
Âm thanh vang lên, cánh cửa mở ra, một nữ sinh mặc đồng phục thể dục đang đứng ngay cửa ra vào.
“Ừm…à? Không phải hai bạn là bộ đôi rắc rối của lớp F sao? Đây là phòng thay đồ của nữ sinh, biết chưa hả!”
“Ối, Kinoshita Yuuko, thật trùng hợp quá.”
“Ồ, chị của Hideyoshi, rất hân hạnh được gặp chị ở đây.”
“À, đúng đó, thật trùng hợp.”
Tôi cố nở một nụ cười thật tự nhiên. Hừ, đúng là oan gia ngõ hẹp, trùng hợp hết sức.
“THẦY ƠI! CÓ NGƯỜI NHÌN TRỘM Ở ĐÂY NÈ!!”
“CHẠY LẸ LÊN, AKIHISA!!”
“Rõ!”
Chúng tôi nhảy ra khỏi cánh cửa sổ nhỏ trong phòng thay đồ, có vẻ như chúng tôi không thể chạy thoát rồi.
“YUUJI VÀ SAKAMOTO SAO? LẠI HAI EM ĐÓ À?”
“Chết tiệt! Yuuji, Người Sắt kìa!”
“Kiểu gì thì cũng chạy cho nhanh vào!”
Dù chúng tôi chỉ có mỗi đôi dép mang trong lớp, chúng tôi vẫn tiếp tục chạy. Đối thủ là Người Sắt, chúng tôi sẽ chết chắc nếu bị bắt.
“Tìm thấy rồi! Ta sẽ không để hai em chạy thoát!”
Một giọng nói cộc cằn từ phía sau lưng. Khốn kiếp! Thầy sắp đuổi kịp rồi!
“Akihisa!”
Tiếng của Yuuji sau lưng tôi. Ánh mắt của hắn hướng lên cánh cửa sổ đang mở trên tầng hai của khu nhà mới. Chúng tôi phải trốn thoát bằng lối đó sao?
“RỒI!”
Sau khi nhận tín hiệu từ Yuuji, tôi vừa chạy vừa cởi áo khoác. Ngay lúc này, Yuuji cố gắng chạy qua mặt tôi.
“Không còn đường thoát đâu! Hãy đầu hàng và chịu học phụ đạo đi!”
Giọng của Người Sắt càng ngày càng gần. Nói thật, tôi đang sợ muốn chết.
“Lên nào, Aki!”
Yuuji chạy trước mặt tôi, hắn đột ngột dừng lại rồi xoay người.
“Rồi!”
Tôi nhảy lên mặt phẳng được tạo ra từ hai bàn tay của Yuuji, ngay lúc đó, hắn đẩy tay lên, giúp tôi bay lên tầng hai một cách dễ dàng.
“Hừ, bọn khờ khạo này! Sức mạnh chỉ được vận dụng khi gặp chuyện ngớ ngẩn!”
Tôi phớt lờ tiếng gầm lớn của Người Sắt. Ngay khi tôi vào được bên trong khu nhà, tôi đưa chiếc áo khoác mà tôi vừa cởi xuống dưới.
“Vúttttt!”
Lần này, Yuuji đá vào tường, sử dụng phản lực để nâng thân mình vào không trung rồi bắt lấy chiếc áo khoác của tôi.
“Ha!”
Ngay lúc đó, tôi kéo áo khoác lên. Dù chiếc áo làm một tiếng xoẹt không mấy dễ chịu gì, ít nhất thì chúng tôi cũng đã trốn thoát trong an toàn.
“YOSHII!! SAKAMOTO!! NGÀY MAI HAI EM SẼ KHÔNG THOÁT ĐƯỢC ĐÂU!!”
Dù là Người Sắt, thầy cũng không thể trèo lên tầng hai được. Thứ âm thanh tôi nghe được cứ như tiếng chó sủa tức tối bên tai.
“Phù…bây giờ tiếng xấu của tụi mình lại lên thêm một bậc rồi.”
Tôi mặc lại chiếc áo khoác rồi thở dài. Mệt hết sức.
“Tự dưng lại rắc rối thế này. Nếu không tại cậu thì chuyện này đâu có xảy ra.”
Yuuji làm như thể hắn không sai chỗ nào.
“Cậu nói cái gì vậy? Không phải cậu mới là người làm sai sao? Ai đời lại trốn trong phòng thay đồ của con gái?”
Sẽ không sao nếu Yuuji chỉ trốn trong lớp học nào đó.
“C-còn cách nào khác đâu! Là Shouko đấy cậu biết chưa! Gặp cô ấy không phải tớ muốn trốn chỗ nào cũng được đâu!”
Rõ ràng là cô ấy cho tôi cái cảm giác rằng cô ấy sẽ không do dự bước vào phòng thay đồ của nam sinh.
“Nhắc mới nhớ, tại sao cậu muốn trốn Kirishima?”
“…Cô ấy muốn tớ lại nhà cô ấy.”
Trông Yuuji không hài lòng chút nào. Có gì mà phải khó chịu nhỉ?
“Theo tớ thì đó mới là điều đáng ghen tị đấy, phải không nào? Phòng riêng của Kirishima sao? Tớ muốn vào đó---”
“Cô ấy muốn giới thiệu tôi cho gia đình cô ấy.”
“…Cậu vẫn chưa hẹn hò với Kirishima phải không?”
Có lẽ cảm xúc của cô ấy hơi quá đà một chút. Tôi bắt đầu cảm thấy thương Yuuji. Tuy vậy, cái cảm giác thương hại không phải là lí do tôi tìm hắn.
“Nè Yuuji, bây giờ cậu bình tâm lại một chút rồi, tớ có tin tốt lành muốn nói cho cậu nghe đây.”
“Thật không? Nếu đó là tin xấu tớ sẽ giết cậu ngay.”
“…”
Giọng nghiêm túc của Yuuji khiến tôi không nói nên lời trong chốc lát.
“Nè, xài điện thoại của tớ đi.”
Tôi lấy điện thoại ra, ấn số của Shouko rồi đưa cho Yuuji.
“Thật là…cậu đang âm mưu trò gì đây hả?”
Yuuji tỏ vẻ ngạc nhiên khi hắn cầm lấy chiếc điện thoại rồi đặt tên tai.
“Alô? Phải Sakamoto đó không?”
“Ồ Shimada, các cậu đang làm gì vậy?”
“Chờ chút, tớ phải chuyển máy cho một người.”
“Ai vậy? Alô --- này, alô alô?”
Nghe thấy tiếng động trong điện thoại, dường như Minami đã đưa điện thoại cho người khác.
“…Yuuji, bạn ở đâu?”
“Nhầm số rồi.”
Đổi tông nhanh đến đáng sợ. Trên thế giới này không nhiều người có thể lập tức trả lời ‘nhầm số’ được.
“Tớ sẽ giết cậu…”
Câu nói này làm tôi lạnh sống lưng.
“Thôi, thôi, bình tĩnh đã. Nếu cậu chịu giúp, tớ sẽ không hại cậu đâu.”
“Giúp? Hừ, quán trà đó, phải không?”
Mỗi lần có chuyện như thế này xuất hiện, tôi phải ghi nhớ sự thật rằng Yuuji là một thiên tài, bởi vì đầu óc của hắn phản xạ cực kì tốt.
“Thiệt tình…cậu chả cần phải vòng vo thế đâu. Cậu chỉ cần nói ‘Tớ muốn làm điều gì đó cho Himeji thân yêu của tớ! Giúp tớ với!”, tớ sẽ giúp cậu dù chuyện đó rắc rối thế nào đi nữa.”
“Gì chứ? Tớ chưa nói câu đó bao giờ!”
“À---rồi rồi. Tớ biết yêu cầu của cậu rồi. Chắc là tớ phải giúp thôi.”
Yuuji lập tức trở nên nhiệt tình. Sao hắn lúc nào cũng vậy nhỉ…!
“Được rồi. Thôi, dù gì cũng cảm ơn cậu nhé.”
“Không sao. Nhắc mới nhớ, Shimada với Shouko có thân thiết với nhau không?”
Lúc này, Yuuji mở đôi mắt có ý thăm dò. Dường như hắn đang tự hỏi tại sao Kirishima lớp A lại đi chung với Minami lớp F.
“Này --- nghe xong cậu không nổi nóng chứ?”
“Khờ quá. Tớ đã đồng ý giúp cậu rồi, nổi nóng làm gì nữa?”
Đúng vậy, Yuuji đã đồng ý giúp chúng tôi.
“Vậy để tớ nói cho cậu nghe. Thật ra, người đang giả giọng Kirishima là Hideyoshi.”
“NHẮM MẮT RỒI NGẬM CHẶT MIỆNG LẠI!!”
Yuuji! Đồ phản bạn!
“Vậy sao. Thì ra Himeji sắp chuyển trường…”
Sau khi Yuuji và tôi gặp Minami và Hideyoshi, chúng tôi kéo trở về lớp F.
“Nếu vậy thì quán trà có thành công đi nữa thì vẫn chưa đủ.”
Yuuji nhìn quanh lớp học mốc meo rồi nói như thế.
“Chưa đủ à? Tại sao?”
“Có ba lí do để cha của Himeji muốn cô ấy chuyển trường.”
Yuuji vừa nói vừa giơ ba ngón tay lên.
“Thứ nhất, dụng cụ học tập ở đây thiếu thốn đến nỗi chỉ có chiếu rơm và thùng giấy. Nói cách khác, đây không phải là nơi học tập lí tưởng. Nếu quán trà thành công, ít nhất chúng ta có thể sử dụng số tiền đó để giải quyết vấn đề này.”
Nói xong, Yuuji gập một ngón tay xuống.
“Thứ hai là cái phòng học cũ kĩ, xập xệ. Có nghĩa là môi trường học tập ở đây sẽ gây tổn hại cho sức khỏe của cô ấy trong thời gian dài.”
“Vậy cậu định nói rằng lí do đầu tiên là cách bố trí của phòng học, còn thứ hai là ngay chính phòng học này sao?”
“Đúng vậy. Để giải quyết hai vấn đề này, chúng ta sẽ không làm được gì chỉ với số tiền nhỏ nhoi kiếm được từ quán trà. Nếu chúng ta muốn phòng học được sửa chữa, chúng ta phải nhờ đến sự hỗ trợ từ nhà trường.”
Nếu chúng tôi có tiền, chúng tôi có thể mua bàn và ghế. Tuy nhiên, nếu chúng tôi muốn phòng học khá khẩm hơn, chúng tôi phải có sự cho phép của nhà trường và đội xây dựng. Đây không phải là điều mà chúng tôi có thể tự giải quyết được, đây là thứ mà Yuuji muốn ám chỉ.
“Và lí do thứ ba, lí do cuối cùng --- là mặt bằng chung yếu kém của lớp. Nói cách khác, môi trường này không tạo điều kiện cho Himeji tiếp tục phát triển.”
Dù chúng tôi có thể tham gia câu lạc bộ để tự phát triển bản thân, sự cạnh tranh sát sao là cần thiết. Nếu như Himeji vẫn còn ở trong lớp F, cô ấy không thể trông chờ vào sự cạnh tranh đó được.
“Tớ chịu thua, nhiều vấn đề quá.”
“Đúng vậy. Vấn đề đầu tiên thì ổn rồi, nhưng vấn đề thứ hai và thứ ba sẽ khó đây.”
Lúc đầu, giải đấu linh thú sẽ giải quyết được vấn đề, nhưng giờ đây tình hình lại phức tạp hơn nhiều.
“Đâu có. Về vấn đề thứ ba, không phải Himeji và Shimada đã có kế hoạch rồi sao?”
Yuuji quay sang nhìn Minami.
Giờ tôi mới nhớ lại, hôm nay Himeji đã nói rằng cô ấy muốn làm cha cô ấy ngạc nhiên. Nếu cô ấy chiến thắng giải đấu linh thú, điều đó chắc chắn sẽ chứng minh được rằng lớp F có khả năng cạnh tranh với những đối thủ mạnh nhất. Vậy thì vấn đề đó đã được giải quyết ổn thỏa.
“Mizuki đến nhờ tôi rằng ‘Mình không muốn phải chuyển trường đâu, nên hãy giúp mình với’. Ngay cả khi tôi không có hứng thú với những tiết mục vô bổ như giải đấu linh thú, tôi không thể từ chối cô ấy, không phải sao?”
Minami trông rất dịu dàng, nhìn không giống cô ấy chút nào cả. Tôi ngơ ngác trong giây chốc. Cô ấy trông như một người chị sẵn sàng chăm sóc em gái của mình. Có lẽ cô ấy cũng có em trai hay em gái chăng?
“Nếu Shouko tham gia vào giải đấu, sẽ rất khó cho chúng ta giành chiến thắng. Tuy vậy, cô ta chắc không thích thú gì với những thứ như thế. Với khả năng của Himeji và Shimada, cơ hội chiến thắng của chúng ta là rất cao.”
“Đúng thế, hai người có thể làm được.”
Nếu Kirishima tham gia vào, người chung nhóm với cô ấy cũng là học sinh lớp A. Đó sẽ là một trận chiến khó khăn. Thật may mắn khi Kirishima không có chút hứng thú với giải đấu linh thú.
“Thực ra sẽ tốt hơn nếu ai đó không phải là Himeji tham gia.”
“Thôi đừng nói nữa.”
Nếu chọn một cặp khác, chúng tôi chắc chắn còn không vượt qua nổi vòng gửi xe. Đó là vì lớp F toàn bọn đần độn.
“Nếu Himeji và Shimada thắng, điều này cũng sẽ giúp quảng cáo cho quán trà, giống như một mũi tên trúng hai con chim.”
Hideyoshi vừa nói vừa gật đầu đồng ý. Bởi vì lớp chúng tôi ở trong khu nhà vừa cũ vừa dơ, kiểu quảng cáo này sẽ rất tuyệt vời.
“Nè Sakamoto, ngoài chuyện đó ra, vấn đề thứ hai thì sao?”
“Kiểu gì thì cũng phải đi gặp hiệu trưởng cái đã.”
Yuuji nói với cái vẻ mặt ‘đương nhiên phải thế’.
“Thế thôi á? Hiệu trưởng sẽ giải quyết khi tụi mình nói chuyện thôi sao?”
“Tớ muốn nói là dù có tệ hại đến mức nào đi nữa, đây vẫn là một môi trường giáo dục, đồng ý chứ? Nội quy thì nội quy, nhưng nếu như nó gây ảnh hưởng đến sức khỏe của học sinh, tụi mình có quyền nêu ý kiến để sửa sang.”
Nếu chúng tôi có thể làm được điều này, vậy rất có hi vọng cả ba vấn đề đều sẽ được giải quyết.
“Đi lên phòng hiệu trưởng thôi.”
Như người xưa nói, việc hôm nay chớ để ngày mai, phải không thế?
“Đúng vậy, bây giờ, chúng ta sẽ tiến về phòng hiệu trưởng. Hideyoshi và Shimada, hai cậu nghĩ cách chuẩn bị cho lễ hội. Còn nữa, nếu gặp Người Sắt, nói với thầy là tụi tớ về nhà rồi nhé.”
Yuuji đứng lên chỉ đạo. Tôi nghĩ cậu ấy cũng có tài lãnh đạo khi ra quyết định một cách tự nhiên như vậy.
“Ừm, hiểu rồi. Nếu bọn mình gặp Người Sắt hay Kirishima Shouko, mình sẽ nói như thế.”
Hideyoshi mỉm cười nói. Khi nghe đến tên của Kirishima, Yuuji trông như giật bắn mình.
“Aki, cậu phải làm tốt đấy.”
“Được rồi, không sao đâu.”
Sau khi nghe lời động viên của Minami, Yuuji và tôi rời khỏi lớp học và hướng đến phòng hiệu trưởng.
“Giải thưởng…được giấu…”
“…Lần này…bọn họ…Kisaragi Highland…”
Phòng hiệu trưởng nằm ngay góc của khu nhà cũ. Khi chúng tôi đến nơi, hình như đang có cuộc tranh luận gì đó ở bên trong.
Phần thưởng? Kisaragi Highland? Bọn họ đang nói gì vậy?
“Sao vậy Akihisa?”
“Không có gì, hình như có người nói chuyện ở trong thôi.”
“Vậy sao? Nói thế thì có nghĩa là hiệu trưởng đang có ở đây. Đỡ mất công, vào thôi.”
Bọn họ có đang bận gì không không quan trọng. Dù gì chúng tôi cũng đã đến đây, chúng tôi phải kết thúc nhiệm vụ của chúng tôi.
“Xin thứ lỗi!”
Sau khi gõ lên cánh cửa màu mè của căn phòng, Yuuji và tôi lập tức xộc vào.
“Bọn vô lễ, bình thường người ta phải đợi cho phép mới được bước vào.”
Người mới vừa nói là hiệu trưởng với mái tóc trắng xóa, Todou Kaoru. Bà ấy là người đứng sau hệ thống triệu hồi này. Vậy bà ta là nhà khoa học sao? Đúng là bà cũng có vài nếp nhăn. Và thứ đầu tiên bà ấy nói ngay khi chúng tôi bước vào là ‘bọn vô lễ’.
“Thật là…Chúng ta đang bận đây, mà bây giờ lại có những vị khách không mời. Thôi, giờ thì chúng ta cũng không nói chuyện tiếp được…Đừng nói là bà đã tính đến chuyện này chứ?”
Người đàn ông vừa mới chỉnh lại mắt kính nhìn chằm chằm vào hiệu trưởng là chủ nhiệm bộ môn, thầy Takehara. Thầy rất nổi tiếng trong đám con gái vì đôi mắt sắc bén và tính cách lạnh lùng. Tuy vậy, tôi không thích thầy lắm.
“Đừng nói vớ vẩn. Ngay từ đầu ta đã không có gì phải giấu giếm, vậy thì sao ta lại phải mất công lên kế hoạch vô nghĩa như thế?”
“Ồ thật không? Bà giỏi giấu giếm lắm mà.”
Cuộc nói chuyện tiếp tục, nhưng chúng tôi chả hiểu mô tê gì hết. Hiệu trưởng và chủ nhiệm môn đang bàn luận gì đó về cách thức hoạt động của ngôi trường. Có lẽ chúng tôi nên đến vào ngày khác thì tốt hơn.
“Như ta đã nói, ta không giấu giếm gì hết. Anh hiểu nhầm rồi.”
“…Ồ thật vậy sao. Vì bà luôn phủ nhận, tôi nghĩ hôm nay chỉ nói đến thế thôi.”
Nói xong, thầy Takehara liếc nhìn vào góc phòng ---
“Tôi đi đây.”
Nói xong, thầy bước chân ra khỏi phòng. Vừa lúc nãy, trông thầy Takehara dường như muốn xác nhận thứ gì đó. Nhưng đó là cái gì? Có ở trong phòng này không?
“Được rồi, bọn tiểu quỷ. Các em đến đây làm gì?”
Cô hiệu trưởng hỏi chúng tôi, trông không phiền gì khi chúng tôi gián đoạn cuộc nói chuyện giữa cô với thầy Takehara.
“Xin lỗi thưa cô. Bọn em đến là để bàn về một số việc.”
Yuuji đứng trước mặt cô hiệu trưởng và nói. Tôi ngạc nhiên khi thấy hắn lại có thể nói chuyện lễ phép như vậy.
“Ta không có thời gian để nói chuyện với các em. Nếu đây là chuyện liên quan đến việc điều hành ngôi trường, tìm thầy Takehara đi. Còn nữa, nên nhớ rằng nêu họ tên ra trước là phép tắc thông thường.”
Bị một bà già kiêu ngạo như thế lên lớp về cách ứng xử, thật đúng là tận thế.
“Em xin lỗi vì đã thất lễ. Em là lớp trưởng lớp F năm hai, Sakamoto Yuuji, và cậu ấy là ---”
Yuuji tự giới thiệu mình rồi chỉ sang tôi.
“--- đại diện bọn ngốc năm hai.”
Tại sao tên này không thể giới thiệu tôi bằng tên được chứ?
“À…ra vậy. Các em là Sakamoto và Akihisa lớp F, phải không?”
Khoan đã cô ơi! Em còn chưa tự giới thiệu mình mà! Tự dưng lại gắn tên em chung với cái biệt danh đó, em muốn khóc quá…
“Ta đổi ý rồi, để xem các em muốn nói gì.”
Như một tên đầu gấu đang trông đợi một điều gì đó, bà hiệu trưởng cong môi lên. Người như thế này mà lại là một nhà giáo dục thì không thể giải thích nổi.
“Cảm ơn cô rất nhiều.”
“Nếu em có thời gian cảm ơn thì hãy nhanh lên, đồ chậm hiểu.”
“Được rồi.”
Nghĩ lại mới thấy, cảnh tượng trước mắt tôi thật sự đáng ngạc nhiên. Yuuji bị trêu tức đến thế, vậy mà hắn vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Tôi chưa từng nghĩ rằng hắn lại ra dáng người lớn như vậy.
“Chúng em đến đây là để yêu cầu nâng cấp thiết bị cho lớp F.”
“Thật vậy sao, ta ấn tượng vì em có nhiều thời gian rảnh đến thế.”
“Bây giờ, lớp F như cái não trống không của mấy ông bà già, tình trạng tệ hại đến mức gió có thể thổi xuyên qua.”
A, hắn đã bắt đầu phản pháo.
“Nếu đó là hiệu trưởng, người trông như miếng rác còn sót lại từ thời Sengoku, điều đó cũng đúng thôi. Nhưng hiện tại, cái kiểu môi trường học tập này quá nguy hiểm đối với một học sinh trung học bình thường. Chúng em nghĩ rằng điều này sẽ gây nguy hiểm tính mạng của ai đó.”
Yuuji cũng gần nổi điên lên khi xen vào những từ ngữ khiêu khích với cái giọng lễ phép.
“Quay lại vấn đề chính, bởi vì gió lạnh cứ thổi suốt vào trong lớp học, một vài học sinh đã bị bệnh. Cho nên sửa chữa lại nhanh đi, bà già ngớ ngẩn! Thế thôi.”
Đây mới là Yuuji mà tôi biết.
Nghe những lời nói vô lễ đội lốt ngoan ngoãn, bà hiệu trưởng tỏ vẻ suy nghĩ, không nói nên lời nào.
“Xin thứ lỗi, cô hiệu trưởng…”
Có lẽ bà ấy tức giận vì thái độ của Yuuji chăng? Hừm, người bình thường nào cũng sẽ nóng máu lên thôi.
“…ừm, đúng lúc thật…”
Hả? Bà hiệu trưởng vừa mới lẩm bẩm gì?
“Được rồi, ta hiểu các em muốn nói gì.”
“Sao? Cô giúp chúng em sửa sang lại à?”
Yuuji nói đúng. Dù nội quy của trường khá lạ lùng, trường Fumizuki vẫn là một môi trường giáo dục. Nếu như có chuyện gì đó ảnh hưởng đến sức khỏe của học sinh, nhà trường sẽ có biện pháp thích hợp. Tốt rồi, tốt rồi.
“Ta từ chối.”
“Yuuji, vùi bà già này xuống bùn rồi ném ra biển ngay.”
“…Akihisa, coi chừng thái độ.”
Á? Tôi buột miệng nói lên cảm xúc của mình!
“Thằng này thật là vô lễ. Nếu có thể, cô nói cho em biết lí do được không? Bà già hôi hám.”
“Đúng vậy. Nói cho tụi em đi, bà già chết tiệt.”
“…Hai em, hai em có thật sự muốn biết không vậy hả?”
Bà hiệu trưởng nhìn chúng tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Chúng tôi nói gì lạ lắm à?
“Không có lí do nào cả. Bởi vì tạo sự khác biệt giữa các lớp là mục tiêu của chúng ta. Đừng nói lảm nhảm nữa, bọn tiểu quỷ.”
Bà, bà già này!
“Không được! Nếu cứ tiếp diễn, cứ quên bọn em đi, những bạn nữ yếu đuối lớp em sẽ không chịu nổi mất ---”
“--- là những gì ta sẽ nói với tình huống thông thường.”
Bà ấy xen vào lời của tôi, hai tay chống dưới cằm.
“Hơn nữa, bởi vì những học sinh dễ thương của ta yêu cầu, ta sẽ thỏa thuận nếu các em lắng nghe lời đề nghị của ta.”
Thỏa thuận? Nói cách khác, trên đời làm gì có của cho không sao?
“…”
Hả? Yuuji không phản ứng gì cả. Hắn đặt tay gần miệng, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Điều kiện là gì?”
Tình thế đã đến nước này rồi, tôi chỉ có thể thay thế Yuuji để thúc giục bà hiệu trưởng nói.
“Em có biết giải đấu linh thú trong lễ hội mùa hè mát mẻ không?”
“Ừm, có nghe qua.”
“Em có biết phần thưởng là gì không?”
“Hả? Phần thưởng?”
Tôi còn không biết ở đó có phần thưởng. Đó là vì tôi không muốn phải tham gia vào, và tôi không nghĩ rằng tôi có thể chiến thắng ngay cả khi tôi có tham gia.
“Đối với giải quán quân, ta sẽ cho chúng bằng khen, cúp và một vòng theo tay bạch kim. Đối với giải á quân, ta sẽ cho chúng một cặp vé vào cửa trước ngày khai trương vào ‘Kisaragi Highland’.”
Nghe thấy phần thưởng, Yuuji đông cứng người. Hắn bị gì vậy nhỉ?
“Ồ…chuyện này thì liên quan gì đến điều kiện?”
“Để ta nói xong đã, em chưa nghe thấy câu ‘dục tốc bất đạt’ à?”
Ai mà biết.
“Đó là về những vé vào cổng. Ta nghe vài tin đồn xấu về nó, nên nếu có thể, ta muốn lấy lại.”
“Lấy lại? Vậy đừng trao phần thưởng là xong chứ gì?”
“Làm được thì ta đã làm rồi. Tuy vậy, chủ nhiệm bộ môn chịu trách nhiệm về chuyện này, thầy ấy đã kí một thỏa thuận với tập đoàn Kirasagi, và bây giờ, chúng ta không thể rút lại được.”
Nhắc mới nhớ, trước đây tôi có nghe tin đồn rằng ‘hiệu trưởng bận bịu với hệ thống triệu hồi nên để chủ nhiệm bộ môn điều hành ngôi trường’. Hình như điều này là thật.
“Là hiệu trưởng, không phải cô nên cẩn thận khi kí thỏa thuận hơn sao?”
“Im lặng nào, tiểu quỷ. Ta đã rất bận rộn với chiếc vòng bạch kim rồi. Ngoài ra, ta cũng mới nghe thấy tin đồn xấu dạo gần đây thôi.”
Bà hiệu trưởng nhăn mặt. Dù bà ấy nói nghe hơi bình thường, nhưng dường như bà ấy cảm thấy rằng bà ấy đang mang trách nhiệm trên vai.
“Vậy tin đồn xấu đó là gì?”
Hiệu trưởng bắt đầu giải thích bằng cụm từ ‘rắc rối đôi chút thôi’ rồi nói cả tình hình hiện nay.
“Tập đoàn Kisaragi muốn tạo một điềm lành ở Kisaragi Highland, nội dung là ‘những đôi yêu nhau đến đó sẽ vô cùng hạnh phúc’.”
“Vậy thì có gì đâu mà tệ? Không phải thế thì tốt hơn sao?”
“Để tạo điềm lành này, họ muốn tạo không khí kết hôn cho những cặp đôi đến đó với vé đặc biệt. Vì mục đích quảng cáo, biện pháp của họ có hơi mạnh bạo.”
“CÔ-CÔ NÓI GÌ?”
Yuuji đột nhiên hét lên --- hic, sợ quá.
“Gì nữa đây, Yuuji. Cậu có gì phải sợ?”
“ĐƯƠNG NHIÊN LÀ TỚ PHẢI SỢ RỒI! BÀ GIÀ ĐÓ Ý MUỐN NÓI LÀ ‘TẬP ĐOÀN KISARAGI SẼ SỬ DỤNG MỌI SỨC MẠNH CỦA MÌNH ĐỂ ÉP BUỘC TẤT CẢ CÁC CẶP ĐÔI SỬ DỤNG VÉ ĐẶC BIỆT PHẢI CƯỚI NHAU!!”
“Rồi rồi. Tớ hiểu rồi mà, không cần cậu phải giải thích lần thứ hai đâu.”
Nhìn thấy thái độ của Yuuji thế này, tôi cảm thấy yên tâm hơn.
“Có nghĩa rằng cặp đôi đó sẽ được chọn từ trường Fumizuki của chúng ta.”
“Chết tiệt. Chả hiểu vì sao trường mình lại có nhiều người đẹp như vậy, và mọi người luôn nhắc đến hệ thống triệu hồi nữa chứ. Đây là một cơ hội hoàn hảo để bọn họ tạo ra tin đồn rằng có cặp đôi cưới nhau từ lúc vẫn còn học trung học! Đương nhiên chúng ta sẽ là mục tiêu của tập đoàn Kisaragi!”
Yuuji đau khổ cắn chặt môi. Tại sao nãy giờ hắn lại hành động kì cục thế nhỉ?
“Hừm, đúng là một thiên tài, đầu óc của em nhanh nhạy đấy.”
Nghe Yuuji nói, bà hiệu trưởng gật đầu. Dường như bà ấy biết rất rõ Yuuji, và vừa lúc nãy bà cũng bất chợt gọi tôi bằng tên.
“Yuuji, bình tĩnh lại. Kế hoạch của tập đoàn Kisaragi không tệ đến thế đâu. Ngoài ra, chúng ta đã biết âm mưu này của bọn họ, chỉ cần không đến đó là xong.”
Chắc là hắn đang lo sợ bị Kirishima kéo đi. Tôi ghen tị với hắn quá.
Chưa kể, nếu là tôi, chắc không có ai chịu đi chung với tôi đâu. Mình cô đơn quá…
“…Chắc chắn cô ta sẽ tham gia vào giải đấu để giành chiến thắng…nếu tớ đi, tớ sẽ phải cưới. Nếu tớ không đi, tớ cũng sẽ bị ép cưới…tương…tương lai của tớ…”
Mắt của Yuuji trợn tròn lên, cái quái gì thế nhỉ? Chắc là hắn đã hứa với Kirishima rằng ‘chúng ta sẽ đi nếu có vé đặc biệt’. Dù tôi không biết cái giá phải trả khi không giữ đúng hẹn, nhưng tôi nghi ngờ hắn đã lỡ miệng chuyện gì đó ngu ngốc.
“Hừm, giống như em ấy đã nói, ta không thích ý tưởng phớt lờ mong ước của người khác và ép buộc tương lai vào những học sinh dễ thương của ta.”
Bà ấy có thật sự nghĩ rằng học sinh dễ thương không? Tôi nghi ngờ quá.
“Nói cách khác, điều kiện để ---”
“Đúng vậy. Đó chính là chiến thắng ‘giải đấu linh thú’. Nếu các em có thể làm được, ta sẽ sửa chữa lại lớp học.”
Ồ, đổi lại là phần thưởng từ giải đấu linh thú sao? Vậy thì ----
“Đương nhiên rằng các em không thể ép buộc người chiến thắng phải đưa lại vé, hoặc người chiến thắng cũng không thể tự nguyện bỏ vé được. Ta đang nói rằng các em phải thắng giải đấu.”
Ối! Bà ấy đọc được suy nghĩ của tôi! Dù bà ấy rất kì quặc, bà vẫn là một nhà giáo sao? Có vẻ như bà ấy không cho phép gian lận.
“…Nếu bọn em thắng, cô có hứa sẽ sửa sang lớp học và nâng cấp thiết bị cho bọn em chứ?”
“Em đang nói gì vậy? Ta chỉ đồng ý sửa sang lại lớp học. Còn về thiết bị, đó là quy định của nhà trường rồi, ta không có ý định thay đổi.”
Bà ấy trả lời đúng như dự đoán của tôi. Nếu chúng tôi có thiết bị mới nhờ thỏa thuận này, đây sẽ là một tiền lệ xấu cho những lớp khác…
“Tuy vậy, nếu các em sử dụng tiền kiếm được từ lễ hội mùa hè mát mẻ, đó lại là chuyện khác rồi. Ta sẽ nhắm một mắt làm như không biết và cho phép các em nâng cấp thiết bị của mình.”
Đây là lời đề nghị của hiệu trưởng. Thông thường, theo quy định của trường, tự ý mua thiết bị như bàn và ghế là không được phép. Nhưng có vẻ như miễn là chúng tôi tuân theo điều kiện của hiệu trưởng, bà ấy sẽ để chúng tôi tự do.
“Cô có thể giúp chúng em nâng cấp thiết bị lên nữa không? Đối với chúng em, sửa sang phòng học cũng quan trọng như nâng cấp thiết bị vậy.”
“Rồi sao?”
“Nếu quán trà của tụi em không thành công, tụi em sẽ không thể mua được đồ dùng mới, tụi em sẽ lo lắng về tình trạng của tụi em, và không thể tập trung vào giải đấu được. Giải đấu sẽ không suôn sẻ và cô…”
“Cái gì? Thế thôi sao? Không được, ta không cho phép.”
“Nhưng mà…! Nếu cô hứa là cô sẽ nâng cấp thiết bị, tụi em có thể tập trung vào giải đấu ---”
“Akihisa, vô ích thôi. Bà già này không có ý định nhân nhượng nữa đâu. Chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận thỏa thuận này.”
Không biết tự khi nào Yuuji lấy lại được sự bình tĩnh và vỗ vào vai tôi.
…Chết tiệt. Dù tôi không thích, chúng tôi không còn sự lựa chọn nào khác với cái thỏa thuận này.
“Em hiểu rồi. Em đồng ý với điều kiện của cô.”
“Thật chứ? Vậy buổi thương lượng của chúng ta đến đây là chấm dứt.”
Bà hiệu trưởng để lộ vẻ mặt ranh ma ‘đúng như dự tính’.
“Tuy vậy, bọn em cũng có một điều kiện khác.”
Ngay khi tôi nghĩ việc thương lượng đã chấm dứt hoàn toàn và bắt đầu hướng về lớp, Yuuji thêm vào một điều kiện với bà hiệu trưởng.
“Ồ vậy sao? Nghe thử xem nào.”
“Em được biết rằng giải đấu linh thú là một cuộc thi đấu hai-chọi-hai. Đấu loại trực tiếp. Môn thứ nhất là Toán và môn thứ hai là Hóa.”
Nếu môn học đầu tiên là Toán, tất cả mọi thí sinh tham dự đều phải ganh đua với nhau bằng môn Toán. Lí do mà họ đổi môn khi đến trận thứ hai chắc chắn là để tránh việc mất điểm ở môn đầu tiên và làm cuộc thi đấu mất hứng thú. Dù ai nói gì đi chăng nữa, đây cũng là một hoạt động để quảng cáo cho trường.
“Sao nữa?”
“Một khi các thí sinh đã được quyết định, hãy để em lựa chọn môn học.”
Không hiểu vì sao sau khi nói xong, Yuuji dùng đôi mắt sắc bén của mình để thăm dò bà hiệu trưởng. Hắn đang nghi ngờ gì à?
“Hừ…được thôi. Ta sẽ không cho phép nếu như em muốn tự tiện tăng điểm số của mình lên. Nhưng nếu chỉ có thế này thôi, thì ta nghĩ ta có thể giúp em.”
“…Cảm ơn cô rất nhiều.”
Đôi mắt của Yuuji còn trở nên sắc bén hơn nữa. Điều này chắc chắn đã có lợi cho chúng tôi rất nhiều rồi, vậy tại sao hắn còn tỏ vẻ như vậy? Tôi thật sự không thể hiểu nổi hắn.
“Thôi, đó là điều tốt nhất ta có thể giúp các em rồi. Ta cho rằng các em sẽ chiến thắng giải đấu linh thú, đúng chứ?”
Bà hiệu trưởng hỏi. Bà ấy thật sự muốn ngăn cản kế hoạch của tập đoàn Kisaragi sao?
“Đương nhiên, cô nghĩ tụi em là ai?”
Yuuji nở một nụ cười tự tin. Đây là vẻ mặt tràn đầy quyết tâm mà hắn có trong suốt chiến tranh linh thú.
“Bọn em nhất định sẽ thắng, vậy nên cô đừng quên những gì cô đã hứa!”
Dĩ nhiên lúc này tôi cũng có đầy động lực. Đó là bởi vì cách để giải quyết những vấn đề đã ở trước mắt chúng tôi, và chúng tôi chỉ cần phải kết thúc việc này.
“Vậy thì ta trông chờ vào các em, bọn tiểu quỷ.”
“YEAH!!”
Cứ như thế, cặp đôi tồi tệ nhất trường Fumizuki đã được tạo lập.
[1] Urayasu: một thành phố nổi tiếng vì có Disneyland ở đây
[2] Kagawa, Tokushima, Ehime, Kochi: tên bốn quận ở đảo Shikoku