Phong Vân Vô Ngân tại trong Thiên Hương bí cảnh, đi dạo hết một ngày một đêm, rốt cục tới ngày thứ hai đã phát hiện bên trong một phiến rừng cây cổ thụ che trời, bốc lên một tảng lớn bảo quang sang láng. Một mảnh bảo quang này thần dị mười phần, nhuộm khắp một mảnh trời thành hải dương, tuy rằng chỉ là ảo ảnh, thế nhưng trông rất sống động, không phải bình thường.
Phong Vân Vô Ngân ngẩng đầu đảo qua, thấy vô số người cá rong chơi trong hải dương trên bầu trời, dương dương tự đắc, thỉnh thoảng cũng thấy những con cá mập rong ruổi ngang dọc.
Trời sinh dị tượng, tất có trọng bảo xuất thế.
- Tiểu oa nhi, mau đi xem một chút! Không nên bị kẻ khác đi đầu tới trước!
Chúc lão gấp giọng nói.
- Được!
Phong Vân Vô Ngân lại càng không nói nhiều, trực tiếp chạy vội về phía phiến rừng rậm kia như một tia điện chớp.
Còn chưa đi vào trong rừng, một cỗ mùi máu tanh ập thẳng đến, một thi thể nằm chắn ngang đường nhỏ lầy lội tại ngay ngoài rừng. Đây là thi thể một nam tử, tựa hồ lúc còn sống bị người ta hành hạ dã man, chỉ thấy tứ chi hai tay hai chân cỗ thi thể này đã bị vặn gãy xuống, tùy ý vương vãi tại xung quanh, đầu cũng bị vặn gãy.
Hoàn toàn giống như một con búp bê vải, bị người ta đùa chơi cắt hủy đi toàn bộ thân thể. Hơn nữa, trên bụng hắn còn bị đâm thủng một lỗ cực lớn, những ruột, nội tại và các thứ ô uế lòi ra bên ngoài, mười phần tanh tưởi.
- A?
Phong Vân Vô Ngân giảm chậm tốc độ, thong thả bước tới, quan sát cỗ thi thể tồi tệ kia.
Phong Vân Vô Ngân đi tới chỗ chiếc đầu nằm lăn lóc bên cạnh, liếc mắt nhìn liền nhận ra kẻ bị hành hạ tới chết này chính là một trong số những người cùng hắn tiến vào trong Thiên Hương bí cảnh, cũng không phải học sinh học phủ Hồng Tuyết, mà là một cường giả tông môn, tựa hồ có tu vi Đế giai ba kiếp. Tuy rằng không tính là phi thường cường đại, thế nhưng nhìn tình cảnh bị người ta đùa bỡn phân thây, đích xác cũng không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn biểu tình trên chiếc đầu, vặn vẹo nhăn nhó, hiển hiện ra dáng dấp kinh hãi đến khoa trương. Dường như khi còn sống đã trải qua một chuyện tình tàn khốc nhất trên thế gian.
- Kỳ lạ, quá kỳ lạ. chẳng lẽ vì đoạt bảo, người tiến vào Thiên Hương bí cảnh sẽ chém giết lẫn nhau… Có điều, coi như là chém giết, cũng không nên đến như vậy, hủy đi toàn bộ đầu và tứ chu người ta, kẻ làm ra chuyện này cũng quá hung ác đi?
Phong Vân Vô Ngân một mặt cân nhắc, một mặt đi vào trong rừng. Vừa vào trong rừng cây, Phong Vân Vô Ngân giương mắt đảo qua…
Tại trên một cành vắt ngang của một gốc đại thụ, một thi thể nam nhân có ruột lòi ra rơi xuống dưới đất, đầu chỉ còn gắn với cổ bằng một lớp da mỏng, một chân cũng bị vặn gãy, nằm ngay dưới mặt đất.
Đi them vài bước, lại là thi thể một nam nhân cũng rất kỳ quái, tứ chi chia lìa, đầu rời khỏi cổ.
Dần dần, Phong Vân Vô Ngân tiến vào trong rừng, cước bộ chậm rãi. Dương quang khắp bầu trời bị bảo quang kỳ dị nhuộm đẫm thành màu lam nhạt, phóng nhập trong rừng cây, mặt đất bị chiếu sáng thành những vết lam nhạt lốm đốm, thậm chí còn có mùi nước biển. Có điều, dọc theo đường đi Phong Vân Vô Ngân đã phát hiện hơn mười thi thể nam tử vô cùng thê thảm. Đồng thời, Phong Vân Vô Ngân rất nhanh liền phát hiện ra thi thể nữ nhân.
Chính là một trọng thần Thiên Hương Quốc.
Thi thể nữ nhân đầu tiên, quần áo trên người đều bị xé vụn thành từng mảnh vụn, tứ chi dang rộng trên mặt đất. Phong Vân Vô Ngân vừa nhìn, không nhịn được kinh hãi… Thi thể nữ nhân này không giống như của những nam nhân trước đó, cũng không bị vặn gãy vụn, thi thể vẫn được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh, vết thương trí mạng nhất chính là…
Là chỗ nhạy cảm kia!
Trực tiếp bị thống ra một lỗ thật lớn! Chính là bị thống mặc, huyết nhục không rõ!
Da đầu Phong Vân Vô Ngân tê dại, vỗi vã đảo mắt nhìn qua, trên khuôn mặt mỹ lên băng lãnh, vẫn còn giữ nguyên biểu tình cho tới lúc này. Phong Vân Vô Ngân có thể thấy được biểu tình sợ hãi, thống khổ đến tột cùng, bi thảm đến tột cùng…
Hai mắt nàng trợn tròn, tựa hồ đang lên án thứ gì đó, khẩn cầu điều gì đó.
- Mẹ nó! Thực sự quá biến thái rồi!
Phong Vân Vô Ngân bật thốt ra một tiếng chửi, trong lòng đằng đằng sát khí, hận không thể lập tức giết chết hung thủ.
Lại nói tiếp, Phong Vân Vô Ngân đã giết qua không ít người, thế nhưng thủ pháp giết người của ắn so với tên hung thủ biến thái này, phải nói là đồ đệ gặp sư phụ.
- Tiểu oa nhi, cẩn thận một chút, tiến vào sâu trong rừng cây nhìn thử một cái, trọng bảo tựa hồ ở ngay sâu trong rừng cây…
Chúc lão âm thầm nhắc nhở Phong Vân Vô Ngân.
- Lão đầu tử ta cũng cảm giác được, vị đạo quái đản mười phần…
Phong Vân Vô Ngân nắm chặt song quyền, phi thẳng vào sâu trong rừng cây.
Đi tới, đi tới…
Chợt!
Vèo!
Trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân truyền đến một tiếng bạo tạc, rung động thâm thúy chấn động tại sâu trong tâm linh Phong Vân Vô Ngân.
Chỉ nhìn thấy, thánh quang khắp bầu trời tụ tập tại trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân, trên vô số thánh vân, rất nhiều mỹ nữ thân hình mềm mại, bắt đầu thổi lên khúc tiên nhạc, mạn diệu vô luân!
Từng đạo thánh quang trực tiếp rót vào Thánh lô đang liều mạng bành trướng ngay trên đầu Phong Vân Vô Ngân. Chương mới nhất tại doc truyen . o r g nha các bạn!!!
Đoạn thời gian này, Thánh lô của Phong Vân Vô Ngân đã hấp thu luyện hóa rất nhiều thi thể, dược liệu, binh khí, các loại tài nguyên, dĩ nhiên hoàn thành bước đột phá, tiếp nhận nghi thức thánh quang, lập tức muốn bạo tạc phân liệt, nâng cao cảnh giới Phong Vân Vô Ngân thành Thánh giai tứ chuyển.
- Ách… Tiểu oa nhi, ngươi muốn tấn cấp rồi?
Chúc lão sửng sốt giật mình, nói tiếp:
- Vậy ngươi càng phải cẩn thận hơn!
- A, Chúc lão, không sao…
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân khó nhịn được kích động, nắm chặt song quyền, lập tức khoanh chân ngồi xuống, tinh tế cảm ngộ linh hồn ba động.
Đồng thời cũng không quên buông ra ý niệm, liền cảm giác được một đám người đằng đằng sát khí, đang cẩn trọng vọt tới khu vực này. Không phải nói nhiều, đó chính là đám học sinh học phủ Hồng Tuyết.
Để đẩy nhanh quá trình nhận chủ thánh lực lần này, Phong Vân Vô Ngân không tiếc ngắt ra nhiều thiên tài địa bảo trân quý bên trong nạp giới, thậm chí lấy cả một ít linh thảo thu lượm được bên trong Thiên Hương bí cảnh, đều ném vào trong Thánh lô, làm chất dinh dưỡng, hừng hực thiêu đốt.
Hơn nữa, trong rừng rậm này, tuy rằng nhất định có hung nguy tiềm ẩn, nhưng lần nhận chủ thánh lực này của Phong Vân Vô Ngân diễn ra tương đối thuận lợi, sau khi thiêu đốt rất nhiều chí bảo, nghi thức được hoàn thành! Trong đó, Phong Vân Vô Ngân cũng không bị bất luận thứ gì quấy rầy.
Phanh! Phanh! Phanh!
Thánh lô trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân phân liệt bạo tạc, nổ ra thành ngân hà tinh đấu khắp trời, thành từng dải rậm rạm như mưa, mờ ảo như mây, vô hình vô định!
Tinh thần thánh quaung khắp trời, toàn bộ đều là do thiên địa đan điền của Phong Vân Vô Ngân hình thành, số lượng không dưới ức khỏa, mỗi một hô hấp đều hấp thu linh khí thiên địa của khu vực này, tùy theo Phong Vân Vô Ngân di động cùng động.
Chương 429: Thánh giai tứ chuyển (2).
Tâm niệm Phong Vân Vô Ngân khẽ động, kiếm khí ẩn chứa trong bốn căn kiếm cốt hoàn toàn sản sinh cộng minh với những đan điền thánh quang này, lập tức, liền có một đồ hình âm dương bái quái trắng đen huyền phù, rong chơi tại trong ngân hà thánh quang.
Theo cảnh giới đề cao, kiếm khí, kiếm ý, kiếm thuật của Phong Vân Vô Ngân đều được tăng lên. Phẩm chất bốn căn kiếm cốt cũng được đề cao một ít.
Có điều, Phong Vân Vô Ngân vì muốn dung hợp bốn căn kiếm cốt, cũng tiêu hao hơn phân nửa ý chí hoàng kim, thế nên kiếm tiên đồ lục cũng không còn phản ứng quá rõ rang như trước.
- Tiểu oa nhi, chúc mừng ngươi, uy lực kiếm thuật đại tăng!
Chúc lão tại trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân cũng vui mừng vô hạn.
- Dạ, Chúc lão, chúng ta tiến vào sâu trong rừng rậm nhìn thử một chút.
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân tăng mạnh dũng khí, dưới chân di động, trực tiếp lắc mình vào trong rừng rậm.
Ào! Ào!
Đi được mấy nghìn thước, Phong Vân Vô Ngân chợt nghe thấy tiếng nước chảy, tiếng bọt nước vỗ lên nham thạch. Đồng thời, còn mơ hồ nghe được tiếng khóc anh anh của nữ tử hỗn loạn bên trong những thanh âm này.
Phong Vân Vô Ngân dung hợp thiên địa đan điền trên đỉnh đầu trở lại trong cơ thể, trên đầu liền huyền phù ra bốn đạo vòng tròn thánh quang, kiếm khí chen chúc, cắt đứt vạn loại. Đồng thời, năm nghìn chân khí hình rồng vờn lượn quanh thân, phập phù như một pho tượng ma thần chiến đấu, động thân đi tới. Chỉ một lúc sau, trước mắt sáng ngời!
Một thác nước đổ dài như ngọc long, xuất hiện ngay trong tầm mắt Phong Vân Vô Ngân.
Chỉ thấy, thác nước cao vợi, đổ vuông góc xuống dưới, đập xuống mặt đầm, bụi nước phiêu phiêu, ẩm ướt. Bên trong đầm nước, có một khối nham thạch lớn, trên nham thạch có bày một vòng tròn kiềm hãm chin người mỹ phụ.
Tất cả đều bị chân khí trói buộc.
Chin người mỹ phụ này, một người trong đó là quân chủ Thiên Hương Quốc, tám người còn lại chính là tám thiếu phụ được Phong Vân Vô Ngân giải cứu ra khỏi sơn trại Phong Hỏa.
Hiện tại, toàn bộ đều bị trói buộc, hơn nữa quần áo trên người đều bị lột sạch, toàn bộ những chỗ không nên lộ đều lộ ra ngoài. Vùng cỏ um tùm, phấn quang nộn nộn.
Bên cạnh chin mỹ phụ, có hai thi thể nữ nhân cũng bị lột trần, chỗ bộ vị nhạy cảm kia đều bị thống mặc, lộ ra miệng vết thương lớn. Hiển nhiên là bị thống mặc đến chết.
Trong đầm nước còn trôi nổi mấy cỗ thi thể nam nhân, cũng giống như những thi thể nam nhân trên dọc được Phong Vân Vô Ngân thấy được, đều bị biến thành món đồ chơi, vặn gãy tứ chi, đầu cắt cụt, những phần cơ thể rời rạc nằm trôi nổi trên mặt nước, mùi máu tươi nồng nặc.
- Vì sao các ngươi bị trói ở chỗ này?
Phong Vân Vô Ngân hô lớn lên.
- Vô Ngân? Vô Ngân tiên sinh?
Những thiếu phụ này đều thấy Phong Vân Vô Ngân, trong mắt lập tức ngấn nước, mừng rỡ như điên khi vớ được cọng rơm cứu mạng, biểu tình như thoát khỏi tai họa, đều nhất loạt hô lên:
- Vô Ngân tiên sinh, cứu chúng tôi! Xin ngài cứu chúng tôi!
Đúng lúc này, thanh âm Chúc lão kích động, vang lên tại trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân:
- Tiểu oa nhi! Ngay chỗ này rồi! Ngươi nhìn! Trên bãi đá kia, cách chỗ mấy người nữ tử không xa…
Phong Vân Vô Ngân vừa nhìn, chỉ thấy một chiếc nhẫn nằm yên lặng trên phiến nham thạch. Chiếc nhẫn này có màu xanh nước biển, phóng xuất ra ngoài một bó bảo quang, phóng thẳng lên, nhuộm đẫm bầu trời thành một mảnh hải dương.
Hơn nữa, chiếc nhẫn này có phát ra một loại khí tức năng lượng khó có thể diễn tả, rất mịt mờ, thế nhưng thần thánh không thể xâm phạm!
- Tiểu oa nhi, là thần khí! Đó là một kiện thần khí!
Chúc lão bất chấp hình tượng, nhảy rống lên ngay trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân.
- Thần khí? Đích xác, chiếc nhẫn màu xanh nước biển kia cho ta một loại cảm giác rất kỳ quái…
Hai mắt Phong Vân Vô Ngân sáng ngời.
Đúng lúc này, một trong số chin người thiếu phụ đang điên cuồng cầu cứu bên kia, lại đột nhiên giống như tâm thần, hô lớn lên:
- Vô Ngân tiên sinh, ngài, ngài đừng cứu chúng tôi nữa, ngài… Ngài chạy mau! Thuấn di chạy trốn!
Thiếu phụ này, chính là người nói ra trực tiếp nhất, chủ động đưa ra đề nghị báo đáp Phong Vân Vô Ngân khi Phong Vân Vô Ngân hộ tống tám người trở về.
Thiên Hương nữ hoàng cũng nhanh chóng kêu to lên:
- Đúng… Vô Ngân tiên sinh, ngài không cứu được chúng tôi… Ngài nhanh chóng chạy trốn đi! Có điều, xin hãy giết chết chúng tôi trước, bằng không chúng tôi sẽ phải chịu cảnh nhục nhã vô cùng.
Ngay khi Phong Vân Vô Ngân còn đang nghi hoặc bất định, bất ngờ…
Oanh!
Một cây thiết bổng kình thiên trực tiếp xuất hiện giữa hư không, nhất thời, phiến không gian kia liền tan vỡ như đậu hũ. Sau đó, một đầu bạch viên toàn thân trắng toát xuất hiện, hỏa nhãn kim tinh, khí thế ngất trời, thân cao vài chục trượng, cầm thiết bổng trong tay. Thiết bổng kia hơi rung lên, liền đánh tan một mảnh không gian.
Bất ngờ trong lúc đó, một con cực viên màu trắng cầm thiết bổng kình thiên, vững vàng như kim cương bàn, xuất hiện tại giữa không gian, rơi xuống trước người Phong Vân Vô Ngân, đồng thời cấp tốc phóng xuất ra năng lượng cuồng bạo, triệt để trói buộc toàn bộ khu vực này, ngăn chặn hoàn toàn đường thuấn di bỏ trốn của Phong Vân Vô Ngân.
Bạch viên này cũng không vội công kích Phong Vân Vô Ngân, hỏa nhãn kim tinh của nó hiển hiện ra một ít biểu tình nhân tính hóa, trong loại vẻ mặt này, có ẩn chứa vẻ tàn bạo cực độ, tàn nhẫn, ác độc và biến thái. Hơn nữa, còn có một loại vị đạo khinh nhờn, đùa bỡn ở bên trong.
Lông mi nó cứng rắn như sắt thép, hơi chút nháy mắt liền bộc phát ra thanh âm như tiếng cọ sát của kim thiết. Lông mao màu trắng trên người nó cũng cứng như kim cương sắt đá, mỗi một gốc rễ đều ẩn chứ rất nhiều năng lượng pháp tắc. Trên đỉnh đầu, càng có đủ sáu đạo pháp tắc Đế giai quay cuồng.
Hơn nữa, thanh thiết bổng kình thiên trong tay nó, bên trên có điêu khắc vô số đồ án, văn tự cổ xưa, vừa nhìn liền biết là thần binh lợi khí trong truyền thiết, sử thi.
Đáng sợ nhất chính là, tuy rằng khắp người bạch viên đều là lông mao, thế nhưng chỗ bộ vị then chốt lại không chút che đậy. Ví dụ như bộ vị giới tính kia, cứng như sắt thép, dài chừng mấy chượng, dữ tợn ngẩng cao, còn vương dính một vài vết máu.
Mười phần buồn nôn! Dơ bẩn, ô uế, xấu xí!
- A! Vô Ngân tiên sinh… Nhanh giết chết chúng tôi! Nhanh giết chết chúng tôi!
Bạch viên vừa xuất hiện, Thiên Hương nữ hoàng cầm đầu chin người thiếu phụ liền bật thốt tiếng gào thảm thiết, hoa dung thất sắc, toàn thân run lên kịch liệt, điêng cuồng khóc rống, đôi vai gầy cũng không ngừng run lên.
Phong Vân Vô Ngân hơi chuyển ánh mắt, nhìn về phía hai cỗ thi thể nữ nhi trần truồng kia, thấy bộ vị nhạy cảm của các nàng đều bị thống mặc thành vết thương thật lớn.
Bất ngờ, trong đầu Phong Vân Vô Ngân liền hiện ra một tia linh quang… Không phải chứ? Những nữ tử này, đều bị bạch viên kia trực tiếp thống đến chết?
Như vậy, thi thể nữ nhân ta gặp trên đường tới đây, cũng là tác phẩm của đầu bạch viên này?
Phong Vân Vô Ngân vừa nhìn lại, liền thấy biểu tình biến thái trong mắt đầu bạch viên kia, trong lòng nhất thời bừng tĩnh… Là nó! Quả thực chính là do súc sinh này!