[Dịch] Bá Khí (Thiên Địa Bá Khí Quyết

Chương 17 : Thử thách đầu tiên (1,2)




Huống hồ, Phong Vân Vô Ngân biết rõ, chính mình sở dĩ có thể đánh bại hai gã tài tuấn tu vi huyền khí Hậu Thiên lục phẩm của Nạp Lan gia tộc, cũng không phải vì mình chiếm ưu thế áp đảo về thực lực, mà nguyên nhân chủ yếu là do đối thủ sơ ý.

Bởi vậy, tuyệt đối không thể đắc chí!

Mỗi thời mỗi khắc, cũng không thể buông tha tu luyện.

Sau đó, Phong Vân Vô Ngân lấy hộp ngọc từ trong lòng ra, nhẹ nhàng mở nắp hộp...

Mùi dược vật thơm ngào ngạt, nhất thời bao vây Phong Vân Vô Ngân.

Trong hộp ngọc, có hai ô vuông nhỏ, trong mỗi ô vuông nhỏ đặt một viên dược hoàn màu hồng... Thối Thể Đan.

Mà một ô vuông nhỏ còn lại, đặt dược hoàn màu xanh... Dưỡng Tâm Đan!

Phong Vân Vô Ngân cẩn thận từng ti từng tí vươn ra hai ngón tay, cầm lấy Thối Thể Đan màu hồng, sau đó khép nắp hộp lại, trân trọng cất hộp ngọc vào trong lòng.

Dưỡng Tâm Đan là đan dược dùng để cảm ngộ vũ kỹ, hiện nay ta cũng không có khả năng tu luyện vũ kỹ, như vậy tạm thời liền không dùng Dưỡng Tâm Đan, để tránh khỏi tạo thành lãng phí, giậm chân giận dữ, mà hiệu dụng của Thối Thể Đan, chính là để rèn luyện thân thể, cường kiện khí lực, vừa lúc thích hợp hiện tại sử dụng.

Phong Vân Vô Ngân trực tiếp cầm Thối Thể Đan trong tay, đưa vào trong miệng.

Đan dược vừa vào trong miệng, trong nháy mắt, mùi dược thơm trực tiếp du đãng trước mặt Phong Vân Vô Ngân, chợt, Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy một cổ nhiệt khí trực tiếp chui vào kinh mạch các nơi trong cơ thể, nội tạng khí quan, tứ chi bách hài.

Toàn bộ cơ thể chìm trong ấm áp, như khi còn nằm trong bụng mẹ, cảm giác khoan khoái bao trùm Phong Vân Vô Ngân.

Phong Vân Vô Ngân quả thực thoải mái đến mức cam nguyện lập tức chết đi! Trong miệng cũng vô ý thức phát sinh tiếng rên khẽ....

Loại cảm giác thoải mái như lượn lờ trong chốn thần tiên này, duy trì liên tục ba phút, mới dần dần biến mất.

- Ừm? Thối thật!

Rất nhanh, Phong Vân Vô Ngân đã ngửi thấy một cổ tanh tưởi, đầu thời cảm thấy toàn thân dường như ướt sũng, hình như mồ hôi ra đầy người.

Vừa giơ lên hai tay quan sát, trên lòng bàn tay, cánh tay, tất cả đều là mồ hôi màu den chảy ròng ròng, thối không chịu nổi.

Xốc y phục lên nhìn, trên bụng, cũng tràn đầy dịch thể dơ bẩn màu đen đen.

- Ta đã biết! Nhất định là Thối Thể Đan đã loại bỏ tạp chất trong cơ thể ta ra ngoài!

Trong đầu Phong Vân Vô Ngân hiện lên một tia hiểu ra, lập tức cởi sạch y phục, thân thể trần truồng nhảy vào trong nước biển, tắm từ đầu đến đuôi một lần.

Lúc tắm rửa xong, da thịt Phong Vân Vô Ngân, mờ mịt lưu động một tầng ánh sáng trắng như ngọc, nhưng cảm giác toàn thân tinh lực dư thừa, cơ thể ngưng thực, mỗi một xương cốt trong cơ thể giống như đều ẩn chứa sức bật kinh khủng.

Thân thể trần truồng của Phong Vân Vô Ngân, phóng ra khỏi nước biển, chạy tung tăng trên bờ cát, hắn phát hiện sức chịu đựng và năng lực phối hợp tứ chi của mình, dĩ nhiên tăng cường hơn mấy lần.

Sưu!

Dưới tình huống Phong Vân Vô Ngân không mượn huyền khí, dĩ nhiên chỉ dựa vào năng lượng thân thể, đã có thể nhảy ra xa bốn thước.

- Chậc chậc, Thối Thể Đan này quả nhiên rất thần kỳ!

Phong Vân Vô Ngân cảm thán nói.

- Nếu như nuốt thêm vài viên Thối Thể Đan, không biết sẽ có tình trạng như thế nào.

...

Khâu Hác Thành, Bạch Mang Sơn!

Bạch Mang Sơn, chính là sản nghiệp của Da Luật gia tộc, núi cao rừng rậm. Da Luật gia tộc đã đuổi đi dã thú trong núi, trồng một ít hoa cỏ dược liệu bình thường trên núi, hằng năng cung cấp một món tài phú xa xỉ cho gia tộc.

Lúc này, dưới chân núi Bạch Mang Sơn, một nam tử trung niên mặc áo bào trắng, chắp tay đứng thắng, dáng vẻ tiêu sái, dùng ánh mắt trêu chọc nhìn về phía mấy tráng hán chật vật ở đối diện.

Nam tử áo bào trắng này, chính là một trong ba vị trọng tài phụ trach thi đấu chọn lựa tư cách nhập môn Ngạo Hàn Tông tại Khâu Hác Thành, trọng tài họ Đạt Hề.

Đối diện trọng tài họ Đạt Hề có bảy gã tráng hán đang đứng thẳng. Trong bay bọn họ là các loại bình khí, hoặc thiết chùy, hoặc chiến phủ, hoặc đơn đao...

Bảy gã tráng hán này, tất cả đều mang theo khuôn mặt thô cuồng, hạng người gian ác, tuy rằng thần sắc cực kỳ chật vật, nhưng giữa trán, vẫn hiện ra bản tính hung tàn khát máu.

- Ngươi... Ngươi... Ngạo Hàn Tông các ngươi... Lẽ nào muốn đuổi tận giết tuyệt sao?

Một gã tráng hán dẫn đầu, là một người chột mắt to lớn cao hơn hai thước, tay hắn cầm một thanh thiết chùy thật lớn, uy mãnh tuyệt luân!

- Bảy huynh đệ chúng ta, tự nhận chưa từng đắc tội Ngạo Hàn Tông...

Trọng tài họ Đạt Hề vân đạm phong khinh nói nhỏ:

- Lời vô ích! Khâu Hác Thành này, là Ngạo Hàn Tông chúng ta chưởng quản, các ngươi làm xằng làm bậy tại Khâu Hác Thành, sát thương mạng người, hôm nay bị ta gặp được, vừa lúc ra tay gạt bỏ. Hơn nữa, giết đám tán tu cấp thấp như các ngươi, còn cần lý do sao?

- A?

Vài tên tráng hán nghe điều đó, trái tim đều lạnh giá. Trong khoảng thời gian này, bọn họ lẻn vào Khâu Hác Thành, giết người cướp của, hoặc là lẻn vào phủ đệ mấy đại gia tộc Khâu Hác Thành, trộm cướp giết người, hái hoa cướp sắc, rất khoái hoạt, thế nhưng, không tiêu dao được vài ngày, lại bị mấy tên cao thủ Ngạo Hàn Tông vây công chặn đường, một đường đuổi tới chân núi Bạch Mang Sơn.

- Mẹ nó! Lão đại, dù sao cũng chết, chúng ta đồng loạt xông lên, hợp lực vây công, chung quy không thể ngồi chờ chết! Bị chết uất ức!

Một gã tán tu cụt tay quơ quơ đơn đao trong tay, hung ác chỉ về phía đám người Ngạo Hàn Tông.

Lời xúi giục này vừa nói ra, đã khơi dậy hung tính của đám hung đồ suốt ngày liếm máu trên đầu đao, mỗi tên đều nắm chặt binh khí trong tay, tạo thành đội hình hình quạt, chậm rãi vây quanh trọng tài họ Đạt Hề.

- Ha ha! Dựa vào nơi hiểm yếu chống lại có tác dụng gì?

Trọng tài họ Đạt Hề cười ngông cuồng, đột nhiên, chỉ thấy hắn đánh ra song chưởng, gương mặt chuyển thành thận trọng, từng đợt huyền khí ba động quanh thân thể hắn, khiến không khí bốn phía cũng sản sinh sóng rung động có thể thấy được bằng mắt thường! Uy áp mịt mờ, lấy thân thể hắn làm trung tâm, bắn về phía bảy gã tán tu kia.

- Hắn đang tụ tập công lực! Các huynh đệ, sóng vai tử chiến!

Tán tu chột mắt hét lớn một tiếng, hai tay giơ lên thiết chùy, thả người nhảy dựng lên, đập một chùy xuống dưới đầu trọng tài họ Đạt Hề, một đập này, trong tiếng gió lại hỗn loạn huyền khí, như âm thanh gào khóc thảm thiết, sợ có nghìn cân nặng cũng không chừng...

- Khai Sơn Cự Chùy!

Sáu gã tán tu còn lại cũng liều mạng đánh về phía trọng tài họ Đạt Hề.

- Chút tài mọn!

Thân hình trọng tài họ Đạt Hề sừng sững như núi, tùy ý bảy gã tán tu, bảy loại vũ khí công từ bốn phương tám hướng tới.

Đến khi công kích của bảy gã tán tu này gần tới, trọng tài họ Đạt Hề mới chắp hai tay, đẩy song chưởng ra ngoài...

Oanh!

Trong chưởng pháp bình thản lại ẩn chứa uy áp phô thiên cái địa, khóa lại huyền khí trong chưởng phong, rõ ràng sinh ra nổ mạnh như tiếng sấm.

- Cự Linh Thần Chưởng!

Trọng tài họ Đạt Hề gào to một tiếng, bảy gã tán tu giống như cung không đủ cầu, bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất, binh khí trong tay rơi xuống mặt đất.

Bất quá, kỳ quái chính là, bảy gã tán tu rơi xuống đất, chỉ có hai người thất khiếu chảy máu, cốt cách toàn thân vỡ vụn mà chết, còn lại năm người, lại chỉ mơ hồ phun ra một chút máu tươi, vết thương nhẹ mà thôi.

- Này?

Tán tu chột mắt đứng lên:

- Ngươi, ngươi dĩ nhiên muốn dùng phương pháp mèo vờn chuột để trêu đùa chúng ta... Quá ác độc!

Tuy rằng hắn hận nghiến răng nghiến lợi, bất đắc dĩ, nhưng thực lực hai bên khác nhau một trời một vực, tán tu chột mắt đã mất hết can đảm, run rảy đứng lên.

Trọng tài họ Đạt Hề thu hồi chưởng pháp, mỉm cười nói:

- Còn lại năm gã tán tu, người cao nhất trong đó là Hậu Thiên thất phẩm, bốn người còn lại, đều là Hậu Thiên lục phẩm... Loại độ khó này đã không sai biệt lắm, vậy là đủ rồi!

Ngừng lại một chút, trọng tài họ Đạt Hề cất cao giọng nói:

- Năm người các ngươi, nhanh chóng nhặt binh khí lên, cút vào Bạch Mang Sơn cho ta! Nghe rõ sao? Trong vòng năm ngày, các ngươi không được rời khỏi Bạch Mang Sơn. Tính từ hôm nay, chỉ cần các ngươi ở lại Bạch Mang Sơn đủ năm ngày, vậy tính mạng của các ngươi, coi như được an toàn.

Năm gã tán tu đã ôm ý niệm bị hành hạ đến chết trong đầu, lúc này nghe được lời nói của trọng tài họ Đạt Hề, dường như còn có cơ hội sống! Trong lúc nhất thời, bọn họ như rơi vào mây mù, mờ mịt thất thố.

- Muốn mạng sống, còn không mau cút đi?

Vị trọng tài họ Đạt Hề rống lên một tiếng.

Thân hình năm gã tán tu chấn động, cuống quít nhặt lên binh khí, trốn vào Bạch Mang Sơn.

- Đạt Hề huynh...

Lúc này không biết trọng tài họ Tây Môn chui từ ngóc ngách nào ra, bình tĩnh mỉm cười đi tới phía sau trọng tài họ Đạt Hề nói:

- Lý huynh đã giám thị ở hậu sơn, những tán tu này đã thành cá trong chậu, bị nhót tại Bạch Mang Sơn. Ta cũng thông báo sáu đại gia tộc Khâu Hác Thành, 10 đệ tử thu được tư cách cơ bản, trận khảo nghiệm đầu tiên của bọn họ, chính là tiến nhập Bạch Mang Sơn, tiêu diệt những tán tu này. Chỉ bất quá... Đạt Hề huynh, tuy rằng tu vi huyền khí những tán tu này rất thấp, nhưng tất cả đều là những tên liều chết, trong cuộc đời không biết trải qua bao nhiêu đánh nhau sống chết, trên người đều dính máu tanh và sát khí, đám thiếu niên này có năng lực hoàn thành khảo nghiệm hay không? Này... Thực sự khó có thể dự liệu. Trận khảo nghiệm này của chúng ta, dường như độ khó hơi lớn một chút!

Trọng tài họ Đạt Hề cười nói:

- Tây Môn huynh không cần lo lắng, năm gã tán tu này đã bị ta chấn thương, mười thành thực lực chỉ có thể phát huy ra sáu bảy thành mà thôi. Hơn nữa, nếu như những đệ tử này không thể vượt qua trình tự khảo nghiệm đơn giản như vậy, bọn họ có tư cách gì gia nhập Ngạo Hàn Tông? Ta ngược lại cho rằng, độ khó khảo nghiệm này quá nhỏ! Ha ha!

Trong đêm đen tối, Khâu Hác Thành, sản nghiệp của Hạ gia, Bão Thiên Lãm Nguyệt Lâu.

Bão Thiên Mãn Nguyệt Lâu này chính là một tửu lâu quy mô rất lớn, đình viện rất sâu, hương thơm thoang thoảng, có chừng một trăm căn phòng. Hàng đêm nhảy múa, chìm đắm trong xa hoa đồi trụy.

Lúc này, trong Hoa Mai Các của Bão Thiên Mãn Nguyệt Lâu, tộc trưởng, trưởng lão, thành viên trọng yếu của gia tộc, công lại hơn hai mười người, tụ hội cùng một chỗ, uống rượu, nghe đàn, cùng nhau thưởng thắng gió trăng.

Đương nhiên, nếu không có chuyện quan trọng, cao thủ đầu lĩnh sáu đại gia tộc, làm sao có thể nhàn nhã tụ họp cùng nhau.

Buổi chiều ngày hôm nay, ba vị trọng tài phụ trách thi đấu chọn lựa của Ngạo Hàn Tông đã tuyên bố cơ bản về nhiệm vụ thí luyện với lục đại gia tộc tại Bão Thiên Lãm Nguyệt Lâu này...

Ngày mai, 10 đệ tử sáu đại gia tộc Khâu Hác Thành, thu được tư cách nhập tông cơ bản, trước khi đến hoàng hôn phải chạy tới Bạch Mang Sơn trong phạm vi quản hạt của Da Luật gia tộc.

Mấy ngày kế tiếp, mười đệ tử cùng nhau tiến nhập Bạch Mang Sơn, tiêu diệt năm gã tán tu bị thương.

Đây là thí luyện đầu tiên mà 10 đệ tử phải trải qua nếu như muốn chân chính tiến nhập Ngạo Hàn Tông.

Hiện nay, các nhân vật đầu lĩnh của sáu đại gia tộc, từ lâu đã tìm hiểu rõ ràng chi tiết thí luyện lần này, trong lúc đó, còn giao lưu một chút tâm đắc về trận thí luyện, rượu cũng uống qua ba tuần, đàn cũng nghe hơn mười khúc, trời đã tối đen, nhưng không có ai có ý tứ rời khỏi tửu lâu.

- Ừm, Văn Hương, ống tiêu này của ngươi, cũng khá tao nhã lịch sự, đến phòng thu chi lĩnh tiền thưởng 20 lượng vàng đi!

Gia chủ Hạ gia Hạ lão thái nói với một nghệ kỹ quyến rũ đang ra sức thổi tiêu phất tay nói.

Nghệ kỹ khom người ra khỏi phòng.

- Các vị, thời gian đã không còn sớm....

Hạ lão thái nghiền ngẫm quét nhìn đám người tộc trưởng năm đại gia tộc trong phòng.

Tộc trưởng các gia tộc, căn bản không có nửa phần ý tứ rời khỏi, dĩ nhiên không hẹn mà cùng nâng lên chén trà, rất có ý tứ tiếp tục kiên trì nhấm trà.

Thấy thế, Hạ lão thái đột nhiên cười cạc cạc, giọng the thé nói:

- Được rồi, chúng ta cũng không giấu diếm, bây giờ còn tiếp tục ngồi đây uống trà, chỉ sợ là có chuyện quan trọng thương lượng sao? Ừm, vừa lúc, lão bà tử cũng có một việc, muốn nói ra, mọi người hợp mưu hợp sức, cùng nhau xử lý.

Ngừng lại một chút, Hạ lão thái cố ý ra vẻ huyền bí nói:

- Như vậy, các vị cũng đừng nói thẳng, lấy giấy viết ra suy nghĩ trong lòng, được không?

- Rất tốt, rất tốt!

Tộc trưởng năm đại gia tộc còn lại, trăm miệng một lời nói.

Rất nhanh, có người lấy sáu bộ giấy và bút mực trình lên. Tộc trưởng sáu đại gia tộc múa bút viết, viết như rồng bay phượng múa trên giấy tuyên thành.

Sau một khắc, sáu gã tộc trưởng buông bút lông, đây đó nhìn nhau cười, đồng thời đưa ra nội dung viết trên giấy...

- Tru sát Phong Vân Vô Ngân!

- Tru sát Phong Vân Vô Ngân!

- Tru sát Phong Vân Vô Ngân!

...

Nội dung sáu tộc trưởng viết trên giấy tuyên, dĩ nhiên giống nhau như đúc! Chính xác là trong lòng đều có linh cảm được suy nghĩ của nhau.

- Ha ha ha... Ha ha ha! Thực sự là không mưu mà hợp!

Hạ lão thái cười quái dị vài tiếng, sắc mặt chuyển thành âm lệ:

- Chư vị, lúc trước đôi cẩu nam nữ Phong Vân Bách Thắng và Triệu Lâm Lâm đền tội, ánh mắt tiểu oa nhi kia toát ra, đến nay ta vẫn còn rõ ràng, không dám quên đi. Lúc đó lão bà tử đã nghĩ ngay, loại oán độc sâu vô cùng này, làm sao có thể là một đứa bé phát ra?

- Không trừ được người này, lão bà tử thực sự không thể yên tâm. Bất quá, sau này tiểu hài tứ chó má lại cỡi lên lão hổ, đầu tiên dùng ngôn ngữ chen ngang, sau đó Da Luật đại nhân Ngạo Hàn Tông đứng ra, phong ấn đan điền của hắn, khiến hắn thành phế nhân, chúng ta mới để hắn sống tạm thời hậu thế.

- Nhưng, thế sự khó ngờ, thi đấu chọn lựa lần này, tiểu hài tử chó má bỗng nhiên nổi tiếng, bày ra thiên phú võ học siêu tuyệt, được các vị trọng tài ưu ái, nếu như không có điều bất ngờ xảy ra, ngày khác tất nhiên sẽ thăng chức rất nhanh. Ta nghĩ ngay, chúng ta sao lại phải ngồi đợi hắn giống mặt trời ban trưa, sau đó quay đầu bóp chết chúng ta giống như bóp chết con kiến! Bởi vậy, tiên hạ thủ vi cường... Giết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.