[Dịch]Bắc Tống Phong Lưu

Chương 572 : Họp thường niên (Hạ)




Lý Kỳ đột nhiên xoay người 360 độ, ngoại trừ đối thủ cũ là Thái Mẫn Đức, không một người nào kịp phản ứng, đều mở to mắt nhìn Lý Kỳ, có chút như mơ.

Điều này đối với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ là một việc tốt lớn, Lý Kỳ nói mấy thứ thực phẩm kia, hiện giờ đã bán được số lượng lớn, nếu là hắn nguyện ý bán ra bên ngoài giá thấp hàng loạt, vậy đối với quán rượu khác khẳng định không có chỗ xấu.

Lý Kỳ nhìn đến vẻ mặt phát mộng của mọi người, khóe miệng hơi hơi lộ ra ý cười đắc ý, hắn hiện giờ bận rộn đến không chịu nổi, nếu về sau còn phải lưu tâm đối phó những người này, vậy chẳng phải bận chết rồi, cho nên hôm nay hắn mới có thể thay đổi trước thái độ, nói chuyện không để lối thoát, nã pháo đầy đất, thấy ai mắng đó, động một chút lại muốn làm cái này, đảo cái kia, bày thực lực ra khắp nơi, những người còn lại có thể không sợ sao, lấy ưu thế khí thế tuyệt đối áp đảo bọn họ.

Sau đó đến thời điểm bọn họ e ngại nhất, đưa lên một số hậu lễ cho bọn họ, đánh một gậy lại cho một quả táo ngọt, thủ đoạn này quá đơn giản rồi, hơn nữa khoản hậu lễ này là hắn sớm có dự mưu, hắn nói đây đều là thực phẩm thuộc loại mau tiêu thụ, tất nhiên phải được tiêu thụ ra ngoài, còn có thể nhận lấy một phần ân tình, cớ sao mà không làm chứ.

Trương Xuân Nhi ngây ngốc một chút, bỗng nhiên nhướn mày, lại nghĩ tới ngày ấy ở Vương Lâu, hình như Lý Kỳ cũng là giọng khách át giọng chủ như thế này quảng cáo giúp mì tôm nhất phẩm và đồ hộp nhất phẩm, không khỏi thầm nhủ một tiếng không xong. Lại thấy có vài viên ngoại cũng sắp bị lung lay. Trong lòng rùng mình, khẩn trương nói:

- Vài vị xin bớt giận, nghe một lời của tiểu nữ tử.

Thanh âm của nàng vừa vang lên, mọi người cũng đều phản ứng lại đây, đều nhìn về phía Trương Xuân Nhi.

Con bà nó. Ngươi cái mụ này có thể lên tiếng muộn chút được không. Lý Kỳ khe khẽ thở dài, gãi gãi đầu, không có đạt tới mục tiêu dự trù nha.

Trương Xuân Nhi thầm nhủ một tiếng nguy hiểm thật, cười nói:

- Tiểu nữ tử nghĩ đến Lý sư phó nói rất có lý, về điều quy định này, thật có chút quá mức khinh suất, ta sẽ sửa lại, đến lúc đó lại đưa các vị xem.

Tiền viên ngoại thấy Trương Xuân Nhi rõ ràng thiên vị Lý Kỳ. Trong mắt hiện lên một chút vẻ nghi hoặc, chuyển ánh mắt đầy dấu hỏi tới Trương Xuân Nhi.

Trương Xuân Nhi làm như không thấy, kỳ thật cô ta định ra điều quy định này, rất rõ ràng chính là muốn hạn chế Túy Tiên Cư phát triển, chuẩn xác mà nói, chính là vì hạn chế đại lí đấy, dù sao cái loại đồ chơi này là họa lớn trong lòng các quán rượu lớn, bởi vì trước mắt thôi, ngoại trừ Túy Tiên Cư, còn chưa có quán rượu nào có thể chơi cái trò đại lí này. Nhưng cô ta không nghĩ tới ngay từ đầu đã bị Lý Kỳ lôi ra, có lẽ cô ta còn không biết, cuộc sống của Lý Kỳ ở thời đại kia, mỗi ngày chỉ xem hiệp ước, cũng không biết phải xem bao nhiêu phần, một chút thủ đoạn ấy làm sao có thể giấu diếm được hắn.

Về phần Tiền viên ngoại đứng ra làm khó dễ, rõ ràng là làm theo chỉ thị của Trương Xuân Nhi, nhưng bọn họ không nghĩ đến Lý Kỳ lại kéo Thái Mẫn Đức làm đệm lưng, hơn nữa giọng điệu cứng rắn như thế. Nếu lại tiếp tục giằng co đi xuống, rất có thể sẽ trực tiếp trở mặt, mà kế hoạch kinh doanh nhiều ngày của cô ta, cũng sẽ theo đó mà sinh non.

Trương Xuân Nhi tự nhiên không hy vọng nhìn thấy tình huống như thế này. Vì vậy chỉ có thể thiên hướng Lý Kỳ, cẩn thận trấn an hắn một chút.

Lý Kỳ biến sắc, cười nói:

- Vậy làm phiền Trương nương tử, chậc chậc. Trương nương tử vì giới tửu quán chúng ta không chối từ lao khổ, thật sự là làm người ta xấu hổ nha, ta cũng thật muốn giúp đỡ. Nhưng thật sự bận không qua nổi, đặc biệt gần đây nhất còn phải trù bị chuyện thúc đẩy mì tôm và đồ hộp, thật sự là hận không thể đem chính mình chém thành hai khúc để dùng.

Trương Xuân Nhi nghe được hắn nhắc tới mì tôm và đồ hộp, trong lòng đã muốn chửi má nó, quảng cáo cũng đánh tới thân đồng hành như mình, ngươi đây không phải mở ra họp hằng năm đấy thôi, rõ ràng chính là đến nói chuyện làm ăn đấy. Cười nói:

- Lý sư phó quá khen, tiểu nữ tử chỉ hy vọng mọi người có thể đoàn kết lại, tranh cãi ít một chút, vậy thì tiểu nữ tử cũng đủ hài lòng.

Cô ta nói xong cũng không cho Lý Kỳ cơ hội trả lời, liền nói với mọi người:

- Không biết các vị còn có ý kiến gì không? Đại khái có thể đề xuất.

Hiện tại cô ta cố gắng kéo lối suy nghĩ của đám đông từ cái gì mì tôm, đồ hộp trở về.

Lý Kỳ lại ngồi trở xuống, ngáp một cái, vừa ăn mứt hoa quả ngon lành, vừa nhắm mắt dưỡng thần, liền chút đại cương đơn giản như vậy, hắn liếc mắt còn ngại quá chậm.

Tần phu nhân coi bộ dạng cà lơ phất phơ này của hắn, dường như mới vừa rồi chuyện gì cũng đều chưa từng phát sinh, trong lòng vẫn còn tức giận, nói:

- Ngươi vừa rồi đúng là hết sức nổi bật rồi.

Lý Kỳ thản nhiên nói:

- Phu nhân, cô thật sự là chưa từng gặp những cảnh như vậy, đây thì đã coi là gì, vừa nãy ta chỉ là hơi có vẻ cảm tính một chút.

Tần phu nhân lườm hắn một cái, cố nén cười nói:

- Cái gì cảm tính, ta coi ngươi bộ dáng kia, đều sắp muốn giết người rồi. Ngươi cũng nên khiêm tốn một chút, có chuyện gì thì nói năng từ tốn, đây cũng không phải đánh giặc, cần phải dùng tới cấp tiến như vậy.

Lý Kỳ thở dài:

- Phu nhân nha, sao phu nhân vẫn đơn thuần như vậy, phu nhân cho là phu nhân nói nhẹ nhàng bọn họ, bọn họ sẽ thông cảm cho phu nhân sao, đám người bọn họ kia là điển hình bắt nạt kẻ yếu, ta nếu không cảm tính một chút, bọn họ lại sẽ hiểu nỗi khổ tâm riêng của chúng ta, ta đây gọi là làm một mẻ, khoẻ suốt đời, miễn cho bọn họ mỗi lần đều đem nợ cũ lôi ra niệm đi niệm lại cả trăm lần, phu nhân không phiền, ta thấy phiền lắm.

Hắn nói cũng có chút đạo lý. Tần phu nhân than nhẹ một tiếng, nói:

- Tốt lắm, việc này đến đây thôi, lát nữa ngươi vẫn là tận lực ít mở miệng.

- Tận lực đi.

Trong lúc này, có mấy người cũng đưa ra một ít đề nghị không quan trọng, Trương Xuân Nhi gọi người nhất nhất ghi nhớ, nhưng ánh mắt thủy chung không có rời đi Lý Kỳ. Kỳ thật Lý Kỳ cảm thấy bản đại cương này còn có thật nhiều lỗ hổng, nhưng điều này cũng không phải một ngày hai ngày là có thể hoàn thiện được, còn phải căn cứ tình huống thực tế mà bổ sung, xóa bỏ, cho nên cũng không có nói thêm nữa.

Đợi tất cả mọi người tỏ vẻ không ý kiến nữa, Trương Xuân Nhi lại thấy Lý Kỳ không có làm khó dễ nữa, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, nói:

- Đa tạ ý kiến quý giá của các vị, chúng ta trở về liền sửa lại thêm.

Dừng một chút, nàng lại tiếp tục nói:

- Có câu là rắn không đầu không được, vì không chậm trễ thời gian của mọi người, ta đề nghị hôm nay hãy tuyển ra hội trưởng, không biết ý kiến mọi người như thế nào?

Lý Kỳ lại giơ tay nói:

- Ta đồng ý, mọi người biết đấy, mấy ngày nay ta còn phải về nhà bố trí trang bị phòng trộm, thật sự là không có chút rảnh rỗi nào, cho nên hôm nay giải quyết được thì không còn gì tốt hơn nữa.

“Ngay cả một cái cớ, ngươi cũng còn định dùng hai lần, khinh bỉ nha”

Mọi người đối với “Lời nói dối” chân thật này của Lý Kỳ, biểu đạt sự khinh bỉ mãnh liệt, nhưng cũng không một người nào phản đối đề nghị của Trương Xuân Nhi.

Trương Xuân Nhi sợ Lý Kỳ lại bắt đầu vì cái thiết bị phòng trộm kia, bắt đầu diễn thuyết thao thao bất tuyệt, vội hỏi:

- Tốt lắm, không biết các vị có đề nghị gì không?

- Việc này còn cần đề nghị sao, Tần phu nhân nhà ta là việc nhân đức không nhường ai đó.

Lý Kỳ đứng dậy, bày ra một tư thế hiên ngang lẫm liệt.

Sắc mặt Ngô Phúc Vinh cả kinh, thầm nghĩ, hắn không định nói với mình đẩy phu nhân ngồi trên vị trí này chứ.

Nhưng hắn hiên ngang lẫm liệt, ở trong mắt Tần phu nhân lại đã trở thành quân pháp bất vị thân. Một Túy Tiên Cư nàng đều chẳng muốn đi xử lý, huống chi còn nhiều thị phi như Chính Minh hội, tức giận dậm chân một cái thật mạnh, vừa định phản đối, lại nghe thấy Lý Kỳ nói:

- Luận bối cảnh, phu nhân chính là thiên kim của quan lớn Tam phẩm đương triều, ai có thể so sánh; luận danh vọng, ai không biết Tần phu nhân của Túy Tiên Cư; Luận tài hoa, phu nhân từng có thể đánh đồng cùng đệ nhất tài nữ Lý nương tử của Đông Kinh chúng ta đấy. Tuy rằng vẫn kém một chút, nhưng cũng rất khó lường rồi. Dung mạo, vậy càng không cần phải nói, cái gì Tây Thi Điêu Thiền chỉ là chuyện nhỏ; luận dáng người....

Tiền viên ngoại thật sự là nhịn không được, cắt ngang lời Lý Kỳ, nói:

- Lý sư phó, chúng ta là đang chọn hội trưởng, điều này có liên quan gì đến dáng người tướng mạo chứ?

Ách! Nói cũng đúng. Lý Kỳ ngượng ngùng liếc nhìn Tần phu nhân, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt tuyệt sắc phía sau lụa mỏng đã đỏ như máu, kiều diễm ướt át. Hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn hắn cầu xin, dường như nếu hắn nói tiếp, sẽ quỳ xuống trước hắn. Xoa xoa tay cười nói:

- Cho dù là hai điểm sau, hay là ba điểm trước. Phu nhân nàng cũng hoàn toàn xứng đáng a, mọi người nói có đúng hay không?

Lời này của Lý Kỳ tuy rằng khoa trương một chút, nhưng chỉ bằng ba điểm này, ở đây thật đúng là không người nào có thể sánh bằng. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Không biết nên đồng ý hay không. Trương Xuân Nhi liếc nhìn Tần phu nhân, khóe miệng lộ ra một tia cười quỷ dị, chợt nghe thấy Vương viên ngoại kia nói:

- Lời Lý sư phó nói không sai. Nhưng Tần phu nhân chung quy là một phụ nữ có gia đình, do nàng đảm đương hội trưởng, chỉ sợ có chút không ổn đâu.

Trương Xuân Nhi nhướn mày, thầm nghĩ, “Ngươi cái lão già này, sao cứ ở đây làm trở ngại chứ, coi như các ngươi đều đồng ý, Tần phu nhân cũng sẽ không nguyện ý ngồi trên vị trí này đâu.”

Lý Kỳ ồ một tiếng thật dài, nói:

- Hoá ra nữ nhân không thể làm hội trưởng nha, nói sớm đi, làm hại ta phí một phen nước miếng, vậy các ngươi đề nghị đi.

Vương viên ngoại vừa nghe, mới biết bị Lý Kỳ lừa, ông ta đã quên nơi này còn có một nữ nhân.

Lý Kỳ vừa mới ngồi xuống, chợt nghe được bên cạnh truyền tới một thanh âm ẩn chứa tức giận:

- Mới vừa rồi ngươi nói hươu nói vượn chuyện gì?

Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai mắt Tần phu nhân bốc hỏa trừng hắn, cười ha hả, nói:

- Ta nói hươu nói vượn lúc nào chứ, đó là ta noi theo cổ nhân.

Tần phu nhân sửng sốt, nói:

- Ngươi noi theo cổ nhân nào?

Lý Kỳ miệng nhếch lên nói:

- Phu nhân, thiệt cho phu nhân còn đọc đủ thứ thi thư, vậy mà vẫn nhìn không ra, ta đây rõ ràng chính là noi theo Thập thắng lục của Quách Gia, chẳng qua bọn họ chỉ để ta nói đến năm điều, thật sự là rất xin lỗi, nếu không đợi về nhà ta sẽ đem năm điều còn lại nói cho phu nhân nghe.

Thập thắng luận? Trong lòng Tần phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười, nếu Phụng Hiếu ở đây, phỏng chừng đều sẽ bị ngươi làm tức chết đi. Hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Miễn đi. Ta cho ngươi biết, chức hội trưởng này ta tuyệt sẽ không làm, muốn làm ngươi tự đi mà làm.

Lý Kỳ cười mà không nói.

Trải qua một trận ồn ào của Lý Kỳ, hội trường lập tức yên tĩnh trở lại, đặc biệt mấy người mới vừa rồi muốn đề cử Trương Xuân Nhi đều có chút không biết làm sao.

Trương Xuân Nhi điều chỉnh tâm tình, cười nói:

- Năng lực của Lý sư phó, tin tưởng mọi người đều rõ như ban ngày, cho nên ta đề nghị Lý sư phó ngồi chức hội trưởng này.

“Ngươi không cần phải thử lão tử, lão tử mới không muốn ngồi vị trí này đâu”. Lý Kỳ ha hả nói:

- Đa tạ Trương nương tử thưởng thức, tất cả mọi người đều biết, ta là quan, chính vụ bận rộn, thật sự là không có thời gian, mọi người hãy chọn người khác đi, ta coi Thái viên ngoại và Phàn công tử đều là người có thể chọn nha.

Lời này vừa nói ra, liền gặp phải không ít người phản đối, đặc biệt nhằm vào Thái Mẫn Đức, gần như không có người nào đồng ý.

Thái Mẫn Đức và Phàn Thiếu Bạch hiện giờ còn không rõ lắm cái chức hội trưởng rốt cuộc có thể mang đến cho mình ích lợi gì, cho nên cũng đang suy nghĩ, nhưng đối mặt sự phản đối của mọi người, có chút mất mặt, trong lòng đều mắng Lý Kỳ một trận, mỗi lần đều kéo bọn họ làm đệm lưng, thật sự là rất vô sỉ.

Tiền viên ngoại bỗng nhiên đứng lên nói:

- Vậy còn cần chọn sao, Trương viên ngoại có bối phận cao nhất, tất nhiên là không phải y thì còn ai nữa.

Dù nói thế nào trước mắt Trương viên ngoại này vẫn đứng ở bên bọn họ, do lão làm thì vẫn tốt hơn so với để đám người Phàn Thiếu Bạch cướp đi.

- Ta phản đối.

Người nói lại là Lý Kỳ.

Tiền viên ngoại sắp bị Lý Kỳ khiến cho điên rồi, nói:

- Ngươi phản đối chuyện gì?

- Vậy mà ngươi cũng nghe không hiểu, đương nhiên ta nói phản đối ngươi rồi.

- Vậy ngươi cũng nói ra cái lý do đi.

Tiền viên ngoại gần như gào lên.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói:

- Chúng ta cũng không phải đang chọn tộc trưởng, còn tính đến bối phận, thật sự là buồn cười, phiền ngươi suy nghĩ kỹ một chút, mục đích chúng ta thành lập Chính Minh Hội là vì cái gì, còn không phải là vì giúp mọi người mưu cầu càng nhiều ích lợi hơn nữa, chúng ta cầu chính là ích lợi, không phải kính già yêu trẻ, Trương viên ngoại lớn tuổi như vậy, ngươi bảo lão tới quản lý Chính Minh Hội, ngươi nhẫn tâm nhìn một vị lão nhân tuổi gần bảy chục làm lụng vất vả cho chúng ta sao, cho dù lão có tâm đó cũng là lực bất tòng tâm a, ngươi đến tột cùng có vì lợi ích của chúng ta mà suy nghĩ hay không vậy.

Mọi người liên tiếp gật đầu, cùng đồng ý đối với ý kiến này của Lý Kỳ.

“Ngươi cũng không cần phải trực tiếp như vậy đi, hơn nữa ta vừa mới quá sáu mươi, cách bảy mươi còn rất lâu”. Trương viên ngoại bị Lý Kỳ nói sắp khóc rồi.

Tiền viên ngoại nhìn thấy tất cả mọi người đều thiên hướng phía Lý Kỳ, cũng không dám nói thêm nữa, dứt khoát giao vấn đề cho Lý Kỳ, nói:

- Tốt lắm, nếu Lý sư phó vì lợi ích của chúng ta mà suy nghĩ như thế, vậy ngươi nói xem, ai thích hợp nhất?

Lý Kỳ chỉ tay sang người đàn ông trung niên hướng đối diện vẫn trầm mặc không nói, nói:

- Ta thấy chưởng quầy của Thanh Phong lâu rất thích hợp, một người nam nhân ở tuổi tứ tuần, chính là đang ở đỉnh cao trong cuộc đời về kinh nghiệm, lịch duyệt, tinh lực, do y tới đảm nhiệm vậy thì thật là quá thích hợp rồi.

Người này họ Tề, tên một một chữ Phong.

Lý Kỳ cũng có biết một chút về y, biết y là phái thiết thực, Thanh Phong lâu ở tây thành, đây chính là nơi vàng thau lẫn lộn, nhưng Tề chưởng quầy lại đem nó xử lý gọn gàng ngăn nắp, ở tây thành cũng tính là nhân vật có số má, vậy có thể thấy được một chút năng lực. Quan trọng nhất là, y không tham dự những thứ thị phi này, nếu Lý Kỳ đề danh Phàn Thiếu Bạch, Trương Xuân Nhi nhất định sẽ phản đối, ngược lại cũng thế, cho nên y là người thích hợp nhất để chọn lựa.

Tề Phong chưa từng nghĩ đến Lý Kỳ sẽ nêu tên y, còn ngẩn ra, vội đứng lên nói:

- Lý sư phó nâng đỡ rồi, Tề mỗ có tài đức gì, tuyệt không dám ngồi vị trí này.

Lý Kỳ vừa nhấc tay, cười nói:

- Tề chưởng quầy quá khiêm nhường, kỳ thật hiện tại ai có thể làm tốt chức hội trưởng này, mọi người cũng không biết, dù sao cũng phải phải có người mở đường. Như vậy đi, để cho công bằng chúng ta tiến hành thay phiên, hai năm đổi một lần, đến lúc đó mọi người lại bỏ phiếu tuyển chọn, nhiều nhất thì kéo dài thời hạn đảm nhiệm, nếu ngươi làm thật tốt, mọi người lại có thể chọn ngươi làm lần nữa, nếu đổi như vậy, thì một người nhiều nhất chỉ có thể làm hội trưởng bốn năm. Không biết ý các vị như thế nào?

Thái Mẫn Đức cười ha hả, nói:

- Công tử đại tài, Thái mỗ xem như lĩnh giáo, Thái mỗ cho rằng quy định thay phiên quả nhiên là hay nha, hơn nữa con người của Tề chưởng quầy, tin tưởng mọi người đều nhìn thấy, tuyệt đối có năng lực ngồi ở vị trí này.

Phàn Thiếu Bạch cũng cười nói:

- Ta cũng đồng ý.

Y còn trẻ, đây là tiền vốn, quy định thay phiên này đối với y mà nói quả thực chính là trăm lợi mà không có một hại.

Mọi người cũng cảm thấy rất công bằng, có không ít nhân sĩ trung lập đều đã bắt đầu gật đầu.

Trương Xuân Nhi thầm than trong lòng một tiếng, biết buổi hội ý này lại là Lý Kỳ chủ đạo rồi, cũng may hắn không có đề cử người của mình, kết quả này cô ta vẫn có thể tiếp nhận được, gật đầu nói:

- Ta cũng tán thành.

Cô ta gật đầu một cái, những người đi theo cô ta, tất nhiên cũng đều gật đầu đáp ứng thôi.

Tề Phong vẫn còn có chút do dự, Lý Kỳ vội hỏi:

- Tề chưởng quầy, ngươi đừng từ chối nữa, như vậy đi, ngươi có thể vô điều kiện chọn lựa ở trong này ba người làm trợ thủ của ngươi, giúp ngươi xử lý Chính Minh hội, đương nhiên, ngoại trừ ta, ta là quan đó.

Mọi người cũng nhất tề khuyên bảo Tề Phong đừng do dự nữa.

Tề Phong không thể chối từ thịnh tình này, đành phải cố gắng nói:

- Một khi đã như vậy, Tề mỗ vẫn từ chối thì bất kính rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.