Nội phủ Thái tử Đông Ly quốc.
Toàn thân con rắn nhỏ màu đỏ đậm co rúc trên một chiếc giường tằm, không nhúc nhích.
Đầu giường, nam tử tóc vàng mặc một bộ áo trắng hơn tuyết, tay hắn cầm một viên thuốc màu xanh nhạt to như hạt đậu nành chậm rãi đưa vào miệng rắn. Thấy con rắn nhỏ màu đỏ bất an giãy dụa, hắn ôn nhu nói: "Muốn uống nước?"
Long Duy Tâm trong lúc mơ mơ màng màng nghe được một tiếng âm thanh cực kỳ êm tai, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng ngay cả miệng cũng không mở ra được, cuối cùng một câu vẫn không nói ra.
Một luồng chất lỏng mát mẻ như cam lộ kéo toàn bộ thuốc kia cùng trượt vào yết hầu. Long Duy Tâm nhất thời cảm thấy một dòng nước nóng ở bên trong thân thể lưu động, tiếp theo đó là linh lực hội tụ, thậm chí nàng có thể cảm giác được một chút ánh hào quang linh lực lòe lòe phát ra hướng về đan điền của nàng mà phun trào, làm cho thân thể nàng từ sức cùng lực kiệt bắt đầu có dấu hiệu khôi phục lại.
Nàng chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt chính là đôi con ngươi màu đen không thấy đáy cùng với gương mặt tuấn mỹ phi phàm.
"Ngươi đã tỉnh? Cảm giác khá hơn chút nào không?" Nam tử tóc vàng ân cần mở miệng hỏi hai câu, sau đó lại bỗng nhiên tỉnh ngộ khẽ cười lắc lắc đầu, "Ta quên mất, ngươi bây giờ hẳn là sẽ không nói chuyện mới đúng."
"Tê tê —— "
"Ai nói ta sẽ không nói chuyện?" Long Duy Tâm há mồm muốn nói, làm sao vừa mở miệng lại chỉ có thể phun ra lưỡi rắn vừa đỏ lại dài, còn cả âm thanh "Tê tê".
"A a." Nam tử tóc vàng lắc đầu một cái khẽ cười, mặc dù không có nghe thấy đối phương nói chuyện, nhưng nhìn trong đôi mắt kia hắn liền biết nàng nhất định là muốn mở miệng chứng minh chính mình biết nói chuyện. Tiểu Xà Yêu này rất đáng yêu.
Tiểu Xà Yêu! Thời điểm Long Duy Tâm ở trong lồng ngực của hắn biến thành một con rắn nhỏ, hắn nhất định nghĩ nàng là xà yêu tu thành người. Không có quá nhiều kinh ngạc, dù sao nàng cũng không phải yêu tinh đầu tiên mà hắn đã gặp.
Long Duy Tâm không biết ở trong mắt của nam tử tóc vàng, nàng đường đường là công chúa Long Giới lại bị nhận thức trở thành xà yêu, càng không biết từ trước đến giờ lấy sự dũng mãnh của bộ đội đặc chủng cũng có thể được xem là "Đáng yêu". Nếu nàng biết đến lời này, nhất định sẽ một tay nhấc cổ áo đối phương lên, khóe miệng tà ác: "Đáng yêu?" Sau đó thừa dịp hắn ngây người, một cái ném qua vai, cho ngươi biết như thế nào là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Nguýt nam tử tóc vàng một cái, Long Duy Tâm bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, điều hòa lại linh lực trong cơ thể, tranh thủ nhanh chóng khôi phục. Nam tử tóc vàng thì lại tĩnh tọa một bên, chú ý thân rắn nho nhỏ của Long Duy Tâm càng lúc càng thấy rõ ánh sáng màu đỏ thẩm. Thời gian loáng một cái, liền đi qua một ngày.
"Ai nha, nhanh để cho ta đi vào, các ngươi không ngăn được ta, đừng ép ta ra tay." Một âm thanh vô cùng lo lắng từ sân nhỏ truyền đến.
"Bạch công tử, Thái Tử có lệnh, bất luận người nào cũng không cho đi vào." Hai thị vệ cầm bảo kiếm trong tay giao nhau đang ngăn một vị nam tử tướng mạo tuấn tú.
"Bất luận người nào?" Tinh quang lóe lên trong mắt nam tử, bất luận người nào sao?
"Đúng, bất luận người nào." Thị vệ hiển nhiên không hiểu lời nói của nam tử, thoáng dừng lại một chút, sau đó khẳng định hồi đáp.
Nam tử đột nhiên lùi lại một bước, hai tay đặt ở bên mép thành kèn đồng rồi quay về phía gian nhà hô lớn: "Vân Diệp Khai, thị vệ của ngươi muốn tạo phản á!"
Một câu nói này phát ra đến mức hai thị vệ đều chấn động, nghi hoặc cùng tức giận trừng mắt nhìn nam tử mặc áo xanh. Nghi hoặc chính là bọn họ tựa hồ cũng không hề làm cái gì a, tức giận là vì hai chữ "Tạo phản". Cái mũ này không phải là ai cũng dám đeo, huống chi bọn họ chỉ là hai thị vệ nho nhỏ.
Nam tử trẻ tuổi thoáng dừng lại, sau lại hít một hơi thật sâu, tiếp tục hô: "Bọn họ nói ngươi không phải là người! Vân Diệp Khai, bọn họ nói ngươi không phải là người, không phải là người a!"
Trên trán hai thị vệ nhất thời xuất hiện một đoàn hắc tuyến, bọn họ lúc nào đã nói, bọn họ. . . Bọn họ không có nói mà. . .
Cùng nhau nhìn về phía nam tử mặc áo xanh, lại chỉ thấy nam tử mặc áo xanh hướng về phía bọn họ há hốc mồm, không có phát ra âm thanh, cái khẩu hình miệng kia rõ ràng là đang nói: "Bất luận người nào" .
Bọn họ muốn khóc, ô ô, lẽ nào cũng bởi vì một câu nói này, mạng nhỏ của hai người bọ liền muốn nộp ở nơi này sao?
"Để hắn vào đi."
Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng khác là nam tử mặc áo xanh hưng phấn nhảy lên cao ba thước, đẩy hai thị vệ qua một bên, vài bước liền đi đến trước cửa.
Hai thị vệ liếc nhau một cái, đều là khóc không ra nước mắt. Nhìn bóng lưng nam tử mặc áo xanh kia vui sướng như thế, trong lòng bọn họ thấp thỏm không ngớt.
"Vân Diệp Khai, nghe nói ngươi mang về một con rắn nhỏ, ở chỗ nào?" Vừa đẩy cửa ra, nam tử mặc áo xanh liền một bước vọt vào trong gian phòng, nhìn thấy ánh sáng màu đỏ bao vây toàn thân Long Duy Tâm, hai mắt tỏa sáng, liều mạng ở xung quanh hồng quang mãnh liệt ngửi "Trên người nàng làm sao có một loại mùi thơm lạ lùng giống ngươi?"
"Ồ? Thật không." Vân Diệp Khai hơi nhíu mày. Đối với mùi thơm lạ lùng trong miệng nam tử Vu Thanh Y, chính hắn cũng không phát hiện được, bởi vậy không ngửi được trên người Long Duy Tâm có mùi thơm giống hắn.
Nghĩ đến lúc bách thú tấn công ở tuyệt đạo U Lâm, Vân Diệp Khai đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Long Duy Tâm, lẽ nào. .