Đi đến đại sảnh, chỉ thấy Thái Dũng đang ngồi bên bàn lớn ở giữa. Ngô Phúc Vinh thì ngồi một bên nói chiếm phiếm với y. Đằng sau còn đứng bảy tám gia đinh. Trong đó có hai gia đinh cầm một tấm biển được vải đỏ che kín. Mặt khác, ở bên cạnh còn đặt hai cái rương gỗ màu đỏ.
Oa, gì mà cồng kệnh vậy.
Lý Kỳ liếc nhìn tấm biển, sau đó đi tới hướng Thái Dũng, chắp tay nói: - Chào Thái quản gia.
- Chào Lý sư phó.
Thái Dũng đứng dậy đáp lễ, rồi chỉ về phía hai thùng gỗ lớn, nói:
- Chỗ này có tổng cộng là một nghìn xâu, là phần thưởng mà lão gia nhà ta tặng cậu. Mặt khác, lão gia nhà ta còn đích thân viết một tấm biển tặng cậu. Nói xong, y vung tay lên.
Một gia đinh lập tức xốc lên tấm vải đỏ. Chỉ thấy trên tấm biển ghi ba chữ to và rõ ràng Đệ Nhị Trù.
Lý Kỳ giật mình. Hắn vạn lần không ngờ Thái Kinh lại tặng cho hắn một phần quà đặc biệt như vậy.
Chợt nghe một người nhỏ giọng nói: - Vì sao lại là Đệ Nhị Trù, mà không phải Đệ Nhất Trù? Trong giọng nói mang theo mấy phần bất mãn.
Người nói chính là Trần A Nam.
Lý Kỳ nhướn mày: - A Nam, chỗ này cho ngươi nói chuyện à? Còn không mau xin lỗi Thái quản gia.
Trần A Nam nao nao, lập tức phản ứng, vội vàng hướng Thái quản gia nhận lỗi.
Thái Dũng phất tay cười: - Không sao, không.
Lý Kỳ chắp tay nói: - Thái quản gia, phần hậu lễ này của Thái sư, Lý Kỳ thực sự không đảm đương nổi. Mong rằng
Còn chưa nói hết lời, đã bị Thái Dũng cắt đứt: - Lão gia nhà ta sớm đoán cậu sẽ nói như vậy. Nên đã bảo ta truyền lời cho cậu. Tấm biển này không phải khen ngợi cậu. Mà là khích lệ cậu, cậu cũng không cần khiêm nhường. Chỉ cần nhận lấy là được. Lý sư phó, cậu chớ có phụ lòng kỳ vọng của lão nhân gia.
"Đồ mồ hôi, khích lệ mình? Rõ ràng là chơi mình mà. Nếu treo tấm biển này lên, thì sẽ có bao nhiêu thị phi kéo đến? Đúng là nói chuyện không đau thắt lưng."
Lý Kỳ âm thầm kêu khổ. Nhưng chuyện đã đến mức này, hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận. Cười nói: - Vậy Lý Kỳ từ chối thì bất kính.
Thái Dũng gật đầu:
- À, đúng rồi, lão gia còn dặn buổi tối tới phủ giảng tiếp cho lão nhân gia về đạo dưỡng sinh.
- Nhất định, nhất định. Lý Kỳ gật đầu đáp.
Thực khách ngồi trong đại sảnh, nghe thấy Thái Kinh cố ý gọi một đầu bếp như Lý Kỳ tới phủ của ông ta nói chuyện phiếm, đều lộ vẻ khó mà tưởng tượng nổi.
Tiễn đưa Thái Dũng, Lý Kỳ gọi người cất kỹ một nghìn xâu. Sau đó lại sai người cầm tấm biển này mang tới hậu viện.
Ở hậu viện, Vương Trọng Lăng vừa thấy tấm biển, liền cười ha hả nói: - Hiền chất, thật không thể ngờ Thái thái sư lại coi trọng ngươi như vậy.
Lý Kỳ cẩn thận hỏi: - Vương thúc thúc, ngài nói xem tấm biển này có nên treo lên hay là cất trong nhà sưu tầm?
- Cất trong nhà sưu tầm?
Vương Trọng Lăng cười ha hả, bỗng trầm mặt nói: - Tiểu tử ngươi có phải ngại mệnh quá dài? Nói cho ngươi biết, tấm biển này chẳng những muốn treo lên, còn phải treo ở chỗ bắt mắt nhất. Nếu không thì ngươi ôm tấm biển này nhảy xuống sông đi. Miễn cho liên lụy tới con gái ta.
"Lão hàng, ngay cả câu an ủi cũng không có."
Lý Kỳ âm thầm vung ngón tay giữa về phía Vương Trọng Lăng.
.
- Từ từ thôi.
Chỉ thấy mấy người Điền thợ mộc đang đứng trên mái hiên lầu ba, cẩn thận treo tấm biển lên.
Ngô Phúc Vinh đứng ở dưới nhìn mà tâm kinh nhục khiêu. Nếu mà có chút không cẩn thận, khiến tấm biển đó bị hỏng, vậy hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Lý Kỳ đứng bên cạnh Ngô Phúc Vinh, ngửa đầu, thẫn thờ nhìn tấm biển, than nhẹ một tiếng: - Chữ là chữ tốt, nhưng nội dung thì
- Lý đại ca, có phải huynh không thích tấm biển này không? Trần A Nam hiếu kỳ hỏi. HIện tại cả Túy Tiên Cư đều đắm chìm trong không khí vui mừng. Duy chỉ có Lý Kỳ là tỏ vẻ buồn bực.
- Ai nói vậy? Ta rất thích đấy chứ. Lý Kỳ nhíu mày đáp.
- Vậy vì sao đệ thấy huynh không vui?
- Vui chứ, sao lại không vui. Ta vui con mẹ nói sắp khóc. Chớ làm phiền ta, để ta một mình bình tĩnh lại. Lý Kỳ mang theo vẻ mặt buồn bực đi về phía hậu viện.
Mấy người Ngô Phúc Vinh nhìn thấy vậy, còn tưởng rằng Lý Kỳ phiền não vì chữ Nhị kia. Đều lắc đầu mỉm cười.
Thực ra Lý Kỳ không phải phiền não vì cái đó. Hôm qua ở phủ thái sư, hắn chiếm hết danh tiếng. Hơn nữa ngoài bất ngờ làm đầu bếp chuyên dụng của Thái Kinh. Điều này đã vượt quá mức chịu đựng của các lão bản quán ăn khác. Cũng khiến cho bọn họ không còn dám khinh thường Túy Tiên Cư nữa.
Mà cùng một việc, không thể làm quá mức. Tấm biển này không khác gì một cây châm đâm vào trong lòng mấy lão bản đó. Túy Tiên Cư tạo thành khủng hoảng cho bọn họ. Rất có thể khiến cho bọn họ liên minh lại, cùng nhau chống lại Túy Tiên Cư. Đây là điều mà Lý Kỳ không muốn nhìn thấy nhất. Điều này cũng gây cản trở cho kế hoạch khuếch trương Túy Tiên Cư của hắn.
Minh hữu, Lý Kỳ bức thiết cần một minh hữu.
Hôm sau.
Lý Kỳ vừa rời giường, chợt nghe thấy hạ nhân nói rằng có người tới tìm hắn.
Lý Kỳ thở dài buồn bực. Sớm như vậy đã tới tìm mình, lại không muốn vào cửa. Ngoại trừ Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu, còn có thể là ai.
Buồn bực thì buồn bực, nhưng Lý Kỳ biết rõ nếu không nhanh chân tiếp đón. Thì kiểu gì cũng bị hai tên tiểu tử kia làm phiền chết.
Mới ra cửa chính, liền thấy một chiếc xe ngựa đậu ở cửa ra vào. Mà hai tên tiểu tử Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu cùng bảy tám hạ nhân to khỏe, đứng dương dương đắc ý ở đó.
- Lý đại ca.
Hồng Thiên Cửu vừa thấy Lý Kỳ đi ra, vội vàng đẩy đám hạ nhân, hấp tấp chạy tới.
- Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu. Lý Kỳ cười ha hả nói.
Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc: - Không có gì, bọn đệ cũng mới tới mà.
Cao nha nội có chút không kiên nhẫn nói: - Hai ngươi chào hỏi xong chưa. Xong rồi thì đi nhanh lên. Tí nữa ta còn phải tới Phàn Lâu gặp Phong nương tử của ta.
"Đổ mồ hôi! Vị Phong nương tử kia có mị lực như vậy sao? Sao mình thấy cũng bình thường nhỉ. Hãy chờ xem, Hồng Nô của ta sớm muộn gì cũng đánh bại nàng đó."
Lý Kỳ trừng mắt nói: - Nhưng ta còn chưa ăn sáng. - Đúng là rắc rối.
Cao nha nội tức giận nhìn Lý Kỳ. Sau đó dùng mắt ra hiệu cho một thủ hạ. Người thủ hạ này lập tức lấy mấy cái bánh bao đưa cho Lý Kỳ.
Thì ra có chuẩn bị mà đến.
Lý Kỳ không thể làm gì được, thành thật đi lên xe ngựa, cùng bọn họ đi tới phía tây thành.
Trong xe.
" Bởi vì tình yêu
Bởi vì có đau đớn
Nên chúng ta vẫn còn trẻ
Bởi vì tình yêu
Ở chỗ đó vẫn có người đến người đi" Lý Kỳ đến Bắc Tống lâu như vậy, nhưng đây mới là lần đầu tiên ngồi xe ngựa. Nên cảm giác có chút mới mẻ. Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, hát lên bài Bởi vì tình yêu của Vương Phi và Trần Dịch Tấn, cực kỳ thích ý.
Hát được một nửa, Lý Kỳ chợt cảm thấy không khí trong xe có chút quỷ dị. Thu hồi ánh mắt, thấy Hồng Thiên Cửu và Cao nha nội chính đang trừng to mắt nhìn mình, liền rụt người lại, cảnh giác hỏi: - Các ngươi muốn làm gì?