[Dịch]Bắc Tống Phong Lưu

Chương 707 : Thuyền đánh bạc




Hiện giờ ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người Lý Kỳ, có ánh mắt lo lắng, có ánh mắt bớt đau buồn, cũng có ánh mắt vui sướng khi người gặp họa. Vương Phủ hiện giờ thật không muốn Tống Huy Tông có thể thắng được, bởi vì hiện tại ưu khuyết điểm tất cả đều là ở trên người Lý Kỳ, với bọn chúng vô can rồi.

Lý Kỳ đứng ở bên cạnh bàn quay , vẻ mặt đổ mồ hôi, trong lòng lại rối rắm vạn phần, nếu bị thua, vậy tình huống kế tiếp đều có thể đoán trước được, nhưng nếu là thắng, Tống Huy Tông đặt cược là hai mươi quan, phải bồi thường bảy trăm quan cho ông ta, khoản này không nhỏ nha. Đương nhiên, Lý Kỳ biết rằng tình huống này là ít khả năng phát sinh, cho nên trong lòng của hắn đã bắt đầu tự hỏi đợi giảng hòa như thế nào.

- A? Làm, tại sao vừa mới đã nóng như vậy rồi.

Lý Kỳ kéo kéo áo, bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu kéo dài thời gian của hắn.

Tống Huy Tông cười mắng: - Tiểu tử ngươi đừng vội dông dài, nhanh lên quay vòng đi.

Mẹ nó chư, bị vạch trần rồi. Lý Kỳ ngượng ngùng cười, tay trái tiếp nhận một quả cầu nhỏ bằng ngà voi , sau đó tay nâng lên run rẩy phải đặt ở tay cầm, hầu kết bỗng nhúc nhích qua một cái, thầm nghĩ, cũng thế, cũng thế, chết muộn không bằng chết sớm. Nghĩ đến đây, hắn mạnh mẽ vừa dùng lực, rầm một tiếng, bàn quay bắt đầu bay nhanh quay vòng, tiếp theo hắn lại đem quả cầu thả vào.

Ánh mắt mọi người toàn bộ tập trung vào quả cầu kia, mỗi khi quả cầu nhảy một chút, lòng của bọn hắn cũng nhảy dựng lên theo. Đặc biệt Bát Kim ca, chỉ thiếu chút nữa trừng rớt cả tròng mắt , có thể tưởng tượng đến, trong lòng của ông ta thừa nhận bao nhiêu áp lực, dù sao cái tên sòng bạc này chính là sòng bài Hồng Vạn a.

Lý Kỳ đều nhắm hai mắt lại, bùn này thật sự còn kích thích hơn so với chơi bàn quay Russia.

Một lát sau, vài tiếng đông đông đông vang nhỏ báo trước đĩa quay sẽ phải dừng lại rồi, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, dường như tất cả mọi người ngừng lại hô hấp.

Lại sau một lúc lâu, Lý Kỳ nghe đĩa quay đã không có phát ra tiếng vang nữa, hẳn là đã ngừng lại, nhưng làm hắn hoang mang chính là, trong tràng vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Này rất dọa người rồi.

Shit! Làm cái gì vậy? Phát sinh chuyện gì chứ? Một giọt mồ hôi to như hạt đậu từ giữa lông mày Lý Kỳ chảy xuống, hắn vụng trộm híp mắt thành một đường nhỏ, nhìn Tống Huy Tông bọn họ xem xét, thấy bọn họ vẫn mang vẻ mặt kỳ lạ, trợn to hai mắt, miệng rộng nhìn chằm chằm đĩa quay kia, dường như bị người làm nguyền rủa định thân vậy, tâm thần hắn hoảng hốt, thầm nghĩ, thế này là vẻ mặt gì?

Hắn càng nghĩ càng có cảm giác sợ hãi. Bỗng nhiên mở hai mắt ra, quay đầu mạnh, nhất thời mãnh liệt hút một ngụm khí lạnh, thiếu chút nữa không đem nắm tay bỏ vào miệng, vẻ mặt vô cùng khoa trương.

Chỉ thấy quả cầu nhỏ kia công bằng rơi đứng ở giữa mười chín và hai mươi , còn đang hơi hơi lay động, giống như tâm tình Lý Kỳ lúc này , lo được lo mất.

- Mẹ nó chứ! Sẽ không tà môn như vậy chứ!

Lý Kỳ không khỏi quát to một tiếng, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Có lẽ cũng là bởi vì một tiếng kêu la này của Lý Kỳ, chỉ nghe bùm một tiếng, quả cầu kia cuối cùng đã rơi vào trong máng con số mười chín .

Lý Kỳ lúc này trong lòng không biết là mừng hay lo, phải biết rằng vòng này của hắn đã quay mất bảy trăm quan rồi. Hôm nay nhất định là thua lỗ.

- Đại quan nhân thắng, đại quan nhân thắng.

Chỉ thấy Lương Sư Thành vui vẻ nhảy lên, thiếu một chút sức nặng của gã, còn so với người bình thường nhảy cao một chút.

Tống Huy Tông nao nao. Nhất thời ngửa mặt bật cười ha hả.

Gần chính là chỗ này vừa chuyển, ông ta từ thua lớn nhất biến thành người thắng lớn nhất, mặt mũi gì đó đều trở lại rồi. Ông ta có thể mất hứng sao.

Vương Phủ hơi hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút hào quang không dễ phát giác , nhưng lập tức miệng lưỡi lưu loát bắt đầu nịnh bợ, sau đó là từng đợt từng đợt, còn kém không thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ nữa thôi.

Đám người Lý Bang Ngạn, Cao Cầu cũng bắt đầu a dua nịnh theo.

Mà Hồng Bát Kim thiếu chút nữa hư thoát đến tê liệt té trên mặt đất, này mẹ nó thật sự là rất kích thích.

- Được

Tống Huy Tông bỗng nhiên hét lớn một tiếng, tay khí phách hướng tới Lý Kỳ chỉ , nói: - Lý Kỳ, ngươi quả nhiên là phúc tướng của ta, làm tốt, oa ha ha. Nói xong, ông ta lại bật cười ha hả.

Cao Cầu, Lương Sư Thành cũng mỉm cười nhìn Lý Kỳ, tựa như đang nói, tiểu tử, ta xem trọng ngươi.

Con mẹ ngươi quả nhiên là khắc tinh của ta, thua nửa ngày mới thua một hai trăm quan, trong nháy mắt đã buôn bán lời bảy trăm quan, nếu đến nhiều lần như vậy, sòng bạc này ta đây còn mở cái bướm á! Lý Kỳ bài trừ một tia tươi cười rất miễn cưỡng , nói: - Đại quan nhân anh minh thần võ, hồng phúc tề thiên, mà ngay cả ông trời cũng đứng ở đại quan nhân bên này, ta chẳng qua là dính của đại quan nhân một chút vận khí mà thôi.

- Tiểu tử ngươi, ha ha.

Tống Huy Tông chỉ Lý Kỳ, vẻ mặt thật là đắc ý, dường như bao che một tầng vầng sáng, mặt mày hồng hào, đâu còn vẻ mặt suy sút như lúc nãy, quả nhiên là hăng hái, thế không thể đỡ.

Nhưng vào lúc này, người chia bài đã đem bảy trăm quan tiền chip và toàn bộ tiền vốn của Tống Huy Tông đưa đến trước mặt Tống Huy Tông.

Tống Huy Tông liếc mắt đống tiền chip kia, khẽ mỉm cười, hướng tới nhân viên phục vụ nữ kia vẫy vẫy tay.

Nhân viên phục vụ nữ kia vội vàng đi tới, vuốt cằm nói: - Khách quan, có gì chỉ bảo?

- Ta có thể thắng, công lao của ngươi cũng không nhỏ. Tống Huy Tông cầm lấy một xấp tiền chip đặt ở khay trong tay nàng, lại nói: - Đây là ngươi xứng đáng được đó.

Tổng cộng bảy đồng chíp, chính là bảy mươi quan tiền nha, đây đối với một nhân viên phục vụ mà nói, thật đúng là một con số trên trời a. Nhân viên phục vụ nữ kia sợ tới mức chân mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ xuống đất, đầu lưỡi líu lại nói: - Cái này, tiểu nhân sao dám nhận.

Tống Huy Tông cười nói: - Ngươi cầm đi, nếu ai dám nói nữa, ngươi nói cho ta biết.

Hồng Bát Kim trong lòng gấp gáp, vội nói: - Đại quan nhân bảo ngươi nhận lấy, ngươi nhanh nhận lấy đi.

Nhân viên phục vụ nữ thấy đông chủ đều nói như vậy, nhất thời vui đến phát khóc, gật đầu thật mạnh nói: - Đa tạ khách quan, đa tạ khách quan.

Nhân viên phục vụ còn lại thấy vậy, đều là hâm mộ ghen tị nha, đồng thời trong lòng cũng tràn đầy hy vọng với nghề nghiệp này.

Tống Huy Tông cười gật gật đầu, thần sắc có vẻ đắc ý, lại chỉ vào đống tiền chip kia nói: - Tiền này ta cũng không lấy nữa, để làm quà chúc mừng ngày khai trương sòng bạc.

Tiền này đối với ông ta mà nói, thật sự là còn không bằng một sợi lông trâu, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái tặng với cái thua là hai chuyện khác nhau.

Vậy thì có thể a! Lý Kỳ vội hỏi: - Đa tạ đại quan nhân.

Phụ tử Hồng Tề cũng khẩn trương cảm tạ.

Tống Huy Tông cười ha hả, đi tới bên cạnh Lý Kỳ, cười đã mắt nhìn hắn một cái, vỗ vỗ bả vai hắn, rồi là tình cảm bắn ra bốn phía, nói: - Đi thôi, dẫn ta đi xem thuyền đánh bạc kia của các ngươi đi.

- Vâng. Đại quan nhân trước hết xin mời.

- Đi cùng đi.

Nói xong Tống Huy Tông liền kéo tay Lý Kỳ cùng đi ra bên ngoài.

Có thể cùng đi ngang hàng với Hoàng thượng, vậy thì thật là vinh dự lớn lao nha. Vương Phủ hâm mộ đến sắp lòi mắt ra, nhưng ông ta cũng chỉ có thể đi theo ở phía sau, ai bảo người ta là phúc tướng, không phải ngươi rồi.

Mấy người từ sòng bạc đi đến bên bờ sông, chỉ thấy một con thuyền hai tầng lầu dập dềnh ở bên bờ, đèn lồng treo cao, lụa đỏ đón gió phấp phới.

Chủ ý về thuyền đánh bạc này là Cao Cầu đưa ra, tất nhiên ông ta sẽ yêu cầu hạ tiền vốn lớn, tuy rằng chỉ có hai tầng lầu, nhưng tương đương thuyền ba tầng lầu của người khác. Hơn nữa vô cùng lớn, nhìn qua không khác gì nhà lầu.

Không chỉ có như thế, trên thuyền còn đứng mười mấy tên hộ vệ đeo đao, những người này nói trắng ra cũng là cấm quân, chỉ là không có mặc quân phục thôi.

Mọi người đi tới trên boong thuyền, một thảm xanh từ trên boong thuyền nối thẳng bên trong cánh cửa, chưa cần vào cửa, đã có thể thấy được đẳng cấp.

Mọi người men theo thảm xanh đi vào bên trong, chỉ thấy thiết kế bên trong cực kỳ xa hoa,tráng lệ, rường cột chạm trổ, phàm là ngươi có thể tưởng tượng được, bên trong đều có. Hơn nữa bình thường tất cả sự vật ngươi cần, bên trong cũng có. Ở giữa nhất đại sảnh là một chiếu bạc lớntầm ba thước hình bầu dục, hai bên chiếu bạc lần lượt từng cái đi văng một được phủ lên da hổ, da báo, lông chồn .

Mặt khác trên lầu chính là từng gian nhã các, xem theo góc độ thiết kế, mấu chốt là chiếu bạc ở giữa này, bởi vì góc độ bên trong bất kỳ một nhã gian nào đều có thể nhìn thấy bàn chiếu bạc này.

Mặt khác chừng ba mươi nhân viên phục vụ nữ phân bố ở các góc trong thuyền, phục vụ tương đối chu đáo.

Mọi người đều âm thầm kinh ngạc.

Lý Bang Ngạn hiếu kỳ nói: - Rốt cuộc là người như thế nào mới có thể đến đây đánh bạc?

Lý Kỳ cười nói: - Muốn tới nơi này đánh bạc. Là phải có chút hạn chế, đầu tiên là tiền của mỗi người đánh bạc không thể thấp hơn một ngàn quan, tiếp theo chúng ta còn phải dựa theo tiền đánh bạc lớn nhỏ, rút ra được phí sân tương ứng, cuối cùng, phải đến xem ván bài, cũng phải nộp phí vào cổng tương ứng, hơn nữa còn phải là người có thân phận mới có thể đến. Đương nhiên, ở trong này rượu món ngon đều là miễn phí.

Vương Phủ cười nói: - Thuyền đánh bạc này cho dù là nửa năm kinh doanh một lần, vậy cũng là đủ rồi.

- Đánh bạc trên mặt sông, cũng thật là một phong vị khác.

Tống Huy Tông thoáng gật đầu, quay đầu nhìn về Lý Kỳ cười nói: - Đây cũng là ngươi nghĩ ra đó sao?

Lý Kỳ vội vàng lắc đầu nói: - Đại quan nhân quá coi trọng ta rồi, điểm ấy sao ta có thể nghĩ ra được , là Thái úy ông ấy nghĩ ra đấy.

- Hả?

Tống Huy Tông vừa quay đầu, nhìn phía Cao Cầu, ha ha nói: - Thái úy, ngươi thật đúng là không hiển sơn lộ thủy nha.

- Đại quan nhân quá khen. Cao Cầu cười khổ lắc đầu, nói: - Thần có thể nghĩ ra điểm này, cũng là bởi vì sống với Lý Kỳ lâu rồi.

Lời vừa nói ra, ngoại trừ Lý Kỳ ra, những người còn lại đều mỉm cười.

Đây đều là những người nào đây? Lý Kỳ vụng trộm bĩu môi.

Tống Huy Tông lại cười ha hả, nói: - Chúng ta đi vào thăm tác phẩm xuất sắc của Thái úy đi.

- Vâng.

Mọi người cùng nói.

Mấy người đi vào bên trong, thăm chung quanh, phát hiện bên trong quả thực chính là Thiên đường, còn chuyên cung cấp phòng cho người ta nghỉ ngơi, cần cái gì có cái đó.

Di chuyển một vòng tròn, mấy người lại trở về phía trước chiếu bạc bắt mắt nhất, Cao Nha Nội thấy thì tâm ngứa khó nhịn, ha hả nói: - Nếu không chúng ta chơi trước mấy ván, thử xem cảm giác.

Vương Phủ lắc đầu nói: - Hôm nay ta cũng không mang nhiều tiền như vậy đến.

Lý Kỳ cười nói: - Vương ương nói quá lời, kỳ thật thuyền đánh bạc này thật có hàm nghĩa, vẫn là hy vọng có thể khiến người ta buông lỏng, có lẽ có một số người nghĩ tìm kiếm sự kích thích của vàng bạc, nhưng ta nghĩ giống đại quan nhân, Vương tướng, Tả tướng, Thái úy các ngươi, chơi lớn chơi nhỏ đều là một chuyện vui thú, mấu chốt là trên tinh thần hưởng thụ, cùng với đối thủ đánh cờ, cho nên không cần chịu quy định của quy tắc kia, hơn nữa chúng ta còn chưa chính thức khai trương.

- "Nói rất hay.

Lý Bang Ngạn ha hả cười, hướng tới Vương Phủ nói: - Vương tướng nếu muốn chơi thêm mấy ván nữa, Sĩ Mỹ nguyện ý chơi đến cùng.

Vương Phủ nhướng lên mày rậm, cười nói: - Nếu tả tướng cũng nói như vậy rồi, ta đây cũng chỉ có thể liều mình cùng quân tử.

Hai người nói xong, lại chợt nhớ tới cái gì, nhất thời đều đưa ánh mắt chuyển hướng Tống Huy Tông, trong ánh mắt còn bí mật mang theo một vẻ khẩn trương. Tống Huy Tông không chờ bọn họ mở miệng, liền dương tay nói: - Các ngươi chơi đi, ta hơi mệt chút, ngồi ở bên cạnh xem là được rồi, Lý Kỳ, ngươi hãy cùng ta trò chuyện đi. Ông ta cũng biết, nếu ông ta lên chơi, như vậy mất ý nghĩa của ván đánh bạc này, thử hỏi ai dám thắng ông ta chứ.

Mẹ. Ngươi đây không phải chặt đứt tài lộ của ta sao. Lý Kỳ cảm thấy hơi có chút bất mãn, nhưng vẫn gật đầu đáp.

Vương Phủ sửng sốt, trong mắt lóe ra một tia nghi ngờ, bỗng nhiên, lão liếc mắt nhanh sang bên Lương Sư Thành, một tia nghi ngờ trong mắt kia lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Nhưng mà, một động tác nhỏ cũng không tránh được cặp mắt của Lý Bang Ngạn, ông ta bỗng nhiên đằng hắng một tiếng, nói: - Nhưng nhưng chiếu bạc này dường như chỉ thiết kế cho hai người.

Cao Nha Nội ha hả nói: - Lý thúc phụ, ngươi đừng lo lắng. Y nói xong hướng tới vài nhân viên phục vụ bên cạnh đưa mắt ra hiệu một cái.

Chỉ thấy bốn nhân viên phục vụ đi đến bên cạnh bàn, hai người đứng ở chính giữa, hai người đứng ở hai đầu, đầu tiên là hai người ở giữa đưa tay vào phía dưới mở vài cái, chợt thấy khối gỗ ở trung gian kia trầm xuống, hai người hai đầu thuận thế đẩyvề giữa, trong nháy mắt, cái bàn dài hình bầu dục kia liền biến thành một bàn tròn lớn.

Mọi người thấy thế, đều bị chấn động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.