Câu hỏi cuối cùng
Câu hỏi: Hãy điền thời gian vào chỗ trống cho đúng.
Thiên Chúa giáo được du nhập vào Nhật Bản năm ().
Câu trả lời của Kirishima Shouko:
“1549.”
Lời phê của giáo viên:
Câu trả lời chính xác, không còn gì để bàn thêm.
Câu trả lời của Sakamoto Yuuji:
“Bài thánh ca đó còn nhớ không em, Noel năm nào chúng mình có nhau.”
Lời phê của giáo viên:
Dù em có lãng mạn thế nào đi nữa, sai vẫn là sai.
“Tỉ số là 3-2, lớp A chiến thắng.”
Đây là câu nói đầu tiên của cô Takahashi khi chúng tôi bước vào phòng chiếu.
Ừ, tôi biết rồi, chúng tôi đã thua. Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng tôi đã thua.
“Yuuji, mình thắng rồi.”
Kirishima bước đến chỗ Yuuji, người đang quỳ dưới đất.
“Giết tôi đi!”
“Biết thế là tốt! Chuẩn bị chết đi nhé!”
“Yoshii, xin bạn hãy bình tĩnh lại!”
Himeji giữ lấy tôi từ đằng sau.
“Thằng khờ đó chỉ đạt năm mươi ba điểm! Nếu nó bị ốc vịt thì có lẽ do nó quên ghi tên! Điểm số như thế…”
“Tớ đã cố gắng hết sức.”
“Cậu là thằng khờ hết chỗ nói!”
“Aki, bình tĩnh đi! Cậu còn không thể đạt được trên ba mươi điểm đúng không?”
“Tớ không phủ nhận chuyện đó.”
“Vậy cậu không có quyền đổ lỗi cho Sakamoto!”
“Chết tiệt! Himeji và Minami, tại sao hai cậu lại ngăn cản tớ!? Tớ phải lột xác hắn ra để trừng phạt!”
“Đó không gọi là trừng phạt, đó gọi là xử tử!”
Himeji cố gắng hết sức để ngăn cản tôi.
Chết tiệt! Đồ ngốc Yuuji, mạng sống của cậu đã được sự tử tế của Himeji cứu vớt.
“Tuy vậy, lúc nãy cũng thật nguy hiểm! Nếu Yuuji không coi thường những câu hỏi trình độ tiểu học, mình đã thua trận rồi.”
“Tôi không còn gì để bào chữa.”
Đúng như đối phương đã dự tính?
“Nhân tiện đây, lời hứa của chúng ta…”
Á.
Nhắc mới nhớ chúng tôi đã có lời hứa với lớp A rằng sẽ thực hiện một điều kiện cho phe thắng cuộc.
“…(chụp hình)”
Đúng là Muttsurini, hắn đã trang bị đến tận răng!
Tôi không thể đứng trời trồng như thế mà không làm gì cả. Tôi phải giúp cậu ấy chụp hình.
“Tôi biết rồi, cứ nói điều cậu muốn làm!”
Yuuji trả lời ngắn gọn với cô ấy. Cậu đang cố gắng ra vẻ ta đây à? Cậu không phải là người gặp rắc rối ngay lúc này!
“Vậy thì---”
Kirishima liếc nhìn Himeji rồi lại tập trung vào Yuuji.
Sau khi hít một hơi, cô ấy nói: “Yuuji, đi chơi với mình nhé.”
Cô ấy nói như thế đó.
…Cái gì?
“Tôi biết mà, cậu không chịu từ bỏ sao?”
“…Mình sẽ không bao giờ từ bỏ, mình luôn luôn thích Yuuji.”
Hả? Hả? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chuyện gì vậy?
Tại sao Kirishima lại muốn hẹn hò với Yuuji? Không phải cô ấy chỉ thích con gái thôi sao?
“Tôi đã từ chối cậu rất nhiều lần rồi đúng không? Cậu không muốn thử hẹn hò với những thằng con trai khác sao?”
“…Trong tim mình chỉ có mỗi Yuuji thôi, mình không quan tâm đến bất kì ai khác.”
Có nghĩa là---tin đồn Kirishima không quan tâm đến người khác giới, là vì cô ấy chỉ yêu mình Yuuji thôi sao? Cô ấy để ý Himeji chỉ vì Kirishima cảnh giác với những đứa con gái thân thiết với Yuuji sao?
“Tôi không có quyền phản đối à?”
“Không. Đó là lời hứa, bây giờ bọn mình sẽ hẹn hò ngay từ lúc này.”
“Á! Buông tôi ra! Quên lời hứa đó đi----”
(Tiếng kéo lê xềnh xệch.)
Kirishima nắm phần sau áo của Yuuji và kéo hắn ra khỏi lớp học.
“…”
“…”
“…”
Cả lớp học im phăng phắc.
Những gì vừa xảy ra nằm ngoài trí tưởng tượng của mọi người, không ai trong số chúng tôi có thể nói được lời nào.
“Thôi, các em lớp F, chiến tranh đã kết thúc!”
Một tiếng gầm dội thẳng vào tai chúng tôi làm chúng tôi hết hồn.
Chúng tôi quay đầu nhìn lại và thấy thầy giám thị, thầy Nishimura (Người Sắt).
“Ủa? Thầy Nishimura, thầy có chuyện muốn nói với tụi em à?”
“Đúng, ta sắp sửa dạy phụ đạo cho lớp F.”
Hả? Chúng tôi, lớp F?
“Chúc mừng! Bởi vì các em đã thua trong trận chiến, ta sẽ trở thành giáo viên chủ nhiệm thay thế cho thầy Fukuhara. Năm nay, các em sẽ có cơ hội học như điên.”
“Cái gì!?”
Tất cả nam sinh trong lớp chúng tôi hét lên đầy kinh hoàng.
Người Sắt có một biệt danh khác, “Ác quỷ”, đơn giản chỉ vì thầy rất nghiêm khắc với kết quả học tập của học sinh. Ngoài ra, cũng vì thầy chịu trách nhiệm quản lý phòng phụ đạo trong suốt cuộc chiến này.
“Nghe đây, các em đã làm rất tốt. Nói thật, thầy không bao giờ đoán được rằng lớp F lại tiến bộ như vậy. Tuy nhiên, ngay cả khi ‘kết quả không phải là tất cả’, nó vẫn là một vũ khí rất mạnh trong cuộc sống. Ngay cả khi kết quả không là thứ quan trọng nhất, không có nghĩa là chúng ta không cần phải cố gắng!”
Chết tiệt! Nếu Yuuji vẫn còn thông minh như hồi hắn học tiểu học, chúng tôi không cần phải nghe Người Sắt lảm nhảm từ nãy đến giờ! Yuuji từng được gọi là “Thiên tài”, nhưng một người lười chảy thây sẽ không bao giờ thắng được trong một môn đòi hỏi trí nhớ. Yuuji đại ngốc!
“Yoshii, ta sẽ giám sát đặc biệt em và Sakamoto, bởi vì cả hai đều là ‘Kansatsu Shobunsha’ duy nhất từ trước đến nay và cũng là tội phạm chiến tranh loại A trong trường.”
“Em sẽ không để thầy làm như vậy! Kiểu gì đi nữa, em sẽ cố gắng thoát khỏi sự giám sát của thầy, và có một cuộc sống thoải mái như một học sinh bình thường!”
“…Em không hối hận vì những gì em đã làm sao?”
Người Sắt thở dài. Có vẻ như thầy bị bất ngờ vì sự chậm hiểu của tôi.
Tuy vậy, tôi thực tình muốn học hành cho ra hồn, dù chỉ chút ít.
“Dù gì đi nữa thì kể từ ngày mai, ngoài giờ học chính khóa, ta sẽ phụ đạo thêm cho các em hai tiếng sau giờ học.”
Chúng tôi sẽ tiếp tục gây chiến vào ba tháng sau, rồi chúng tôi có thể thoát được Người Sắt.
Tốt lắm! Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cảm thấy hăng hái học tập, hãy bắt đầu học tập chăm chỉ từ bây giờ!
Ngay lúc tôi đang tràn đầy sinh lực, Minami nhẹ nhàng tiến đến chỗ tôi và nói:
“Aki, bởi vì ngày mai mới có tiết phụ đạo sau giờ học, nên hôm nay tụi mình nên đi ăn bánh crepe ở quán mà cậu hứa từ hôm trước nhé.”
“Cái gì? Minami, không phải cuối tuần mới đi sao?”
Chẳng lẽ Minami muốn tôi đãi cô ấy hai lần trong cùng một tuần ư? Vậy trước khi mà tiền tiêu vặt hàng tháng được gửi tới, tôi chỉ có thể uống nước muối!
“K-không! Yoshii phải đi xem phim với mình!”
“Hả? Himeji, tụi mình vẫn chưa bàn về chuyện này đúng không?”
Ngay cả Himeji cũng muốn sao? Chuyện gì xảy ra vậy? Dù cảm giác này thật thú vị, nhưng cũng có nghĩa rằng tôi không còn một xu nào để uống nước muối nữa! Chắc chắn tôi sẽ chết nếu không nghĩ ra cách thoát khỏi chuyện này.
“T-thầy Nishimura! Ngày mai trễ quá, học phụ đạo ngay ngày hôm nay luôn đi thầy! Người xưa có câu ‘việc ngày mai chớ để hôm nay’ đúng không?”
“Đồ ngốc! ‘Việc hôm nay chớ để ngày mai’ mới đúng.”
“Cũng vậy thôi mà!”
“Hừm, nhìn em hăng hái thế này, thầy rất vui---”
Đột nhiên Người Sắt ngưng lại, nhìn Minami, Himeji và tôi.
“Nhưng em cũng đừng cố gắng quá sức, hôm nay hãy vui vẻ đi!”
Người Sắt nở nụ cười gian xảo khi nói những câu vô nghĩa đó.
“Người Sắt trời đánh! Thầy biết em sắp chết đến nơi mà không thèm cứu! Trong ngày lễ tốt nghiệp em sẽ cầm nguyên cây chùy đứng chờ thầy dưới gốc cây huyền thoại!”
“Đó cũng là một cách mới để thể hiện tình yêu!”
Tôi sẽ trút hết nỗi căm thù đã tích tụ từng bấy lâu nay.
“Aki! Cậu không thể thoát bằng cách cố ra vẻ chăm chỉ được đâu.”
“K-không! Tớ thực sự muốn học mà!”
“Yoshii! Xem phim với mình trước!”
“Himeji, cậu thích đi với mình hơn với Yuuji à?”
“Sakamoto? Bạn nói gì vậy? Từ lâu lắm rồi, mình với Yoshii---”
“Aki! Đi với tôi không thì bảo!”
“Á! Minami, đầu là bộ phận quan trọng của cơ thể con người, xin cậu hãy nhẹ nhàng---”
Kết quả của Chiến tranh Linh thú đối với tôi là tăng một chút hứng thú với việc học và giảm sút nghiêm trọng tiền tiêu vặt của tôi. Mặc dù tôi không đạt được mục tiêu, kết thúc kiểu này cũng không tệ lắm!
Thế nhưng có vài chuyện tôi rất chắc chắn. Đó là---
“Này! Dẫn tôi ăn bánh crepe ngay!”
“Đ-đi xem phim với mình!”
“Không, không, không! Tiền tiêu vặt của tôi! Chất dinh dưỡng của tôi!”
Thức ăn chính của tôi sẽ là nước lã trong công viên, tất cả chỉ có thế.