[Dịch]Bạch Y Tiên Nữ

Chương 7 : Giường chiến




-Tiên nữ, tiên nữ! Người mau thức dậy, sắp đến giờ diễn ra đại yến rồi! – Người cung nữ lay lay vai nó.

-Ư... ư… Hai ơiiiiiiii…. cho em ngủ thêm xíu nữa đi màaaaaaaaaa…– Miệng nó nũng nịu nhưng mắt vẫn nhắm chặt, tuyệt nhiên không chịu mở ra.

Cung nữ bó tay, không biết phải làm sao với nó, đúng lúc đó thì bên ngoài tiếng thái giám lanh lảnh truyền tới:

-Hoàng thượng giá lâmmmmmmmm!

Cung nữ hốt hoảng, hoàng thượng đã phân phó phải hầu hạ tiên nữ đến dự đại yến đúng giờ, làm sao đây? Tiên nữ đã ngủ suốt từ lúc đến, gọi thế nào cũng không chịu dậy. Ôi cứ thế này thì cái đầu nhỏ bé của cung nữ như nàng khó mà nằm trên cổ. Đành liều vậy!

-Tiên nữ! Nô tỳ thất lễ! – Nói rồi người cung nữ giật mạnh cái chăn ra khỏi người nó. Nhưng… như một phản xạ có điều kiện, qua một thời gian dài bị bà chị Hai iu quý bất thình lình cướp giật chiếc chăn ấm áp một cách không thương tiếc khi nó còn đang say giấc nồng (gọi nó dậy khổ thế đấy), nó như đã được huấn luyện thành thục. Dù vẫn ngủ nhưng ngay khi người cung nữ chạm đến chiếc chăn định kéo mạnh thì nó cũng nhanh chóng dùng lực mạnh không kém giữ chăn lại, quấn chặt vào người. Và dĩ nhiên, là nó, mắt vẫn… không hề mở…

-Tiên nữ! Xin… người… mau mau… thức dậy! – người cung nữ vừa mếu máo vừa thở hổn hển cố gắng giật chiếc chăn ra khỏi người nó.

-Ư…ư... – Nó vẫn lơ mơ, ôm khư khư cái chăn, cảm giác khó chịu vô cùng vì bị đánh thức và phải giành giật cái chăn ấm áp…

-Tiên nữ….

-Ư…ư…

-…

Một màn giằng co ngoạn mục, người lôi kẻ kéo, không ai chịu ai. Cuối cùng, vì bị bức bách quá mức, con sâu ngủ trong nó quá mãnh liệt khiến nó buộc phải… “lên cơn”… Người cung nữ vẫn đang cố sức giằng co với nó, hơi thở đã bắt đầu gấp gáp, mặt vã đầy mồ hôi nhưng vẫn nhất quyết không buông tay. Không còn cách nào khác, nó đành nhẹ nhàng… tung chân, một cước hất thẳng người cung nữ vào tường (eo, bạo lực quá!).

Sững sờ…

Bao nhiêu con mắt đều trợn tròn lên, kinh hãi! Miệng người nào người nấy đều toác ra hết cỡ, trông vô cùng… thẩm mĩ… (haha, ta mún được thấy cảnh này quá!)

Yên ổn giành lại được “báu vật”, nó xoay người vào bên trong… ngủ tiếp…

…Im lặng vài giây…

-Hahahaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa... – Có kẻ không nhịn được phá lên cười.

-…

-Hoàng thượng! Tiên nữ này quả thực vô cùng thú vị!

-…

Mặc kệ là Trương Lĩnh nói cái gì, hắn vẫn đứng trơ ra hóa đá tại chỗ. Không thể tin được, tiên nữ kia không những chưa chuẩn bị cho buổi đại yến mà thậm chí còn... ngủ chưa dậy. Định vào phòng kiểm định lại lời bẩm báo của cung nữ thì hắn đã chứng kiến ngay một trận “giường chiến” ác liệt, kết quả lại thấy được cú tung chân “khả ái” của nó, một cước tiêu diệt đối thủ, khiến cho cung nữ kia oanh oanh liệt liệt mà hi sinh không kịp trăn trối (cái nhìn phóng đại của Kỳ ca)…

Người cung nữ khi nãy vừa thấy hoàng thượng liền lồm cồm bò dậy, vội vã hành lễ… (Shill: Đấy người ta còn sống sờ sờ ra đấy mà Kỳ ca cứ nói quá)

-Ha ha… hoàng… thượng… haha…người… sao vậy…haha? – Trương Lĩnh (vẫn không ngừng cười sặc sụa) nhìn thấy hắn âm u không nói gì, chẳng biết là có để ý đến cung nữ đang hành lễ dưới chân hay không, liền vỗ mạnh vai hắn hỏi.

Ting! Cuối cùng thì hoàng thượng của chúng ta cũng tỉnh! Hắn bây giờ mặt vẫn hằm hằm nhìn cái kẻ đang ung dung lăn lóc trên giường kia, hừ, trên đời lại còn có nữ nhân như vậy, một chút cũng không thấy dịu dàng, nàng ta mà là tiên nữ ư? (shill: haha, Kỳ ca có tiến bộ, đang đi đúng hướng đó, tiếp tục đi anh!). Chắc chắn là trên thiên giới quậy phá quá nên bị Ngọc hoàng một cước đá xuống nhân gian đây mà (shill: sax, thất vọng!). Nghĩ tới đây mặt hắn có chút giãn ra… haizz, dù sao nàng cũng là thần tiên, nhưng giọng vẫn “có dư vị” thịnh nộ phân phó cho 4 cung nữ gần đó:

-Các ngươi còn không lôi nàng ta dậy! (haha, là “lôi” đấy, “lôi” chứ không phải “gọi” hay “đánh thức” đâu nhá, à há, Kỳ ca giờ hết “hiền” rồi).

Mấy cung nữ nhận ra ngữ điệu trong câu nói của hắn, không ai bảo ai đều giật mình kinh hãi, vội đến bên chiếc giường nó đang nằm, không chút khách khí mà kéo xốc nó dậy. Hai đánh một không chột cũng què, đằng này những 4 đánh 1, trong cuộc chiến không cân sức này tất nhiên nó thảm bại, ấm ức hé mi phụng phịu như vẫn thường làm nũng với chị Hai, nó lưu luyến ngáp mấy cái rồi dụi dụi mắt…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.