“Vì sao anh phải trở thành người như ông ta" Tần Lạc nghi ngờ hỏi
“Bởi vì có thể thay đổi thế giới” ánh mắt Lâm Hoán Khê mang theo sự vui mừng, nhưng phần nhiều là sự tin tưởng và tự hào: "Có thể trở thành người vĩ đại nhất của thời đại này cũng như ông ấy”.
“Anh đã từng nhìn thấy ông ấy trên báo chí, ông ấy chết vì ung thư tuyến tụy” Tần Lạc nói Hắn chỉ là một thầy thuốc nên có lẽ không hứng thú với thân phận của Steve Jobs nhưng hắn lại cực húng thú với bệnh tình của ông ta.
“Đúng vậy” Lâm Hoán Khê nói
“Nếu như ông ấy sớm quen biết anh thì tốt rồi’- Tần Lạc nói
“Anh biết anh không thể trở thành một người vĩ đại nhất nhưng anh có thể chữa khỏi bệnh cho nhiều người vĩ đại”.
“Vĩ đại hơn so với bọn họ” Lâm Hoán Khê nói
Tần Lạc nhìn đồng hồ nói: “Anh tới đón vào giờ tan tầm nhưng không ngờ lại khiến giờ làm tăng lên’
“Em quen rồi’- Lâm Hoán Khê nói: “Tối nay ăn cơm ở nhà chứ? Chúng mình cùng đi mua thức ăn”.
“Được" Tần Lạc cười nói
Điều này khiến Tần Lạc cực kỳ yên tâm, Lâm Hoán Khê căn bản không chịu ảnh hưởng của lời đồn đại bên ngoài, cuộc sống của nàng vẫn rất tốt, tốt hơn nhiều so với suy nghĩ của hắn.
Tần Lạc và Lâm Hoán Khê đi xuống lầu, hai người gặp những thành viên hiệp hội Trung Y, lời chào vang lên liên tục Khiến Tần Lạc có căm giác uy tín của Lâm Hoán Khê rất cao. Xem ra chẳng những hắn nhìn thấy những cố gắng của nàng mà những thành viên của hiệp hội Trung Y cùng Nhân ra những cố gắng của nàng.
Lâm Hoán Khê ôm bó hoa hồng trước ngực, người yêu kiều như hoa, trông vô cùng rực rỡ, sáng chói trong luyến ái.
Lệ Khuynh Thành từ trong thang máy đi ra nhìn thấy Tần Lạc đang cầm tay Tần Lạc đi tới, nàng vội vàng đi chậm lại, nhìn bóng lưng hai người, cười nói: “Người này còn chạy tới đây thể hiện tình cảm thắm thiết sao? Xem ra anh chàng này vẫn rất quan tâm tới sự đánh giá của người khác với mình”.
Nói rồi Lệ Khuynh Thành quay đầu, đi vào trong thang máy.
Lệ Khuynh Thành biết nếu như lúc này nàng cũng đi ra bãi đỗ xe, chạm trán Tần Lạc và Lâm Hoán Khê cũng đang lầy xe như vậy không phải sẽ làm khó cho người giữa. Tần Lạc sao?
Cho tới tận lúc này Lệ Khuynh Thành vẫn xử lý rất tốt vị trí của mình.
Đây không phải là lần thứ hai Tần Lạc và Lâm Hoán Khê đi dạo quanh thị trường nhưng là lần thứ hai hai người đi mua thức ăn.
Tần Lạc đẩy xe, Lâm Hoán Khê liên lục bỏ vào xe những thức ăn mà Tần Lạc thích ăn: dưa chuột, cà chua, trứng gà, cá hồi, chân gà.
“Giá cả rau quả tăng lên rất nhiều" Lâm Hoán Khê nói
“Thật vậy sao? Vậy hãy ăn thịt đi" Tần Lạc cười nói
“Giá thịt cũng tăng rất mạnh".
“Chúng mình ăn nhiều cơm, ít thức ăn".
“Giá gạo cũng tăng".
Lâm Hoán Khê vẫn như trước đây, không thích nói chuyện, nàng chỉ chăm chú chọn thức ăn, dáng vẻ cực kỳ ôn nhu đáng yêu, trông cứ như một người vợ hiền đang thực hiện chức trách của mình.
Tần Lạc cũng không nói gì, hắn chỉ mỉm cười nhìn Lâm Hoán Khê, cảm nhận được sự dịu dàng, và tình yêu thương từ hành động của nàng.
ở bên ngoài làm nên sự nghiệp rầm rộ, tuy phong độ, khí chất nhưng cùng với người phụ nữ yêu thương của mình đi chợ mua thức ăn, xuống bếp là một loại cảm thụ cuộc sống hoàn toàn khác.
“Anh còn muốn ăn gì nữa không?" Lâm Hoán Khê hỏi
“Mua nhiều quá rồi” Tần Lạc cầm tay Hoán Khê: “Ăn nửa tháng cũng không hết".
“Vậy đi về thôi” Lâm Hoán Khê nói
Khi hai người đẩy xe tới bàn thanh toán, kế toán tính toán tiền xong, đang định đi ra ngoài lấy xe thì mấy người tay cầm camera, máy ghi âm trong tay vọt tới.
“Chị Lâm Hoán Khê, xin cho hỏi những ảnh chụp lưu truyền trên mạng là của chị sao?”
“Đây có tínhlà hành vi .cố ý không? Có người cho là bạn trai chị cố ý trả thù, chuyện là như thế nào?"’
“Chị Lâm, chị có ý kiến gì về hình ảnh nude của mình được phát tán trên mạng không? Tại sao hội lại để xảy ra chuyện này?”
Những phóng viên đó cầm camera và máy ghi âm đồng loạt ào tới chụp, hỏi Tần Lạc và Lâm Hoán Khê, lời lẽ cực kỳ sắc bén, cay nghiệt.
Lâm Hoán Khê không thèm đếm xỉa tới những người này, nàng bước nhanh về phía bãi đỗ xe. Tần Lạc đẩy ra đi theo sau, hắn cũng không có ý tiếp nhận phỏng vấn.
Những phóng viên đó không vì thế mà chịu bỏ qua, mấy người tiếp tục đuổi theo.
“Chị Lâm, chị có muốn làm sáng tỏ chuyện này không? Hay là chị cam chịu để như vậy?”
Rốt cuộc Lâm Hoán Khê cũng đứng lại, nàng quay người nhìn nữ phóng viên hỏi câu đó nói: “Các người tìm nhằm người rồi. Người trong ảnh không phải là tôi”.
“Nhưng có người so sánh những bức ảnh chụp của chị và ảnh nude, thấy độ tương tự khoảng 90%-.”
“Đây là kết luận của cơ quan có trách nhiệm sao? Là cơ quan có trách nhiệm của ai vậy?” Lâm Hoán Khê hỏi ngược lại,
“không phải vậy” Nữ phóng viên cười nói: “Là có người tự mình nghiên cứu rồi có kết luận”.
“Bọn họ nói như nào không có liên quan gì tới tôi’- Lâm Hoán Khê quay người bưỏc đi.
“Chị Lâm, nếu như không có lý do đề phản bác lại, chúng tôi chỉ có thể viết chị chính là nhân vật chính của sự kiện lần này” Một nam phóng viên nói to.
"Các người viết thế nào cũng không liên quan tới tôi’- Lâm Hoán Khê quay đầu nhìn bọn họ, trong ánh mắt nàng hoàn toàn như không quan tâm. Nàng có cuộc sống của chính mình, có công việc yêu thích và người đàn ông mình yêu, tại sao cứ phải giải thích điều này với những người chẳng quan trọng gì với mình?
Khi nhìn thấy ánh mắt chẳng thèm chú ý của Lâm Hoán Khê, các phóng viên chuyển toàn bộ sự chú ý của sự kiện “hội trưởng” lên diễn viên Tần Lạc.
“Tần tiên sinh, xin hỏi anh trả lời thế nào về chuyện lần này? Có phải có người cố tình trả thù không?”
“Trả thù cái gì?’- Tần Lạc cắt ngang lời gã phóng viên, cười hỏi: “Trả thù cô ấy rất xinh đẹp sao? Trả thù cô ấy nấu cơm cho tôi ăn hàng ngày sao? Trả thù cô ấy chăm sóc con của cô tôi sao? Hay trả thù vì cô ấy cư xử với tôi rất tốt?”
“Điều này .., chỉ là tin đồn đại" gã phóng viên cười nói: “Nhưng tóm lại vẫn cần một lời giải thích nếu không thì vì sao ảnh chụp của chị Lâm lại bị phát tán ra ngoài?”
“Bạn gái tôi đã nói rất rõ ràng. Người phụ nữ đó không phải là cô ấy" Tần Lạc nói
“Nếu như không phải là chị Lâm vì sao ảnh chụp lại giống như thế?"
“Sao tôi lại biết được?" Tần Lạc nói: “Nếu như các vị muốn tìm câu trảlời thì hẳn nên tự mình đi tìm mà không cần phải chạy tới làm phiền chúng tôi Xin các vị không nên tiếp tục quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa. Cám ơn.”
Sau đó cho dù đám phóng viên có hỏi như thế nào. Tần Lạc và Lâm Hoán Khê vẫn không trả lời.
Khi đi tới chỗ đỗ xe. Tần Lạc bắt đầu bỏ những chiến lợi phẩm mua hôm nay vào trong thùng xe.
“không biết anh ta kiêu ngạo vì cái gì nhỉ? Bạn gái cho anh ta cắm sừng mà anh ta cũng không biết sao?” Một nam phóng viên “thì thào” với nữ phóng viên bên cạnh. Khi nói y cố tình liếc nhìn Tần Lạc, như là cố ý nói cho Tần Lạc và Lâm Hoán Khê nghe thấy.
'“Nói nhỏ chút đi. Dù gì người ta cũng là người nổi tiếng”.
“Người nổi tiếng thì sao nào? Người nổi tiếng thì bạn gái của anh ta không được cho anh ta cắm sừng sao?”Nam phóng viên hả lòng hả dạ nói: “Ảnh nude của bạn gái bị phát tán trên mạng, chính mình lại không biết. Nếu như anh ta không phải là người chụp ảnh thì chính là một người khác. Người trước dễ dàng chấp nhận chuyện này hơn người sau sao?”
Lâm Hoán Khê cau mày, quay đầu nhìn rồi nàng đi tới chỗ gã phóng viên đầu trọc “nhục mạ Tần Lạc‘, bình tĩnh nhìn vào mắt y, nói: “Tôi biết các người rất muốn xào xáo chuyện này nhưng không tìm được tin tức. Tôi biết các người cổ tình chọc giận chúng ta như vậy mới có tiêu đề bài báo cho giới truyền thông’".
“Được lắm” Lâm Hoán Khê nói: “Tôi thành toàn.”
Nói rồi Lâm Hoán Khê giơ cao cánh tay phàL tát vào mặt gã phóng viên.
Gã phóng viên nhếch miệng cười, không có ý né tránh, dáng vẻ như để mặc cho Lâm Hoán Khê tùy ý xử lý mình.
Y biết cơ hội của mình đã tới.
Chỉ cần người phụ nữ ngu ngốc này dám đánh y. Ngày mai y sẽ viết đơn kiện nói: nữ diễn viên chính của sự kiện “hội trưởng”: không những từ chối trả lời phỏng vấn mà còn đánh phóng viên. Chuyện xấu đã không biết lại còn dùng bạo lực.
Công thành, danh toại, lên chức, lên lương so với cái tát này thì có đáng gì không?
Điều không ngờ khi cánh tay Lâm Hoán Khê còn cách mặt y khoảng mấy ly thì bất chợt dừng lại.
Lâm Hoán Khê vung mạnh chân, đá vào vị trí hạ bộ của gã phóng viên.
“Oa" Miệng gã phóng viên vặn vẹo hình hình chữ “o” gương mặt cực kỳ cau có, giọng nói cực kỳ đau đớn.
Sau đó y ngồi xổm, hai tay ôm chặt bộ hạ, nước mắt nước mũi thi nhau trào xuống.
Đau đớn!
Quả thật là rất đau đớn!
không thể không nói, sau khi Lâm Hoán Khê tới chợ, nàng vẫn mặc bộ đồ công sở mà chỉ có giày cao gót mới hợp với bộ đồ công sở.
Vì vậy gã phóng viên gặp hạn.
Là tự ai gây ra? Tình nguyện gánh chịu bất hạnh, nhưng đừng có trêu chọc phụ nữ làm chi?