[Dịch]Bạch Y Tiên Nữ

Chương 11 : Tiểu đạo chích




Một cung nữ đưa nó trở lại Bách Hoa Cung, trên đường đi, nó bặm môi nhíu mày vì đói, cuối cùng vẫn là không chịu được. “Đành phải nghĩ kế kiếm cái gì bỏ bụng!”, nó quyết định. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hoàng cung bao la rộng lớn này, chỉ có một nơi duy nhất có thức ăn cho nó: Ngự thiện phòng!

Nhưng biết cái “bếp khổng lồ” đó ở đâu bây giờ? Đang ai oán khổ sở, cung nữ bên cạnh đột nhiên lên tiếng:

-Tiên nữ, trời tối, người đi đường cẩn thận!

Ting! Nó chợt nảy ra một ý tưởng, tất nhiên phải có sự giúp đỡ không nhỏ của cung nữ này rồi…

Kế hoạch ba bước làm thân một bước hành động của nó bắt đầu…

Bước 1: Gây thiện cảm!

Mắt lóe lên một tia gian xảo, nó bước đến bên cạnh khoác tay cung nữ nọ, cười nũng nịu:

-Vậy chị em mình đi chung!

Cung nữ có phần hơi bối rối trước sự thân thiết quá mức của nó, vội vàng né người hành lễ:

-Tiên nữ, nô tì không dám!

Mắt nó liền long lanh đáng thương như cún con bị tạt nước:

-Chị ghét em lắm hả?

-Nô… nô… tì không dám! – Cung nữ càng sợ hãi quỳ xuống run rẩy, nhìn nó lại có chút áy náy không đành lòng.

Nó ngược lại thấy vậy thái độ liền thay đổi hẳn, vui vẻ kéo cung nữ dậy, ôm chặt cánh tay nàng:

-Vậy đi!

Cung nữ định rút tay ra nhưng thấy nó nhiệt tình quá lại thôi, trên đường đi không ngừng chú ý hai bên lo lắng bị người khác bắt gặp…

Bước 1 thành công!

Bước 2: Làm quen!

Đang đi, chợt nó thả tay, bước đến trước mặt cung nữ:

-Em tên Mai Châu! Còn chị? – Mỉm cười giơ tay ra phía trước.

-Tiên nữ, nô tì không dám, xin người đừng xưng hô như thế, nô tì tên gọi Vương An Lệ.

Cung nữ cúi đầu trả lời, mắt vẫn dáo dác xung quanh, sợ có người nghe thấy nàng trò chuyện ngang hàng với tiên nữ, vi phạm phép tắc trong cung, tội quả thật không nhẹ…

-Ế! – Nó như vừa nhớ ra điều gì – Chị chính là người lúc nãy bị em… đá… ơ… em xin lỗi… chị còn đau không?

-Cảm tạ tiên nữ, nô tì không sao! – Cung nữ vẫn nhất mực giữ lễ.

-Tiên nữ tiên nữ, chán chị ghê, cứ gọi em là Châu được rồi, cần gì rắc rối thế. – Nó ngúng nguẩy.

-Ưm... – Cung nữ không biết phải làm sao – Vậy được, Châu tiểu thư, chúng ta mau trở về Bách Hoa Cung. – Cuối cùng nàng đành chịu thua nó.

-Yeah! Let’s go! – Nó nắm tay cung nữ lôi đi.

Cung nữ tuy không hiểu nó nói gì, nhưng tay bị nó kéo đi chân đành bước theo không dám thắc mắc nhiều.

Bước 2 thuận lợi!

Bước 3: Thăm dò tin tức!

-Chị ơi, kia là chỗ nào? – Vừa đi nó vừa chỉ về phía mái nhà lấp ló trên cao.

-Châu tiểu thư, đó là Linh Nhân điện.

-Còn chỗ kia?

-Đó là Tường Vi cung.

-Còn cái này?

-Tuyết Như cung.

-Chỗ kia?

-…

-Kia?

-…

Nó không ngừng chỉ trỏ hết chỗ này đến chỗ nọ, cung nữ vì trả lời cho nó mà khô cả cổ họng. Cuối cùng, nó ra vẻ tò mò hỏi điều-thực-sự-muốn-biết:

-Thế Ngự thiện phòng nằm ở đâu hả chị?

Quá quen với những câu hỏi của nó, cung nữ chẳng chút ngờ vực, liền chỉ hướng một mái ngói có đỉnh nhô lên cao nói:

-Chính là chỗ đó, từ đây đi thẳng, quẹo phải, đi một đoạn, tới khúc quanh thứ 3 thì quẹo trái, sau đó lại quẹo phải rồi đi thẳng là tới.

Ôi trời! Lòng vòng như vậy, nó phải căng tai cố gắng nuốt từng chữ của cung nữ này mới ghi nhớ hết trong đầu.

Bước ba hoàn thành!

Bước cuối cùng: Hành động.

-Châu tiểu thư, nô tì không phiền người nghỉ ngơi nữa, nô tì cáo lui! – Cung nữ hành lễ với nó rồi nhanh chóng quay người rời đi.

-A…

Không đợi cung nữ ra đến cửa, nó học theo phim liền dùng tay đánh mạnh vào gáy cung nữ, cung nữ chỉ kịp “A” một tiếng rồi ngất đi.

Quá đỉnh! Không ngờ nó cũng có tướng hành hung người ghê chứ, một chưởng liền đánh ngất con nhà người ta. Nó đắc ý tự sướng một lúc rồi nhanh chóng tráo đổi y phục, để người cung nữ giả làm nó nằm trên giường, lưng xoay ra ngoài như đang ngủ say, còn nó mặc đồ cung nữ xong liền hướng Ngự thiện phòng đi tới, thử một lần làm tiểu đạo chích trộm thức ăn…

-Xin lỗi chị nha, bần cùng sinh đạo tặc…- Nó hơi áy náy thì thầm bên tai người cung nữ rồi bước nhanh ra ngoài…

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn nó tưởng, trên đường cũng có gặp vài cung nữ, vài toán lính gác nhưng ai nấy đều lo việc của mình, nhìn cũng không thèm nhìn đến nó chứ đừng nói là nghi ngờ tra hỏi.

“Phù!” – Nó thở phào khi đứng trước cửa một gian phòng lớn, mấy chữ cổ trên kia tuy nó đọc không được nhưng mùi đặc trưng ở đây cho nó biết, nơi này đích thị là Ngự thiện phòng.

Nhẹ nhàng mở cửa bước vào, tin chắc giờ này trong đây không còn ai, nó rón rén đi theo tiếng gọi của… dạ dày…

Đột nhiên…

-Tiểu nha đầu, sao giờ này mới tới hả?

Một giọng nói hào sảng cất lên làm nó giật nảy mình. Lén lút nhìn về hướng phát ra tiếng nói, là một người đàn ông lớn tuổi đang đứng nấu gì đó trên bếp…

-Còn không mau qua đây mang đi, trễ giờ ăn khuya của hoàng thượng rồi có biết không? – Người “đầu bếp” (Cách dùng từ của Mai Châu) vẫn không thèm nhìn nó, tiếp tục chăm chút cho chén canh trước mặt mình.

Ục… ục…

Nó đói…

Đằng nào cũng lộ rồi, nó đánh bạo tiến lại gần vị đầu bếp nọ.

-Mang đi đi! – Người đầu bếp ra lệnh.

-Dạ? – Nó tròn mắt – Mang đi đâu ạ?

-Còn đi đâu nữa? Ngươi ở đâu chui ra mà cái gì cũng không biết thế hả?

-Dạ… dạ… con là cung nữ mới – Nó chột dạ ấp úng, không để ý lại giấu đầu lòi đuôi, câu nói của nó đã tố cáo nó mất rồi.

-Con? – Người đầu bếp nhìn nó nghi ngờ.

-Dạ… dạ… ơ… rốt cục cái này mang đi đâu ạ? – Nó vội đánh trống lảng, mắt chăm chú nhìn chén canh sâm nghi ngút thơm lừng đầy “yêu thương”.

-Mang vào thư phòng cho hoàng thượng. – Người đầu bếp cũng không thèm tra khảo thêm.

-Vâng!

Nó hô một tiếng xong tay liền cầm chén canh sâm đi thẳng…

-Khoan đã!

“Oái! Đừng nói là bị phát hiện rồi chứ?”, nó khổ sợ nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể rồi quay lại nhìn người đầu bếp:

-Gì… gì ạ?

Người đầu bếp không nói gì, chỉ đến gần rắc một nắm gì đó xanh xanh giống như rau thơm lên chén canh rồi hài lòng phân phó:

-Được rồi! Đi đi!

“Phù!”, cuối cùng nó cũng thoát nạn trong gang tất, chân nhanh chóng rời xa khỏi vùng nguy hiểm. Nhưng mà ai biết thư phòng chỗ nào chứ, mà khoan… Mắc gì phải mang cho tên hoàng đế -bánh bao hách dịch đó, khi nãy hắn ăn uống no say chán chê rồi còn gì, nó mới là người cần ăn khuya bổ sung năng lượng. Đúng vậy, chén canh này nó sẽ thay hắn thưởng thức, nếu có trách, phải trách hắn bỏ đói nó trước.

Nhưng mà…

Ai làm ơn nói cho nó biết chỗ này là chỗ nào được không? Mải lo chạy khỏi Ngự thiện phòng, lại suy nghĩ lung tung, nó đi lạc lúc nào không biết.

-Ai? – Tiếng binh lính.

Nó hốt hoảng cười giả lả:

-Tôi… tôi mang canh cho hoàng thượng.

Ấy thế mà nó không ngờ nụ cười giả vờ thấy rõ của nó lại có tác dụng, đám binh lính đó không hỏi thêm gì nữa mà tự động nhường đường cho nó đi. “Yeah! Mỹ nhân kế có khác!”, nó thầm tự mãn…

Cuộc đời nó, lần đầu tiên làm đạo chích, không ngờ lại may mắn đến thế.

Đi được vài bước, chân bắt đầu mỏi, bụng càng lúc càng biểu tình dữ dội, nó không đành lòng nhìn bản thân khổ sở liền quyết định: “Kệ! Kiếm chỗ nào giải quyết chén canh này đã rồi tính”. Nghĩ vậy nó mở đại một căn phòng bước vô, bên trong ánh nến lập lòe như sáng như tối, nó chỉ nhìn thấy tủ kệ điệp trùng, bên trên toàn là mấy quyển sách làm bằng cái gì không biết mà đen thui thùi lùi, chữ loằng ngà loằng ngoằng chả biết là viết những gì.

-Ai da, kệ đi, ăn đã!

Ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào một cái kệ sách, nó múc canh ăn ngon lành. Trong đêm tối vắng lặng tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng nó húp canh soàn soạt…

Chợt…

-Áaaaaaaaaaaaaaaaa…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.