Về phần hai nam nhân anh tuấn tại hiện trường, sau khi đã giải quyết được vấn đề mâu thuẫn nho nhỏ giữa một ông lão và một cô nhóc, đều trở về cung Hòa Lạc…
…
-Trẫm không biết là hôm nay khanh lại có nhã hứng nhập cung thưởng ngoạn như vậy, dường như rất vui vẻ nhỉ, Trương tướng quân?
Gia Kỳ ngồi trên ghế rồng chậm rãi cất tiếng. Từng lời từng lời nhẹ như gió thoảng nhưng Trương Lĩnh nghe vào thật sự còn nặng hơn Thái Sơn. Lau đi lớp mồ hôi trên trán, Trương Lĩnh vội cúi đầu nhận sai:
-Vi thần biết tội! Thỉnh hoàng thượng trách phạt!
Vốn dĩ từ trước đến nay, nội cung được ví như vùng đất cấm, phàm là thần tử, nếu chưa có ý chỉ triệu hồi của hoàng đế, tuyệt đối không được chạm đến nửa bước. Nhưng Gia Kỳ vừa mới lên ngôi, lại chưa có phi tử, hơn nữa hắn và Trương Lĩnh từ nhỏ đến lớn thân thiết như huynh đệ, cho nên lâu nay Trương Lĩnh đều có thể thường xuyên ra vào cung một cách tự do. Vậy mà chẳng hiểu sao hôm nay Gia Kỳ lại đột nhiên bắt lỗi chuyện này. Có thể do tâm tình hắn mấy ngày gần đây sẵn đã không tốt, mà cũng có thể… vì một nguyên nhân khác?
Nhận ra thái độ của mình có phần hơi quá, Gia Kỳ đằng hắng một tiếng, hạ giọng nói:
-Thực ra ta không có ý đó, chỉ là… Trương Lĩnh, không bao lâu nữa hậu cung sẽ khác bây giờ, ngươi là nam tử, cũng là thần tử, thường xuyên ra vào hậu cung như vậy e sẽ gây điều thị phi.
-Hoàng thượng, người yên tâm, sau này vi thần tuyệt đối không dám khinh suất.
Trương Lĩnh hành lễ khẳng định. Haiz… sau này có lẽ sẽ không có nhiều cơ hội được gặp Châu tiểu thư nữa rồi… Khoan đã! Hắn đang nghĩ cái gì vậy? Trương Lĩnh tự đánh đầu mình, hắn sao lại có suy nghĩ kỳ quặc này? Đáng chết! Thập phần đáng chết!
…
====
Bởi vì từ sau khi trái tim nhảy trật nhịp ngày ấy, đầu óc Trương Lĩnh hoàn toàn không thể tập trung vào việc gì, mọi thứ đều rối tinh như một mớ bòng bong. Vậy nên liên tục mấy ngày liền, Trương Lĩnh đều cáo bệnh ở nhà, quyết định bế quan tỏa cảng để có thể suy nghĩ thật sâu sắc về vấn đề này.
Về phần Gia Kỳ, tâm tình hắn trong hai tháng này chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ: “bực bội”, lúc nào cũng bực bội, nhìn cái gì cũng thấy không vừa mắt, ăn cái gì cũng thấy nuốt không trôi. Mà sự việc bị sét đánh ở Ngự thiện phòng ngày ấy lại càng khiến hắn trở nên đáng sợ. Đặc biệt khi thời điểm hai tháng kết thúc, chẳng hiểu sao hắn lại khó chịu đến cực điểm, vì cái gì tiên nữ kia thấy ai cũng cười? vì cái gì tiên nữ kia lại hành động khác người như thế? Để bây giờ… Hừ! Cái gì tiên nữ, cái gì công chúa, cái gì hoàng hậu, mọi thứ khiến hắn chỉ muốn phát điên!
-Gia Kỳ! Gia Kỳ! Hết hai tháng rồi! Yeah! Yeah! Tôi thắng nhé! – Giữa lúc Gia Kỳ vùi mình trong mớ suy nghĩ lộn xộn ấy thì Mai Châu đột nhiên đẩy cửa thư phòng bước vào, trên môi vẫn là nụ cười rạng rỡ thường trực.
Gia Kỳ ngược lại chẳng hề vui như vậy, chỉ nhếch mắt nhìn nó rồi (giả vờ) khoan thai buông tấu chương trên tay xuống:
-Ta biết! Châu tiểu thư, nàng đến đây chỉ để thông báo với ta điều này thôi sao?
-Chứ sao! Hehe, tôi thắng rồi, anh phải thực hiện đúng với giao kèo nha!
Nó tiếp tục cười ríu rít. Nhưng Gia Kỳ nghe vào tai cảm thấy thật ồn ào, dạo gần đây chẳng hiểu sao dù có thấy người hay không thì tiếng cười này vẫn cứ quấn quít bên tai hắn không buông. Tuy là vui tai, nhưng với hắn mà nói thì thực sự phiền, cứ mỗi lần nghe thấy tiếng cười đó hắn lại lại thấy trong lòng rộn ràng khó hiểu, rất đáng ghét.
Phất phất tay, Gia Kỳ có ý ra hiệu cho nó ngừng nói, nhưng đồng thời cũng chính là cố gắng xua đi tiếng cười nói mềm mại đang quanh quẩn trong đầu:
-Ta đã làm rồi!
-Làm rồi ư?
-Sáng nay ta đã hạ chỉ để những cung nữ, thái giám lớn tuổi xuất cung, đồng thời cũng cấp bạc cho họ làm vốn liếng khi hồi hương. Vừa ý nàng rồi chứ?
-Ơ…
-Về phần “Tố Hồng tỷ tỷ” của nàng, có lẽ bây giờ cũng đã thu dọn hành lý xong rồi đấy! – Gia Kỳ cất giọng lạnh nhạt, chẳng có chút tâm tình cùng nó bàn luận những chuyện này, thật bực bội, thật khó chịu.
Nhưng nó vừa nghe đến tin Tố Hồng sắp có thể xuất cung thì gần như nhảy cẫng lên vui sướng, thiếu chút nữa lại “quen tay” mà ôm vai bá cổ người trước mặt. Nhưng may mắn là nó dừng lại kịp lúc, có điều tay vẫn “quên” tự chủ nắm chặt tay “ai đó”:
-Cảm ơn anh, Gia Kỳ, anh tốt nhất!
Nó vừa nói vừa cười rạng rỡ rồi rời khỏi thư phòng như một cơn gió, lướt qua thật nhẹ nhàng nhưng phảng phất trong không gian vẫn còn lưu lại dư âm của tiếng cười vang vọng và hơi ấm nơi bàn tay một người…
Gia Kỳ nhìn trân trân vào đôi tay mình, trong lòng gợn lên một cảm giác kỳ lạ, thì ra… tay nữ nhân mềm mại vậy ư?
…
=====
-Chị Tố Hồng! Chị Lệ! – Nó cười tươi đẩy cửa bước vào, vừa nhìn đến hai người trong phòng liền cất tiếng gọi trong trẻo.
-Tiểu thư!
Tố Hồng và An Lệ nhìn thấy nó đều không khỏi giật mình, đây là nơi ở của cung nữ, tiên nữ sao có thể… Nhưng rồi hai người lại cùng nhìn nhau cười, cúi người hành lễ, tiên nữ vốn hoạt bát hiếu động lại hòa đồng dễ mến, chuyện này cũng không có gì lạ…
-Châu tiểu thư, cảm tạ ân đức trời biển của người, nhờ người mà cuối cùng nô tỳ đã có thể hồi hương thăm mẫu thân, ơn này nô tỳ nguyện mãi mãi khắc cốt ghi tâm…
Tố Hồng là người lên tiếng trước, nhìn thấy nó liền kích động quỳ rạp cả người, miệng không ngừng nói lời cảm tạ. Đứng bên cạnh, An Lệ cũng không khỏi nhìn nó bằng ánh mắt thán phục vô cùng, tiểu thư quả là tài giỏi hơn người, nàng thật may mắn mới có thể được ở bên cạnh hầu hạ bậc thần tiên như vậy…
Trong giây phút chia ly, ba người ở bên nhau nói chuyện vui vẻ, nó và An Lệ còn tiễn Tố Hồng đến tận cổng thành. Quả thật, không có cuộc chia ly nào lại có thể vui vẻ đến vậy, là chia ly nhưng lại là viên mãn, bởi ai cũng hi vọng, sau hôm nay, Tố Hồng có thể hạnh phúc…
-Tố Hồng, tỷ nhất định phải sống thật tốt!
An Lệ gạt nước mắt, dõi theo bóng lưng khuất dần sau cổng thành của Tố Hồng. Nó cũng mỉm cười nhìn xa xăm, vậy là đã hơn hai tháng từ ngày nó bị rơi đến thời đại này, không biết ở nhà ba mẹ đã đi du lịch về chưa? Hai và Ba chắc rất lo cho nó? Nó nhớ nhà, nhớ mọi người nhiều lắm… Thật tốt khi có thể giúp mọi người ở đây được hồi hương, về với gia đình, người thân…
-Tiểu thư, người thật nhân hậu! – An Lệ nhìn nó dịu dàng, sâu trong thâm tâm nàng rất khâm phục tiểu tiên nữ nhỏ bé nhưng phi thường này, cho dù là luận về diện mạo, tính cách hay năng lực, tiên nữ tuyệt đối là nữ nhân kiệt xuất nhất!
Nó đang miên man trong suy nghĩ của bản thân, cũng không để ý được An Lệ vừa nói gì, chỉ vô thức ngước nhìn về bầu trời phía xa, cất tiếng mảnh dẻ như tự nói với chính mình:
-Chị ơi, em nhớ nhà quá…
Nắng hoàng hôn trải dài và khung cảnh hùng vĩ của bức tường thành ngun ngút càng làm cho con người trở nên nhỏ bé. Tiếng nói mềm mại, yếu ớt rơi vào lòng người càng thêm bi thương. Phải chăng tiên nữ đang nhớ về thiên đình? Nhớ chốn tiên cảnh yên bình xinh đẹp? Gia Kỳ lặng lẽ nhìn nó từ phía cây cột gần đó, trong lòng không hiểu sao bỗng nhiên nổi lên lo lắng. Hắn thật sự không muốn tiên nữ vừa hạ phàm đã vội trở về thiên đình như vậy, nhưng nói đơn giản một chút thì, cái chính là hắn không muốn để nó đi…
=====
-Tiểu thư, hoàng thượng mời người đến vườn Thượng Uyển thưởng hoa. – An Lệ nhẹ bước đến gần nó, dịu dàng nói.
Nhìn dáng vẻ ủ dột mệt mỏi của nó mấy ngày qua, dù không biết lý do, nhưng nàng thực sự rất lo lắng. Tiên nữ vốn hoạt bát vui vẻ, gần đây tâm tình bỗng nhiên buồn bã u sầu, hỏi nàng không lo sao được. Thật may hôm nay hoàng thượng lại có nhã ý này, mong là có thể giúp nó vui vẻ trở lại.
-Em không muốn đi. – Nó chán nản nằm dài xuống bàn. Hơn hai tháng rồi, sao anh Ba chị Hai còn chưa tới đón nó? Nó nhớ ba mẹ, nhớ anh chị, nhớ bạn bè nữa, nó nhớ mọi người, nhớ cuộc sống ở thế kỷ 21, rất nhớ, rất nhớ…
=====
[Thế kỷ 21]...
-Các con yêu quý, ba mẹ đã về đây!
Âu Dương đều giật nảy mình khi nghe thấy tiếng nói ngoài cửa truyền vào. Ba mẹ về rồi? Làm sao đây? Hơn hai tháng rồi mà vẫn chưa tìm ra một chút dấu vết của nó, biết ăn nói với ba mẹ thế nào? Âu Dương nhìn nhau lo lắng, còn chưa kịp suy nghĩ giải quyết ra sao thì cửa phòng đã bị đẩy ra…
Âu Dương đều giật nảy mình khi nghe thấy tiếng nói ngoài cửa truyền vào. Ba mẹ về rồi? Làm sao đây? Hơn hai tháng rồi mà vẫn chưa tìm ra một chút dấu vết của nó, biết ăn nói với ba mẹ thế nào? Âu Dương nhìn nhau lo lắng, còn chưa kịp suy nghĩ giải quyết ra sao thì cửa phòng đã bị đẩy ra…
-Nhã Âuuuuuuuuuu…
-Lạc Dươngggggggg…
Sau tiếng gọi đồng thanh tha thiết ấy, Âu Dương bị ba mẹ nhào tới ôm cứng ngắc. Vừa ôm con trai con gái thân yêu trong lòng, ba Hùng mẹ Lan vừa không ngừng thao thao kể về chuyến du lịch châu Âu suốt 3 tháng qua, nào là đến Luân Đôn ngắm đồng hồ Big Ben, chiêm ngưỡng cung điện Buckingham, nào là sang Pari tham quan tháp Epphen, rồi lại đến Rome, tham quan thành phố Vatican,… và một cơ số các địa điểm khác nữa. Đang hăng say kể, mẹ Lan đột nhiên khựng lại, nghĩ tới chuyện quan trọng nhất:
-Ủa? Út cưng nhà ta đâu rồi?
Nhớ ra con gái cưng, ba mẹ đều dừng kể chuyện, thắc mắc nhìn Âu Dương. Âu Dương hai người đổ mồ hôi hột, may mà lúc nãy đã kịp giăng kết giới lên cơ thể Mai Châu, khiến người thường không thể nhìn thấy nó được, nếu không thì…
-Em nó đi học rồi, qua ngày khai giảng ở trường Đại học cả tuần rồi mà! – Nhã Âu vẫn là chị Hai thông minh, nhanh nghĩ ra một cái cớ lấp liếm.
-Đúng rồi, đúng rồi, nó còn phải làm sinh viên nữa mà! – Lạc Dương đệm theo.
Ba mẹ hai người ảo não nhìn nhau, về nhà lại không được gặp con gái yêu dấu, đang vui vẻ hớn hở định lôi quà ra cho các con… haiz… lại tiếp tục thở dài.
Đột nhiên, mẹ Lan “A!” lên một tiếng như vừa nảy ra sáng kiến gì rất vĩ đại, Âu Dương càng đổ nhiều mồ hôi hơn, đừng nói là mẹ định…
-Chúng ta đi thăm con bé đi!
Quả đúng như suy nghĩ của Âu Dương, ba mẹ có thể rảnh rỗi du lịch suốt 3 tháng trời, bỏ chút thời gian xuống Sài Gòn thăm con gái thì đã là gì. Nhưng vấn đề ở đây là… nó làm gì có ở trường mà thăm? Vì bất ngờ xảy ra chuyện này, nó không thể nhập học vào đúng ngày khai giảng, Nhã Âu đã xuống trường Đại học xin bảo lưu kết quả cho em gái, để khi nó trở về có thể đi học bình thường. Nhưng… biết bao giờ em mới về đây hả Mai Châu?
-E hèm… – Lạc Dương đằng hắng, ra vẻ anh trai biết suy nghĩ, bắt đầu phân tích giữ chân ba mẹ – Ba! Mẹ! Em nó lớn rồi, mới đi học chưa tới 1 tuần mà nhà mình đã kéo cả đội quân xuống thăm, sao nó tự lập được? Đợi 2 3 tháng nữa hẵng đi…
-Đúng đó ba mẹ, Mai Châu biết tự lo mà! – Tới lượt Nhã Âu phụ họa.
Ba mẹ lần nữa ảm đạm nhìn nhau, con gái lớn và con trai nói đúng, bậc làm cha mẹ không thể lúc nào cũng bảo bọc con cái quá mức, như vậy là làm hư chúng. Nhưng mà… 3 tháng không gặp, con gái cưng của mình, sao mà không nhớ được chứ?
Cuối cùng, dù cho nó có tâm trạng hay không thì vẫn bị kéo tới cung Hòa Lạc diện kiến quân vương – đương nhiên cũng chính là Gia Kỳ.
-Anh tìm tôi làm gì? – Nó bĩu môi hỏi, vừa bực mình vừa ghét, nó đang buồn rười rượi nhớ nhung gia đình, hắn lại rảnh rỗi không có chuyện gì làm kêu tới kêu lui, đáng ghét!
-A! – Gia Kỳ giật mình một cái, giống như bị thái độ không vui của nó dọa tới, nhưng mà… không phải. Vấn đề là… sao nó giận dỗi mà cũng đẹp như vậy? Bình thường hắn thấy nó lúc nào cũng cười cười nói nói, như đóa [Shill] bồ công anh vô ưu vô sầu, lại rạng rỡ như nắng mai, hiển nhiên là rất đẹp, không ngờ… tiên nữ ngay cả khi nhăn nhỏ cũng hút hồn như vậy… A! Gia Kỳ lại tự giật mình thêm lần nữa, hắn đang nghĩ ngợi lung tung gì thế này? Đầu óc hắn dạo này chẳng hiểu nổi đang bị làm sao nữa, hừ!
-Này, anh sao vậy? Gọi tôi tới đây làm gì? – Mai Châu lại gần, huơ huơ tay trước mặt hắn.
Hành động của nó làm Gia Kỳ trở về thực tại, bước đến ghế rồng ngồi xuống, chậm rãi nói:
-Nàng gần đây tâm tình hình như không được tốt, ta có nhã ý muốn đưa nàng thưởng ngoạn dương gian một lần, nàng thấy thế nào? – Ừ, vậy đi, đưa nàng đi chơi nhiều một chút, nàng sẽ dần mê luyến dương gian mà quên mất suy nghĩ muốn trở về thiên đình, đây chính là kế hoạch của hắn.
-Thưởng ngoạn dương gian? Ý là anh sẽ dẫn tôi ra ngoài chơi ư? – Nó chớp chớp mắt hỏi lại.
-A! – Lại nữa, sao mắt nàng ta cứ lấp lánh như ánh sao vậy chứ? Hại hắn quên cả nói chuyện.
Đằng hắng một tiếng, Gia Kỳ giả bộ bày ra bộ dạng bình thản trả lời nó:
-Ngày mai khởi hành, nếu nàng không thích thì chúng ta không đi nữa.
-Đi! Đi! Đi! Tôi đi chứ sao không! – Vừa nói nó vừa kéo áo hắn dữ dội, thấy vẻ mặt hắn bắt đầu hòa hoãn, nó vui vẻ cười – Hì hì, thank anh nhé, tôi về chuẩn bị đây, mai gặp, bye bye!
Lại một lần nữa, nó lướt đi như một cơn gió, chỉ còn lại duy nhất người con trai đứng chơi vơi nơi cung điện rộng lớn, xung quanh vẫn còn vương vấn tiếng cười nói trong trẻo như tiếng suối róc rách. Lặng im nhìn theo hướng bóng hình vừa đi khỏi, lòng hắn chợt dâng lên một nỗi niềm khó hiểu, hắn nghĩ… hắn mong chờ ngày mai…
…
Nhớ nhà đương nhiên là vẫn nhớ, buồn cũng vẫn rất buồn, nhưng mà tham quan thời phong kiến Dương Gia là cơ hội ngàn năm có một, không không, là cơ hội có một không hai, nếu nó không tranh thủ bây giờ còn đang ở đây để nhìn cho đã, về sau có muốn cũng chẳng được.
Tạm thời bây giờ cứ chấp nhận hoàn cảnh trước đã, Hai Ba chắc sẽ tìm ra nó nhanh mà. Không được khuất phục nghịch cảnh, càng gặp khó khăn nó càng phải mạnh mẽ, luôn vui vẻ mới chính là Mai Châu, nó gật đầu quyết định.
-Woa! Woa! Woa! Đẹp quá đi!
Nó chạy tung tăng từ chỗ này đến chỗ kia, miệng liên tục xuýt xoa trước phong cảnh buôn bán sầm uất của thời phong kiến Nam triều. Khung cảnh họp chợ buổi sáng đông đúc và tràn đầy sinh khí khiến một người sống ở thế kỉ 21 như nó càng thêm thích thú. Có nhiều thứ trước đây nó chỉ được thấy trong sách vở, giờ lại sừng sững trước mắt vô cùng sống động, sao mà không phấn khích được chứ?
-Gia Kỳ, đây là cái gì?
-…
-Gia Kỳ, tôi muốn ăn cái kia.
-…
-Ở đó người ta đang làm gì vậy? Mình qua xem đi Gia Kỳ!
-…
Gia Kỳ vuốt mồ hôi trên trán, cả ngày chạy theo nó mệt lử người, hắn bắt đầu cảm thấy hối hận vì quyết định xuất cung hôm nay, tiên nữ xem ra hứng thú với trần gian còn nhiều hơn hắn tưởng tượng. Mặc dù hắn rất tự tin với cơ đồ ngàn năm của Dương Gia, đương nhiên có thể khiến bậc tiên nhân vừa ý mỉm cười. Dương Gia hắn thực sự đã trị vì Nam triều rất tốt, và hắn tự hào vì điều đó. Nhưng mà… tiên nữ hình như hưng phấn quá mức rồi thì phải? Chạy tới chạy lui khiến hắn vừa mệt vừa lo. Mặc dù ngày hôm nay cả hai người đã cải trang vi hành, cũng bố trí cấm vệ quân bảo vệ từ xa rất chu toàn, nhưng chỗ này quá đông người, rất nguy hiểm. Hắn nghĩ có lẽ hôm nay phải về sớm, hôm khác lại dẫn nó đi thăm thú sau.
-Mai Châu, chúng ta về thôi, muộn rồi!
-Công tử, xin công tử rủ lòng thương, cho bà già này ít tiền mua gạo…
Gia Kỳ vừa định kéo Mai Châu trở về thì gấu quần hắn chợt bị kéo lại, là một bà già ăn xin rách rưới, khuôn mặt nghèo khổ xơ xác, ánh lên vẻ mệt nhọc đói khát rất đáng thương.
Hắn không hất bà cụ ra mà im lặng quan sát một lúc, dù sao hắn là vua, hắn có trách nhiệm yêu thương lo lắng cho bá tánh, đối với sự nghèo khổ của bà hắn chỉ có thương cảm chứ tuyệt không kì thị, nhưng nơi đây đông đúc hỗn tạp, lòng người khó dò, cẩn trọng không bao giờ thừa. Hắn đang suy nghĩ, cảm thấy việc một bà già ăn xin xuất hiện ở đây đúng là không có gì vô lý, nhưng sao hắn vẫn có chút linh tính không tốt…
-Gia Kỳ, Gia Kỳ, anh mau cho bà cụ chút tiền đi!
Giữa lúc hắn đang âm thầm đánh giá người ăn xin trước mặt thì nó đã vội kéo kéo tay áo hắn nhắc nhở. Nhìn bà cụ này thật đáng thương, cả gương mặt đều toát lên sự đói khát khổ sở, nó không đành lòng muốn rút tiền cho bà, nhưng quên rằng ở đây nó không có tiền, chỉ hắn có thôi…
-Này, anh đang suy nghĩ gì vậy? Mau cho bà cụ tiền đi!
-À, được! – Gia Kỳ bị nó lôi kéo, cũng quên suy nghĩ nữa, lấy túi bạc trong người ra bỏ vào cái chén đã sứt mẻ của bà cụ.
Bà cụ nhìn túi bạc lớn trong chén, mừng rỡ đến không thốt nên lời, hai mắt long lanh ngập nước, liên tục dập đầu tạ ơn, nhìn vào lại càng khiến người ta phải xót xa. Nó thấy vậy vội chạy đến đỡ bà cụ dậy, phủi phủi quần áo lấm lem của bà rồi nở nụ cười tươi rói:
-Bà đừng ngại, giờ bà hãy về nhà nghỉ ngơi nhé!
Nói rồi nó vẫy vẫy tay chào tạm biệt bà cụ, xoay người cùng với Gia Kỳ trở về cung, hôm nay làm được một việc tốt như vậy, mặc dù tiền không phải do nó cho, nó cũng không làm được gì to tát, nhưng nó vẫn rất vui.
- Khoan đã, công tử, tiểu thư, xin dừng bước…
Bà cụ gọi với theo đồng thời cũng lật đật chạy đến chỗ hai người. Rồi bà lấy từ trong ống tay áo ra một trái táo chín mọng, miệng run run nói:
-Đây là táo nhà trồng, già định để dành trưa ăn dằn bụng, nhưng giờ đã có bạc công tử cho, già không lo thiếu cái ăn nữa rồi, đội ơn công tử nhiều lắm, già không có gì đền đáp, chỉ có trái táo này, mong công tử không chê bai nhận cho già vui lòng.
Bà lau lau trái táo sáng bóng đỏ mọng, tay dâng lên trước mặt Gia Kỳ với ánh mắt tràn đầy chờ mong, hi vọng thứ đồ cây nhà lá vườn này không bị ghét bỏ.
Gia Kỳ ánh mắt trừng trừng nhìn trái táo trước mặt, không rõ là hắn đang suy nghĩ cái gì, nó vội huých nhẹ vào hông hắn nói nhỏ:
-Cầm lấy đi, đừng phụ lòng người ta chứ. – Thực sự thì nhìn trái táo rất ngon, tiếc là chỉ có mỗi một trái, nó không có phần rồi.
-Được rồi, cảm ơn bà! – Hắn miễn cường nhận lấy trái táo trong tay bà cụ, nghĩ rằng chỉ như vậy là xong, nhưng ánh mắt bà vẫn tiếp tục chờ mong như thế.
-Sao vậy? – Hắn nhíu mày hỏi.
-Công tử, táo nhà già rất ngọt, rất mát, công tử ăn thử một miếng xem có ngon không?
Rất ngọt, rất mát sao? Nó nuốt nước miếng ực một cái, mới nghe đã thèm rồi. Nhưng sao hắn vẫn đứng như trời trồng thế kia, còn không ăn một miếng cho người ta vui lòng đi? Nó giật giật áo hắn nhắc nhở. Nhưng lần này hắn không có phản ứng gì cả, chỉ im lặng nhìn chằm chằm trái táo.
Thức ăn của hắn trước nay đều phải trai qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, đề phòng có kẻ hạ độc ám toán, đâu phải hắn chỉ cần đưa lên miệng cắn một miếng là xong. Bảo hắn ăn thứ trái cây không rõ nguồn gốc này? Đừng hòng!
-Ý, không phải anh sợ ngộ độc đấy chứ? – Nó đột nhiên “A!” một tiếng như ngộ ra chân lý. Hắn không trả lời, coi như là không phủ nhận. Mà ánh mắt cụ già vẫn như cũ rất mong đợi.
-Xì, độc gì chứ? Lo bò trắng răng! Anh sợ vậy thì để tôi thử trước giúp anh nhé?
Nó vừa nói xong liền tước đoạt trái táo trên tay hắn, nhanh nhảu cắn một miếng to nhai ngấu nghiến khiến hắn không kịp trở tay. Đến lúc hắn hoàn hồn thì nó đã nuốt mất miếng táo đó rồi!
-Nàng…
-Ple! Tiếc chứ gì? Ai bảo anh nhát gan không dám ăn, tôi ăn giùm là đúng rồi, hehe!
Nó le lưỡi làm mặt xấu với hắn, lại cầm trái táo lên định ngoạm thêm miếng nữa, nhưng táo vừa đưa lên tới miệng thì cả người nó đột nhiên đổ quỵ xuống. Gia Kỳ vươn tay ra kịp đỡ lấy nó, như là nghĩ tới cái gì, hắn quay phắt về phía bà cụ già ban nãy, nhưng người đã không thấy đâu…