Dương Phụ không để cho Ngô Thiên Trạch lái xe đưa mình về mà chỉ bảo gã để xe lại.
Đợi tới khi Ngô Thiên Trạch ngồi tắc xi đi khỏi. Dương Phụ mới tự mình lái xe tới một sơn trang ở ngoại thành Dương Thành.
Sơn trang này không có tên nhưng được canh phòng rất nghiêm ngặt.
Xe của Dương Phụ bị đừng lại kiểm tra rất nghiêm ngặt. Sau khi gọi điện thoại chứng minh có vị khách này, Dương Phụ mới được phép lái xe vào bên trong.
Dương Phụ lái xe vào bãi đỗ xe. sau đó đi tới một biệt thự nhỏ cổ kính.
Một người đàn ông trung niên đeo kính đang đứng chờ Dương Phụ ở trước cửa ra vào. Khi nhìn thấy Dương Phụ đi tới, ông ta chủ động tiến tới chào hỏi. thái độ cung kính: “Dương thiếu gia tới”.
“Lâm thư ký. làm phiền ông ra ngoài nghênh đón" Dương Phụ có vẻ rất khách khí với người đàn ông trung niên này, chủ động đi tới bắt tay ông ta.
Lâm thư ký cười nói: “Lãnh đạo đang chờ cậu ở trong thư phòng".
“Cám ơn Lâm thư ký. Lúc nào ông rảnh, chúng ta đi ra ngoài uống mấy chén’.
“Sau này hãy nói” Lâm thư ký nói với vẻ không coi trọng cho lắm.
Dương Phụ cười, sau khi quay mặt đi, sắc mặt anh ta cực kỳ âm trầm.
“Quần áo lụa là” Khi Lâm thư ký đóng cửa, trong đầu ông ta nghĩ tới mấy từ này.
Dương Phụ gõ cửa thư phòng, từ bên trong vang lên một giọng đàn ông: vào đi.
Bình thản, có lực, uy nghiêm.
Đột nhiên Dương Phụ cảm thấy căng thẳng. Lần sắp đặt này rất thành công nhưng trong mắt chú mình nó đáng như thế nào đây?
Dương Phụ đẩy cửa đi vào trong, một người đang ông trung niên đáng người khá mập đang ngồi ở ghế sa lon đọc tài liệu.
“Chú, có việc gì gấp vậy?” Dương Phụ cười hì hì đi vào, thân thiết hỏi.
“Dương Phụ. tới ngồi đi” Người đàn ông trung niên chỉ vị trí ghế sa lon đối diện. Sau khi cầm bút cẩn thận gạch đánh dấu trong tài liệu, ông ta cẩn thận gấp tài liệu, để vào trong túi tài liệu ở bên cạnh. Dương Phụ rất muốn tới nhìn xem rốt cuộc đó là tài liệu về vển đề gì nhưng rất đáng tiếc anh ta không thể nào nhìn thấy.
Một cảm giác tiếc nuối. Lần này lại mất đi một cơ hội kiếm tiền rồi.
Tại sao đám công tử kiếm tiền dễ dàng như vậy? Vì bình thường bọn họ rất dễ dàng tiếp xúc với những tài liệu có tính chất chính sách. Ngay khi những chính sách hàng đầu còn chưa được ban bố. bọn họ đã chiếm được tin tức. một là bán hay sử dụng cho chính mình, khi đó còn lo ít tiền sao?
Sau khi người đàn ông trung niên buộc túi tài liệu lại, ông ta cầm chén trà ở trước mặt nhấp một ngụm, chăm chú nhìn Dương Phụ.
“Chú, chú đừng nhìn cháu với ánh mắt này. Cháu là cháu của chú. Chú muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì cứ mắng. Cháu làm sai điều gì, chú cứ trực tiếp chỉ dạy cháu” Dương Phụ lấy thoái làm tiến, cười nói.
‘Chú đang quan sát tinh thần của cháu” Người đàn ông trung niên nói: “Tinh thần là tâm trạng. Trong đầu đang suy nghĩ điều gì thì ít nhiều thể hiện trên tình thần. Xem ra lần này cháu cực kỳ hài lòng với chuyện này. đúng không?”
“Chú. cháu có làm điều gì sai không?” Dương Phụ ngồi thẳng người, đáng vẻ như sẵn sàng nhận chỉ giáo.
Quả nhiên sắc mặt người đàn ông trung niên tốt hơn một chút.
“không có gì sai. Một tên hạ hai chim. Rất tốt’'Người đàn ông trung niên nói.
“Cám ơn chú” Dương Phụ vui mừng nói. Nên nhớ rằng ngày thường Dương Phụ rất hiếm khi nhận được lời khen từ chú của mình.
“Thế nhưng chú không đồng ý với cách làm của cháu” Người đàn ông nói.
“Vì sao?”
“Bởi vì cháu đã bại lộ”.
“Chúng tuyệt đối không thể biết là cháu”.
“Trên thế giới này có thể có bức tường không lọt gió sao?” sắc mặt người đàn ông trung niên trở nên vô cùng nghiêm khắc. “Đánh rắn bảy tấc. Nếu như cháu không nắm chắc một đòn tiêu diệt thì sẽ tuyệt đối không được tùy tiện ra tay. Mạo hiểm chỉ khiến mình bạo lộ nguy hiểm. Một đòn chỉ làm trầy da hắn. có đáng không?’
“Có phải cháu không phục không?"
“Cháu dạy rất đúng” Dương Phụ nào dám thừa nhận suy nghĩ của mình?
Người đàn ông trung niên thở dài nói: “Dương Phụ, chú đánh giá cao cháu. Cháu cần phải nhẫn nhịn càng lâu càng tốt. không ngờ cháu lại chủ động ra tay. Hắn có nhiều kẻ thù như vậy, cần gì cháu đi tiên phong ra tay? Cháu có biết làm như vậy cháu nguy hiểm cỡ nào không? Cháu không đả thương được hắn đợi khi chúng quay lại đối phó với cháu, chỉ sợ chúng ta sẽ không dễ dàng đối phó với chúng. Chuyện đó vốn chỉ là một chuyện nhỏ. vì sao phải gây thành một phong ba? Du Nguy đã nhiều lần xin lỗi, vì sao chúng vẫn không chịu bỏ qua? Chứng tỏ chúng hiểu một điều là vẫn còn người ở sau lưng giật dây. Đúng, cháu đây Hoa Hạc lên trước chịu đòn nhưng liệu có người khác sẽ đẩy cháu lên trước
không? Khi cháu tính kế người khác, chẳng lẽ không có người khác đang tính kế cháu sao? Ngoại trừ lợi ích ra, cháu tin tưởng trên thế giới này có người trung thành như vậy sao?”
“Chú. cháu tin tưởng hắn tuyệt đối không có khả năng điều tra ra cháu” Dương Phụ quả quyết.
“Chú đã nói rồi. Trên thế giới này tuyệt đối không có chuyện gì là chắc chắn" Người đàn ông trung niên đập bàn tay xuống bàn trà.
“Đả thương kẻ thù một ngàn, tổn thất tám trăm. Đúng, chiêu này của cháu khiến Hạ Dương sau này rất khó tiến vào hệ thống quân đội. Cháu khiến Tôn Nhân Diệu trở thành một điên hình của hạng người: quân là áo lụa. Cháu cũng khiến họ Tần kia mang tiếng xấu là ngang ngược. Thế thì sao nào? Hạ Dương vốn không muốn vào quân đội. Tôn Nhân Diệu đã nói rằng muốn cả đời này quân là áo lụa. Họ Tân ngang ngược chỉ có lần này sao?”
“Vậy thì sao nào? Chúng có thể vĩnh viễn như vậy sao?” Dương Phụ phán kích: “Lần này gây ra náo loạn lớn như vậy. lân sau chúng còn có thể làm được như này nữa sao? Nhà chúng không có đối thủ sao? Sẽ không có ai nắm được bím tóc của chúng sao? Hơn nữa nếu như cháu đoán không sai: Hoa Minh Tường chính là người Hạ gia, đây không phải là tranh đấu nội bộ sao?”
Người đàn ông trung niên lăc đâu nói: “Cháu còn non lắm. Cháu có biết người đi cùng Hạ Dương tới MG là ai không?”
Dương Phụ không đám nói nữa. Anh ta đúng là đã từng nghi ngờ thân phận của người kia nhưng chưa từng nhìn thấy người này trước đó.
“Ông ta là Hạ Bản là thư ký thân tín của Hạ lão gia. ông ta ra mặt đại biểu cho cái gì? Đại biểu rằng Hạ lão gia hoàn toàn ủng hộ cháu mình trong chuyện này. Cho dù có người muốn túm được điểm yếu của họ cũng phải nghĩ tới phản kích của Hạ lão gia” Người đàn ông trung niên chân thành khuyên can. “Đời người như một ván cờ. Đi một bước phải nghĩ ba nước về sau thì mới là cao thủ. Hạ lão thái gia chính là nhân vật sống lâu thành tinh. Một chiêu này của ông ấy đã ngăn chặn tất cả những hậu chiêu của đối phương. Muốn đấu với ông ấy ư? Cháu có xứng không?’
Dương Phụ rất xấu hổ khi bị chỉ trích, anh ta áy náy hỏi: “Chú, vậy bây giờ cần phải làm gì?”
“Quay về Yến Kinh ngay. Cũng không được đi dạo sau mông nha đầu Vương gia kia nữa” Người đàn ông trung niên tức giận nói.
……………………………
Thiên hạ bận rộn cũng chỉ vì lợi ích. thiên hạ nhốn nháo cũng chỉ vì lợi ích.
Tần Lạc bởi vì sự nghiệp cứu vớt Trung Y mà ảnh hưởng tới lợi ích của một vài đối thủ, nhiều lần mắc phải họa diệt thân, cũng may bên cạnh hắn còn khá nhiều người chính nghĩa trợ giúp nên mới có được thành tựu ngày hôm nay.
Du Phi Dương cũng chỉ vì lợi ích, chỉ vì lợi ích mà cam tâm tình nguyện bị người ta sai khiến. Có lẽ trước đây anh ta đã từng nhận được rất nhiều nhưng lần này đã thực sự thất bại.
Bại đương nhiên phải trả một cái giá rất lớn. Cái giá này chính là hai chân của anh ta, không một ai nghĩ rằng một thanh niên tướng mạo thanh tú, khi cười còn bên lên như một người chưa tốt nghiệp đại học, khi nói chuyện nụ cười luôn thường trực trên gương mặt, cách nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng nhưng khi ra tay lại cực kỳ tàn nhẫn.
Hai gậy đánh ra, đánh gãy hai chân.
“Răng rắc răng rắc" khi âm thanh đó vang lên trong lỗ tai, mọi người trong phòng đều sởn gai ốc sợ hãi.
Giống như khi đang xem phim kinh dị, màn hình đột nhiên tối đen. trong bóng tối chỉ vang lên tiếng khóc “ô ô ô” hay những tiếng “răng rắc răng rắc’.
“A...”
Tần Uyển Như có phản ứng trước hết, cô ta nhào tới.
Tần Uyển Như xông lên định đẩy Tần Lạc ra. Tần Lạc nhanh chóng lui lại tránh được. Vương Cửu Cửu lại kịp thời ra tay. không phải, là chân.
Không hiểu có phải vì cảm thấy Tần Uyển Như đáng thương hay vì tán thưởng sự cố
chấp trong tình yêu và sự bảo vệ người đàn ông của mình mà một cước này của Vương Cửu Cửu rất khách khí, rất nhẹ nhàng, chỉ đẩy Tần Uyển Như lui lại sau mấy bước mà thôi. Nếu như bình thường khi có người tấn công Tần Lạc. Vương Cửu Cửu tuyệt đối không ra tay nhẹ như này.
Từ một ý nghĩa nào đó có thể nói bọn họ thật ra cùng một con đường.
“A Tần Uyển Như lại gào lên đầy bi thương, sau đó nhào tới ôm Du Phi Dương, khóc rống lên, nước mắt dàn dụa.
“Coi như anh ta may mắn” Tần Lạc nắm bàn tay Vương Cửu Cửu, nói nhỏ.
“Đúng vậy” Vương Cửu Cửu nói. Nàng biết Tần Lạc nói Du Phi Dương vẫn còn một người con gái rất yêu thương mình, cho tới bây giờ vẫn không rời bỏ anh ta. Cuộc đời này của anh ta không tính là thất bại.
Sắc mặt Du Nguy cực kỳ đau khỒ, hai hàng lông mày luôn nhảy tưng, cơ mặt co rúm, hai nắm tay hết nắm chặt lại buông ra. Cuối cùng Du Nguy khom người đi tới trước mặt Tần Lạc, cười giả lả nói: “Đại thiếu gia. ngài xem ... tôi có thể bảo người đưa nó tới bệnh viện không?”
“Đi thôi” Tần Lạc xua taynói: “Tôi đã nói là làm”.
“Cám ơn đại thiếu gia. cám ơn” Du Nguy cuống quýt nói cám ơn. Một màn cực kỳ hoang đường mà quỷ dị đã diễn ra. Người bị đánh phải liên tục cám ơn người đánh.
Đợi khi Duy Nguy cho người đưa Du Phi Dương ra ngoài. Tần Lạc quay người nhìn Trần Hữu Thiện, cười nói: “Tôi muốn gặp người có tên Hoa Hạc kia.”