[Dịch] Bác Sĩ Thiên Tài (Thiên Tài Y Sinh

Chương 1126 : Vợ chồng vốn là chim rừng, đại nạn xuất hiện bay đi mất




Tôn Lệ có cảm giác mình sắp sụp đổ.

Một thời gian trước đây, Tôn Lệ phát hiện trong nhật ký của Lâm Hách Uy có tấm ảnh phụ nữ nude vì vậy bình dấm chua bốc lên, lập tức Tôn Lệ gọi điện thoại cho Lâm Hách Uy quay về giải thích cho cô ta xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôn Lệ vốn nghĩ người đàn ông của mình vẫn đang lòng thòng với một người phụ nữ khác.

Lâm Hách Uy cố gắng giải thích với Tôn Lệ rằng người phụ nữ này là vợ trước của mình, bây giờ đã ly hôn hơn nữa sau này hai người hoàn toàn không còn liên lạc với nhau. Sau khi Tôn Lệ thấy người phụ nữ này có phần giống Lâm Hoán Khê nên mới phần nào tin tưởng.

Thế nhưng sau khi biết người phụ nữ này là mẹ Lâm Hoán Khê, Tôn Lệ lại nảy lòng tham. Tuy lần trước Tần Lạc đã dùng hai triệu mua đứt tình cảm cha con của Lâm Hách Uy và Lâm Hoán Khê nhưng hai triệu này có thể dùng cả đời không? Hơn nữa nếu như thằng họ Tần kia có thể dùng hai triệu mua một lần, hắn không thể bỏ ra bốn triệu mua tấm ảnh đó sao?

Nên nhớ rằng những người có tiền cực kỳ coi trọng thể diện. Nếu như ảnh nude của mẹ vợ mình bị phát tán trên mạng, bọn họ liệu còn có thể diện không?

Sau khi hai người Lâm Hách Uy và Tôn Lệ đã dành rất nhiều thời gian sưu tầm thông tin về Tần Lạc. Hiện tại Tần Lạc nổi danh như cồn, hơn nữa còn có rất nhiều tiền. Điều này càng chứng minh hai người có nhiều cơ hội thành công.

Vốn Lâm Hách Uy còn do dự vì dù gì đi nữa ông ta còn lo lắng thái độ của Lâm Thanh Nguyên đối với mình. Dù gì đi nữa ông ta vẫn có quyền được thừa hưởng một nửa gia sản.

Thế nhưng Tôn Lệ đã thuyết phục ông ta bỏ đi sự e ngại của mình.

“Anh làm cha của nó, nó coi mình là con của anh không? Đã bao nhiêu năm rồi, ngày lễ, ngày tết chúng ta đều tới thăm nó nhưng nó có cho chúng ta vào nhà không? Hơn nữa nó còn có thể chia cho anh bao nhiêu tài sản? Một triệu, hai triệu? Nếu như chúng mình lừa gạt số tiền này từ trên người thằng họ Tần kia, ít nhất cũng được năm triệu. Chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Có số tiền này, cuộc đời này của chúng ta không còn lo lắng nữa.”

“Nhưng như vậy là xúc phạm Hoán Khê.”

“Xúc phạm Hoán Khê? Thương tổn cô ta sao? Anh còn để ý tới nó làm gì? Anh không thấy thái độ của nó với anh hả? Nó đồng ý để người đàn ông của nó mang tiền đi mua đứt tình cảm cha con của hai người, anh còn có hy vọng với nó sao? Lâm Hách Uy, em nói cho anh biết, anh phải dứt bỏ tâm tư này.”

Lâm Hách Uy cuống cuồng xin lỗi khi nhìn thấy Tôn Lệ tức giận, ông ta nói: “Anh không sợ xúc phạm bất kỳ người nào nhưng em cũng biết thằng họ Tần kia rất khó đối phó. Em quên chuyện lần trước rồi hả? Em quên mình đã tự cào xé da thịt của mình rồi hả?”

Khi nhớ tới tình cảnh khốn khổ, đau đớn đó, Tôn Lệ không tự chủ được, rùng mình một cái.

Cảm giác đó thực sự cực kỳ khó chịu, khiến người ta sống không bằng chết.

Thế nhưng Tôn Lệ nhanh chóng lấy lại sự tự tin của mình, cô ta nói: “Sợ cái gì chứ? Bây giờ nhược điểm của chúng đang nằm trong tay chúng ta, nó dám động tới chúng ta sao? Chỉ cần nó dám ra tay với bà đây, chúng ta lập tức phát tán bức ảnh ra ngoài. Chỉ cần nó dám ăn nói láo xược với chúng ta, chúng ta cũng lập tức công bố bức ảnh ra ngoài. Bây giờ quyền chủ động đang nằm trong tay chúng ta. Em không tin giữa ánh nắng mặt trời, nó dám làm chuyện ngang nhiên cướp đoạt.”

“Nếu như nó báo cảnh sát thì sao?”

“Lâm Hách Uy, anh là con heo à?”

“………..”

Vì vậy dưới sự chỉ huy của Tôn Lệ, Tôn Lệ và Lâm Hách Uy đã cản Tần Lạc trước cửa biệt thự Lâm gia, hơn nữa còn giao dịch thành công.

Trong lòng hai người cực kỳ vui mừng, bọn họ tưởng rằng chỉ cần hai ngày nữa, bọn họ sẽ nhận được chi phiếu mấy triệu tệ. Vì tình nghĩa phụ nữ mà tự dưng có thêm mấy triệu. Đứng là đồng tiền có sức mạnh như thế nào.

Không ngờ lúc này đại họa của hai người mới bắt đầu.

Khi hai người đang trên đường quay về thì bị bắt cóc, sau đó bị bịt mắt đua tới một nơi không quen biết này.

Khi bọn họ giật cái túi chụp trên đầu xuống, bọn họ đang ở trong một cái ***g sắt, với hai bàn tay trống rỗng.

Bọn họ sợ hãi, cực kỳ sợ hãi.

Vì vậy bọn họ đã đập tường, gào thét, kêu khóc chửi bới, đập đầu vào tường khiến máu chảy.

Cho dù bọn họ làm điều gì, không có bất kỳ người nào trả lời bọn họ, giống như đám người bắt cóc bọn họ thả bọn họ vào đây rồi biến mất vậy.

Điều còn may mắn là vào mỗi buổi tối sẽ có người mang tới hai cái bánh bao cùng với một chai nước nhỏ tới. Lúc này bọn họ mới biết thật ra ở nơi này vẫn còn có người ở.

Ban đầu bọn họ vẫn còn sức lực để thầm dự đoán rốt cuộc ai là người muốn đối phó với bọn họ. Đương nhiên bọn họ đã nghĩ tới Tần Lạc vì bọn họ biết gã đó là người có tiền, có quyền hơn nữa còn có thái độ ghét cay ghét đắng bọn họ.

Thậm chí bọn họ đã chuẩn bị rất tốt, chuẩn bị thỏa hiệp, chỉ cần hắn đồng ý thả bọn họ ra, bọn họ tình nguyện chỉ lấy một ít tiền bán bức ảnh mà thôi. Mà nếu như không xong, đưa không cho hắn cũng được.

Thế nhưng một ngày qua đi, hai ngày qua đi, ba ngày qua đi, người bọn họ chờ đợi vẫn bặt vô âm tính.

Mỗi ngày chỉ có một cái bánh bao và một chai nước. Mặc dù không chết đói, chết khát nhưng rất khó ăn no, ngay cả ăn lót dã cũng không đủ.

Cuối cùng bọn họ không đập tường, không hò hét, không kêu khóc, không tiếp tục thảo luận cách bỏ trốn, cứu mình nữa. Hai người bọn họ giống như hai con bệnh, ngồi ngây người một chỗ, ngây người cả ngày, hết nằm ngủ rồi lại ngồi.

Hôm nay hai người bọn họ vẫn giống như mọi ngày, ngồi ngây người một chỗ thì bất chợt nghe được tiếng người đi lại bên ngoài.

Vì vậy Tôn Lệ bắt đầu la hét. Trong tíc tắc cánh cửa phòng mở ra, cô ta điên cuồng nhào ra ngoài.

Tần Lạc nắm đầu cô ta, kéo người cô ta quay lại, hung hăng nện vào tường, quát nhỏ: “Là kẻ nào phát tán ra ngoài? Còn kẻ nào biết bức ảnh này?”

“Cứu với, cứu với. Ôi, đừng giết tôi, đừng giết tôi. Tôi không biết gì hết. Tôi không biết gì hết.” Tôn Lệ lấy lại bình tĩnh từ trạng thái điên cuồng của mình lắc chiếc đầu với mái tóc bù xù, dáng vẻ thoạt nhìn cực kỳ thê thảm, đáng thương.

Thế nhưng Tần Lạc hoàn toàn không chút đồng cảm, hay thương xót với Tôn Lệ. Trong mắt hắn, những người này còn không bằng chó, lợn.

Bịch.

Bịch.

Bịch.

Tần Lạc nắm đầu Tôn Lệ, một lần nữa nện đầu cô ta vào vách tường.

“Ôi, thực sự không có phong độ của một quý ông.” Jesus nhún vai thờ ơ nói với Hồng Phu đang đứng bên cạnh.

“Nếu là anh, anh sẽ lựa chọn cách nào?” Hồng Phu hỏi ngược lại.

“Giết người sau đó thẩm vấn người còn lại.” Jesus cười khinh miệt, nói: “Nếu làm như vậy, người ta sẽ không dám từ chối câu hỏi của mình nữa.”

“Cám ơn cô đã khen ngợi.”

“Tôi chỉ nói về sự việc.” Hồng Phu nói: “Anh ta rất hung ác nhưng không đủ tàn nhẫn.”

“Ồ.” Hai tay Jesus ôm ngực: “Cô đang chỉ trích một tín đồ thiên chúa giáo trung thành là tàn nhẫn sao?”

Hồng Phu bĩu môi mà không nói.

Sau khi giập đầu liên tục mấy cái, cảm giác Tôn Lệ đã phần nào bình tĩnh lại, lúc này Tần Lạc mới dừng tay, một lần nữa hắn gầm lên: “Nói, là kẻ nào làm? Còn ai biết bức ảnh đó?”

Quả thật Tôn Lệ đã tỉnh táo lại. Khi nhìn thấy dáng vẻ hung thần ác sát của Tần Lạc xuất hiện, túm lấy đầu mình, nước mắt cô ta chảy xuống, gào khóc: “Tần Lạc, tôi van xin cậu đừng giết tôi. Tôi không muốn làm như vậy. Tôi không muốn làm như vậy. Là Lâm Hách Uy, Lâm Hách Uy muốn dùng ảnh này uy hiếp cậu, chuyện này không quan hệ tới tôi.”

Binh.

Tần Lạc vung tay tát vào mặt Tôn Lệ, lạnh lùng nói: “Tôi không hỏi những cái đó. Tôi chỉ hỏi là kẻ nào phát tán bức ảnh lên mạng? Là kẻ nào?”

“Không phải, tôi không làm như vậy.” Tôn Lệ điên cuồng lắc đầu từ chối: “Chúng tôi sao có thể phát tán bức ảnh đó lên mạng? Chúng tôi vẫn đang chuẩn bị mà.”

“Chuẩn bị gì?”

“Chuẩn bị giao dịch với cậu.” Tôn Lạc khàn khàn nói giống như một Vu Bà đã lâu rồi không uống nước vậy.

Tần Lạc tỉnh táo hơn nhiều khi hắn nghe câu trả lời của Tôn Lệ.

Đúng vậy Tôn Lệ và Lâm Hách Uy cầm theo bức ảnh tới tìm hắn, chứng minh bọn họ muốn dùng cách này kiếm tiền của hắn. Trước khi nhận được tiền, bọn họ tuyệt đối không có khả năng công bố bức ảnh. Nếu làm như thế hắn còn đồng ý đưa tiền cho bọn họ không?

Hơn nữa khi đó chính hắn đã đạt thành giao dịch với bọn họ, hắn lập tức bảo Jesus cho người đi bắt cóc hai người lạ vì khi đó hắn phải vội đi tới nước Mỹ cứu cô mình nên chỉ nghĩ rằng khi quay vể sẽ nói chuyện “tử tế” với hai người.

Nhưng điều không ai ngờ chính là biến cố bất ngờ xảy ra. Lâm Hách Uy và Tôn Lệ vẫn còn đang bị khống chế, bức ảnh vẫn bị phát tán ở bên ngoài.

Điều này nói rõ bên ngoài bọn họ còn ít nhất một trợ thủ mà người đó cũng biết bức ảnh đó.

Tần Lạc nhìn chằm chằm vào Tôn Lệ, nói gằn từng từ một: “Nói, nếu không tôi sẽ giết các người. Hãy nói cho tôi biết còn ai bên ngoài biết bức ảnh này.”

“Em trai cô ấy biết.” Lâm Hách Uy đang nằm dưới đất nói: “Em trai cô ấy cũng có một bản của bức ảnh vì chúng tôi lo lắng sẽ có chuyện xảy ra. Hơn nữa phim của bức ảnh cũng nằm trong tay em trai cô ấy.”

“Lâm Hách UY, đồ Vương Bát Đản, ông sẽ không chết tử tế đâu.” Tôn Lệ tức giận mắng. Tôn Lệ biết rõ em trai mình rồi cũng bị cuốn vào câu chuyện này mà người bán đứng em trai mình lại là chồng mình.

Vợ chồng chính là đôi chim rừng. Tai bay vạ gió tới, đều tự bay đi. Đây chính là lời dạy của người xưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.