Hai bài đầu là một mình Quý Hồng Nô độc tấu. Khiến cho bốn nữ đồng ở bên cạnh nàng giống như là bài trí. Phải đến bài cuối cùng, bốn nữ đồng mới có cơ hội được thể hiện.
Cầm, tiêu, tỳ bà, nhị hồ cùng diễn tấu bài ‘Sứ Thanh Hoa’ đã khiến mọi người nghe như si như dại.
Phần diễn tấu này không có quan hệ gì tới Lý Kỳ. Hắn chỉ biết duy nhất là đánh đàn Piano. Nhưng thời này còn chưa có. Tất cả đều do Quý Hồng Nô bố trí. Về mảng âm nhạc, Quý Hồng Nô tuy còn trẻ, nhưng trình độ đã tới cấp đại sư. Điều này cũng không có gì lạ, từ nhỏ nàng đã làm bạn với nhạc khí, thiên phú lại cao, không muốn xuất chúng cũng khó.
Không chỉ như thế, Quý Hồng Nô còn cải biến nhạc khúc, để tiết tấu chậm lại, tăng thêm ý nhị, làm cho người ta dư vị vô cùng.
“Lá chuối ngoài song cửa gặp cơn mưa rào,
Ngoài cửa lại ngập sắc xanh của cánh đồng
….
Khói bếp như vươn vấn lượn lờ như ngăn cách đôi nơi
Dưới đáy bình là đôi dòng Hán Lệ phóng theo nét khoáng đạt
….
Hai bài hát đầu, là hai bài mọi người nghe lần đầu tiên, cho nên chỉ có thể nghe. Nhưng bài Sứ Thanh Hoa bọn họ đã nghe nhiều nên thuộc. Khi Quý Hồng Nô hát tới điệp khúc, phía dưới đã có người không nhịn được cũng hát theo. Dần dần, càng ngày càng có nhiều người hát. Mà ngay cả khách hàng ở sạp của Tào đại nương cũng hát lên. Dưới sự lĩnh xướng của Quý Hồng Nô, mọi người cùng hát bài ‘Sứ Thanh Hoa, đây cũng là cao trào của tối hôm nay.
Mới đầu, trong lòng Lý Kỳ còn có chút bận tâm. Sợ những tên gia hỏa này ngũ âm không đầy đủ này sẽ ảnh hưởng tới tiết tấu của Quý Hồng Nô. Chính là càng về sau, hắn thấy Quý Hồng Nô không hát nữa, mà điều chỉnh nhịp nhạc theo tiếng ca của mọi người. Lúc này hắn mới yên lòng.
Quý Hồng Nô thấy mọi người đều ca hát hào hứng như vậy, khóe miệng lộ vẻ vui vẻ, rất là mê người.
Nhưng thời khắc đẹp đẽ luôn luôn ngắn ngủi.
Một lát sau, đông một tiếng, tiếng đàn rốt cuộc dừng.
Khúc cuối người cũng tán.
Liên tiếp biểu diễn ba bài hát, đã khiến mồ hôi đổ lấm tấm trên trán Quý Hồng Nô. Nhưng hai mắt nàng vẫn sáng ngời, đứng dậy, nhẹ nhàng thi lễ, lần đầu mở miệng nói:
- Cảm ơn, cảm ơn mọi người.
Một câu cực kỳ đơn giản, lại giống như ném một quả bom xuống Túy Tiên Cư vậy.
Cả Túy Tiên Cư giống như thoáng cái nổ tung.
Tiếng ủng hộ, tiếng trầm trồ khen ngợi, tiếng vỗ tay vang lên liên miên không dứt. Sóng sau cao hơn sóng trước, thật lâu không dứt.
Quý Hồng Nô chứng kiến tình cảnh này, hốc mắt ẩm ướt, trong lòng rất là cảm động, luôn miệng thì thào hai tiếng ‘cảm ơn’. Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự tôn trọng của người khác. Đối với nàng mà nói, đây là một cảm giác tuyệt không thể tả, giống như là ông trời ban ân mưa móc vậy.
Lý Kỳ đứng ở một góc, cũng vỗ tay. Hắn luôn cho rằng điều động viên lớn nhất, chính là sự cố gắng của mình được mọi người tôn trọng và đón nhận.
Qua hồi lâu, Lý Kỳ thấy tiếng ủng hộ vẫn đang tiếp tục, cười bất đắc dĩ, đi tới trước, vung hai tay lên, cất cao giọng nói:
- Đa tạ, đa tạ mọi người đã cổ động. Đa tạ mọi người đã động viên Hồng nương tử.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Hôm nay dừng ở đây….
Lời này vừa ra, Lý Kỳ lập tức bị tiếng thóa mạ bao phủ.
Dm, tốt xấu đều là người trưởng thành rồi, giảng chút đạo lý được không. Cũng không thu thêm tiền các ngươi, còn không thấy đủ à.
Trong lòng Lý Kỳ thầm giận, nhưng lại cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Triệu Tinh Yến đứng ở xa, hé miệng cười, tự nhủ:
- Lần này xem ngươi giải quyết thế nào.
Lý Kỳ thấy giờ này biện pháp nào cũng không thể dùng được, liền hướng A Nam nháy mắt.
Một lát sau, Túy Tiên Cư bỗng trở nên lặng ngắt như tờ.
Chỉ thấy một chiếc bánh ngọt cao bốn tầng, toàn thân màu đỏ tím, ánh sáng chiếu vào sáng long lanh, giống như là làm bằng ngọc vậy, rất là đẹp mắt đẩy ra từ trong phòng bếp.
Những người này đều chưa từng thấy qua thạch rau câu, đều hít một hơi khí lạnh. Hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bánh.
Chỉ thấy tầng trên cùng còn đừng một vị mỹ nhân có phong tư yểu điệu. Không cần Lý Kỳ giải thích, suy nghĩ đầu tiên của mọi người chính là Hồng nương tử.
- Oa! Đẹp quá.
Từng tiếng than sợ hãi vang lên.
Sao rồi, không kêu gào nữa à? Mịa, may mà lão tử chuẩn bị đòn sát thủ, nếu không thật không biết nên dẹp loạn các ngươi kiểu gì.
Lý Kỳ thừa kẽ hở này, vội vàng la lớn:
- Đây là một món quà nho nhỏ mà tiểu điếm làm cho Hồng nương tử, để bày tỏ lòng cảm ơn Hồng nương tử đã tới đây biểu diễn. Mời Hồng nương tử, cùng hai vị khách quý, Triệu Giai công tử và Triệu Tĩnh công tử, tới cắt miếng bánh đầu tiên.
Hắn mời Triệu Tinh Yến và Triệu Giai tới, là một quyết định tạm thời. Đơn giản là nếu đám lang sói kia đồng loạt ào tới, thì có thể mượn Triệu Giai áp trận.
Triệu Tinh Yến sững sờ, cười khổ:
- Xem ra lại bị hắn tính kế.
Mang theo nụ cười bất đắc dĩ đi tới.
Triệu Giai cũng không ngờ có phần của mình, hơi chút sững sờ, lập tức mặt mày hớn hở, đầy cảm động nhìn Lý Kỳ, sau đó chắp tay hướng đám công tử ca, nói:
- Đa tạ, đa tạ.
Ánh mắt ghen ghét hâm mộ của những người ở dưới đã khiến Triệu Giai thỏa lòng hư vinh.
Cao nha nội cảm thấy rất khó chịu, âm thầm cả giận nói:
- Lý Kỳ chết tiệt, chuyện tốt như vậy mà không có phần của mình. Thật đúng là buồn cười.
Nhưng y không dám gây khó dễ. Dù sao người được mời lên chính là Vận Vương Triệu Giai. Chỉ có thể quắt miệng, ai oán nhìn Lý Kỳ, hy vọng hắn nhớ tới mình.
Nhưng y lại không biết, chính vì Lý Kỳ thời thời khắc khắc nhớ thương y, cho nên mới không gọi y lên.
- Một chiêu này của ngươi lần nào cũng trúng.
Triệu Tinh Yến đi tới bên cạnh Lý Kỳ, nhỏ giọng nói.
Lý Kỳ nhún vai đáp;
- Ta là một đầu bếp.
Triệu Tinh Yến vừa nghe, lập tức bình thường trở lại, cười nói:
- Ngươi không nhắc, ta lại quên.
Lúc này, Quý Hồng Nô dưới sự bảo vệ của Lỗ Mỹ Mỹ và Mã Kiều, đi từ trên lầu xuống.
Đám đông lập tức bạo động, khổ nỗi còn có Triệu Giai ở đó, bọn họ cũng không dám làm càn.
- Hồng Nô bái kiến nhị vị công tử.
Quý Hồng Nô hướng Triệu Giai và Triệu Tinh Yến thi lễ một cái.
Ở trước mặt mỹ nhân, Triệu Giai càng thêm phong độ nhẹ nhàng, khẽ cười nói:
- Thanh âm của Hồng nương tử như u lan, tiếng ca động lòng người, khiến tại hạ bái phục không thôi.
Triệu Tinh Yến cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
- Triệu công tử quá khen.
Hàn huyên qua đi, Tiểu Ngọc bưng một cái khay đỏ có con dao trên đó. Ba người cầm chung chuôi dao, dưới sự chỉ đạo của Lý Kỳ, nhẹ nhàng cắt miếng bánh ngọt thạch rau câu.
Tiếp theo Lý Kỳ lại dẫn đầu vỗ tay.
Tiếng vỗ tay qua đi, Lý Kỳ sai người cắt bánh ngọt chỉa cho mọi người.
- Lý Kỳ, bên ngoài cái bánh này là thứ gì vậy, ăn vào cảm giác rất sướng miệng.
Triệu Giai ăn một miếng, khen.
Lý Kỳ cười đáp:
- Đây là một món tráng miếng mà tại hạ mới làm ra, tên là thạch rau câu Hồng nương tử.
- Thạch rau câu Hồng nương tử?
Cao nha nội mừng rỡ, cười nói:
- Cái tên thật là hay, món Hồng nương tử này thật là trơn mềm hợp vị.
Đây vốn là một câu phát ra từ nội tâm của y, nhưng do y nói ra, lại hạ lưu cực kỳ, mọi người đều lắc đầu.
Lý Kỳ thừa cơ nói:
- Đợi khi quán bar khai trương, chúng ta sẽ toàn lực bày bán thạch rau câu Hồng nương tử với nhiều loại hương vị. Mời mọi người tới đó thưởng thức.
Cao nha nội chợt biến thành thông minh, vung tay lên nói:
- Mấy ngày nữa, quán bar của bản nha nội sẽ mở cửa, đến lúc đó chư vị nhất định phải tới cổ động đấy.
Mọi người đều hưởng ứng.
Từ trước tới nay đều là Vương Tuyên Ân y được mọi người vây quanh. Nhưng hôm nay Cao nha nội lại đoạt danh tiếng, vẻ mặt trở nên âm u vô cùng.
Bỗng một người reo lên:
- Hồng nương tử?
Mọi người nhất thời phản ứng tới, Hồng nương tử vừa mới đứng bên cạnh Triệu Tinh Yến, đã không thấy bóng dáng.
- Lại bị ngươi lừa gạt.
Triệu Tinh Yến nhỏ giọng nói với Lý Kỳ. Vừa rồi nàng tận mắt nhìn thấy, khi đám tiểu nhị kia cắt bánh ngọt chia cho mọi người, Lý Kỳ đã nháy mắt ra hiệu cho Quý Hồng Nô, bảo nàng rời đi từ cửa sau.
- Đâu có, đâu có, chỉ là kiếm miếng cơm ăn mà thôi. Mong Triệu cô nương thông cảm.
Lý Kỳ thật thà phúc hậu cười.
Dù Quý Hồng Nô đã rời đi, nhưng những gì diễn ra tối nay sẽ khắc trong lòng mỗi người.
Hậu viện của Túy Tiên Cư.
Tần phu nhân và Bạch Thiển Dạ đã sớm ở chỗ này chờ.
- Hồng Nô, chúc mừng, chúc mừng.
Quý Hồng Nô vừa tới, hai người liền đi lên phía trước chúc mừng.
Hốc mắt của Quý Hồng Nô ửng hồng, bồng nhào vào ngực của Tần phu nhân, khóc òa lên. Những giọt nước mắt hạnh phúc đã làm ướt đẫm áo của nàng.