- Giúp ai?
Câu hỏi này thật sự gây khó dễ Trần Tư Tuyền. Giúp Lệ Khuynh Thành dạy dỗ Lâm Hoán Khê? Điều này tuyệt đối không xảy ra. Giúp Lâm Hoán Khê đối phó với Lệ Khuynh Thành? Điều này cũng không xảy ra.
Trần Tư Tuyền bực bội nói:
- Tôi không biết giúp ai. Dù sao cũng không phải giúp tôi.
Lệ Khuynh Thành cười tủm tỉm nhìn chằm vào Trần Tư Tuyền nói:
- Thế nào? Cậu cũng muốn nhập bọn hả?
- Tôi thèm vào.
Trần Tư Tuyền phủ nhận.
- Mặc dù bà cô đây cũng họa thủy không kém cậu nhưng cuối cùng vẫn là người đoan chính, dáng cao, chân cao, còn sợ không cua được một anh chàng đẹp trai, hạng nhất sao? Cần gì phải đoạt đi người đàn ông của chị em mình?
Lệ Khuynh Thành cười nói:
- Chữ "đoạt" này không hay lắm. Bây giờ vợ lẽ thông minh rồi, chỉ cần cấp tiền là đủ, còn ai muốn danh phận nữa không? Cậu không nghe nói sao? Vợ là người giúp việc, cái máy giặt quần áo, tình nhân là kho bạc giữ tiền hay sao?
- Cậu đừng có châm biếm.
Trần Tư Tuyền thẳng thừng vạch trần, không nể nang.
- Cho cậu đổi chỗ với cô ấy, cậu có đổi không?
- Tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng có vả vào mặt người ta. Cẩn thận không tôi trở mặt với cậu đó.
Bên ngoài ồn ào, trên màn hình lớn đang phát hình ảnh Mễ Tử An diễn tập, tiếng kêu gào đứt quảng liên tục, thỉnh thoảng có tiếng con gái, con trai không kềm chế được bản thân, kích động gào lên: "Mễ Tử An, anh yêu em. Em yêu chị." đinh tai nhức óc, vang vọng khắp sân vận động.
Thế nhưng trong phòng VIP giống như bị ngăn cách vậy, trở thành một thế giới nhỏ bé riêng biệt, rất yên tĩnh.
Lâm Hoán Khê không nói, Tần Lạc cũng chẳng biết phải nói gì. Đương nhiên Vương Dưỡng Tâm và Jesus đều là người tinh tế, hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không lên tiếng trong tình cảnh này.
Chỉ có Bối Bối nhìn Tần Lạc với sắc mặt khó hiểu, rồi lại nhìn Lâm Hoán Khê. Cô bé nói:
- Cha, mẹ, tại sao hai người không nói?
- Con muốn nghe cái gì?
Lâm Hoán Khê ôm Bối Bối vào trong lòng hỏi.
- Mọi người nói cái gì con cũng thích nghe.
Bối Bối nũng nịu.
- Mọi người không cảm thấy khi tất cả mọi người ngồi đây đều không nói, nơi này cực ngu ngốc sao?
Mọi người cùng cười, ngay cả Lâm Hoán Khê cũng nhếch miệng.
Tần Lạc thở dài, hắn hy vọng chuyện này không ảnh hưởng tới tâm trạng Hoán Khê.
Đột nhiên sân vận động tối đen, chỉ có mấy bóng đèn mờ mờ trên sân khấu như nhắc nhở mọi người: không cần phải chạy, không phải mất điện.
Ầm …
Trên màn hình điện tử, hình pháo hoa ngũ sắc nổ bung sau đó từng vòng từng vòng hình ảnh xuất hiện quay cuồng.
Trên sân khấu vang lên giọng nói khàn khàn nhưng cực kỳ mang tính chất đầu độc của một người phụ nữ, một người phụ nữ bím tóc xuất hiện lơ lững trên không trung, lơ lững như một Dạ Tinh Linh.
Xôn xao …
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Trận vỗ tay này chào mừng nữ ca sĩ Mễ Tử An xuất hiện.
Bị lây nhiễm bởi cảnh tượng này, đám người Tần Lạc cũng nhiệt tình vỗ tay.
- Đây chính là bài: Nhiệt Hỏa.
Vương Dưỡng Tâm giải thích.
- Mễ Tử An dựa vào bài hát này mà nổi tiếng. Mỗi khi biểu diễn cô ấy đều hát bài hát này trước tiên. Xem ra cũng có ý tứ.
- Thì ra là: Nhiệt Hỏa.
Tần Lạc thầm nghĩ. Trước đó hắn thật sự không biết Mễ Tử An hát bài nào.
Theo giai điệu âm nhạc, giàn giáo dần dần hạ xuống, đặt Mễ Tử An xuống sân khấu.
Hôm nay Mễ Tử An khác với trước kia. Trước kia nàng vừa hát vừa nhảy. Ca hay múa đẹp, hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh, khiến tâm trạng người xem như bay cao.
Hôm nay Mễ Tử An chỉ nhẹ nhàng di chuyển, đứng hát điều này gây cho mọi người một ảo giác, hình như Thiên Hậu rock and roll Mễ Tử An đột nhiên biến thành một người hát tình ca, giống như Lương Tĩnh Như.
Lúc ban đầu người xem còn có vẻ chưa thích nghi được, thỉnh thoảng có tiếng nói bất mãn vang lên. Cùng với sự biểu diễn nồng nàn, sâu lắng của Mễ Tử An, những âm thanh bất mãn kia vụt biến mất không tăm hơi. Mỗi khán giả như là đang đi vào thế giới nội tâm của Mễ Tử An.
Sau khi bài hát chấm dứt, tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm.
Thật ra dù không nhảy múa, diễn xuất của Mễ Tử An trên sân khấu cũng rất xuất sắc, thậm chí còn mang phong thái rất khác thường của thiếu nữ.
- Xin lỗi. Tôi không thể nhảy múa.
Mễ Tử An nói. Trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh Mễ Tử An xin lỗi mọi người.
- Một tuần trước, trong khi luyện tập tôi bị thương ở chân. Thầy thuốc nói tôi phải tĩnh dưỡng ba tháng …
- Hả …
Tiếng khán giả dưới sân khấu kêu lên kinh hãi.
- An An, tại sao chị lại lên sân khấu? Vết thương của chị thì sao?
- An An không cần phải gấp gáp. Chúng tôi có thể chờ. Ba tháng thì đã sao? Chúng tôi có thể tình nguyện chờ ba năm, ba mươi năm, ba trăm năm.
- An An, em phải biết bảo vệ mình. Anh yêu em còn hơn cả vợ mình … không, anh yêu em giống như vợ mình. Vợ yêu, em đừng có cấu, được không? Anh chỉ biểu thị lòng quan tâm với An An thôi.
……………….
Mễ Tử An giơ tay đạt lên miệng làm động tác "suỵt", lập tức khán giả bên dưới yên lặng, không một ai lên tiếng.
Tần Lạc trợn mắt há hốc mồm trước cảnh đó. Khi hắn họp báo với đám phóng viên, nhiều lúc tức giận chỉ muốn đập bàn mà đám Vương Bát Đản bên dưới cứ nói đều …
- Không phải là sắp đặt chứ?
Tần Lạc không khỏi nghĩ xấu.
- Nếu không tại sao bọn họ lại phối hợp nhịp nhàng vậy?
Anh chàng Tần Lạc không chạy theo các ngôi sao nên đương nhiên hắn không hiểu các thần tượng có sức hút thế nào.
- Thế nhưng sau một tuần tôi lại có thể đứng trên sân khấu.
Mễ Tử An nói tiếp.
- Tôi muốn cám ơn một người. Mọi người cũng cần phải cám ơn anh ấy bởi vì anh ấy rút ngắn thời gian bình phục ba tháng của tôi xuống còn một tuần. Anh ấy làm cho tôi không hủy bỏ hay hoãn buổi diễn hôm nay. Là anh ấy khiến tôi có thể đứng ở trên này nghe được tiếng hô của mọi người.
Bạch bạch bạch …
Các fan rất dễ thỏa mãn, kích động. Khi Mễ Tử An nói câu: "Khiến tôi có thể đứng trên này nghe được tiếng hô của các bạn", lập tức bọn họ không nhịn được bật khóc, , hoan hô, gào thét, vỗ tay, huýt sáo, còn có người kích động quá ngất xỉu, bảo vệ phải khiên ra ngoài …
Thế nhưng Tần Lạc đang ngồi trong phòng VIP không nhìn thấy cảnh đó nếu không nhất định hắn sẽ nghĩ đó là người do công ty quản lý của Mễ Tử An thuê.
- Anh ấy là Tần Lạc.
Mễ Tử An mỉm cười nói tên.
- Tần trong Tần Hoàng Hán Vũ, Lạc trong Lạc Thủy. Hẳn mọi người không xa lạ với cái tên này, đúng không? Hình như anh ấy còn nổi tiếng hơn cả tôi nữa.
- Tần Lạc.
- Tần Lạc.
- Tần Lạc.
……………..
Các fan trong sân đều kích động hô to tên Tần Lạc theo nhịp "Tần Lạc".
Tần Lạc cảm động.
Luôn có người hỏi hắn: Tần Lạc, anh làm những cái đó vì cái gì?
Luôn có người cười hắn: Tần Lạc, anh không cảm thấy mình quá ngu ngốc sao?
Luôn có người công kích hắn: Tần Lạc, anh không nên làm thầy thuốc, anh nên làm một diễn viên …
Thế nhưng cho tới lúc này Tần Lạc không từ bỏ.
Bởi vì hắn biết bản thân mình cần phải làm cái gì. Hắn hiểu hơn bất kỳ người nào khác, cũng hiểu rõ bản thân hắn muốn cái gì.
Khi những người già Vân Điền luôn cười đôn hậu với hắn, những người mang cho hắn quả trứng gà hay một bát thịt lợn, nói với giọng thuần chất nông thôn rằng vì để cho hắn nghỉ ngơi, để cho hắn ăn cơm mà từ chối xem bệnh. Sau khi hắn quay về từ Hàn Quốc, vạn người ra sân bay đón tiếp cùng chảo theo nghi thức quân đội. Khi chiến đấu đẫm máu ở Paris, mọi người đồng lòng, thành đồng da sắt, tuyệt đối không lui lại sau … còn lúc này bọn họ đang hô vang tên hắn.
Đây là điều hắn muốn. Hắn muốn chính điều đó.
Tiền tài chỉ thỏa mãn về mặt vật chất cho hắn nhưng những điều này lại làm rung động tâm hồn rộng lớn cùng mỗi tế bào thần kinh của hắn.
Chữa bệnh.
Cứu người.
Đây chính là căn bản của y thuật, cũng là ý nghĩa sống còn của Tần Lạc.
- Cha, con thật sự kiêu ngạo vì cha.
Bối Bối chạy tới ôm Tần Lạc nói. Cô bé này kích động đỏ bừng mặt, cô không ngờ mình có "một người cha phong độ, có mị lực như vậy", dáng vẻ rất hạnh phúc.
- Cha cũng vậy.
Tần Lạc rơm rớm nước mắt.
- …….
Một lần nữa trên màn hình xuất hiện gương mặt xinh xắn của Mễ Tử An. Nàng cười nói:
- Anh ấy nói một tuần là tôi có thể đứng trên sân khấu. Anh ấy đã làm được, giống như điều thần kỳ: Nhiệt Hỏa tôi hát trước các bạn ban nảy. Tôi tặng: Nhiệt Hỏa cho Tần Lạc. Bây giờ tôi tặng các bạn bài: Biệt Bào.
- O O O O O O O …
Tiếng vỗ tay bên dưới lại vang lên điên cuồng, tiếng gào thét.
Răng rắc …
Trong một phòng VIP khác, một thanh niên anh tuấn vơ chiếc ly thủy tinh, nện xuống nền nhà nát vụn.
- Tần Lạc, lại là Tần Lạc.
Gã đàn ông gầm lên giống như một ác lang bị chọc giận.
- Tiện nhân, chết đi. Mày chết đi. Chúng mày cùng chết đi.
Mấy hắc y nhân đứng im bốn xung quanh giống như không nhìn thấy tình cảnh đó.
Ánh mắt bọn họ chăm chú nhìn lên màn hình lớn có hình ảnh Mễ Tử An.
Tình yêu không liên quan tới tuổi tác, quốc gia, giới tính. Theo đuổi minh tinh cũng là chuyện tương tự như vậy.