-Ưm…
-Tiểu thư, người tỉnh rồi? Người đâu...
-Ồn quá! Hic… Chị Lệ, em bị sao vậy? – Nó gắng sức ngồi dậy, nhưng toàn thân vô lực, chân tay rã rời, đầu óc mơ mơ hồ hồ. Rốt cuộc là nó bị làm sao? Nó nhớ nó và Gia Kỳ đang đi chơi trên phố, sau đó gặp 1 bà ăn xin, rồi nó cắn 1 miếng táo đỏ, sau đó… sau đó… nó đã nằm ở trên giường rồi, thế là thế nào?
-Tiểu thư, ngươi tỉnh lại rồi, thật may quá! May quá! – An Lệ vừa ôm chầm lấy nó vừa nước mắt ngắn dài khiến nó chẳng hiểu chuyện gì, nhưng dựa vào thái độ của An Lệ, nó đoán có lẽ nó vừa thoát chết trong gang tấc. Có điều cụ thể thế nào nó hoàn toàn chẳng nhớ chút gì.
-Chị, em không sao rồi, chị đừng khóc nữa, chị mau nói cho em biết đi, em vừa bị làm sao?
-Tiểu thư, người trúng độc!
-Gì cơ?
-Chính là bà già ăn xin trên phố đã hạ độc vào trái táo mà người ăn, cho nên…
-Bà già ăn xin sao?
=====
-Đồ ăn hại! – Người đàn ông ném thẳng cái nghiên mực trên bàn về phía bà cụ già, một dòng máu đỏ tươi từ trên chán bà ta chảy xuống.
-Vương gia tha tội! Cầu xin vương gia tha tội! Trái táo đó được tẩm kịch độc vốn không hề có thuốc giải, thần cũng không hiểu tại sao mà…
-Kịch độc? Chẳng phải cũng đã giải được rồi đó sao?
-Thỉnh vương gia xem xét, loại độc dược đó được bào chế từ chín chín tám mốt đóa hoa tình độc, 108 con trùng luyến độc, hòa bởi thứ nước tình luyến ngàn năm trong độc tình cốc. Ngay chính bản thân thần cũng không biết cách chế ra giải dược, điều này quả thật phi lý.
Choang! – Người đàn ông lại tiếp tục ném bình trà về phía người đối diện:
-Vô dụng! Ngươi phải hiểu rằng ngươi đã phạm một sai lầm không thể tha thứ! Tình độc cái gì? Ta hậu thuẫn cho ngươi nghiên cứu bao nhiêu năm là để ngươi hạ độc lên người tiên nữ sao? Ngu xuẩn! Ta cần là cần hoàng đế chết, không phải nàng ta. Ngươi nghe có hiểu không hả?
-Cầu xin vương gia thương tình, tiên nữ đó đột nhiên giằng lấy trái táo trên tay hoàng thượng, thần thật sự không thể làm gì được…
-Không thể làm gì? Vậy ta còn giữ ngươi lại làm chi cho vướng chân? Đi chết đi!
“Xoẹt” một tiếng, người đối diện đã nằm lăn ra đất, máu tươi còn chưa kịp phun ra, mắt vẫn trợn ngược lên trời. Một mạng người…
Người đàn ông vận hắc y bào vẻ mặt âm ngoan nhìn trừng trừng vào khoảng không u tối:
-Gia Kỳ, lần này xem như ngươi may mắn!
=====
-Cái gì? Chị Lệ, chị nói em và Gia Kỳ đã “hôn” nhau? – Nó gần như hét toáng lên khi nhắc đến chữ “hôn” kia. Không đùa chứ? Nụ hôn đầu của nó…
-Tiểu thư, xin người bình tĩnh, hoàng thượng cũng không cố ý mạo phạm tiểu thư, chỉ là tình huống lúc đó…
-Tình huống lúc đó làm sao? – Nó xoa xoa môi mình, vừa giận vừa oan ức khóc huhu...
-Lúc đó người trúng kịch độc vô phương cứu chữa, tất cả mọi người đều chỉ có thể đặt hi vọng vào giải dược duy nhất là “nụ hôn chân tình” theo như truyền thuyết. Mà thân phận của tiểu thư… người là tiên nữ thuần khiết, làm sao có nam nhân nào dám vấy bẩn người đây? Nhưng cứu người như cứu hỏa, dù thế nào cũng không thể bỏ mặc tiểu thư, khi ấy mọi người còn đang rối ren không biết phải làm sao cho vẹn toàn thì hoàng thượng đã lên tiếng quyết định. Tiểu thư, người nghĩ xem, hoàng thượng dù sao cũng là thiên tử, là vua một nước, nếu vì mạo phạm đến tiên nữ mà phải chịu trách nhiệm, dù sao thân phận của hoàng thượng và tiểu thư cũng tương xứng. Hơn nữa, đây hoàn toàn là vì cứu người…
-Chị đừng nói nữa… Hic…
Nó đang sụt sịt khóc, nghe An Lệ phân giải thì cũng nguôi ngoai không ít. Dù sao tình huống lúc đó cũng không trách ai được, cũng tại nó ham ăn cơ. Nhưng mà nụ hôn đầu mất đi như thế, chả lãng mạn tẹo nào, lại chẳng biết cảm giác ra sao, nó vẫn tiếc muốn chết. Mà khoan… vấn đề không phải cái này, vấn đề là Gia Kỳ tên vua đó ghét con gái như vậy, bị người ta hôn lén lập tức khâu miệng người ta rồi bêu đầu giữa chợ. Lần này nó và hắn môi đụng môi như vậy… nó sẽ không bị gì chứ? Hừ! Đương nhiên! Là hắn ta chủ động cơ mà, sao dám trách nó? Nhưng… nhưng… làm sao nhìn mặt hắn đây? Nụ hôn đầu… ngượng quá đi…
…
-Nha đầu đâu rồi? Haha, tỉnh rồi phải không? Mau, lại đây ăn cháo tổ yến đi, ta nấu cho ngươi bồi bổ sức khỏe đây…
Bộ dáng lùn lùn mập mạp, lật đà lật đật, chất phác mộc mạc thế này thì đích thị là Lục lão đầu rồi. Nó còn đang miên man suy nghĩ nhưng nhìn đến dáng vẻ quan tâm của ông thì mọi buồn rầu cũng tiêu biến không ít, miệng lại cong lên cười:
-Ông Sáu!
-Ngoan! Nào, ăn đi, cháo tổ yến phải ăn nóng mới ngon!
-Dạ! Cảm ơn ông Sáu!
=====
-Khởi bẩm hoàng thượng, Châu tiểu thư đã tỉnh lại!
-Ta biết rồi, ngươi lui đi!
…
-Khởi bẩm hoàng thượng, Châu tiểu thư vừa ăn xong cháo tổ yến do Lục lão đầu tự mình đem tới.
-Ừ!
…
-Khởi bẩm hoàng thượng, Châu tiểu thư đã có thể đi lại trong Bách Hoa Cung!
-…
…
-Khởi bẩm hoàng thượng, Châu tiểu thư…
-Ồn quá! Sao các ngươi cứ suốt ngày léo nhéo Châu tiểu thư, Châu tiểu thư thế hả? Ta không muốn nghe! Cút ngay!
Tiểu thái giám bị hoàng thượng mắng sợ đến xanh mét mặt mày, vội vội vàng vàng chạy trối chết ra khỏi khỏi cung Hòa Lạc không dám ngoái đầu lại.
Lúc này, Hà công công mới rón rén lại gần Gia Kỳ, nói lí nhí:
-Bẩm hoàng thượng, chính người đã ra lệnh cho chúng nô tài phải liên tục bẩm báo tình hình của Châu tiểu thư…
-Ta… – Gia Kỳ không biết nói sao, mặt đột nhiên đỏ bừng.
Sợ Hà công công nhìn thấy vẻ mặt thất thố của mình, hắn vội quay đi chỗ khác, giả vờ không quan tâm:
-Vậy cũng không có nghĩa là các ngươi suốt ngày chạy tới chạy lui trước mặt ta như vậy. Thật phiền phức!
-Nô tài biết tội! – Hà công công không dám cãi, chỉ im lặng nhận sai. Aizz… dạo này tâm tình hoàng thượng thật khó đoán, đáng sợ, đáng sợ quá!
-Lui ra đi!
-Nô tài tuân lệnh!
-Khoan đã!
-Hoàng thượng còn gì sai bảo ạ?
-Lúc nãy… khụ… tiểu thái giám kia định bẩm báo với ta cái gì?
-Lúc nãy? – Hà công công nghĩ ngợi một chút, cuối cùng à lên một tiếng – Là về Châu tiểu thư, Châu tiểu thư đang thưởng hoa trong vườn Thượng Uyển ạ!
-Khụ… được rồi, cho ngươi lui!
Gia Kỳ xấu hổ chăm chăm nhìn vào giá sách trước mặt. Đợi đến khi xung quanh đã không còn ai, tâm tình hắn mới có thể thả lỏng đôi chút. Thật kỳ lạ, dạo này cứ hễ nghe nhắc đến ba chữ “Châu tiểu thư” là hắn lại mặt đỏ tim đập mãi không thôi. Không biết có phải hắn bệnh rồi không mà ngay cả điều ngự y đến chẩn bệnh cũng không phát hiện ra. Hắn nghĩ… hắn đang mắc phải một loại bệnh kì lạ, hay là vì nụ hôn ngày đó?
Nhớ lại… Lúc ấy hắn đã rất cương quyết khi nói chính mình sẽ hôn nàng. Gì chứ? Sao hắn có thể cho phép nam nhân khác mạo phạm nàng? Nàng dù sao cũng là bậc thần tiên giáng trần, nếu có mạo phạm… khụ… nếu có “hôn”, hẳn là chỉ có hắn mới đủ tư cách. Lúc ấy chính hắn cũng ngạc nhiên vì suy nghĩ của mình. Chẳng phải hắn luôn ghét nữ nhân sao? Chẳng phải hắn luôn khinh thị nữ nhân sao? Vì sao khi đó lại sẵn sàng hôn một nữ nhân? Không! Không! Nàng ấy là tiên nữ, không phải loại nữ nhân tầm thường, hơn nữa nàng ấy lại đang trúng kịch độc. Hắn chỉ là cứu người! Đúng vậy! Chỉ là cứu người! Rõ ràng đã xác định như vậy rồi, nhưng sao… Khi vừa chạm đến môi nàng, hắn cái gì cũng không thể nghĩ được nữa, chỉ cảm giác như có một tia sét xẹt qua người, chạy thẳng vào tim, khiến tim hắn như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cả người hắn rung lên một cảm giác mãnh liệt khó tả. Hắn… hắn muốn nhiều hơn nữa. Sợ hãi loại cảm giác đáng sợ này, vừa rời khỏi môi nàng, hắn lập tức đi thẳng một mạch về cung Hòa Lạc, thậm chí một cái ngoái đầu cũng không có.
Nhưng, sao từ hôm ấy đến nay đã bao nhiêu ngày trôi qua mà hắn vẫn không thoát khỏi cảm xúc đó? Chỉ cần nghĩ đến nàng là mặt đỏ tim đập rất khó chịu. Nhưng không nghĩ đến nàng thì hắn lại không chịu nổi, từng giây từng phút trôi qua đầu óc hắn chỉ có duy nhất hình ảnh nàng mà thôi. Hắn nghĩ… hắn nhớ nàng! Hắn nhớ nàng đến phát điên rồi!
-Nô tì khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Tiếng của An Lệ làm Gia Kỳ giật mình, nhìn lại, thì ra hắn đã bước đến Ngự Hoa viên từ lúc nào. Mà trước mặt hắn lúc này…
-Châu tiểu thư? – Hắn nói mà như hét lên trong vui sướng. Cuối cùng cũng được gặp nàng…
-Gia Kỳ, hi! – Mai Châu giơ tay vẫy vẫy mỉm cười, nhìn thấy hắn lại khiến nó nghĩ đến nụ hôn đầu của mình, xấu hổ quá! Nghĩ nghĩ, không biết từ lúc nào đã vươn lưỡi liếm liếm môi.
Hắn nhìn vào hành động vô tình này của nó, bất chợt…
Nó đột nhiên phát hiện hành động ngu xuẩn của mình, vậy là…
“Bùng!”
Mặt hắn và nó cùng lúc đỏ bừng.
…
=====
Nhớ nàng, nhớ nàng, nhớ đến sắp không chịu được mất rồi! Trương Lĩnh trong lòng vừa la hét vừa không biết phải làm sao. Từ ngày chứng kiến hoàng thượng đặt nụ hôn lên môi nó, Trương Lĩnh đã hiểu, vĩnh viễn hắn cũng không thể có được nàng. Tiên nữ, chỉ có thể ở bên cạnh hoàng thượng mà thôi… Nhưng trái tim có những lý lẽ riêng của nó, bảo là quên, nhưng lại cứ nhớ, bảo là buông, nhưng lại không nỡ, phải làm sao đây?
Trương Lĩnh hắn năm nay cũng đã bước sang tuổi 22, đi chinh về chiến, lăn lộn khắp các chiến trường, lại tự mình dựng nên tên tuổi một Trương tướng quân uy vũ trùng trùng, hắn đương nhiên đã sớm trở thành một nam nhân thành thục hiểu đời. Những cảm xúc hỗn độn trong lòng là gì, hắn một khi đã xác định thì sẽ nhất quyết đi đến cùng. Nhưng biết rõ lòng mình thì sao chứ? Hắn có tỏ được lòng nàng đâu? Mà hắn và nàng, có khả năng sao? Khi mà ngay hoàng thượng cũng đã động lòng?
-Trương tướng quân tiếp chỉ…
Giọng nói lảnh lót quen thuộc của thái giám truyền chỉ vang lên, lần này sẽ là chuyện gì đây?
-Thần Trương Lĩnh bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
-Trương Lĩnh đứng lên đi, ta triệu ngươi đến đây là muốn cử ngươi ra biên cương đón đoàn sứ thần Bắc Triều. Đặc biệt, ngươi phải lưu ý đến người dẫn đầu đoàn sứ thần – Phi Yến công chúa.
Gia Kỳ vẻ mặt ngưng trọng, hoàn toàn không nhìn ra một tia cảm xúc. Không khí trầm mặc trong Ngự thư phòng như báo trước sự rối ren khó lường. Nữ nhân – bất kể là nữ nhân chốn cung đình hay chốn dân gian, xuất hiện ở đâu.... Nơi đó liền có thị phi.