- Hôm nay ta gọi các ngươi tới đây, các ngươi phải đem sự tình của Tiểu Huyền Tử nói rõ ràng, Tiểu Huyền Tử...
Nam tử áo đỏ lúc này vành mắt cũng đã đỏ lên, vô cùng ướt át, tựa như có thể khóc bất cứ lúc nào:
- Tiểu Huyền Tử làm sao... làm sao... Các ngươi phải nói cho ta nghe. Nhớ kỹ, nghìn vạn lần đừng có nói dối điều gì...
Đối mặt với tên biến thái quái dị này, mấy vị cao tầng của học phủ Tử Anh ngay cả rắm cũng không dám phóng, cúi đầu thật sâu, tựa hồ như muốn quỳ lạy, thần phục, cúng bái. Hơn nữa đối mặt với lời chất vất của tên biến thái quái dị này, linh hồn bọn họ dường như cũng bị đối phương xiết chặt, chỉ cần hơi có điều giấu diếm, thậm chí có khả năng sẽ bị bóp nát linh hồn, thân tử đạo tiêu.
Mấy vị đại năng học phủ Tử Anh hiện giờ, sinh tử vậy mà lại nằm trong sự điều khiển của người khác!
- Đông Mục Dã sư huynh, chuyện này phải để cho chấp pháp chủ tự mình kể lại với ngài, chuyện này... mấy người chúng ta cũng không rõ lắm!
Công đức chủ vội vã thoái thác.
Nam tử áo đỏ biến thái không ngờ chính là cường giả đứng thứ hai học phủ Tử Anh, Đông Mục Dã! Chỗ dựa của Tào Huyền!
- Ừm, chấp pháp chủ, ngươi nói đi!
Đông Mục Dã nhìn thẳng vào chấp pháp chủ.
- A... là... là... ta nói... ta nói...
Chấp pháp chủ hầu như đã bị dọa đến vãi cả tiểu, thân thể run rẩy.
Hắn căn bản không hiểu mối quan hệ chân thực giữa Tào Huyền cùng Đông Mục Dã! Hắn chỉ nghĩ một đệ tử ngoại môn như Tào Huyền, cho dù có quan hệ cùng với Đông Mục Dã, nhưng chắc cũng không đạt được tới mức thâm hậu. Bằng không hắn vạn vạn lần không dám để cho Phong Vân Vô Ngân đánh chết Tào Huyền.
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, chiêu thức Hoán Long Thức của Phong Vân Vô Ngân tuyệt sát quá nhanh, xu thế thế sét đánh không kịp bưng tai, bọn họ căn bản cũng không kịp ngăn cản,.
- Đông Mục Dã sư huynh... Thủ phạm tên là Phong Vân Vô Ngân, trực tiếp đánh chết Tào Huyền. Là vì cướp đoạt vị trí cao thủ đệ nhất của đám đệ tử ngoại môn... Phong Vân Vô Ngân này thiên phú vô cùng cổ quái, khi đánh chết Tào Huyền đã sử dụng một chiêu đại thuật tuyệt sát. Vốn hai người giao thủ, đều là Tào Huyền chiếm hết ưu thế, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể miểu sát Phong Vân Vô Ngân, nhưng không ngờ đến chính là, ngay lúc tối hậu Phong Vân Vô Ngân lại thành công lật ngược tình thế, trong nháy mắt chuyển thắng thành bại, tàn nhẫn giết chết Tào Huyền. Ta... ta lúc đó cũng không kịp ngăn cản...
- Cái gì!!!!!!!
Thình lình, Đông Mục Dã "mắt hạnh" trợn lên, tâm tình trong nháy mắt không thể khống chế được:
- Tiểu Huyền Tử của ta lại bị người giết chết! Hơn nữa, còn là người ở trong học phủ Tử Anh... Đáng chết! Đáng chết! Tiểu Huyền Tử!!!!!!!! Tiểu Huyền Tử thân ái của ta!
Hắn gào thét khản giọng, gần như đã phát điên.
- Chát chát chát chát chát chát!
Cũng không thấy hắn có bất kỳ động tác gì, đám người chấp pháp chủ, trên mặt đều bị tát cho một cái vang dội, thân thể bị đánh bay ngược ra ngoài!
- Vì sao phải giết chết Tiểu Huyền Tử của ta? Vì sao? Tiểu Huyền Tử... lúc trước ta đã bảo ngươi tới đây làm bạn bên ta, triền miên hưởng lạc, nhưng ngươi... ngươi lại một mực muốn rèn luyện võ thuật, khắc khổ tu hành...
Đông Mục Dã đã khóc lóc nghẹn ngào, gào thét đến chói tai, giọng của hắn phi thường sắc nhọn. Nước mắt hắn chảy ra giàn giụa, khiến cho phấn son trên mặt trôi đi hiện lên từng vết lệ ngấn.
Một thanh niên tuấn mỹ bên cạnh vội vã nghiêng người che lấy hắn:
- A Dã, ngươi đừng khóc nữa, khóc sẽ không đẹp đâu...
Mấy vị đường chủ bị tát cho choáng váng đầu óc, bụm mặt đứng lên, trong lòng càng cảm thấy rờn rợn, buồn nôn đến cực điểm, thầm nghĩ... Hóa ra, tiểu tử Tào Huyền này tuy rằng luôn mồm gọi Đông Mục Dã là lão đại, bất quá đều là để mê hoặc người khác, hắn quả thực chính là nhân tình của Đông Mục Dã! Lời đồn không sai! Thoạt nhìn qua, Đông Mục Dã còn mười phần sủng hạnh Tào Huyền. Tiểu tử Phong Vân Vô Ngân này chết chắc rồi! Tuyệt đối là chết chắc! Chẳng qua Tào Huyền không chịu ở bên cạnh Đông Mục Dã , thà rằng làm một đệ tử ngoại môn còn hơn... Mẹ nó, tên Đông Mục Dã biến thái này, người bình thườngd dâu ai tình nguyện ở bên cạnh hắn chứ?
- Chấp pháp đường chủ, Phong Vân Vô Ngân này rốt cuộc có địa vị gì?
Lúc này tâm tình Đông Mục Dã đã bình tĩnh lại. Mới vừa rồi còn gào thét thương tâm gần chết, nhưng chỉ trong nháy mắt liền hoàn toàn bình tĩnh trở lại, đồng thời, bên trong đại điện còn tràn ngập một luồng khí tức âm lãnh túc sát, ánh sáng khắp nơi đều trở nên vặn vẹo, khuấy đảo, hình thành nên một trùng động thời không lớn cỡ nắm tay. Thời không trùng động này tổ hợp trong nháy mắt, có thể vượt qua cả tinh cầu, qua lại giữa các vị diện. Một chút thần uy nhàn nhạt cũng bao phủ toàn bộ đại điện.
Kẻ này, hỉ nộ vô thường.
Chấp pháp đường chủ bị kinh sợ tới mức tim gan muốn nứt ra, cũng không dám giấu diếm chút nào, đem nội tình, chiến lực, tu vi, thậm chí là hình dạng của Phong Vân Vô Ngân, nhất nhất giảng giải một lần, vô cùng tường tận.
Đặc biệt Phong Vân Vô Ngân ở trên lôi đài khiêu chiến, đánh chết mấy tên cường giả ngoại môn cùng với Tào huyền, toàn bộ quá trình, chấp pháp đường chủ đều kể lại vô cùng sinh động.
- A? Phong Vân Vô Ngân kia dường như cũng có chút môn đạo...
Công đức đường chủ ngày đó cũng không đích thân tới quan chiến, bây giờ nghe thấy chấp pháp đường chủ kể lại, cũng không khỏi cảm thấy say mê, lúc thì nhíu mày, lúc thì khoan khoái, tỏ ra một chút ý vị khen ngợi, lúc này đã không nhịn được nữa bật thốt lên một câu khen ngợi Phong Vân Vô Ngân. Nhưng lời vừa nói ra, hắn lập tức toát mồ hôi lạnh, không dám lên tiếng nữa.
- Hừ... Chân long thể chất, độ tuổi thực sự cũng chỉ mười mấy tuổi... hơn nữa lại cực kỳ anh tuấn...
Đột nhiên, thanh âm Đông Mục Dã thập phần quỷ dị, liền trở nên mềm mại du dương, bên trong ánh mắt cũng hiện lên một chút ý xuấn nhộn nhạo, luôn mồm thì thào:
- Chân long thể chất, lực lượng thân thể cường đại không gì sánh được, niên kỳ chỉ mười mấy tuổi...
Càng nói, biểu tình của Đông Mục Dã lại càng phóng đãng, thân thể tựa như nhũn ra, đột nhiên dò hỏi:
- Chấp pháp đường chủ, ngươi nói thật cho ta biết, là Tiểu Huyền Tử đẹp hơn, hay là Phong Vân Vô Ngân này đẹp hơn?
- A? Cái này...
Chấp pháp đường chủ trong nháy mắt tựa như hóa đá. Vì sao đột nhiên lại hỏi ta vấn đề này.
Bốn thanh niên tuấn mỹ ở xung quanh Đông Mụ Dã được hắn sủng hạnh, ánh mắt cũng dần trở nên ngưng trọng, tỏ ra mười phần cảnh giác.
- Nói thật đi!
Đông Mục Dã nhấn mạnh.
Chấp pháp đường chủ đầu đầy mồ hôi, cắn răng một cái nói:
- Đông Mục Dã sư huynh, Tào Huyền anh tuấn hiên ngang. Nhưng Phong Vân Vô Ngân bởi vì có được chân long thể chất, bộ dáng so với Tào Huyền mà nói, quả thực Phong Vân Vô Ngân còn tuấn lãng hơn nhiều... hơn nữa, Phong Vân Vô Ngân tiểu tử này khí phách hào hùng, bễ nghễ thiên hạ...
Ánh mắt Đông Mục Dã càng lúc càng mê ly.
Đến khi chấp pháp đường chủ nói xong, Đông Mục Dã mới nói:
- Được, việc này ta sẽ tự mình xử lý.
- Ngày mai, ta tiến vào chiến trường vực ngoại thần ma, cùng với một số tổ đội đánh chết một tên Thâm Uyên Đại Ma Vương, thu lấy chí bảo. Trước khi ta trở về, các ngươi không được mạo muội xuất thủ đối phó với Phong Vân Vô Ngân...
- A?
Mấy vị đường chủ trong lòng đều sửng sốt. Không phải chứ, Đông Mục Dã này nổi danh là máu tanh tàn nhẫn, hỉ nộ vô thường, giết người thì tựa như giết gà giét chó. Đã từng nghe qua, một người trồng hoa thủ hạ của hắn kết thù hận cùng người, bị đánh cho một trận, sau khi Đông Mục Dã biết việc này, trực tiếp xuất thủ diệt đi cửu tộc của kẻ kia, giết chết mấy trăm người, máu chảy thành sống, thi cốt thành núi. Kẻ đánh người trồng hoa của hắn đã bị đại khai sát giới như vậy, hiện tại là nhân tình hắn yêu thương bị giết, nhưng thoạt nhìn hắn lại có chút thờ ơ, lại vội không đi chém giết báo thù...
Đây là vì sao?
- A Dã, tên Phong Vân Vô Ngân kia đánh chó mà không nhìn mặt chủ, dĩ nhiên lại giết chết Tiểu Huyền Tử, không để lại toàn thây... Vì sao ngươi không lập tức xuất thủ chém giết hắn đi? Chúng ta đều biết ngày mai ngươi phải tiến vào chiến trường vực ngoại thần ma, cùng với một số cường giả vị diện khác bàn bạc việc đổ tội, là một đại sự vô cùng quan trọng, không thể làm lỡ. Nhưng hiện tại ngươi cũng có thể lập tức đi giết Phong Vân Vô Ngân kia, cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian mà? Giết hắn còn dễ dàng hơn thổi chết một con kiến hôi!
Lời vừa nói ra, chấp pháp đường chủ liền hoàn toàn hiểu rõ... Chẳng lẽ, Đông Mục Dã coi trọng Phong Vân Vô Ngân? Muốn thu Phong Vân Vô Ngân làm nam sủng?
- Câm miệng!
Đông Mục Dã quát một tiếng:
- Chuyện này ta tự có chủ trương, các ngươi lắm miệng cái gì? Không biết lớn nhỏ! Được rồi! Ta muốn đi nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai phải đi chiến trường vực ngoại thần ma!
Nói xong Đông Mục Dã nổi giận đùng đùng rời khỏi đại điện.
Bên trong đại điện chỉ còn lại mấy vị chấp pháp đường chủ cùng với 4 thanh niên tuấn mỹ kia.
4 thanh niên tuấn mỹ nhìn nhau vài lần, đều thấy trong mắt người kia hiện lên đố kỵ, cảnh giới, còn có cả sát khí.
- Chư vị đường chủ!
Một thanh niên trong số đó lạnh lùng nói:
- Phong Vân Vô Ngân này cần phải sửa trị!
- A?
Chấp pháp đường chủ khẽ nhếch mày, thầm nghĩ, mấy tên nam sủng dơ bẩn các ngươi ở chỗ này kêu la cái gì? Chẳng qua cũng không dám đi đắc tội bọn họ, bèn nói:
- không phải đã nói Đông Mục Dã sư huynh đã nói rồi sao, hắn sẽ đích thân nghiêm phạt Phong Vân Vô Ngân. Chúng ta mạo muội nhúng tay, Đông Mục Dã sư huynh tất nhiên không thích!
- Thối lắm!
Thanh niên tuấn mỹ kia trực tiếp đứng lên, hai tay chống nạnh:
- A Dã hiện tại chẳng qua chỉ là có chút hiếu kỳ với tên Phong Vân Vô Ngân kia mà thôi! Chờ khi hắn quay về từ chiến trường vực ngoại thần ma, một chút hiếu kỳ này cũng đã biến mất không còn, đồng nghĩa với việc sẽ muốn đánh chết tên Phong Vân Vô Ngân kia! Các ngươi nghe đây, A Dã sủng hạnh chúng ta nhiều năm, chúng ta chỉ cần thổi chút gió bên tai A Dã, hừ hừ! Các ngươi cũng biết, A Dã là nhân tuyển của vị trí viện trưởng tiếp theo, tiền đồ của các ngươi... hừ!
Diêm vương dễ chọc tiểu quỷ khó đùa.
Mấy tên tiểu nhân này quả thực không thể dễ dàng đắc tội.
- Vậy theo mấy vị, chúng ta nên đối phó với Phong Vân Vô Ngân kia thế nào?
Chấp pháp đường chủ không mặn không nhạt dò hỏi:
- Chẳng qua, chặn giết Phong Vân Vô Ngân là việc không có khả năng. Đông Mục Dã sư huynh có nghiêm lệnh, hắn muốn sau khi quay về từ vực ngoại chiến trường thần ma sẽ tự mình xử trí Phong Vân Vô Ngân, bởi vậy... chúng ta không có khả năng vượt quyền đi mưu hại tính mệnh Phong Vân Vô Ngân. Đây, chính là điểm mấu chốt.
Lời của chấp pháp đường chủ cũng có chút ba phải, thế nào cũng được. Hắn đã cảm thấy mấy tên nam tử biến thái này rõ ràng đang tranh giành tình cảm của Đông Mục Dã, dường như sợ Đông Mục Dã có ý gì đó với Phong Vân Vô Ngân. Mấy tên tiểu nhân này, chấp pháp đường chủ cũng không muốn đắc tội, thế nhưng lại không dám làm trái ý Đông Mục Dã, bởi vậy liền nói ra điểm mấu chốt của bản thân, chỉ cần không mưu hại tính mệnh Phong Vân Vô Ngân, như vậy những chuyện khác vẫn có thể thương lượng được.
- Hừ! Chúng ta cùng ở với A Dã nhiều năm như vậy, mười phần ân ái, chúng ta liền thay A Dã giết chết tên Phong Vân Vô Ngân kia, cũng không phải là việc gì lớn!
Một thanh niên tuấn mỹ hừ lạnh nói.
- A~~ mấy vị, bất kể nói thế nào chúng ta cũng không thể mưu hại tính mệnh Phong Vân Vô Ngân, nếu như các ngươi muốn giết, vậy thì tự mình giết đi. Chẳng qua tính tình Đông Mục Dã sư huynh, các ngươi cũng biết rồi đó.
Chấp pháp đường chủ khẽ mỉm cười nói.
- A?
Bốn gã thanh niên tuấn mỹ nhìn nhau, đều tỏ ra chút ngưng trọng. Một thanh niên trong số đó phất tay nói:
- Vậy chúng ta cũng không tự mình động thủ đối phó với Phong Vân Vô Ngân. Chẳng qua, ở trong học phủ các ngươi phải chiếu cố Phong Vân Vô Ngân nhiều hơn một chút, ha ha, chiếu cố hắn khắp nơi, đương nhiên, nếu có cơ hội mượn đao giết người, vậy thì... À, các ngươi yên tâm, chỉ cần A Dã lên làm viện trưởng, chúng ta sẽ nói tốt vài câu trước mặt A Dã, bảo đảm các ngươi tiền đồ vô lượng. A Dã đang tìm hiểu một môn thần công vô thượng, một khi tu hành thành công, trở thành cường giả đứng đầu các đại học phủ đại lục Hỏa Nguyên cũng không phải không có khả năng...
Nhóm người chấp pháp đường chủ đều xoay chuyển tròng mắt, đồng thanh nói:
- Các vị yên tâm, chúng ta nhất định sẽ dùng quyền lực của mình chiếu cố Phong Vân Vô Ngân thật tốt. Cho hắn nếm chút đau khổ, cũng coi như xả giận cho mấy vị...
- Tốt! Các ngươi cứ phóng tay mà làm. Chỉ cần không động thủ giết chết Phong Vân Vô Ngân, xảy ra chuyện gì cũng có chúng ta chống đỡ.
Mấy gã thanh niên vỗ ngực hứa hẹn.
Song phương thương nghị thỏa đáng, nhóm người chấp pháp đường chủ rời đi, quay trở về học phủ Tử Anh.
Bốn gã thanh niên sắc mặt lúc này càng thêm âm trầm.
...
Lúc này Phong Vân Vô Ngân vẫn đang ở trong tiên gia phúc địa của Hiên Viên sư huynh tĩnh dưỡng tu hành, cũng không vội vã rời đi.
Giao long yêu thai tiến hóa đến Đế giai ngũ kiếp, cũng chỉ kém một bước là có thể trở thành thần thú!
Bởi vậy Phong Vân Vô Ngân rất vội vàng, đem phần lớn tài nguyên mà tứ phẩm Tông Môn Khí Vận thụ bồi dưỡng ra được ở trong nạp giới, linh thạch, thánh thạch, kỳ hoa linh thảo, đều dùng hết cho yêu thai cắn nuốt, chẳng qua hiệu quả cũng quá nhỏ. Dựa theo lời Chúc lão, hôm nay môn kỳ thuật thời kỳ thượng cổ Yêu Thai Bí Thuật này đã được Phong Vân Vô Ngân tu luyện tới mức cực hạn rồi.
Muốn cho nó cắn nuốt tiến hóa lên thần thú quả thực là sự tình gian nan. Có thể nói, Yêu Thai Bí Thuật của Phong Vân Vô Ngân đã đạt được một bình cảnh trước giờ chưa từng có.
Thiên tài địa bảo bình thường, yêu thai giao long bất kể là cắn nuốt bao nhiêu dường như cũng không làm nên được chuyện gì. Thậm chí Phong Vân Vô Ngân còn hái lấy vô số dược thảo bảo vật từ bên trong núi hoang của mã trường trồng vào trong nạp giới, cùng với thu được Thiên Nhất Thần Thủy cao cấp, tất cả đều dùng để nuôi nấng yêu thai giao long, nhưng cũng đều không có hiệu quả gì.
- Xem ra, muốn cho giao long thành tựu được thần thú, phải có một cơ hội, hoặc là phải tìm được năng lượng thập phần hi hữu của vị diện cao cấp này...
Phong Vân Vô Ngân đành tạm thời thả lỏng tâm tình, không lãng phí thời gian vào yêu thai nữa. Nạp giới mà về sau hắn thu được có dung lượng rất lớn, giống như một hoàng thành của một đế quốc, bởi vậy chí bảo tứ phẩm Tông Môn Khí Vận thụ kia ở trong đó, kết ra được vô số tài nguyên để cho Phong Vân Vô Ngân hưởng dụng. Ngoại trừ một phần dành cho yêu thai, số còn lại Phong Vân Vô Ngân đều bỏ hết vào trong Thánh Lô.
Luyện hóa tài nguyên! Tu luyện Thiên Địa Bá Khí Quyết!
Mỗi một ngày đều thấy Phong Vân Vô Ngân ngồi xếp bẳng ở đỉnh một ngọn núi nhỏ, phía trên đỉnh đầu Thánh Lô bành trướng, Phong Vân Vô Ngân đem các loại tài nguyên, kỳ hoa dị thảo ở trong nạp giới ném hết vào trong Thánh Lô. Thánh Lô nhanh chóng luyện hóa, tinh luyện ra được từng tia năng lượng bản nguyên, tẩm bổ cho mỗi một hạt thiên địa đan điền tăng thêm phẩm chất.
Phương thức tu luyện như thế, vô cùng kỳ lạ, không chỉ hai huynh muội Trình Thiết Sơn, Trình Dao chưa từng thấy, mà ngay cả Hiên Viên sư huynh, thậm chí là một vị đã từng là Thần giai như Chúc lão cũng chưa từng gặp qua.
Đám người Hiên Viên sư huynh cũng không tới quấy rầy hắn tu luyện, đều chỉ đứng nhìn từ dưới chân núi.
- Hắc hắc, Âm Dương hoa, Thủy Tinh thảo, Lục Tiên Lục Thần diệp, Kỳ Mộng Thủy liên...
Hiên Viên sư huynh một bên nhìn Phong Vân Vô Ngân tu luyện, một bên cảm thán mấy câu:
- Đám thiên tài địa bảo này, đơn độc thì giá trị cũng không cao, nhưng mà... Vô Ngân sư đệ liên tiếp vài ngày nay đã điên cuồng thiêu đốt các loại linh thảo, phảng phất như dùng bất tận không bao giờ hết, trong nạp giới của hắn rốt cuộc có bao nhiêu bảo vật? Thực là kỳ quái, hắn đi tới đại lục Hỏa Nguyên không bao lâu, vẫn luôn một mực làm tạp dịch, đâu ra nhiều bảo vật như vậy? Quái sự, quái sự...
Ngay cả Hiên Viên sư huynh cũng phải than thở đối với cách tu luyện của Phong Vân Vô Ngân.
Cứ như vậy, Phong Vân Vô Ngân hầu như đã đem toàn bộ tài nguyên mà tứ phẩm Tông Môn Khí Vận thụ nuôi trồng ra được tiêu hao hết vào việc tu luyện. Rốt cuộc, vô số thánh văn bắt đầu thấu ra từ bên trong hư vô!
Phong Vân Vô Ngân đã bắt đầu tiếp thu nghi thức thánh lực nhận chủ!
Chính thức bước lên cảnh giới Thánh giai ngũ chuyển!
Chỉ thấy không trung trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân thánh quang sáng lực lan tỏa khắp nơi, giao thoa xuyên suốt đông nam tây bắc, mỗi một luồng thánh quang đều ẩn chứa các loại ý vị thiên thu vạn đại, bất hủ bất diệt, đế vương triều đại, muôn vạn chúng sinh!
Vô số tiên nữ đều ngâm xướng ở trên bầu trời, rắc cánh hoa bay tứ tán, tạo nên mọt nghi thức thần thánh trang trọng để chúc mừng Phong Vân Vô Ngân cuối cùng cũng thành tựu Thánh giai ngũ chuyển!
Thánh giai có ngũ chuyển, Đế giai có lục kiếp!
Cảnh giứi của Phong Vân Vô Ngân sau khi đạt được tới Thánh giai ngũ chuyển, kế tiếp chính là trùng kích lên Đế giai.
Thành Đế, cũng có nghĩa là bất hủ.
Thành Đế ở vị diện cao cấp, so với thành Đế ở vị diện cấp thấp, độ khó lớn hơn một chút. Chẳng qua một khi thành Đế giai, pháp tắc liền vô cùng vững chắc, hoàn mỹ, khi phủ xuống vị diện cấp thấp liền có thể đại sát tứ phương.
Không bao lâu sau, Thánh Lô của Phong Vân Vô Ngân liền bùng nổ phân liệt thành 10 ức hạt thiên địa đan điền, mỗi một hạt thiên địa đan điền đều lớn bằng miệng bát, bay lượn ở trên bầu trời hình thành nên một dải ngân hà rực rỡ. Ở trong dải ngân hà này dường như đã ẩn chứa chảy xuôi một chút khí tức văn minh. Chẳng qua loại khí tức văn minh này hơi nhạn một chút, không thể nào nắm bắt được tin tức chính xác trong đó.
- Vèo!
Thân thể Phong Vân Vô Ngân khẽ nhoáng lên, liền trực tiếp tiến vào bên trong dải ngân hà rực rỡ do những hạt thiên địa đan điền hình thành.
Trong khoảnh khắc, khí chất của Phong Vân Vô Ngân đại biến, tùy ý hành tẩu bên trong dải ngân hà, tựa như một vị thần vương, chúa tể, thần uy tỏa ra tựa như đang dò xét khắp lãnh địa của mình.
Ở trong khu vực mà dải ngân hà kia bao phủ, Phong Vân Vô Ngân nghiễm nhiên có một loại phong phạm, khí độ của bậc vương giả chí cao vô thượng.
Không hề giống người phàm.
Nhóm người Hiên Viên sư huynh ngưng thần quan sát, trên mặt hiện ra vẻ kinh hãi:
- công pháp Thần giai! Vô Ngân sư đệ tu luyện, vậy mà lại là một bộ công pháp Thần giai! Chẳng trách hắn vứt bỏ đan điền dựng dục yêu thai, vậy mà vẫn có thể tu luyện ra được thánh lực, hóa ra là vì hắn đạt được một bộ công pháp Thần giai! Hơn nữa, bộ công pháp Thần giai này tiềm lực rất lớn, loáng thoáng thấu phát ra được một chút ý vị của văn minh dị vực... Lợi hại! Lợi hại!
Ngay cả Hiên Viên sư huynh cũng phải đều sợ hãi than thở Thiên Địa Bá Khí Quyết của Phong Vân Vô Ngân:
-Bộ công pháp Thần giai này nếu như để vào trong học phủ Tử Anh, cũng tuyệt đối là công pháp phẩm chất cực cao. Nếu so với tàn thiên Thần giai, giá trị lớn hơn vô số lần! Có lẽ nó có thể sáng ngang được với công pháp Thần giai trấn phủ của học phủ Tử Anh! Tốt, tốt! Chỉ cần cho Vô Ngân sư đệ thời gian, dù là Đông Mục Dã kia muốn đối phó Vô Ngân sư đệ cũng không phải là việc dễ dàng!
Phong Vân Vô Ngân hành tẩu một hồi bên trong dải ngân hà rực rỡ, đột nhiên vừa thu lại...
- Ầm!
Toàn bộ dải ngân hà trong nháy mắt dung nhập vào trong cơ thể Phong Vân Vô Ngân.
- Oanh!
Trong lúc nhất thời, thánh quang quanh thân Phong Vân Vô Ngân phát sáng rực rỡ, từng đạo thánh quang thô to như cánh tay từ trong cơ thể hắn tỏa ra, khiến cho cả thiên không cũng đều được rọi sáng!
Một đồ hình nhật nguyệt càn khôn to lớn từ trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân hạ xuống, hàng tỉ đạo kiếm quang bắt đầu dâng lên, bừa bãi chém giết khắp bốn phương.
Các loại cảnh tượng xuân hạ thu đông thay nhau diễn dịch.
Cảnh giới Phong Vân Vô Ngân tăng lên, thúc đẩy được uy năng của bốn cây kiếm cốt, hôm nay, tu vi kiếm thuật của Phong Vân Vô Ngân lại tăng lên thêm một tầng!
- Rống!
Yêu thai giao long dường như cũng không chịu tịch mịch, trực tiếp xông ra từ trong đan điền Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân chân đạp giao long bay lượn cửu thiên, trên đỉnh đầu là thánh quang, đồ hình nhật nguyệt càn khôn cùng với kiếm khí ngập trời.
Hai tay hắn chắp sau lưng, quần áo bay phấp phới, như thần tiên giữa loài người, khí chất phi phàm.
Phong Vân Vô Ngân cuối cùng cũng đã thành tựu được Thánh giai ngũ chuyển ở tại vị diện cao cấp, đây đã là tu vi cực mạnh trong Thánh giai, chỉ còn kém một bước là có thể đạt tới Đế giai. Nếu như thành tựu Đế giai, là có thể lĩnh ngộ ra được một ít lực lượng pháp tắc nhàn nhạt, đối với thời gian, không gian, các loại pháp tắc tự nhiên cũng đều có thể tìm hiểu được một chút.
Phong Vân Vô Ngân sau khi thành tựu Thánh giai ngũ chuyển, so với tình huống của tuyệt đại đa số võ giả đều có chút bất đồng. Hầu như có thể nói, toàn bộ võ giả, bất kể là Thánh giai hay là Đế giai, đều đem chân nguyên chứa đựng ở trong đan điền, lấy đan điền làm thiên địa, đan điền tự thành một tiểu vũ trụ, tiểu thế giới.