[Dịch]Bắc Tống Phong Lưu

Chương 670 : Đàm phán (hạ)




Hoàn Nhan A Cốt Đả thản nhiên nói: - Nói như thế ngươi dường như chắc mẩm ta không chém đầu người rồi sao?

Khà khà, chỉ cần ngươi mở miệng, lão tử sẽ có biện pháp, chỉ sợ con mẹ nhà ngươi giả ngu, thì lão tử coi như xong rồi. Lý Kỳ lắc đầu nói: - Đương nhiên không phải, nếu ta cố ý bẻ cong sự thật phỉ báng bệ hạ, bệ hạ muốn chém ta, ta tuyệt không dám nói nửa lời.

Hoàn Nhan A Cốt Đả "ừ" một tiếng.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Phụ thân, kẻ này to gan lớn mật, ăn nói ngông cuồng, nhiều lần làm nhục ta trước Đại Kim, quyết không thể tha cho hắn.

- Ngươi nói cũng có đạo lý.

Hoàn Nhan A Cốt Đả gật gật đầu, liếc nhìn đám quần thần một cái, nói: - Nhưng ta muốn hắn tâm phục khẩu phục mà chết, chỉ cần các ngươi có thể vạch ra lời hắn là sai lầm, ta lập tức chém hắn.

Hoàn Nhan Tông Bật liền nói ngay: - Phụ thân, A Thích Nhi và đám quý tộc Khiết Đan hàng năm bức bách chúng ta, chúng ta đương nhiên muốn trả thù bọn họ, thế thì sai ở chỗ nào.

Hoàn Nhan A Cốt Đả gật gật đầu, thản nhiên nói: - Đúng vậy, những người đó đích xác nên bị trừng phạt, nhưng những người khác, chúng ta cũng cần báo thù sao? Phải trả thù bách tính Đại Kim sao?Ý của ngươi là thế à?

Liên tiếp gồm ba vấn đề, hỏi khiến Hoàn Nhan Tông Bật nghệt mặt sửng sốt, lắc lắc đầu nói: - Con không phải ý đấy.

Hoàn Nhan A Cốt Đả hiếu kỳ nói: - Vậy ngươi có ý gì?

- Dạ.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Nhưng hắn cả gan nói năng lỗ mãng với phụ thân, nếu dễ dàng tha cho hắn, thì uy nghiêm của phụ thân còn ở chỗ nào?

- Nói năng lỗ mãng?

Hoàn Nhan A Cốt Đả lắc đầu nói: - Đây không phải lý do, lúc trước ta đã đáp ứng hắn, nếu hắn nói có lý, sẽ tha cho hắn, quân vô hý ngôn, nói lời không giữ lấy lời cũng là hoàng uy sao?

- Đây

Hoàn Nhan Tông Vọng nhất thời không thốt được từ nào.

Hoàn Nhan A Cốt Đả lại đảo mắt nhìn mọi người, mặt không chút biến sắc nói: - Chư vị vì sao đều không nói lời nào, phải chăng đều cho rằng hắn nói là đúng?

Mọi người nhất tề lắc đầu.

Hoàn Nhan A Cốt Đả nói: - Vậy các ngươi mau nói ra đi.

Mọi người lại cúi đầu thấp xuống. Bọn họ đều không biết Hoàn Nhan A Cốt Đả hiện giờ rốt cuộc nghĩ như thế nào, cho nên nếu không nắm chắc mười phần thì không kẻ nào chịu ra đứng mũi chịu sào.

Hoàn Nhan A Cốt Đả chờ giây lát, thấy không có người lên tiếng, lúc này mới đưa mắt nhìn sang Lý Kỳ, thở dài, nói: - Coi như số ngươi gặp may. Nói xong ông ta vung tay lên, hộ vệ hai bên Lý Kỳ lập tức buông hắn ra.

Tổ sư nhà ngươi! Lão tử có lẽ còn chưa thích ứng được chế độ phong kiến này. Lý Kỳ thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật vừa rồi hắn đã có chút hối hận, nếu cho hắn lại một cơ hội nói. Hắn tuyệt sẽ không nói kích động như vậy. Tuy nhiên, điều này cũng không có thể trách hắn, dù sao những cảnh tượng trong ngoài Yến Kinh Thành kia cũng khiến người hậu thế như hắn chẳng thể nào chịu đựng được, trong lòng nổi giận đùng đùng khiến hắn vừa rồi mới nói thẳng ra như vậy, kỳ thật với tài ăn nói của hắn, muốn uyển chuyển một chút cũng không phải là việc khó.

Cùng lúc đó, hai người Triệu Lương Tự và Triệu Giai cũng thay Lý Kỳ được một phen toát mồ hôi hột, Triệu Lương Tự thề thầm trong lòng. Lần sau tuyệt sẽ không đưa người này đi đàm phán, quá là muốn mất mạng.

Hoàn Nhan A Cốt Đả khẽ cười nói: - Cái mạng của ngươi, ta hẵng để đấy, ngươi nói tiếp đi. Việc đã đến nước này, ta tin ngươi cũng chẳng sợ gì rồi, nói hết ra đi.

Lý Kỳ đứng dậy, vặn vẹo vài cái, nói: - Kỳ thật ta chỉ muốn nói, chính sách tàn bạo chỉ có thể xưng hùng nhất thời, nhưng muốn trường tồn muôn đời. Nền chính trị nhân từ mới là vương đạo. Xin hỏi bệ hạ, nếu là lúc trước, mọi người ở Nữ Chân tộc của bệ hạ có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, cơm no áo ấm, bệ hạ lúc ấy còn muốn khởi binh không?

Hoàn Nhan A Cốt Đả nhíu mày trầm ngâm một lát, gật đầu nói: - Nói tiếp đi.

Lý Kỳ nói: - Kỳ thật dân chúng yêu cầu rất đơn giản, chỉ cầu một miếng cơm ăn, thêm một chút tôn trọng nhỏ nhoi, nhưng nếu hai yêu cầu bé nhỏ không đáng kể kia đều bị tước đoạt rồi, dù sao ngang dọc cũng một lần chết, bọn họ đương nhiên sẽ lựa chọn cùng một con đường. Đều nói tranh đấu giành giang sơn là khó, nhưng kỳ thật bảo vệ được giang sơn mới là khó khăn nhất đấy, bệ hạ cần không đến mười năm đã đánh gục đế quốc hùng mạnh như thế, nhưng giờ đây thảy đều chỉ là hư vinh. Tuy rằng chưa bắt được A Thích Nhi kia, nhưng bất kể như thế nào, những người dân Kim quốc đều là vô tội, chiến tranh làm cho bọn họ mất đi nhà cửa, bệ hạ giờ đây nên giúp bách tính xây dựng cuộc sống, nếu cả nước trên dưới đều vui vẻ thuận hòa an cư lạc nghiệp, ta nghĩ thế còn hữu hiệu hơn nhiều lần so với việc trấn áp bằng vũ lực, lại càng có tính chất lâu dài. Nhưng bệ hạ dường như không nghĩ đến việc giúp bọn họ xây dựng lại nhà cửa.

Hoàn Nhan A Cốt Đả nói: - Hiện giờ Đại Kim ta vừa mới đánh hạ Yến Kinh, đương nhiên phải dùng thủ đoạn mạnh mẽ để đối phó, ngươi lại chưa từng đi Thượng Kinh, không biết ngươi dựa vào cái gì mà khẳng định như thế.

Đôi mắt Lý Kỳ thoáng chớp một cái, lớn tiếng nói: - Thì dựa vào lần đàm phán này.

Hoàn Nhan A Cốt Đả đầu tiên là sửng sốt, bỗng nhiên bật cười ha hả, nói: - Hoá ra ngươi nói tất thảy đều bởi vì lần đàm phán này à, được, ngươi nói tiếp, ta cũng hiếu kỳ hai chuyện này rốt cuộc có liên hệ gì.

"Ngươi nói thế không phải vô nghĩa sao, ta đến đây chính là để đàm phán, chẳng lẽ ngươi cho là ta nhàn rỗi vô tích sự chạy đến Đại Kim các ngươi chơi trò nói sự thật mất lòng à, nhà ta vẫn còn một hôn quân ở đó kia." Lý Kỳ nói: - Đầu tiên, lúc bắt đầu đàm phán, các ngươi chú trọng vào một trăm vạn quan, không sai, nếu ta đứng ở lập trường của các ngươi, ta cũng có thể hiểu được, nhưng nếu là Đại Tống ta đáp ứng yêu cầu của các ngươi, các ngươi sẽ xử trí món tiền này thế nào đây? Ta nghĩ không có gì hơn luận công ban thưởng, thưởng cho những khai quốc công thần hoặc bỏ vào ngân khố quốc gia, ta không nói sai chứ?

Hoàn Nhan A Cốt Đả hỏi ngược lại: - Chẳng lẽ không nên như thế sao?

Lý Kỳ cười nói: - Đương nhiên nên thế, các vị đều quên mình phục vụ giúp bệ hạ mở rộng bờ cõi đến địa bàn Liêu quốc, đương nhiên nên thưởng, nhưng ta cho rằng nên phân ra việc thong thả và cấp bách, hiện giờ quý quốc đại đa số dân chúng đến cơm còn không được ăn, các ngươi sao có thể mặc kệ sự sống chết của họ mà không để ý, chỉ lo hưởng lạc cho bản thân, ít nhất các ngươi căn bản đã không suy xét đến điểm này.

Hoàn Nhan Thịnh nói: - Chúng ta chỉ là yêu cầu các ngươi lấy thuế đất để bồi thường tổn thất Đại Kim chúng ta đã giúp các ngươi đánh hạ Yến Kinh, điều này có quan hệ với bách tính nước ta thế nào? Chẳng lẽ không lấy món tiền này chính là thương cảm dân chúng của quốc gia chúng ta sao? Thật là nực cười.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Ta cũng không nói như vậy, ngược lại ta còn cảm thấy, một trăm vạn quan này đối với tình hình quý quốc hiện này thật sự quá ít, căn bản không đủ dùng.

Lời vừa nói ra, lập tức một làn sóng lớn nổi lên.

Tống Kim hai bên cũng bắt đầu xì xào bàn tán. Đặc biệt là Triệu Giai sợ đến nỗi ngây cả người.

Hoàn Nhan Thịnh cười ha hả nói:

- Nói như vậy, các ngươi dường như tình nguyện đưa nhiều hơn? Vậy thì thật là không còn gì có thể tốt hơn nữa.

Lý Kỳ ha hả nói: - Nhiều ít không thành vấn đề, mấu chốt là xem các ngươi muốn nước giàu hay dân mạnh?

Hoàn Nhan Tông Vọng "hừ" nói: - Hai cai này có khác nhau sao?

- Đương nhiên là có, nước giàu không có nghĩa là dân giàu, nhưng dân giàu nước nhất định mạnh, giữa hai bên, đâu nặng đâu nhẹ chắc cũng không cần ta nhiều lời nữa.

Hoàn Nhan A Cốt Đả gật gật đầu nói: - Lời này rất có đạo lý, nhưng chiếu lời ngươi nói, lại phải làm như thế nào?

Lý Kỳ cười nói: - Rất đơn giản, để cho thương nhân Đại Tống chúng ta đến Kim quốc các ngươi đầu tư, đó chính là đến Kim quốc các ngươi kinh doanh buôn bán.

Hoàn Nhan A Cốt Đả ngẩn người, nói: - Lời này là thế nào?

Lý Kỳ đáp: - Muốn dân giàu nước mạnh, phải kiến thiết nền kinh tế trước, hiện giờ quý quốc đang đứng trước rất nhiều việc bị gác lại đang cần làm, trải qua chiến tranh, kinh tế của quý quốc đã rơi xuống vực thẳm rồi, dân chúng không có kế sinh nhai, cuộc sống đương nhiên cũng chẳng tốt vào đâu được, mà bọn họ lại không vốn để buôn bán, lúc này đang rất cần ngoại tệ đổ vào, chỉ có như thế, mới nhanh chóng chấn hưng được nền kinh tế của quý quốc. Hơn nữa, năng lực thương nhân Đại Tống chúng ta đã rõ như ban ngày rồi, bệ hạ thử ngẫm xem, nếu thương nhân Đại Tống ta đến quý quốc buôn bán, tiền bọn họ mua đất, làm nhà, nộp thuế, thuê nhân công như vậy đều là đầu tư, từ đó, dân chúng quý quốc có việc để làm, có việc làm là có tiền công, cuộc sống giàu có rồi chi tiêu cũng nhiều hơn, chi tiêu nhiều thì kinh tế cũng khởi sắc, một khi kinh tế đi lên, thì hàng năm quý quốc thu thuế đủ nhiều rồi, như vậy nước tự nhiên thaanfh giàu có. Hơn nữa khai quốc công thần của quý quốc ai ai cũng thành đại địa chủ, đất đấy nếu không dùng tới cũng chỉ là một miếng đất mà thôi, nếu sinh ra tiền miếng đất ấy chính là mỏ vàng, dùng không hết, về điểm này có thể tham khảo giá đất Đại Tống Biện Lương và giá đất Thượng Kinh, ta thấy chuyện này đối với quý quốc từ trên xuống dưới chỉ có thể nói là trăm lợi mà không có một hại.

Lý Kỳ hiểu bất kể là xã hội phong kiến hay xã hội nô lệ, thì lơi ích của bọn địa chủ là rất quan trọng, cho nên hắn đặc biệt vẽ ra con đường phát tài cho bọn đại địa chủ này để tránh việc bọn chúng sẽ phản đối.

Lời vừa nói ra, Kim quốc từ trên xuống dưới đều trầm tư suy nghĩ.

Lý Kỳ nhân cơ hội chuyện còn đang nóng hổi nói: - Thương gia Đại Tống ta đâu chỉ mười vạn, mà cơ hội có thể kinh doanh tại quý quốc lại nhiều không kể xiết, chỉ tính trên vạn người mà mỗi người đầu tư một nghìn quan thì cũng là một nghìn vạn quan rồi, hơn nữa số tiền này còn không ngừng tích lũy, so sánh ra khoảng một trăm vạn quan chẳng phải là quá ít sao?

Hoàn Nhan Tông Vọng bỗng nhiên nói: - Nếu thật là như thế, chỉ e là thương nhân Nam triều các ngươi mới là người thắng lớn nhất.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - So với lợi ích của quý quốc, thì chút lãi mọn của thương nhân Đại Tống chúng ta chẳng thấm vào đâu, một khi kéo lên được khả năng chi tiêu của toàn quý quốc thì nền bánh xe kinh tế của quý quốc bắt đầu quay rồi, đến lúc đó thương nhân của quý quốc cũng từng nhóm xuất hiện nhiều lên, nhị Thái tử hẳn là phải nhìn ra trông rộng, mình có thể sinh ra tiền mới là vương đạo.

Hoàn Nhan Thịnh nói: - Nhưng ở phương diện này mà nói thì khá phức tạp, ngươi có dám chắc thương gia Nam triều các ngươi sẽ đến buôn bán ở Đại Kim chúng ta hay không?

Lý Kỳ nhún nhún vai nói:

- Chỉ cần quý quốc mở rộng vòng tay đối với thương nhân Đại Tống, ta tin tưởng bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm tiền. Kỳ thật ta chính là một trong số đó, có lẽ cũng là người đầu tiên, một điều đáng tin tưởng là Túy Tiên Cư của bọn ta dự tính hợp tác cùng Hột Thạch Liệt tiên sinh mở một quán rượu ở Thượng Kinh, chỉ cần tửu lầu này mở được, ta dám cam đoan ít nhất có thể giúp vài trăm người có kế sinh nhai, đây mới chỉ là năng lực của mình nhà ta mà thôi.

- Kiến thiết kinh tế, một kiến thiết kinh tế tuyệt vời. Hoàn Nhan A Cốt Đả ha hả cười, nhìn Lý Kỳ nói: - Ngươi nói không sai, chỉ có dân giàu nước mới mạnh, đây là vấn đề bức thiết nhất mà Đại Kim ta hiện giờ cần giải quyết. Ông ta nói xong lại hướng xuống quần thần hỏi: - Các ngươi đối với việc này thấy thế nào?

Mọi người nhất thời không đưa ra được chủ ý, rối rắm vô cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.