[Dịch] Bạch Ngọc Điêu Long

Chương 11 : Trốn chạy hạ




Chương 11: Trốn Chạy (tiếp)

.

Mưa từ từ nặng hột, hơn nữa có vẻ sẽ càng lúc càng to hơn.

Bọn họ vừa men theo sơn đạo vừa trò chuyện. Lúc này đường đi bắt đầu lầy lội trơn trượt, đi đứng phải cần thận mới giữ được thăng bằng.

Đường Hoa bỗng nhiên dừng lại, bảo:

- Chúng ta đi lên phía trên.

Hắn chỉ vào bên trái, có một con đường mòn không rõ ràng lắm, cỏ dại đã mọc thành lùm, tuy nhiên vẫn có thể nhận biết được đã từng có người dẫm đạp qua.

- Trên đó có chỗ tránh mưa sao?

- Hẳn là có. Nếu như ta nhớ không lầm, trên đó có một tòa miếu sơn thần cũ nát.

Vệ Phượng Nương đỡ Đường Hoa đi lên theo lối hắn chỉ, hỏi:

- Ngươi cũng chưa từng đến đây?

- Chưa.

Đi khoảng chừng nửa nén hương, mưa to đã khiến bọn họ toàn thân ướt đẫm, Đường Hoa mới cao giọng:

- Quả nhiên có.

Vệ Phượng Nương cũng thấy trước mắt chưa được mười trượng có một gian nhà gỗ tối như mực đứng sừng sững.

Hai người bước nhanh hơn, Đường Hoa cố sức đẩy ngã cánh cửa, cả hai bước vào.

Vừa đi vào, Đường Hoa lập tức thắp một ngọn hỏa tập.

Trong miếu rất khoáng đãng, rất khô ráo, không hề bị thấm dột. Không những không thấm dột, mà còn có một đống ván gỗ xếp bên cạnh tường.

Đường Hoa buột miệng hoan hô, gã rút tấm ván gỗ ở giữa ra, dùng trường kiếm chém tấm ván gỗ thành từng mảnh nhỏ, dùng hỏa tập đốt lên.

Lập tức một đống lửa bốc lên hừng hực. Bọn họ tới gần đống lửa, chùi nước trên người, vắt ráo y phục đoạn lúc ngồi lúc đứng, lúc xoay trước lúc xoay sau, nghiêng trái, nghiêng phải hong khô y phục trên người.

Sau khoảng nửa canh giờ phơi phóng, y phục đã hơi khô ráo, Đường Hoa lại đứng lên cầm một tấm ván gỗ, dùng kiếm bổ thành nhiều đoạn ngắn. Hắn mang những khúc củi ngắn này đến đặt cách tường khoảng chừng năm xích, đốt nên đống lửa mới.

Sau đó, hắn bảo Vệ Phượng Nương:

- Qua đây ngồi đi.

- Vì sao?

- Ở bên này có thể dựa lưng nghỉ ngơi một lúc.

Đối với sự săn sóc của hắn, Vệ Phượng Nương chỉ cười. Nàng đi tới cạnh tường, dựa vào tường ngồi xuống.

Lúc này tiếng mưa rơi lớn hơn nữa, bỗng dưng vang lên ù ù mấy tiếng sấm sét, cùng với vài tia chớp lóe lên.

Vệ Phượng Nương đột nhiên bật dậy.

Đường Hoa hỏi ngay:

- Cái gì vậy? Nàng sợ sấm chớp sao?

- Không phải. Ta bỗng nghĩ tới một việc.

- Chuyện gì?

- Hẳn là chúng ta phải đi ngay.

- Vì sao?

- Dông tố lớn như vậy, không phải là thời cơ đào tẩu tốt nhất hay sao?

- Tại sao cô nương lại nghĩ như thế?

- Không phải ngươi nói có bốn người canh giữ con đường độc đạo hay sao? Chẳng lẽ bọn họ lại không tìm chỗ ẩn tránh trận dông tố này?

- Không đâu!

Đường Hoa quả quyết khẳng định:

- Bởi vì bọn họ đều là những người tận tâm với nhiệm vụ.

- Tận tâm thì tận tâm, chẳng lẽ không tránh mưa hay sao? Lỡ bị thiên lôi đánh trúng thì họ làm sao?

- Vậy thì phải chịu vậy thôi, coi như là số mạng.

- Chắc chắn không?

- Người khác ta không biết, nhưng bốn người này thì chắc chắn.

- Ngươi cho là bọn họ vẫn đứng canh phòng dù cho gió táp mưa sa?

- Đúng vậy!

- Làm sao ngươi biết?

- Suy nghĩ một tí là đoán được thôi. Thời tiết như vậy, nếu có người muốn chạy trốn khỏi Đường gia bảo, nhất định sẽ tranh thủ lúc này. Do đó, nhất định bọn họ sẽ còn cẩn thận gấp bội lúc thường.

- Thật à!

- Đây là gia quy của chúng ta. Đương nhiên, không chắc mọi người Đường gia bảo đời này đều tuân thủ, nhưng những người thuộc đời trước đều triệt để chấp hành.

- Bọn họ là người đời trước hay sao?

- Đúng rồi. Bọn họ đều là những người đi theo phụ thân Đường Ngạo của ta, trung thành phi thường với Đường gia, cũng phi thường tận trung với nhiệm vụ.

- Bọn họ là ai?

- Bọn họ đều là cô nhi, do Đường gia nuôi nấng bọn họ, dạy võ công, còn thưởng họ tên cho.

Bọn họ gọi là Đường Phong, Đường Mai, Đường Tang và Đường Miên.

Như vậy, Đường Hoa kể cho Vệ Phượng Nương võ công lai lịch của bốn người, còn đem chuyện đêm trước bọn họ mới bắt được Đường Thập Thất, nhất nhất đều kể cho Vệ Phượng Nương nghe.

Vệ Phượng Nương nghe xong, nhịn không được le lưỡi, nhận xét:

- Bọn họ lợi hại như vậy, chúng ta có thể gạt được bọn họ sao?

Đường Hoa mặt lộ vẻ ưu tư:

- Rất khó, tuy nhiên cũng nên thử xem sao!

Vệ Phượng Nương lắc đầu:

- Ta xem ra không có hi vọng gì.

- Làm sao cô nương nghĩ như vậy?

- Lúc chúng ta ra khỏi thành, không phải đã giết mất vài người hay sao? Ngươi ngẫm lại xem, việc đó nhất định đã kinh động Đường gia bảo, cũng chắc chắn sẽ có người cảnh báo cho bọn Đường Phong.

- Cô nương nói không sai, tuy nhiên, có ai biết là hai người chúng ta giết đâu?

- Như thế, chúng ta còn có một tia hy vọng.

Đường Hoa rất muốn nói cho nàng biết đâu phải chỉ là một tia hy vọng. Nhưng lời đến miệng, hắn lại nuốt xuống. Bởi vì hắn bỗng nhiên nghĩ đến Vệ Phượng Nương là người mẫn tiệp, tuyệt không được lỡ lời tiết lộ mảy may bí mật, không được khiến cho nàng hoài nghi một chút gì. Bằng không, kế hoạch "Bạch ngọc điêu long" sẽ gặp lắm chuyện phiền phức.

Lúc này, một cơn gió mạnh bỗng nhiên từ bức tường vỡ bên cạnh thổi vào, một cánh cửa sổ bị gió thổi kêu kẽo kẹt, lay động không ngừng.

Đường Hoa đứng lên, đi tới trước cửa sổ, hình như hắn muốn chốt chặt song cửa sổ, nhưng kết quả là toàn bộ cánh cửa bị rơi xuống đất.

Hắn ngại ngùng cười cười nhìn Vệ Phượng Nương.

Cửa sổ rớt xuống, mưa gió lập tức tràn vào. Tiếng gió thổi vù vù, chứng tỏ sức gió mạnh phi thường.

Đối diện cửa sổ là một bàn thờ thần, trên tường treo một bức tranh thần bằng vải.

Bỗng nhiên một cơn gió mạnh lay động bức tranh, bức tranh đánh vào tường kêu phành phạch. Sau đó, lại một một cơn gió khác kéo tới, bức tranh bị thổi bay xuống đất.

Lúc này Đường Hoa cũng vừa nhặt cửa sổ lên, gắn lại vào tường. Gió không thổi vào được nữa. Đường Hoa quay đầu lại, nhìn vào chỗ bức tranh được treo, bỗng nhiên kinh ngạc “a” một tiếng.

Khi bức tranh bị thổi bay, Vệ Phượng Nương cũng từng nhìn kỹ mặt tường chỗ treo tranh. Hiện tại nàng nghe Đường Hoa buột miệng kinh hô, mới cảnh giác chính mình cũng thấy có gì là lạ. Nàng đứng lên, cùng Đường Hoa tiến đến gần.

Đó cũng là tường, nhưng có vẻ như bùn đất mới được đắp lên. Đường Hoa lấy vỏ kiếm gõ một cái vào chỗ tường mới đắp, nghe rõ tiếng dội khoảng trống sau tường.

Đường Hoa liếc Vệ Phượng Nương, lại dùng lực gõ mạnh, bùn đất bị đập vỡ một tảng lớn, lộ ra một huyệt động. Hắn lại dùng lực đập, đập xong lại móc, cứ thế đào được một động lớn có thể chui lọt một người.

Hắn đi tới đống lửa, nhặt lên một cây củi, đưa vào động quan sát, hai người đều trợn tròn mắt.

Đó là một cái hang nhân tạo, từ từ dốc xuống.

Đường Hoa hỏi:

- Có cần xuống xem thử không?"

- Đương nhiên cần.

Vệ Phượng Nương đáp:

- Hay là trời không tuyệt đường người, nói không chừng đây là một đường hầm bí mật thông ra bên ngoài.

Kỳ thực, Đường Hoa sớm biết đường hầm này thông đến đâu, nên hắn lập tức chui vào trước tiên.

Vệ Phượng Nương theo sát phía sau.

Khom người tiến vào ước chừng ba mươi trượng, tới được đáy hang, chỗ này rất cao, có thể đứng thẳng người. Bọn họ đứng lên, nhận thấy đã ở trong một hang động thiên nhiên.

Nhìn hang động to rộng, Vệ Phượng Nương phấn khởi:

- Ồ! Không hiểu sơn động này thông tới đâu?

Dường như Đường Hoa nhớ lại chuyện gì, đáp:

- Ta biết.

- Ngươi biết cái gì?

- Ta biết sơn động này thông tới đâu.

Đường Hoa bảo:

- Khi ta còn bé đã từng nghe nói qua, có một cái bí đạo đi khỏi Đường gia bảo. Sau, vì lý do an toàn nên đóng lại luôn.

- Vì sao phải đóng lại?

- Bởi vì có nhiều người biết đến, khó tránh khỏi sẽ tiết lộ ra ngoài, chẳng may bị địch nhân biết được, chẳng phải sẽ rất phiền phức sao?

- Vì sao không phái người trông coi?

- Phái người trông coi cũng có khuyết điểm. Trước tiên người này phải là người lãnh đạo, thứ nhì, võ công người này phải cao cường. Sợ nhất chính là chẳng may người này bị mua chuộc, hậu quả sẽ không lường được.

Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện. Lúc này, cả hai đã quanh quẹo chuyển hướng mấy lần. Sau đó, sơn động biến thành một đường thẳng tắp tà tà đi xuống.

Bọn họ dè dặt đi tiếp. Ước chừng được nửa canh giờ, bỗng nhiên cả hai cảm thấy trước mắt có ánh sáng.

Bọn họ bước nhanh về phía trước. Quả nhiên, nắng sớm mai loáng thoáng lưa thưa chiếu vào động.

Bọn họ thấy cỏ dại rậm rạp. Rất hiển nhiên, bên ngoài cỏ dại chính là cửa động.

Đường Hoa rút trường kiếm ra, dùng cả vỏ lẫn kiếm gạt thấp cỏ dại, chui ra ngoài trước tiên.

Lúc này mưa đã ngừng, bầu trời xám xịt.

Vệ Phượng Nương ra khỏi động, phát hiện đang ở sườn núi. Nàng ngẩng đầu nhìn lên cao, đó là một vách núi thẳng tắp.

Đường Hoa chỉ vách đá bảo:

- Đây là vách núi ta đã nói đến.

Vệ Phượng Nương vui mừng:

- Chúng ta đã xuống dưới núi rồi, phải không?

Đường Hoa gật đầu thật sâu, đáp:

- Không sai! Hơn nữa chúng ta không phải trải qua khảo nghiệm của bọn Đường Miên.

Vệ Phượng Nương vui vẻ cười, vỗ tay hoan hô:

- Thật tốt quá!

Đường Hoa cũng cười. Cười không phải vì thoát được Đường gia bảo mà gã cười là vì đã lừa gạt được Vệ Phượng Nương.

Đáng tiếc Vệ Phượng Nương không nhận biết được một chút gì.

Đường Hoa nhìn nhìn dưới chân núi, đó là một sườn dốc đầy cỏ dại mọc thành bụi, đi xuống tuyệt không khó.

Cho nên hắn bảo:

- Đi xuống phía dưới đi. Sau khi xuống núi, chúng ta đi tiếp khoảng một hai canh giờ sẽ đến một thị trấn nhỏ. Chúng ta có thể nghỉ ngơi ở đó.

Vệ Phượng Nương cũng không chuyên tâm nghe hắn nói chuyện. Bởi vì nàng đang dụng tâm nhớ kỹ địa hình nơi đây. Nàng nghĩ giả như nàng gặp được Triệu Vô Kỵ, mang động núi bí mật này kể cho chàng…

Nghĩ tới đây, bỗng nhiên nội tâm nàng nỗi lên một cơn sầu não. Một phần là do nàng nhớ tới Vô Kỵ, một phần do nàng nghĩ đến việc lợi dụng Đường Hoa dẫn thoát khỏi Đường gia bảo, đó là chuyện mà nàng trước đây tuyệt đối sẽ không làm.

Nhưng hôm nay nàng đã làm, lại ngoài ý muốn phát hiện được một hang động rất bí mật, và nàng lại chuẩn bị báo cho người Đại Phong đường đến lợi dụng hang động này.

Hiện thực tàn khốc cỡ này, thảo nào nàng không khỏi mang lòng sầu não.

Nàng mang phiền muộn trong lòng theo Đường Hoa đi xuống sườn núi. Dọc theo đường đi, dường như Đường Hoa cảm nhận được Vệ Phượng Nương đang không vui, nên hắn không hề nói câu nào với nàng.

Hai người tới được tiểu trấn Đường Hoa nhắc đến thì trời đã gần trưa. Bọn họ vừa ăn qua loa xong bữa trưa, Đường Hoa đã nói:

- Ngủ một giấc đi đã, sau đó chúng ta phải ban ngày phục, ban đêm đi được rồi.

Vệ Phượng Nương gật đầu, hỏi:

- Phải đến chỗ nào chúng ta mới có thể an toàn?

- Đường gia bảo vừa công hãm ba cứ điểm của Đại Phong đường, thế lực bọn họ lại càng phát triển khổng lồ. Ta xem, chúng ta còn phải đi bốn năm ngày mới có thể đến địa phương an toàn thực sự.

- Ý ngươi là đến được chỗ thuộc phạm vi thế lực Đại Phong đường?

- Đúng vậy. Nếu không, bất kỳ lúc nào chúng ta cũng có thể bị bắt lại.

Vệ Phượng Nương không nói nữa, nàng biết loại sự tình này có gấp cũng không ích lợi gì. Loại đi đường như thế này, cho dù là đại bàng đi nữa cũng chỉ có thể bay được một khoảng cách nhất định trong một ngày đêm, huống chi nàng phải dựa vào một đôi chân mệt nhọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.