[Dịch]Bắc Tống Phong Lưu

Chương 487 : Có chỗ dựa nên không sợ




Tuy hai người bọn họ chưa nói tới trăm cay nghìn đắng mới thoái khỏi Vương phủ. Nhưng cũng không dễ dàng gì. Mắt thấy sắp đi ra rồi, Lý Kỳ lại đột nhiên đề nghị quay lại Vương Phủ. Điều này làm cho Phong Nghi Nô rất khó hiểu.

Ngây người nửa ngày, nàng đột nhiên hỏi:

- Có thể nói cho ta biết vì sao không?

Lý Kỳ lắc đầu, thở dài:

- Ta chỉ có thể nói cho cô biết, đây là một yêu cầu khá ích kỷ. Cô không muốn quay lại, ta có thể lý giải, quyết sẽ không trách cô. Hơn nữa, lần này quay lại ta không thể bảo đảm cô sẽ an toàn tuyệt đối.

Phong Nghi Nô nhìn Lý Kỳ, thấy mồ hôi không ngừng chảy từ trên trán hắn chảy xuống, lông mày đen khẽ nhíu:

- Ta vốn được ngươi cứu ra. Nếu như ngươi bảo ta cùng ngươi quay lại, ta tự nhiên không cự tuyệt. Chỉ có điều…vết thương của ngươi. Nếu không chúng ta tìm lang trung trước rồi hẵng quay lại?

Lý Kỳ thấy hóa ra nàng lo lắng cho vết thương của mình, trong lòng không khỏi cảm động, cười nói:

- Đa tạ cô đã quan tâm. Đây chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại. Hơn nữa yến hội sắp kết thúc rồi. Nếu Vương Phủ không tìm thấy ta, vậy thì hỏng bét.

- Vậy…vậy chúng ta nhanh đi thôi.

- Ủa, cô không còn lo lắng nữa à?

- Ngươi có đi hay không?

- Đi, đương nhiên là đi.

Lý Kỳ cười ngượng ngùng, hồ nghi nhìn nàng. Chỉ thấy nàng khẽ mỉm cười, không khỏi buồn bực. Bỗng nhiên giơ tay lục lọi trong ngực một lát, thở phào một hơi. Chết tiệt, quên béng là mình có cái này. Hắn nói:

- Phong Hành Thủ, kỳ thực còn có một việc ta muốn nhờ cô.

- Việc gì?

Lý Kỳ nghiêm túc nói:

- Mong cô đừng nói chuyện cánh cửa nhỏ kia ra. Cũng đừng nói cho ai biết, kể cả Sư Sư cô nương. Mong cô nhất định phải đáp ứng ta.

Phong Nghi Nô sững sờ, gật đầu nói:

- Ta đáp ứng ngươi.

Ủa, sảng khoái vậy? Không phải là qua loa mình đấy chứ? Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi:

- Vì sao cô không hỏi ta, nguyên nhân mà ta làm vậy?

Phong Nghi Nô khẽ mỉm cười:

- Nếu như ngươi muốn nói cho ta biết, thì ngươi tự nhiên sẽ nói. Nếu như ngươi không muốn, dù ta hỏi, ngươi cũng sẽ không nói. Hơn nữa, ngươi đã nói ta nhất định phải đáp ứng ngươi, ta còn có thể cự tuyệt sao?

Ách, nàng nòi cũng có lý. Lý Kỳ gật đầu, cười hì hì:

- Phong Hành Thủ, giờ ta mới phát hiện cô nguyên lai là người rất giảng nghĩa khí. Còn có chút đáng yêu.

Phong Nghi Nô quay về bản sắc, cười khúc khích nói:

- Giờ ta cũng mới phát hiện ngươi không hư hỏng như ta nghĩ. Còn có chút háo sắc.

Ách, rốt cuộc cô nàng khen mình, hay là nói đểu mình vậy? Lý Kỳ thở dài:

- Xem ra cô vẫn nhớ việc ở Phượng Tê Lâu lần trước. Kỳ thực, có đôi khi mắt thấy nhưng chưa chắc là thật. Tuy ta không phải là chính nhân quân tử, nhưng cũng không phải là tiểu nhân đê tiện. Cô có thể nói ta phong lưu, nhưng không thể nói ta hạ lưu.

Phong Nghi Nô cười khúc khích, lắc đầu nói:

- Không phải.

Sắc mặt Lý Kỳ trầm xuống, giả vờ cả giận:

- Cô có ý gì? Chẳng lẽ ta nói sai?

Phong Nghi Nô cười cười:

- Ngươi nói có đôi khi mắt thấy chưa chắc là thật. Nhưng vấn đề là, ta chẳng những trông thấy, còn nghe thấy nữa cơ.

Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:

- Cô nghe thấy cái gì?

Phong Nghi Nô chậm rãi nói:

- Còn nhớ ở rừng trúc là lần thứ hai ta gặp ngươi. Lúc ấy ta đã nhìn ra quan hệ giữa ngươi và Thất Nương không tầm thường. Vì thế liền tới tìm Tiểu Oanh hỏi thăm qua. Nàng…nàng ấy cũng đã kể tỉ mỉ chuyện đêm đó cho ta nghe.

Nói xong câu cuối, khuôn mặt của nàng đỏ bừng như quả cà chua vậy.

Má ơi, cô nàng này không làm thợ săn ảnh thật là lãng phí. Việc nhỏ như vậy có cần thiết phải điều tra không? Lý Kỳ vội nói:

- Tỉ mỉ bao nhiêu?

Phong Nghi Nô nhỏ giọng nói:

- Nàng ấy đã kể hết. Còn…còn cả ngươi dạy…dạy nàng ấy những cách lấy lòng khách.

- Cái gì?

Lý Kỳ đổ mồ hôi như mưa, thầm mắng kỹ nữ thời này chẳng có chút đạo đức nghề nghiệp gì cả. Chuyện đó mà cũng kể ra được. Lần sau tới, nhất định phải mang theo mặt nạ. Khuôn mặt khó được đỏ lên, rất vô sỉ nói:

- Ngươi xem, đó là bằng chứng tốt nhất chứng tó ta là một nam tử thủ thân như ngọc.

Phong Nghi Nô khẽ gắt một tiếng:

- Rốt cuộc ngươi đã thừa nhận?

Lý Kỳ nhún vai:

- Nơi này chỉ có ta và cô, ta sợ cái gì? Nếu như cô thích nghe, thì ta có thể nói chi tiết chuyện đêm đó hơn cho cô nghe. Gay cấn không thua gì Tam Quốc Diễn Nghĩa đâu.

Sao trên đời lại có người vô sỉ như vậy? Phong Nghi Nô trợn mắt, xì một tiếng , nói:

- Ta chẳng muốn nghe những việc dơ bẩn kia của ngươi.

Hai người theo đường cũ quay lại, tới cánh cửa nhỏ lúc trước. Lý Kỳ thấy cửa vẫn mở, âm thầm thở phào, lặng lẽ tiến lên, đứng cạnh cửa, cẩn thận nghe ngóng một lúc. Thấy bên trong không có động tĩnh gì, mới đi vào, sau đó đóng cửa lại, nhỏ giọng nói:

- Chúng ta nên đi hướng nào?

- Nắm lấy tay ta.

- Cái này…không tốt lắm đâu…cô nắm tay ta thì tốt hơn…Ủa, sao tay cô trở nên to vậy?

- Mời ngươi bỏ tay ra.

- Vì sao? Không phải cô bảo ta nắm lấy tay cô sao?

- Nhưng…ta đâu có bảo ngươi đặt tay lên đùi của ta?

Má ơi, thì ra là đùi của nàng. Thật đúng là bản tính khó dời. Chậc chậc, tuy nhiên đùi của nàng thật đầy đặn. Lý Kỳ theo thói quen vê một cái, mới rút tay ra, ngượng ngùng nói:

- Nhầm, nhầm, trời tối nên không thấy rõ, ngoài ý muốn mà thôi.

Vừa dứt lời, lòng bàn tay truyền tới một cảm giác nhẵn nhụi, Lý Kỳ rất vô sỉ nói:

- Tốt rồi, cô cũng chiếm được tiện nghi lại đó thôi. Hai chúng ta không ai nợ ai…a a…đau, nắm nhẹ thôi.

Nói tới một nửa, bên hông lại truyền tới đau đớn. Đáng tiếc lúc này, tay phải của hắn bị thương, tay trái lại bị nắm lấy, chỉ có thể trở mắt nhìn Phong Nghi Nô vô tình tàn phá hông của mình.

- Xem ngươi còn dám nói linh tinh hay không?

Phong Nghi Nô nghe thấy tiếng kêu kỳ quái kia, khuôn mặt không khỏi phát sốt, rút tay về, hừ một tiếng, nói:

- Đi thôi.

- Phong Hành Thủ, ta có thể hỏi cô một vấn đề hay không?

- Gì?

- Vì sao cô có thể nắm chuẩn trong bóng đêm như vậy? Chẳng lẽ trước kia cô từng luyện qua…Cô có thể dạy ta hay không. Miễn cho lần sau ta lại sờ nhầm.

Lý Kỳ bỗng cảm thấy bên hông truyền tới cảm giác mát mát, khẩn trương sửa lời:

- Thôi, thôi, ta không nói nữa, chúng ta đi tiếp.

Hai người đi một lúc, rốt cuộc thoát khỏi khu vực cấm. Xa xa có thể thấy những căn phòng lớn xây dựng cho bữa tiệc. Hai người không khỏi bước nhanh hơn.

- Đứng lại.

Mắt thấy sắp tới khu vực thi đầu, bỗng có hai tên nô tài cầm côn bổng nhảy ra. Một tên trong đó nói:

- Tốt lắm, rốt cuộc hai ngươi đã tới.

Lý Kỳ thấy chỗ này cũng có người phục kích, trong lòng liền hiểu ra. Tay Vương Tuyên Ân kia quả nhiên có chút tài năng, biết hai người mình nhất định sẽ đi tìm cha của y.

Lý Kỳ nở nụ cười lạnh, nhỏ giọng nói:

- Cô bỏ tay ra trước đã, tí nữa lại cho cô sờ thêm.

- Ai…ai muốn sờ ngươi.

Phong Nghi Nô giống như chạm vào điện, rụt tay về.

Lý Kỳ cười ha hả, bỏ tay trái vào ngực, ngoài miệng cười hì hì nói:

- Xin hỏi hai vị đại ca có biết chữ không?

Hai người kia sững sờ nhìn nhau. Bỗng nhiên giơ gậy lên. Không cần nghĩ cũng biết là ý của Vương Tuyên Ân, đánh trước nói sau.

Đúng vào lúc đó, một tia sáng hiện lên trước mặt hai người.

Hai người kia nhất thời lùi lại, hai tay run rẩy. Chỉ thấy trong tay Lý Kỳ bỗng nhiên xuất hiện một lệnh bài bằng vàng ròng, kim quang bắn ra bốn phía, chữ trên đó như rồng bay phượng múa.

Lý Kỳ thản nhiên hỏi:

- Biết trên đó viết gì không?

Một người run giọng nói:

- Ngự.

- Có cần ta giải thích ý nghĩa của nó không?

- Hoàng…hoàng.

- Cẩn thận.

Vừa dứt lời, Lý Kỳ chợt tung cước đá ngã tên bên trái. Tên bên phải thấy vậy, liền vung gậy phản kích. Nhưng tấm lệnh bài kia bỗng vọt tới trước mặt y. Khiến cho y sợ tới mức không dám động thủ. Lý Kỳ không nói hai lại, lại tung một cước. Thầm nghĩ, con mẹ nó chứ, lại quên mất thứ tốt này. Mình đã nghĩ mãi, dù gì mình cũng từng tham gia cuộc thi chạy 800m lúc còn học tiểu học. Vì sao vừa rồi chạy chậm như vậy. Hóa ra trên người còn một khối vàng lớn. Tuy nhiên, may mà có nó, bằng không thì khó mà phát hiện ra cánh cửa nhỏ kia. Thật đúng là tối tăm bên trong có hoàng ý.

Hai người kia là nô tài trong Vương tướng phủ, làm sao không nhìn ra được lệnh bài trong tay Lý Kỳ. Mắt thấy Lý Kỳ tới gần, hai người cũng không dám tiến lên. Nhưng cũng không dám thả bọn họ. Chỉ có thể chậm rãi lui về phía sau.

Lý Kỳ thấy một chiêu này có hiệu quả, càng thêm yên tâm. Đi nhanh tới hướng chỗ tổ chức yến tiệc. Phong Nghi Nô thì đi sát phía sau.

Mới đi được một đoạn, lại có bảy tám tên nô tài cầm gậy nhảy ra. Nhưng biểu hiện của bọn họ không khác hai người trước là mấy, hoảng sợ, bàng hoàng.

Đúng lúc này, bỗng có một thân ảnh lao tới từ bên cạnh. Lý Kỳ giật mình, theo bản năng tung chân đá. Người kia thoải mái né tránh, vội nói:

- Phó Soái, là ta, Mã Kiều đây.

Lý Kỳ vừa nghe, liền nổi trận lôi đình, lại giơ chân đá.

- Làm gì vậy, ta là Mã Kiều đây mà.

Mã Kiều lại né tránh, khẩn trương kêu lên.

- Ta đá chính là ngươi. Con mẹ ngươi vừa nãy chạy đi đâu?

- Oan uổng a, Phó Soái có điều không biết. Hai người kia rất đê tiện. Thấy không thắng nổi ta, liền bỏ chạy. Ta nhất thời không suy nghĩ, nên đuổi theo. Kết quả là..là lạc đường. Lúc ta quay lại, Nhu Tích nói cho ta biết các ngươi đã chạy qua bên này rồi. Vì thế ta lập tức đuổi tới. Giờ mới tìm được ngươi.

Mã Kiều vẻ mặt ủy khuất nói.

Lý Kỳ tức giận trừng mặt nhìn y, lại thấy trước mặt đã xuất hiện hơn mười người, trầm giọng nói:

- Khoản sổ sách này ta sẽ tính sau với ngươi. Hiện tại ngươi đi sát theo ta, đừng con mẹ nó lại lạc đường.

- Ừ.

- Vương tương, Vương tương.

Lý Kỳ vừa đi, vừa lớn tiếng gọi.

Hai nhóm người giằng co một đoạn đường, bỗng nhiên có một người đi tới, chính là Vương Tuyên Ân.

Vương Tuyên Ân nhìn thấy Lý Kỳ, trong mắt hiện lên một tia oán hận. Nếu như không phải do Lý Kỳ, thì Phong Nghi Nô đã ở trong tay y rồi. Đó là cơ hội có thể nói là nghìn năm mới có. Y cũng đã mất rất nhiều tâm tư để bố trí. Ai ngờ lại thất bại trong gang tấc, vịt đã đun sôi còn bay mất. Liền cả giận nói;

- Các ngươi còn đứng đó làm gì, không mau xông lên bắt tiểu tử kia cho ta.

Một người run giọng nói:

- Nha nội, tấm lệnh bài trong tay hắn kia, chính là vật của Hoàng gia a.

Bốp!

Vương Tuyên Ân thưởng cho tên nô tài kia một cái bạt tai, cả giận nói:

- Ngươi nói bậy nói bạ gì đó? Hắn chỉ là một quan tứ phẩm nho nhỏ, thì lấy đâu ra Thánh vật cơ chứ? Ta thấy chắc chắn là đồ giả, mau xông lên cho ta.

Mịa, con mẹ ngươi thật quá hèn hạ. Lời vớ vẩn đó cũng nói ra được? Lý Kỳ khẽ giật mình, Mã Kiều cũng khẩn trương bảo vê trước người hắn, nhỏ giọng nói:

- Phó Soái, hai người chạy mau.

Phong Nghi Nô lo lắng hỏi:

- Vậy còn ngươi thì sao?

- Ta sẽ chạy sau. Nhiều người như vậy ta không đánh lại hết. Tuy nhiên cô yên tâm, cô chạy trước, ta sẽ có biện pháp thoát thân.

Vương Tuyên Ân thấy thủ hạ còn do dự, phẫn nộ quát:

- Có phải các ngươi đã chán sống?

Đám thủ hạ nghe xong, liền nâng gậy vọt tới Lý Kỳ.

- Dừng tay hết cho ta.

Đúng lúc này, chợt có một tiếng quát vang lên từ đối diện Lý Kỳ.

Lão đại, con mẹ ngươi rốt cuộc cũng đã đi ra. Lý Kỳ thở phào một tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.