[Dịch]Bạch Y Tiên Nữ

Chương 23 : Trái táo đỏ




CHAP 23.1: Trái táo đỏ

-Chị Hai, có chuyện rồi!

Trong bếp, Nhã Âu đang bận rộn nấu nấu nướng bữa tối để chào đón ba mẹ về nhà thì đột nhiên Lạc Dương chạy ập vào, vẻ mặt lo lắng hoảng hốt, nghiêm trọng rồi!

-Suỵt! Em nói nhỏ tiếng chứ! – Nhã Âu vội che miệng Lạc Dương.

-Ba mẹ đâu rồi? – Lạc Dương thì thầm.

-Ba tắm, mẹ đang xếp quần áo trên lầu. Mà thôi, có chuyện gì em nói mau đi?

-Chị, Út hình như không ổn…

-Sao?

Trên giường, Mai Châu vẫn nằm đó, suốt hai tháng qua đều im lặng hệt như nàng công chúa chìm vào giấc mộng dài, cho dù ngủ vẫn không giấu nổi nét tinh nghịch cùng sức sống căng tràn bên trong. Nhưng hôm nay… không có tinh nghịch, sức sống cũng không có, thần sắc đặc biệt xấu…

-Sao mặt nó tím ngắt vậy? Thở cũng không đều, mạch đập lung tung, nó bị làm sao thế này?

Nhã Âu hết sờ mặt em gái rồi lại tự cầm tay bắt mạch, nhìn tới nhìn lui, rõ ràng có chuyện chẳng lành.

-Chị, em nghĩ ở “nơi đó” Út bị trúng độc rồi.

-Không xong! Còn chưa biết con bé đang ở chỗ nào, lỡ như bây giờ nó ở đó không qua khỏi thì mình có làm gì cũng không cứu vãn được nữa. – Nhã Âu tái mặt nghĩ đến tình huống xấu nhất!

-Chỉ còn một cách… – Lạc Dương cương nghị quyết định – Em sẽ mở long nhãn! (long: rồng, nhãn: mắt)

-Được! Chị giúp em.

=====

Ở một nơi nào đó…

Màu đen u ám lan ra khắp hoàng cung, cung nữ có việc thì chạy tất bật tới lui, những người còn lại đều ủ rũ lo lắng, liên tục truyền tai nhau thì thầm:

-Tiên nữ không sao chứ?

-Tiên nữ thế nào rồi?

-Tiên nữ…

Nhưng tất cả đều chưa có lời đáp…

Trong tẩm phòng của Mai Châu, Gia Kỳ sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm ngự y đang chẩn bệnh cho nó, từ lúc trở về cung đến giờ vẫn chưa rời nó nửa bước. Cả người hắn nóng như lửa đốt, ngực… sao lại cảm thấy nhức nhối quá? Một cỗ đau đớn từ trái tim tràn ngập ra khắp thân thể khiến hắn có cảm giác hệt như sống không bằng chết. Hắn… hắn cũng không biết vì sao nữa? Chẳng lẽ loại độc dược kia mạnh đến nỗi chỉ cần chạm vào người trúng độc cũng sẽ bị liên lụy theo? Không đúng! Hắn vẫn còn khỏe lắm, không phải do độc dược. Vậy vì cái gì? Vì cái gì mà chỉ cần nhìn vào nét mặt tím ngắt không một tia huyết sắc của người con gái đang nằm trên giường kia hắn lại đau đến thế? Đau, đau quá!

-Vi thần bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn…

-Đứng lên đi! – Không đợi Trương Lĩnh nói hết câu, Gia Kỳ đã ngắt lời. Hắn bây giờ cái gì cũng không muốn nghe, chỉ muốn biết tình trạng của nó mà thôi.

Trương Lĩnh vừa nghe tin dữ liền tức tốc vào cung, không ngờ, chỉ mới vài ngày không gặp, tiên nữ lại gặp phải chuyện như vậy. Mấy ngày nay bế quan tỏa cảng suy nghĩ, Trương Lĩnh đã hiểu rõ lòng mình, cũng đã cố ép bản thân không được có suy nghĩ quá phận như vậy. Nhưng biết làm sao đây, Trương Lĩnh hắn thân chinh nam bắc sa trường, có thể điều khiển thiên binh vạn mã, nhưng với trái tim của chính mình, lại vô phương lung lạc… Giờ phút này nhìn người con gái ấy hơi thở thoi thóp không còn chút sức sống, hắn làm sao có thể nghĩ được cái gì nữa? Chỉ cần nàng sống, chỉ cần nàng sống mà thôi…

Sau cả nửa ngày trầm ngâm hết bắt mạch cho nó rồi lại xem tới xem lui trái táo độc kia, ngự y cuối cùng đành phải lắc đầu nhận chết:

-Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần bất tài, chưa từng biết đến loại độc dược kì dị này, tội đáng muôn chết!

-Giết hết cho ta!

Gia Kỳ nổi trận lôi đình rống lên một tiếng. Tất cả ngự y đều chỉ biết nói một câu đó, hắn không cần nghe. Như vậy mà cũng gọi là ngự y sao? Ngay cả giải dược cứu tiên nữ cũng không có, vô dụng, đi chết hết đi! Hắn hai mắt đỏ ngầu không có một tia tình người ra lệnh tàn sát, ai biết được trong tim hắn đang nghẹn lại, đau đến không thở nổi? Mai Châu, nàng không được chết!

Vừa nghe 1 lệnh kia của hắn, cả hoàng cung đều kinh hãi, hoàng thượng… thật sự nổi giận rồi. Một đám ngự y già trẻ quỳ rạp xuống đất muốn cầu xin tha chết lại không dám mở miệng. Chỉ có Trương Lĩnh dám thay người cầu xin:

-Hoàng thượng, xin người suy xét kỹ tha cho bọn họ, đây… đây cũng là bất đắc dĩ. – Mặc dù cố gắng tỉnh táo cầu xin cho họ nhưng cả người Trương Lĩnh đều đang run lên dữ dội. Tiên nữ… xin nàng… xin nàng đừng chết!

Gia Kỳ dường như chẳng hề nghe thấy gì, mặc kệ tất cả, sát khí càng ngày càng lớn, hắn tự mình rút thanh kiếm của cận vệ bên cạnh, kiếm vung lên sáng lóa, đôi mắt đỏ ngầu khát máu, hắn sẽ tự mình chém hết lũ vô dụng kia.

Những cung nữ trong phòng sợ hãi che mắt, vừa thấy kiếm vung lên đã kinh hoảng “A!” lên một tiếng.

-Rầm!

May sao một tiếng đạp cửa ầm ầm kêu lên phá tan thời khắc sống chết ấy.

-Hoàng thượng, hoàng thượng đâu? Nha đầu thế nào rồi?

Lục lão đầu mặc cho ngự lâm quân ngăn cản, hùng hổ xông vào tẩm phòng, nét mặt vừa khẩn trương vừa lo lắng cho tiểu nha đầu tinh quái kia. Khi nhìn thấy Gia Kỳ đang vung kiếm lên giữa phòng, ông vội thỉnh an:

-Hoàng thượng vạn tuế…

-Lục gia, ông tới đây làm gì? – Gia Kỳ sát ý đã giảm, nhưng vẫn còn đầy phẫn nộ như trước, đau đớn xen với tuyệt vọng khiến hắn không khống chế được mình.

-Hoàng thượng, lão nô có chuyện bẩm báo, về loại táo độc tiên nữ ăn phải…

Nghe đến đó, Gia Kỳ vừa mừng vừa sợ, gấp gáp thúc giục:

-Lục gia, ông biết những gì? Mau nói!

Đó là một câu chuyện rất lâu, rất lâu rồi…

Khi Lục lão đầu còn nhỏ, cả phụ thân và nội tổ phụ đều là ngự trù trong cung. Mỗi tối nội tổ phụ đều kể những câu chuyện ly kỳ cho ông nghe trước khi đi ngủ. Trong số đó, ông chỉ đặc biệt thích câu chuyện về vị thần tiên giáng trần mang tên: Lạc-Dương…

Nội tổ phụ kể với ông rằng, Lạc Dương tiên nhân năm ấy giáng trần, không những để lại một đại công trình Lạc Dương thành đồ sộ nguy nga như hôm nay, mà thi thoảng rảnh rỗi còn kể rất nhiều sự tích ly kỳ cho cung nữ, thái giám trong cung nghe. Nội tổ phụ của Lục lão đầu khi ấy còn trẻ, cũng hiếu kỳ đi theo mọi người, nghe được rất nhiều câu chuyện từ Lạc Dương tiên nhân, sau này đều đem kể lại cho Lục lão đầu. Trong số đó, có một truyền thuyết về trái táo đỏ mà ông mãi mãi không quên…

Truyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, môi đỏ như máu. Chính vì sự xinh đẹp của nàng đã khiến cho mẹ kế ghen ghét, rắp tâm hãm hại công chúa. Bà ta đã hạ độc vào một trái táo đỏ, khi công chúa vừa cắn một miếng, lập tức chìm vào thiên thu…

________________

CHAP 23.2: Trái táo đỏ (tt)

-Lục gia, ta không có thời gian, mau nói nội dung chính đi! – Gia Kỳ mất kiên nhẫn cắt lời Lục lão đầu khi ông đang say sưa kể lại câu chuyện về trái táo đỏ. Lúc này hắn không rảnh, cũng không muốn nghe kể chuyện, hắn chỉ quan tâm tới người đang ở trên giường kia.

-Hoàng thượng, người không thấy trùng hợp sao? Cả nàng công chúa trong câu chuyện trên và tiểu nha đầu tiên nữ này đều trúng độc vì một trái táo đỏ, có thể nào…

-Ý ông là cả hai người đều trúng phải cùng một loại độc? – Lần này là Trương Lĩnh sốt sắng chen ngang.

Lục lão đầu không trả lời, chỉ im lặng nhìn Gia Kỳ. Dù sao lão cũng đã lớn tuổi, phán đoán khó mà tinh anh như trước. Hơn nữa chuyện này liên quan đến mạng người, lại là Bạch y tiên nữ mà người người sùng kính, thật sự không dám võ đoán. Nhưng việc Lục lão đầu có mặt ở đây lúc này cũng đã thể hiện hết những gì ông đang suy nghĩ, cái chính là chờ vào quyết định của hoàng thượng mà thôi.

Sau một hồi trầm ngâm khiến cả gian phòng nín thở, cuối cùng Gia Kỳ cũng cất tiếng:

-Điều này rất có khả năng! Bạch y tiên nữ vốn là bậc thần tiên, loại độc dược thông thường của phàm nhân không thể nào tác động đến nàng, nhưng nếu là trái táo đỏ mà Lạc Dương tiên nhân năm xưa đã nhắc đến, vậy thì điều này hoàn toàn có thể.

Tất cả mọi người đều gật đầu như giã tỏi, không hề phản bác ý kiến của Gia Kỳ. Không sai, phán đoán của hoàng thượng rất có lý, nhưng cái quan trọng hơn, điều mà mọi người nôn nóng lúc này là…

-Lục gia, ông mau nói xem, năm xưa nàng công chúa kia đã giải độc bằng cách nào?

Đáp lại câu hỏi của Gia Kỳ, Lục lão đầu nhăn mặt khó xử:

-Cái này… khởi bẩm hoàng thượng…

-Lục gia! Đừng rườm rà nữa!

-Aizz… Loại độc này vốn dĩ không có giải dược…

-Cái gì? – Trăm miệng một lời.

-Nhưng cũng không phải là không có cách cứu tiểu nha đầu đó, thực ra chỉ cần… chỉ cần…

-Chỉ cần gì?

-Chỉ cần… một nụ hôn chân tình!

-Nụ-hôn-chân-tình?

=====

-Chị, em thấy rồi!

-Sao? Có manh mối rồi ư? Em nhìn thấy gì?

-Dương Gia Nam triều!

Sau khi mở long nhãn, Âu Dương rốt cuộc cũng tìm ra được manh mối của Mai Châu. Nhưng vì đây là lần đầu tiên mở long nhãn nên Lạc Dương vẫn còn nhiều bỡ ngỡ, đối với loại siêu năng lực này chưa thể sử dụng một cách linh hoạt. Chính vì vậy, dù có long nhãn nhưng những hình ảnh lướt qua đều khá mơ hồ, phải khó khăn lắm mới xác định được trường không gian kia: Dương Gia Nam triều! Là triều đại nhà Dương ở Nam triều.

Âu Dương hai người chia nhau sắp xếp mọi việc ở hiện tại, cũng tìm cách để ba mẹ trúng thưởng một chuyến du lịch vòng quanh thế giới nhằm kéo dài thời gian đưa Mai Châu trở về. Họ biết rằng: đây là một cuộc hành trình dài, không phải chỉ cần ngày một ngày hai là có thể khiến mọi chuyện về lại như cũ, vòng xoay định mệnh đã hoàn toàn thay đổi từ cái ngày mà Âu Dương xuất ra siêu năng lực của mình. Liệu rằng… sẽ là phúc hay họa đây?

Thảo luận một hồi, cuối cùng hai người quyết định Âu Dương sẽ trở về quá khứ để tìm Mai Châu, Nhã Âu ở lại lo liệu các công việc ở hiện tại. Mọi chuyện dường như đã ổn thỏa, chỉ trừ một chi tiết nhỏ: không xác định được thời gian chính xác mà Mai Châu đang lưu lạc.

-Em tính sao? – Nhã Âu hỏi.

-Vẫn phải đi thôi! Đã không còn nhiều thời gian nữa, nếu chậm trễ Út sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.

-Ừ! – Nhã Âu khẽ thở dài, không thể không lo lắng. Mai Châu giờ này không biết sống chết ra sao, Lạc Dương lại lần đầu xuyên không sử dụng năng lực đã ngủ yên suốt hàng nghìn năm qua, cả hai đều đang đối mặt với những nguy hiểm khôn lường. – Em nhớ cẩn thận, làm việc gì cũng không được khinh suất, cứu được Mai Châu phải quay về ngay…

-Em biết mà, hehe, có chị hỗ trợ thì còn lo cái gì đây? – Lạc Dương ra vẻ thoải mái cười một tiếng, không muốn để chị Hai lo lắng.

-Em sẵn sàng chưa?

-Ok! Let’s go!

Lạc Dương bình tĩnh mở mắt, vẫn còn trong tư thế xếp bằng như khi ngồi trên giường ban nãy. Nhưng bây giờ, địa điểm anh đang ngồi là… là… giữa không trung…

Lạc Dương nhíu mày quan sát xung quanh, bên dưới là một đám người đang quỳ lạy cái gì đó, mắt tròn mắt dẹt nhìn anh ngây ngốc. Nhìn kĩ thì, đây giống như một buổi tế lễ lớn, mọi người đều tập trung một chỗ. À… có lẽ tới đúng chỗ rồi, ai cũng mặc cổ trang, chính giữa lễ đài còn có một người ăn mặc khá nổi bật, khí chất cũng không tệ, chắc là vua…

Anh xoay người một cái, nhẹ nhàng tiếp đất. Người đối diện là một người đàn ông trạc ngũ tuần (50), vẻ mặt cương nghị, khí chất ưu tú, quần áo ông ta mặc cũng đặc biệt hơn so với những người xung quanh, nhất là hai màu đỏ - vàng rực rỡ kia đã khẳng định địa vị khó ai bì nổi.

-Ông là Dương Gia hoàng đế?

Dương Gia Phong trầm mặc một lúc lâu, thực sự trong lòng ông cũng đang sửng sốt đến trợn mắt há mồm, nhưng là hoàng đế, nét trầm tĩnh vốn đã được ông trui rèn từ rất sớm, dù trong lòng có rối như tơ vò thì ngoài mặt vẫn phải thể hiện mặt hồ yên tĩnh… Yên lặng đánh giá nam nhân trước mặt, gương mặt xuất chúng, dáng dấp bất phàm, trang phục mặc dù kì quặc nhưng vẫn toát lên nét tuấn dật hiếm có, dù trẻ tuổi nhưng so về khí chất không hề thua kém bậc quân vương lão luyện như ông, thậm chí… là hơn...

-Không sai! Trẫm Dương Gia Phong, hoàng đế Dương Gia đời thứ 10. Còn vị công tử này? Là thần tiên hay yêu nhân? Xuất hiện ở Nam triều ta là họa hay là phúc? – Qua đánh giá cũng đã chín phần xác định người trước mặt ắt hẳn phi thường nên Dương Gia Phong nói chuyện rất lễ độ khiêm nhường.

Bên dưới, mọi người từ sững sờ kinh ngạc cũng bắt đầu xôn xao to nhỏ: “Đó là thần tiên sao?” – “Nhất định rồi, còn có thể là ai nữa?” – “Có khi nào là yêu quái không?” – “Ngu ngốc, ngươi đã từng nhìn thấy yêu quái nào tuấn lãng như vậy chưa?” – “Đúng, đúng, thật là phi phàm thoát thục” – “Trang phục hình như hơi kì quặc” – “Ngươi thì hiểu cái gì? Thần tiên lại mặc đồ như đám phàm nhân chúng ta sao?” – “Cũng phải, vậy thì là thần tiên thật ư?” – “Chắc chắn là thần tiên! Thần tiên xuất hiện vào ngày đầu năm mới, trời ơi, năm nay mùa màng bội thu rồi” – “Mau bái kiến, mau bái kiến…”

Cuối cùng là trăm miệng một lời liên lục dập đầu bái lạy:

-Bái kiến tiên nhân hạ phàm! Bái kiến tiên nhân hạ phàm!

-E hèm… – Lạc Dương đằng hắng lấy giọng, vừa đến nơi đã nổi tiếng rồi, công nhận sức hút của mình không hề nhỏ. Khóe miệng hơi mỉm cười, Lạc Dương cũng học theo cách nói ở đây trả lời câu hỏi của Dương Gia Phong – Ta tên Lạc Dương. Yêu quái? Đương nhiên không phải! Thần tiên? Cũng có thể nói là như vậy!

-Người thực sự là thần tiên? – Dương Gia Phong xác minh lại, vẻ kích động thể hiện rõ sự sốt sắng hơn bình thường.

-Quân tử không nói hai lời! – Lạc Dương vuốt vuốt tóc, ngông nghênh đáp trả, còn quay về phía dân chúng cười tươi như nắng vẫy vẫy tay. Woa… fan hâm mộ của anh còn nhiều hơn cả diễn viên Hàn Quốc nữa kìa.

Đúng rồi, quả thật là thần tiên đã hạ phàm. Dương Gia hằng năm đều bái tế trời đất, cầu cho mưa thuận gió hòa, nhân dân đầm ấm sung túc. Nay giữa lễ cầu may đầu năm mới thần tiên đã thân chinh hạ phàm, vậy có phải Dương Gia sắp bước vào thời hoàng kim trăm năm hiếm gặp hay không? Dương Gia Phong ánh mắt cử chỉ đều thể hiện rõ sự vui mừng khó nén nổi, thật tốt quá! Thật tốt quá!

Lạc Dương vội vã dùng siêu năng lực hướng về hiện tại:

-Chị! Thời gian không khớp! Mai Châu không có ở đây, chị mau giúp em định vị lại thời điểm con bé đang lưu lạc.

-Sao? Không có Châu ở đó? Vậy em đang ở đâu? Mà khoan, em ổn chứ? Có vấn đề gì không? – Nhã Âu nhanh chóng truyền ý nghĩ đến.

-Chị yên tâm, em khỏe, mọi chuyện cũng rất tốt – Lạc Dương vừa nói vừa liếc nhìn gian phòng được sắp xếp cho mình. Người cổ đại đối đãi với thần tiên có khác, rất tôn kính! – Ở đây đang là năm 1036, Dương Gia đời thứ 10. Có lẽ Út đã rơi vào thời điểm khác, em mới dò hỏi rồi, trước đây chưa từng có sự kiện gì chứng tỏ Mai Châu đã xuất hiện, vậy chỉ có thể là sau thời điểm này, nhưng khẳng định là vẫn trong triều đại nhà Dương, chị hãy dò tần số các đời Dương Gia sau, thu hẹp vùng tìm kiếm, có thể sẽ tìm ra con bé.

-Chị biết rồi, vậy em ở đó chờ chị, nhớ tự chăm sóc mình. – Nhã Âu cẩn thận nhắc nhở.

-Đừng lo, chị Hai!

-À… Lạc Dương…

-Sao vậy chị?

-Nhớ… Đừng quậy!

Nhã Âu khẽ vuốt ve gương mặt Mai Châu. Em gái, em không sao chứ? Cố gắng chờ, bọn chị sẽ đến đón em về. Đừng xảy ra chuyện gì nhé!

[Tiếng chuông điện thoại]

-Alo! Dạ con đây, ba mẹ ngồi máy bay có mệt không ạ?

-Không mệt, không mệt, ba mẹ ngồi máy bay suốt quen rồi mà. Ba mẹ tới khách sạn rồi, uh… ba con đang tắm. À… Út có gọi về không con? Lạc Dương đâu rồi?

-Hồi tối Út mới gọi về, nói ở Kí túc xá vui lắm… Dạ… Lạc Dương ra hiệu sách tìm tài liệu rồi mẹ. Con ạ? Con đang làm luận văn…

-Ừ, mẹ biết rồi, cố gắng con nhé, ba mẹ là ba mẹ tự hào về Âu Dương nhà mình lắm đấy. Làm gì có ai mới học Đại học hai năm mà đã được làm luận văn tốt nghiệp đâu, hà hà… À… ba con ra rồi, mẹ đi tắm đây, ở nhà chăm sóc hai em giúp ba mẹ nha con… Ừh… ba mẹ biết rồi, ba mẹ sẽ đi chơi thật vui… haha… Rồi rồi… bye con gái yêu…

Nhã Âu gác điện thoại, nhẹ thở phào một tiếng. Đưa mắt nhìn về đứa em gái nhỏ trên giường… Mai Châu… cố gắng… chờ anh chị em nhé…

-Tiểu Lục, ta đói rồi, có gì ăn không?

Lạc Dương bước thẳng đến Ngự thiện phòng tìm vị ngự trù tên gọi tiểu Lục. Anh đã ở đây được vài ngày rồi, vẫn chưa tìm ra tung tích của Mai Châu, may mà chị Hai nói tình hình của Mai Châu không hề xấu đi anh mới yên tâm được phần nào. À… nói đến Dương Gia Nam triều, suốt ngày quanh quẩn ở đây anh bắt đầu phát hiện ra: cổ đại cái gì cũng bất tiện chán ngắt, chỉ có mỗi món ăn là tuyệt cú mèo. Đặc biệt là những món do người đầu bếp tên tiểu Lục này nấu, ăn rất ngon, cho nên anh lâu lâu vẫn thường đến đây đòi ăn bữa phụ.

Trong Ngự thiện phòng, tiểu Lục cùng vài cung nữ và thái giám đang ngồi túm tụm nói chuyện phiếm. Cũng khó trách, bây giờ không có việc gì cần họ làm, nghỉ ngơi một chút cũng hợp lý…

-Này, các ngươi đang nói chuyện gì vậy?

-Lạc Dương tiên nhân… – Một đám người bắt đầu thực hiện màn bái kiến rườm rà.

-Đứng lên, đứng lên, các ngươi tụm năm tụm ba nói chuyện gì vậy?

-Khởi bẩm tiên nhân, chúng nô tài đang kể tích xưa… – Một thái giám khe khẽ nói.

-Tích xưa? Tích xưa gì?

-Là tiểu Lục – một cung nữ lên tiếng – tiểu Lục đang kể chuyện “Sự tích bánh chưng bánh dày” cho mọi người nghe…

Tiểu Lục xấu hổ gãi đầu cười cười, là do hắn từ nhỏ sống trong dân gian nên mới có nhiều câu chuyện để kể với các thái giám cung nữ cả đời bị nhốt trong cung. Mà quả thật, ai nghe hắn kể cũng đều rất thích thú, mặc dù không biết hắn đã kể đến lần thứ n cộng mấy rồi…

-Vậy các ngươi có muốn nghe ta kể một câu chuyện mới không? – Lạc Dương đột nhiên đề xuất?

-Thật sao ạ?

-Đương nhiên, hm… xem nào… chuyện gì đây nhỉ? Hay là… “trái táo đỏ” đi!

-Trái-táo-đỏ?

_________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.