[Dịch]Bắc Tống Phong Lưu

Chương 344 : Tự lấy đá đập chân mình




Mạt trượt, quốc túy của Trung Quốc.

Điều này không thể nghi ngờ.

Lý Kỳ nhớ rõ, lúc trước tới rất nhiều thành thị công tác, tuy mỗi thành thị có một nền văn hóa riêng của họ, nhưng có một điểm duy nhất giống nhau, chính là mặc kệ đi tới nơi nào, đều có thể nghe thấy tiếng ra bài, bỏ bài, nghe còn thân thiết hơn cả quốc ca.

Mấy trăm năm truyền thừa, rất nhiều trò chơi bị mai một rồi quên lãng. Chỉ có duy nhất mạt trượt là cường thịnh không suy. Hơn nữa phát triển thành một trò chơi mà già trẻ đều thích. Thậm chí có người nói, người già chơi mạt trượt có thể phòng ngừa chứng suy giảm trí nhớ.

Qua đó có thể thấy, mạt trượt có địa vị cao thượng cỡ nào trong lòng người Trung Quốc.

Mạt trượt có thể tồn tại mất trăm năm mà không mất đi, tự nhiên có đạo lý của nó. Cho nên Lý Kỳ cho rằng mang mạt trượt tới Bắc Tống, y nguyên vẫn được hoan nghênh. Mà Lý Sư Sư chắc chắn cũng không kháng cự được trò này.

Lúc trước Lý Kỳ phát minh ra cầu lông, mấy nàng đều biết, nên cũng đã quen với việc hắn mang tới những kinh hỉ. Đều không thể chờ đợi được muốn thấy mạt trượt nó ra làm sao. Ba người rất có ăn ít chén sạch bát súp dê, sau đó vây quanh chiếc bàn vuông, chuẩn bị xem Lý Kỳ biểu diễn.

Đầu tiên Lý Kỳ bày biện 108 quân bài bằng gỗ lên bàn. Bởi vì để dạy cho mọi người cách chơi cơ bản, cho nên Lý Kỳ đã bỏ qua mấy quân bài Hồng Trung và Phát Bạch.

- Đây là Vạn, đây là Văn…

Lý Kỳ giải thích kỹ càng từng quân bài, sau đó bắt đầu giới thiệu vào thuật ngữ chơi mạt trượt, chẳng hạn như tài phao, thiên ù.

Ba nàng đều là người thông minh, vừa nghe một lần đã nhớ. Vẻ hứng thú trên khuôn mặt càng ngày càng đậm.

Điều này đã giúp Lý Kỳ tiết kiệm không ít khí lực.

Tiếp theo hắn chính thức dạy cách chơi và một ít quy tắc của trò mạt trượt. Bắt đầu những quy tắc cơ bản như xúc sắc, tẩy bài, mã bài.

Đợi Lý Kỳ giảng giải xong, Lý Sư Sư đã không thể chời đợi được nữa, hưng phấn nói:

- Chúng ta đánh thử vài ván xem thế nào?

Đề nghị này rất nhanh được Lý Thanh Chiếu và Phong Nghi Nô đồng ý.

Ba nữ một nam chơi mạt trượt, hơn nữa còn là ba vị đại mỹ nữ, Lý Kỳ tự nhiên không cự tuyết, lập tức chỉ vào chỗ ngồi bên phải, nói:

- Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ…

Hắn còn chưa nói hết, một đại mỹ nữ đã ngồi xuống đó, ném cho hắn một nụ cười chết người không đền mạng.

Mỹ nữ này chính là Phong Nghi Nô.

Trong lòng Lý Kỳ thầm hận. Hắn muốn Lý Thanh Chiếu ngồi bên cạnh mình, là để nhường bài cho nàng. Chưa từng nghĩ tới Phong Nghi Nô lại dành chỗ trước, cắn răng cười lạnh:

- Phong Hành Thủ, có vài chỗ không thể ngồi linh tinh. Ta sợ cô sẽ rất nhanh mất đi hứng thú với trò mạt trượt.

Phong Nghi Nô nhếch miệng nói:

- Thì sao? Lẽ nào trò này quy định cả chỗ ngồi?

Lý Kỳ híp mắt, cười nói:

- Thế thì không có, ta chỉ muốn nhắc nhở cô mà thôi.

Phong Nghi Nô lập tức trầm mặt xuống, thản nhiên đáp:

- Nếu không có, thì ngươi bớt nói nhảm đi. Ta ngồi đâu là chuyện của ta, không cần ngươi nhắc nhở.

Ả này điên rồi, lão tử sẽ cho ngươi biết tay.

Lý Kỳ làm một bộ hung thần ác sát. Tuy nhiên, ở trong mắt Phong Nghi Nô, lại rất hòa ái dễ gần, ném thêm nụ cười mê người, khiến cho Lý Kỳ tức giận không có chỗ phát tác. Yêu tinh chết tiệt, đợi tí nữa ngươi liền biết sự lợi hại của lão tử.

Sau đó, Lý Sư Sư và Lý Thanh Chiếu cũng phân biệt ngồi xuống. Lý Sư Sư ngồi bên trái Lý Kỳ, mà Lý Thanh Chiếu thì ngồi đối diện.

Khách tới theo chủ, cho nên ván đầu tiên cho Lý Sư Sư nhặt bài trước. Lý Kỳ lại nói cho mấy người biết cách nhặt bài ở lượt đầu tiên.

Đông đông đông.

Chỉ sao chốc lát, mấy người đã lấy được bài của riêng mình.

Có lẽ buổi sáng nhân phẩm không được tốt lắm. lượt bài đầu tiên đã khiến cho Lý Kỳ có cảm giác dục tiên dục tử, nát tới cực hạn. Thầm nghĩ, trò mạt trượt này là do ta mang tới, nếu tí nữa lại thua trong tay các nàng, chẳng phải rất dọa người sao.

Nhưng tiếc rằng, trước kia hắn cũng rất ít chơi mạt trượt, biết rất ít kỹ xảo trong đó, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm để dành chiến thắng.

Bởi vì đây là lần đầu tiên ba nàng tiếp xúc với mạt trượt, cho nên thời gian xếp bài khá lâu.

Lý Kỳ đã sớm xếp xong, thực ra hắn không chú ý tới quân bài, mà đem lực chú ý lên người ba mỹ nữ. Thật sự là quá đẹp mắt. Đặc biệt là Lý Thanh Chiếu, lúc trước Lý Kỳ nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày chơi mạt trượt với Lý Thanh Chiếu. Lại thấy nàng đăm chiêu, trong lòng âm thầm vui vẻ, cúi đầu cười ngây ngô.

Phong Nghi Nô dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, hỏi:

- Ngươi cười cái gì? Lẽ naò chúng ta làm không đúng?

Lý Kỳ lập tức lắc đầu đáp:

- Có cười gì đâu, mọi người hiểu luật rất nhanh.

Quái nhân.

Phong Nghi Nô ném cho hắn cái nhìn khinh khỉnh.

Lại qua hồi lâu, Lý Sư Sư vẫn chưa ra bài, Lý Kỳ đợi sắp buồn ngủ, thực sự không nhịn được, nhỏ giọng nói:

- Sư Sư cô nương, thực ra hiện tại chúng ta đang chơi thử, cô đánh đúng hay sai cũng không sao.

Lý Sư Sư ngẩn ra, vẻ mặt ngây thơ hỏi:

- Ủa, là ta đánh trước à.

Đổ mồ hôi, thì ra ngươi cũng đang đợi.

Lý Kỳ cố nặn vẻ tươi cười:

- Không sai, ai lấy bài trước thì người đó đánh trước.

- A, vậy mọi người đợi thêm một lát.

Lý Kỳ hết chỗ nói rồi.

Lại qua một lúc, Lý Sư Sư rốt cuộc đánh ra con bài đầu tiên:

- Ngũ…đồng.

- Ăn.

Bài của Lý Kỳ cơ hồ con nào cũng ăn được, lại đánh ra con Nhất Sách.

Phong Nghi Nô thì cầm quân bài trong tay, sững sờ, vừa mừng vừa lo, không biết nên đánh hay không.

Lý Kỳ nhíu mày:

- Rốt cuộc có đánh hay không, ngẩn ngơ ở đó làm gì.

Phong Nghi Nô khẽ giật mình, vẫy tay nói:

- Mọi người mau tới xem, bài của ta thật thú vị.

- Thú vị?

Lý Kỳ nghiêng đầu nhìn, sắc mặt xiết chặt, chỉ thấy bài của nàng thuần một chữ Vạn, lại là năm con Ngũ Vạn, nuốt nuốt nước bọt, hơi khẩn trương hỏi:

- Bài trên tay cô là con gì?

Phong Nghi Nô giơ tay lên, là con Nhị Vạn, khiến cho Lý Kỳ thiếu chút nữa dọa ngất, mẹ nó, có phải có gian lận?

- Ta nên làm gì bây giờ?

Phong Nghi Nô hơi kích động hỏi.

Lý Kỳ hít sâu một hơi, rất không tình nguyện nói:

- Cô thắng.

- A, ta thắng rồi, ta thắng rồi.

Lý Kỳ vừa mới dứt lời, Phong Nghi Nô không nhịn được kích động, vỗ tay mấy cái.

Lý Sư Sư và Lý Thanh Chiếu nhìn nhau, tình cảnh này đúng là quỷ dị.

Ván đầu tiên đã kết thúc nhanh chóng, khiến cho sự chuẩn bị của Lý Kỳ đã chết từ trong trứng ước.

- Trò mạt trượt này cũng thật đơn giản, muội chỉ sờ soạng vài cái, đã xong ván rồi.

Phong Nghi Nô dương dương đắc ý nói.

- Nếu ván này mà cô cũng có thể thắng nhanh như vậy, thì lão tử lập tức cởi quần áo chạy quanh kinh thành một vòng.

Lý Kỳ căm giận bất bình nói.

- Hạ lưu.

Phong Nghi Nô khẽ ngắt một cái.

Ván thứ hai Phong Nghi Nô không còn may mắn như ván đầu. Nhưng bài của Lý Kỳ y nguyên vẫn nát. Tuy nhiên hắn cũng không để ý, nhẫn nại nói cho các nàng vài bí quyết của trò mạt trượt.

Ba người nghe rất chăm chú, càng đánh càng mê mẩn.

Đánh xong bốn ván, ba người bắt đầu thuần thục.

- Nhị vị tỷ tỷ, cứ chơi như vậy cũng không thú vị lắm. Đến cuối cùng lại không biết ai thắng ai thua.

Phong Nghi Nô vừa đánh xong một quân bài, liền nói.

Lý Sư Sư nhìn chăm chú vào bài mình, ngoài miệng hỏi:

- Vậy muội muội muốn chơi thế nào?

- Nếu không chúng ta cược một xâu tiền một ván?

Phong Nghi Nô nói xong, còn hơi khiêu khích nhìn Lý Kỳ. Thực ra tiền nong không là vấn đề gì với nàng. Mấu chốt là nàng muốn thắng Lý Kỳ.

Một xâu tiền? Cô ả này cũng thật là ngoan độc. Ngươi không quan tâm tới tiền, nhưng Thanh Chiếu tỷ tỷ lại khác, tỷ ấy đã chi hết tiền vào kim thạch sách cổ rồi còn đâu.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn Lý Thanh Chiếu, thấy vẻ mặt của nàng xấu hổ, vội nói:

- Phong Hành Thủ nói không sai, nhưng ta thấy không cần phải chơi lớn như vậy. Một văn là được rồi.

Phong Nghi Nô sững sờ, nàng biết Lý Kỳ không thiếu tiền, lập tức hiểu ra, gật đầu nói:

- Như vậy cũng được, tuy nhiên người thua nhất định là ngươi.

Lý Kỳ khẽ nói:

- Cô đừng quá kiêu ngạo, vừa nãy là ta nhường cho cô thôi.

Khóe miệng Phong Nghi Nô nhếch lên:

- Vậy chúng ta chờ xem.

Lý Sư Sư buồn bực nói:

- Hai người nói xong chưa? Xong rồi thì ra bài đi.

Không thể không nói, vận khí của Phong Nghi Nô đúng là vượng. Hoặc là do vận khí của Lý Kỳ đã giảm tới mức thấp nhất. Một ván lại một ván, hắn chưa thắng được trận nào.

Điều này sao mà buồn bực.

Lý Kỳ nhìn số bài nát trong tay, thầm nghĩ, cô ả kia đang may mắn, cho nên hôm nay mình khó mà thắng được ả ta. Dứt khoát ôm ả ta cùng chết, để cho Thanh Chiếu tỷ tỷ và Lý Sư Sư thắng. Như vậy mình cũng không mất mặt mũi. Hắn bắt đầu cẩn thận quan sát Phong Nghi Nô ra bài. Thấy cô nàng rất ít đánh bài nạc, nghĩ bụng, chẳng lẽ cô nàng này học nhanh như vậy, đã biết nuôi bài thuần màu? Hay là do nàng ta cẩn thận?

Đúng lúc này, Phong Nghi Nô bỗng đánh ra quân Thất Tác.

Oa! Không phải chứ, đã thành hình rồi?

Lý Kỳ nhìn vẻ đắc ý của nàng, trong lòng không khỏi có chút chột dạ.

- Cửu Tác!

Phong Nghi Nô lại đánh ra quân bài khiến cho Lý Kỳ tâm kinh đảm hàn. Má ơi, Thất Cửu Tác đều đánh, rốt cuộc cô nàng này giữ bài gì vậy.

Đến phiên Lý Kỳ ra bài, mồ hôi lạnh dần hiện trên trán, ném quân bài Ngũ Tác đi, hủy Nhị Tam Đồng:

- Nhị Đồng.

- A, ta thắng.

Phong Nghi Nô kinh hô một tiếng, vội vàng ngả bài xuống.

Chỉ thấy bài của nàng cơ hồ tất cả đều là Tác Tử, chỉ có vài con Tam, Tứ Đồng.

Lý Kỳ nhìn không hiểu, hỏi:

- Vì sao cô không để thuần một màu?

Phong Nghi Nô sững sờ:

- Thuần một màu chỉ có thể có một bài. Như vậy ta có thể có hai bài, vì sao phải làm thuần một màu.

Tân thủ, tuyệt đối là tân thủ.

Lý Kỳ sắp khóc chết, cắn răng đưa tiền. Thầm nghĩ, cô nàng này ra chiêu không có quy luật gì cả, đúng là vô sỉ mà.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

- Oa! Tự Mạc.

….

- Hì hì, ta lại thắng.

- Giang.

- Thuần một màu.

- Ủa? Sao bài ta toàn nhất, nhị, đây là bài gì?

Lý Kỳ vừa nghe, suýt nữa hôn mê bất tỉnh, đập bàn nói:

- Thua.

- Vậy thì ta thắng. Ngươi còn tiền không?

Thời gian chơi mạt trượt bao giờ cũng trôi qua nhanh. Trong lúc bất tri bất giác, mặt trời đã lặn về phía tây, nhưng Lý Kỳ chơi từ trưa tới giờ, chỉ thắng được một lần, coi như là thua lớn. Lý Thanh Chiếu và Lý Sư Sư hơi tốt chút. Người thắng lớn nhất không thể nghi ngờ là Phong Nghi Nô.

Lý Kỳ cắn rằng, mỉm cười đông cứng nói:

- Phong Hành Thủ, cô sờ bài từ buổi trưa tới giờ, không thấy mệt à? Để cho ta sờ bài chút a.

Phong Nghi Nô đắc ý nói:

- Ngươi cũng thể tự sờ bài mà, tuy nhiên, ta thấy ngươi không có năng lực đó.

- Ta đương nhiên không lợi hại như cô. Ài, hiện tại cảm giác sờ bài như thế nào ta cũng đã quên. Sờ bài có thoải mái hay không?

- Đương nhiên là thoải mái.

- Thoải mái là tốt rồi, tuy nhiên cô đừng sờ nhiều, hại thân.

- Cái gì mà hại thân? A, bài của ta thật đẹp, mọi người nhìn xem, tất cả đều là chữ Vạn, hơn nữa còn là thuần màu.

Phanh.

Lý Kỳ trực tiếp nằm xuống mặt bàn, trong lòng bi phẫn hò hét:”Thương thiên ở đâu a.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.