“Ngươi chẳng phải cũng vậy sao vì người trong lòng không tiếc chém ta một kiếm”
Huyết Liên Nguyệt Băng đưa tay sờ lên mặt Khinh Thủy nói tiếp “Đừng tưởng ta không biết những ý niệm đen tối trong lòng ngươi, ngươi vì yêu nên ganh tị, muốn có trái tim Hiên Viên Lãng, ngươi hận ta, hận ta nhận được sự quan tâm của hắn, hận hắn yêu ta”
“Tiểu Cốt đủ rồi!” Bạch Tử Họa quát khẽ, lời nàng nói giống như xát muối vào lòng hắn.
“Ha ha đừng nói với ta là người đau lòng nha sư phụ” Huyết Liên Nguyệt Băng cười nhẹ phất tay, tảng băng biến mất Hiên Viên Lãng nhảy ra ngoài.
“Thiên Cốt sao muội có thể đối xử với ta như thế lạnh quá” Hiên Viên Lãng vẫn sinh long hoạt hổ không có chút gì giống mới bị nhốt trong băng.
“Huynh không sao?” Khinh Thủy kinh ngạc không phải huynh sắp chết sao?
“Hừ chút phép thuật đó của Thiên Cốt thì làm gì được ta, chỉ là ta sợ thoát ra sẽ làm thiên Cốt giận nên mới ở trong đó” Hiên Viên Lãng đắc ý nói.
“Huynh...lúc nãy chẳng lẽ huynh nghe hết!” Khinh Thủy kinh hoảng nói.
“Đương nhiên” con tinh linh nhỏ xíu đó muốn liếm hết băng cứu hắn sao thật buồn cười.
“Huynh...huynh” huynh ấy nghe hết, lời Tiểu Cốt nói huynh ấy đều nghe thấy.
“Cô ấy sao vậy?” thấy Khinh Thủy che mặt chạy ra ngoài Hiên Viên Lãng ngạc nhiên nói.
“Mau đuổi theo, cô ấy có chút không ổn” Đường Bảo thật muốn gõ vào đầu của tên ngu ngốc này.
“A” Hiên Viên Lãng liền chạy ra ngoài đuổi theo Khinh Thủy.
“Mẹ Cốt Đầu ta đi tìm gì ăn đây” Đường Bảo thức thời chạy đi mất.
“Ánh mắt của người là sao?” Huyết Liên Nguyệt Băng vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Tử Họa.
“Chẳng lẽ ta không thể đau lòng vì nàng sao?” Bạch Tử Họa bất lực nhìn Huyết Liên Nguyệt Băng.
“Ha ha ha! Người đau lòng vì ta sao?” Huyết Liên Nguyệt Băng cười to, sau đó kéo đầu Bạch Tử Họa xuống nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Sư phụ người có thể đau lòng cho lục giới đau lòng cho Trường Lưu đau lòng cho bất cứ ai nhưng chưa từng đau lòng cho ta”
“Nàng là đệ tử ta, ta đương nhiên đau lòng cho nàng” Bạch Tử Họa tránh né ánh mắt của Huyết Liên Nguyệt Băng.
“Sư phụ người đang né tránh ta, người sợ gì lại không nhìn vào mắt ta, hay người sợ giống như Khinh Thủy bị ta nhìn thấu suy nghĩ trong lòng” Huyết Liên Nguyệt Băng buông Bạch Tử Họa ra lùi lại một chút “Chẳng lẽ trong tâm người có quỷ nên mới sợ”
“Nói bậy” Bạch Tử Họa phủ nhận.
“Thật sao?” Huyết Liên Nguyệt Băng vừa nói vừa rút Huyết tiêu trong tay áo ra.
“Ngươi muốn làm gì?” Bạch Tử Họa hiển nhiên đối với nó vô cùng quen thuộc.
Huyết Liên Nguyệt Băng buồn cười nhìn Bạch Tử Họa khần trương trợn mắt nhìn chằm chằm vào cây tiêu trên tay mình.
“Sư phụ người nói xem nếu thượng tôn Trường Lưu Bạch Tử Họa đứng trước mọi người tuyên bố muốn lấy đệ tử duy nhất của mình làm thê tử thì có bao nhiêu oanh động?”