Con là một phế nhân. Con không có quyền tự sát.
Con là một phế nhân. Con không có quyền tự sát.
Con là một phế nhân…
Phế nhân…
Những câu này một lần nữa chấn động tinh thần, đại não, trái tim vốn yếu ớt của Hoàng Thiên Trọng khiến y cực kỳ khổ sở, chết đi sống lại, sống không bằng chết.
Nỗi đau này so với đao cắt còn cay đắng hơn, so với lăng trì còn tàn nhẫn hơn.
Quai hàm y bạnh ra, thân thể co quắp giống như người bị súng bắn trúng vẫn chưa chết.
Con dao di động lên xuống trên ***g ngực y, ánh dao sáng loáng, soi sáng ngay chính gương mặt Hoàng Thiên Trọng.
"Tại sao mình lại như thế này?" Hoàng Thiên Trọng thầm nghĩ. "Tại sao mình lại biến thành như này?"
Người người đều gọi y là Thái Tử, nổi danh mỹ nam tử ở Yến Kinh. Tại sao bây giờ lại biến thành người như này?
Câu trả lời là gì?
Trước kia Hoàng Thiên Trọng không bao giờ tự hỏi, không muốn đối mặt với vấn đề. Bây giờ y phải suy nghĩ tìm câu trả lời.
Hai mắt Hoàng Thiên Trọng trợn tròn, suy nghĩ tới mức ngây dại.
Khi nhìn thấy tâm trạng Hoàng Thiên Trọng dần dần trấn tĩnh, tâm trạng Lạc Sân cũng nhẹ nhõm hơn.
Lạc Sân nào muốn chứng kiến cảnh con trai mình đi tìm cái chết? Nó chính là người thân cận nhất của bà trên thế giới này mà.
Lạc Sân chỉ muốn Hoàng Thiên Trọng chấp nhận sự thật này, nhận rõ tình trạng hiện nay. Nó thù hận Long Tức, thù hận Phó Phong Tuyết, còn thù hận Tần Lạc hơn. Nó có cảm giác toàn bộ thế giới này đang cười nhạo nó, cũng sỉ nhục nó. Nó không thể đi ra ngoài gặp gỡ người ta trong tình trạng này.
Nếu như Hoàng Thiên Trọng không thể chấp nhận chuyện chân tay không còn nguyên vẹn, nó sẽ không thể nào đi ra ngoài gặp người khác. Nói như vậy nó thật sự đã chết.
Lạc Sân muốn dùng lời nói nặng nề làm tổn thương Hoàng Thiên Trọng, mang dao tới kích thích con mình. Quả nhiên chiêu này có hiệu quả nhất định.
Nhất định phải có hiệu quả nếu không nó không tự sát thì tinh thần cũng sa sút.
Người trước sẽ chết người sau rơi vào tình trạng sống không bằng chết. Đây không phải là điều Lạc Sân muốn nhìn thấy ở con trai mình.
Hoàng Thiên Trọng không nói, Lạc Sân cũng yên lặng.
Một phút, hai phút, ba phút…
Sau nửa tiếng, hai mẹ con vẫn giữ nguyên trạng thái đối địch.
Y tá trực bên ngoài phòng bệnh lo lắng trong phòng xảy ra chuyện, vẫn cẩn thận đứng trước cửa quan sát. Hai mẹ con trong phòng không nói, các cô cũng không dám nói. Bầu không khí trong phòng yên tĩnh, có vẻ rất đáng sợ.
Một lúc lâu sau cuối cùng Hoàng Thiên Trọng lên tiếng trước.
"Tôi không đi Tây Nam." Hoàng Thiên Trọng khàn khàn nói.
Lạc Sân chăm chú nhìn sắc mặt Hoàng Thiên Trọng. Bà nhận ra lúc này con mình rất bình tĩnh, không còn rơi vào tình trạng tuyệt vọng, bèn lên tiếng: "Con không cần đi Tây Nam nữa. Lão Liêu cũng chỉ muốn đưa con ra khỏi Long Tức, khi đó con muốn đi đâu cũng được."
"Tôi ở lại Long Tức." Hoàng Thiên Trọng nói.
"Thiên Trọng." Lạc Sân vội vàng la lên. "Con điên rồi."
"Tôi không điên." Hoàng Thiên Trọng nói.
"Thiên Trọng, trước tiên chúng ta phải rời khỏi đây đã. Trước tiên chúng ta ra ngoài chữa khỏi chân tay cho con sau này con muốn quay về, chúng ta sẽ quay về. Lúc này thân thể con không tốt, cần gì phải ở lại tranh đấu với họ làm gì?" Lạc Sân cố gắng khuyên nhủ con trai mình. Bà nghĩ Hoàng Thiên Trọng không cam lòng nên muốn ở lại báo thù rửa hận.
Với lực chiến đấu lúc này của nó, không phải người ta chỉ dùng một ngón tay cũng bóp chết sao?
"Hoặc là tôi ở lại." Hoàng Thiên Trọng nói. "Hoặc là tôi chết."
"…" Lạc Sân không nói.
Lạc Sân nhìn ánh mắt cương quyết của Hoàng Thiên Trọng, biết y đã hạ quyết tâm.
Đứa con trai này có tính cách rất giống cha của nó, chỉ cần những điều bọn họ đã quyết định, cho dù là ai đi nữa cũng không thể khiến bọn họ nghĩ lại.
"Thiên Trọng, tại sao con muốn làm như vậy?" Giọng nói Lạc Sân vô cùng dịu dàng. "Hãy nói cho mẹ biết nguyên nhân, được không? Một lý do có thể thuyết phục được mẹ."
"Té ngã ở nơi nào thì đứng lên ở nơi đó." Hoàng Thiên Trọng nói.
"Nhưng mà…"
Đột nhiên Hoàng Thiên Trọng nhếch miệng cười, tay chân đều gãy, tứ chi bị liệt, gương mặt tuấn tú bị người đánh thành đầu heo thế mà lúc này y vẫn có thể nở nụ cười tươi sáng như ánh nắng mặt trời.
Điều này khiến tinh thần Lạc Sân bừng tỉnh, sau đó bà cảm thấy sống lưng giá lạnh.
"Tôi không muốn chết." Hoàng Thiên Trọng nói, ánh mắt y nhìn mẹ vẻ lưu luyến. "Vì bà, tôi không muốn chết."
Lạc Sân đau xót, cuối cùng bà vẫn không khóc.
Lạc Sân thật sự hy vọng là sau chuyện này, con mình có thể trưởng thành.
Bà không còn cầu mong nó tiền đồ ngàn dặm, chỉ mong nó có một cuộc sống thanh thản, hạnh phúc.
"Hãy nói với Phó Phong Tuyết." Hoàng Thiên Trọng nói: "Tôi sẽ đi làm người canh cửa cho lão."
…
"Tom, mày đúng là con mèo ngu ngốc. Có phải mày ăn bánh ngọt trong tủ lạnh không?" Tần Lạc học giọng nói của bà lão, thở hổn hển nói.
"Không phải tôi ăn vụng, mà là Jake, là Jake ăn vụng." Tần Lạc lại giả giọng của chú mèo Tom đôn hậu.
"Hì hì, con mèo ngu. Đúng là ngu ngốc." Bối Bối cầm trong tay bản lời thoại của "Tom và Jerry", thì thào.
Khi mắng "Tần Lạc ngu" dáng vẻ Bối Bối rất đáng yêu, cô bé còn làm mặt quỷ với Tần Lạc.
Đúng vậy, đây là nơi ghi âm "Tom và Jerry". Vì để trợ giúp Garbo nhanh chóng nói được, Tần Lạc nghĩ tới chiêu thức học nói qua phim, giống như trên thị trường có bán sách báo lừa đảo "học tiếng Anh" cho thiếu nhi.
Tần Lạc đóng vai bà già béo cùn gmèo Tom đôn hậu, giảo hoạt. Một người đóng vai, nói giọng của hai nhân vật. Bối Bối giọng nói ngây thơ, đóng vai con chuột Jerry.
Tần Lạc vốn định đích thân ghi lời thoại của "Tom và Jerry" nhưng vì hắn bận việc hơn nữa khi nhìn hình ảnh mèo chuột đuổi nhau loạn trên màn hình, hắn thật sự không biết cần phải cho chúng nói chuyện với nhau như thế nào.
Cuối cùng Bối Bối đã giúp hắn một đại ân.
Bối Bối có thể nói là tông sư thông hiểu những hoạt động này. Trong đầu cô bé có vô số cách giải thích những chuyển động đó. Hơn nữa với sự trợ giúp của Lâm Hoán Khê, hai người, một lớn, một nhỏ đã hoàn thành viết lời thoại của tập một rất hay.
Sau khi Tần Lạc đọc kịch bản, hắn giật mình. Lời thoại cực kỳ lý thú hơn nữa còn rất phù hợp với câu chuyện. Nếu như cho Tần Lạc viết, hắn không thể viết được như này.
Vì vậy Tần Lặc thuê hai chuyên gia ghi âm tới hỗ trợ. Công cuộc ghi âm bắt đầu ở biệt thự Lâm gia.
Mặc dù chính bọn họ có thể tự mình ghi âm nhưng chi là dân nghiệp dư, không thể làm cho hình ảnh và âm thanh trùng khớp với nhau. Khi có những nhân viên chuyên nghiệp trợ giúp, đây không còn là chuyện lớn nữa.
"Con chuột giảo hoạt kia. Câu hãy mau tới xin lỗi chủ nhân của tôi." Sau khi mèo Tom gầm lên, nó bắt đầu lao về phí chuột Jerry.
Sau khi nhân viên thu âm tắt thiết bị ghi âm, Bối Bối đứng dậy nói với Tần Lạc: "Cha, cha sai rồi. Cha không nên nói như vậy."
"Tại sao lại sai?" Tần Lạc cười hỏi. Dáng vẻ Bối Bối rất đáng yêu, khi cô bé làm vẻ nghiêm trang giáo dục hắn, khiến hắn không nhịn được chỉ muốn ôm cô bé vào lòng, cắn mấy cái lên mặt.
"Con mèo Tom bị chủ nhân dùng chổi lau nhà đánh, hẳn nó phải rất tức giận mới đúng nên cách nói chuyện của nó với chuột Jerry rất hung ác. Cách nói của cha quá mềm, không hung ác."
"…" Tần Lạc bị thái độ nghiêm túc trong công việc của Bối Bối đánh bại. Hắn nói: "Được rồi. Câu đó của cha có ghi được không?"
"Được." Bối Bối mỉm cười ngọt ngào nói: "Cha phải chú ý tâm trạng, không thể chỉ lo đọc lời thoại nếu không lát nữa con lại phải hô: cắt."
"…" Tần Lạc muốn phát điên.
Tần Lạc và Bối Bối tiếp tục ghi lời thoại một lát thì điện thoại di động của hắn ở trên bàn rung. Vì sợ ảnh hưởng tới quá trình ghi âm nên Tần Lạc để điện thoại ở chế độ rung.
"Hừ." Bối Bối hừ một tiếng nói: "Cha lại ra ngoài."
"Cha nhận điện thoại." Tần Lạc véo gương mặt bầu bĩnh của Bối Bối nói: "Nói không chừng mẹ con gọi điện thoại tới."
"Còn lâu. Mẹ con ở Yến Kinh không gọi điện cho con. Mẹ ở Dương Thành tối nào cũng gọi điện cho cha." Bối Bối nói.
"…"
Tần Lạc giơ tay ra hiệu tạm dừng cho nhân viên ghi âm sau đó hắn đi ra ngoài nghe điện thoại.
"Tần tiên sinh hôm nay có bận không?" Từ trong điện thoại vang lên giọng nói của một người phụ nữ như đang giải quyết công việc chung.
"Lệ tiểu thư, có chuyện gì vậy?" Tần Lạc cũng nghiêm túc hỏi.
"Ngài có một kiện hàng ở công ty tôi. Xin mời ngài hãy mau tới lấy. Tới ba giờ vẫn không tới, hết hạn." Người phụ nữ nói.
Tần Lạc nhìn đồng hồ, cười nói: "Được, bây giờ tôi sẽ tới ngay."