Sáng sớm, mưa gió trên biển bắt đầu nhỏ đi, dưới lớp sương mù, màu trắng trong suốt lóng lánh từ phương đông hiện lên như một khối bảo thạch, cảnh mặt tròi mọc đẹp lạ thường. Linh Tĩnh nằm trong lòng Gia Minh tỉnh giấc, dụi dụi mắt, cười mệt mỏi:
"Gia Minh... Chào buổi sáng".
"Chào buổi sáng, Linh Tĩnh, cậu ngồi xuống đây, mình đi kiếm xem có gì để ăn không, à, chắc là quần áo của cậu cũng khô rồi, mình đi lấy cho cậu."
Ôm Linh Tình ngồi trên ghế, kéo tấm thảm lông quấn quanh người như cũ, Gia Minh mỉm cười, đi về phía gian phòng ở sau tàu, đa số máy móc đều đã tê liệt, nhưng một số thiết bị điện vẫn còn hoạt động, hơi nóng tỏa ra vừa hay có thể hong khô quần áo.
Trên ghế hãy còn hơi ấm, Linh Tĩnh đưa tay ra, cầm lần lượt từng linh kiện nhỏ đã được phục hồi như cũ, nhìn nhìn nhưng chẳng hiểu được những thứ này rốt cuộc dùng để làm gì. Ngơ ngác cầm một linh kiện nhỏ có quấn dây đồng trong tay, nàng nhìn mặt trời mọc nơi chân trời, khóe miệng hiện lên nụ cười ấm áp, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Trong chốc lát, Gia Minh từ trong bước ra, cầm quần áo đã khô và một ít thứ ăn được như cà phê, bánh quy, bánh mì, thịt hộp xông khói. Để thức ăn qua một bên, Gia Minh đưa quần áo cho Linh Tĩnh, Linh Tĩnh lại cười cười không chịu cầm lấy, đôi chân thon thả duỗi ra, cái lưng lười biếng đưa ra khiến cho tấm thảm lông truợt xuống dưới ngực:
"Gia Minh, mình muốn cậu giúp mình thay quần áo..."
Giọng nói dịu dàng nũng nịu, Gia Minh không khỏi cười phá lên.
Giống như đứa trẻ con đang nhận được sự chăm sóc của Gia Minh, Linh Tĩnh hỏi:
"Gia Minh, cậu nói xem... Du thuyền Tinh Mộng hiện giờ thế nào rồi? Sa Sa cậu ấy..."
"Yên tâm đi, tín hiệu cầu cứu đã phát đi, hiện giờ đoán chừng du thuyền Tinh Mộng đã trở về đất liền dưới sự bảo vệ của hải quân, Sa Sa không xảy ra chuyện gì đâu".
"Cậu ấy không có tin tức của tụi mình... Mình sợ cậu ấy..."
"Chị Nhã Hàm sẽ chăm sóc cậu ấy, không sao đâu."
"Gia Minh, nếu không thể sửa được chiếc tàu này, chúng ta cứ lênh đênh trên biển như thế này sao?"
Gia Minh mỉm cười an ủi:
"Những thứ khác mình không có cách nào để sửa, nhưng vô tuyến điện thì vẫn có thể sửa được, tuy bây giờ xem ra có hơi chút trở ngại, nhưng chắc là không thành vấn đề gì, đừng lo, cứ giao cho mình."
Nhưng mà, Linh Tĩnh có vẻ như không lo lắng lắm, để mặc cho Gia Minh mang vớ quần, mặc chiếc váy dài vào người mình, cười nói:
"Không có, mình nghĩ Sa Sa nhất định sẽ rất ngưỡng mộ hai tụi mình đó, chỉ có chúng mình, không có ai khác, chiếc thuyền này giống như nhà của hai chúng ta vậy... Nếu như có một ngày tụi mình kiếm được thật nhiều tiền, thì sẽ mua một chiếc thuyền giống như vậy ra biển, chỉ có cậu, mình và Sa Sa ba người, chắc chắn sẽ vui lắm... Mình và Sa Sa ngày nào cũng đều không mặc quần áo và đi tới đi lui trước mặt cậu, mặc cho Gia Minh cậu muốn làm gì cũng được..."
Nghe xong câu cuối cùng, Gia Minh không khỏi xấu hổ, sau đó nói:
"Chậc, Linh Tĩnh, cậu thích như vậy sao? Nếu như mình có thể kiếm được tiền..."
"Không được!"
Linh Tĩnh đột nhiên hét lên cắt ngang câu nói của Gia Minh, thấy Gia Minh quay lại nhìn một cách nghi ngờ, Linh Tĩnh hơi áy náy:
"Ô, mình muốn nói là... Mình không muốn cậu dùng những cách kiếm tiền nguy hiểm, nhà của chúng mình phải do tụi mình nghĩ cách từ từ xây lên, mình không muốn cậu gặp phải bất cứ nguy hiểm nào..."
Nói xong khóe mắt nàng hơi đỏ lên, giọng nghẹn ngào:
"Gia Minh, hôm qua... Hôm qua lúc cậu chiến đấu, mình rất sợ, mình không muốn thấy cậu gặp phải tình cảnh như vậy nữa..."
Gia Minh cười, thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng ôm chặt Linh Tĩnh.
Nếu Linh Tĩnh có mơ ước như vậy, Gia Minh lúc nào cũng có thể lấy ra mấy trăm triệu đô, nếu muốn nhiều hơn thế, hắn cũng có nhiều cách hơn để có, tiền, thứ đồ vật này không phải quá quan trọng, trước đây khi làm sát thủ, những người thường thuê mướn hắn, hơn chín mươi phần trăm là những người có tiền.
Sau khi xem chán trò hề của những người đó, hắn thậm chí còn có cảm giác căm ghét và sợ hãi thứ đồ vật này. Linh Tĩnh và Sa Sa có tâm hồn trong sáng hồn nhiên, nhưng ai có thể bào đảm rằng, khi họ bị tiền vây quanh, họ sẽ không bị thứ đồ vật này làm cho sa ngã.
Đây tuyệt đối không phải là cảnh tượng mà Gia Minh muốn nhìn thấy, cho dù hắn nguyện làm bất cứ việc vì hai cô nàng này.
Sau khi ăn sáng xong, hai người bắt đầu tất bật vói công việc của mình, Gia Minh khoác áo mưa đội mưa đi sửa vô tuyến điện, sẵn tiện lấy một ít nước mưa đêm qua hứng được cho vào đồ chứa nước, rồi lại lấy thùng chứa ra tiếp tục hứng nước mưa, Linh Tĩnh thì dường như thật muốn biến chiếc thuyền đã bị tê liệt một nửa này thành nơi ở mới của hai người, quét dọn lau chùi, trong ngoài tất bật, bận rộn hẳn lên.
Dọn dẹp đống đổ nát dưới đất lại gọn gàng, Linh Tĩnh cố gắng lau sạch vết màu trên sàn. Những đồ vật của những thủy thủ trước đây nàng đều dọn đẹp ngăn nắp, quần áo bẩn đem ra móc lên boong tàu giữa trời mưa lất phất, kéo hai chiếc giường trong phòng nghỉ sát lại với nhau thành chiếc giường đôi ấm áp.
Gian phòng bị nổ thủng một lỗ, tấm tôn bên cạnh lỗ thúng đó bị Linh Tĩnh lấy búa đập inh ỏi hồi lâu trở nên không gai góc nữa, Linh Tĩnh và Gia Minh giới thiệu, đây là sân phơi tráng lệ của biệt thự trên biển.
Thực ra Gia Minh đã tìm thấy thiết bị hàn điện, đã chuẩn bị xong để bít chỗ này lại, nhưng nhìn thấy Linh Tĩnh làm việc hăng hái hưng phấn, tự nhiên cũng cười tỏ vẻ khen ngợi.
Linh Tĩnh mất nguyên một buổi sáng dọn dẹp từ trong ra ngoài khoang thuyền gọn gàng ngăn nắp, buổi trưa nàng canh ở phía trước, bắt Gia Minh phải đi ngủ nghi ngơi, trên biển chỉ có sóng và lắc lư buồn tẻ, chiếc thuyền nhỏ này lộ ra vẻ quá mức yên tĩnh.
Cầm ly cà phê, Linh Tĩnh thỉnh thoảng bước một vòng trong phòng, đi đến cửa phòng ngủ nhìn Gia Minh đang ngủ một cách bình thản, nàng nhớ lại mấy việc lộn xộn nàng làm lúc sáng, và còn việc nổ súng loạn xạ trên du thuyền Tinh Mộng, Gia Minh không hề trách mắng, mà còn tìm mọi cách để an ủi mình. Tuy những hành động hồ đồ của bản thân luôn gây rắc rối cho Gia Minh, nhưng hắn lại gánh vác mà không trách một lời.
Khóe miệng hiện lên nụ cười áy náy, Linh Tĩnh nghĩ:
"Người con trai này chính là chồng của mình, không người đàn ông nào trên thế giới sánh được với hắn."
Bị Linh Tĩnh bắt đi ngủ, Gia Minh ngủ đến gần tối mới được phép thức đậy. Trời tối không thể ra ngoài để sửa vô tuyến điện, sau khi ăn tối Linh Tĩnh cởi giếty, cùng với Gia Minh ngồi trên chiếc ghế dựa trước đài điều khiển, quấn chiếc thảm lông rối tung trò chuyện cùng nhau, bảo Gia Minh nói cho nàng biết nguyên lý vật lý của một số linh kiện, sau đó giúp Gia Minh sửa một hai linh kiện nhỏ, lúc nói đến hứng thú, cả hai tự nhiên không khỏi cười ầm lên, rất nhiều chuyện không nhất thiết phải che dấu, Linh Tĩnh ở trong lòng Gia Minh cởi bỏ tất quần nhẹ nhàng thoải mái, váy dài, sau đó hai người dính chặt nhau không rời nhau.
Đợi cho tất cả bình tĩnh trờ lại, Linh Tĩnh đã trần như nhộng nằm trong lòng Gia Minh, quấn chặt chiếc khăn lông. Vì muốn tiết kiệm điện, tất cả các thiết bị điện đều cho ngừng hoạt động, duy nhất chiếc đèn vàng ấm áp bên hông đài điều khiển được bật, chiếc thuyền bồng bềnh trôi theo sóng biển, cũng không biết là đã trôi đến nơi nào, tiếng sóng biển nhịp nhàng tẻ nhạt. Bên ngoài mưa đã tạnh, nhìn từ phía trước đài điều khiển, mỗi một ngôi sao trên biển dường như vừa được lau chùi qua, sáng long lanh, tập trung lại thành một dải ngân hà dài dằng dặc.
Hôm nay là ngày mồng 5 tháng 10, theo kế hoạch cũ, họ đáng lẽ là đang ngồi trên chiếc du thuyền Tinh Mộng trở về bến cảng của thành phố Giang Hải, vậy mà bây giờ hai người đang ngồi ôm nhau trước đài điều khiển, quãng thời gian tiếp theo giống như con đường đời phía trước của họ, sẽ yên bình hay trở ngại, tất cả đều vẫn chưa thể biết được...
************************************************** ******
Đúng như gia Minh dự liệu, lúc chiếc tàu của họ đang đập dềnh trôi trên biển thì chiếc du thuyền Tinh Mộng đang trên đường quay trở về dưới sự bảo vệ của hải quân.
Cho dù thế nào cũng không tìm được Gia Minh và Linh Tĩnh, Sa Sa có khóc la ầm ĩ thì cũng không thay đổi được gì, cuộc chiến ngày hôm đó, đám lính thuê đó cuối cùng cũng đột phá vào trong tầng ba của du thuyền, sau đó hải quân đến, đám người này vội vã rút lui, số người mất tích vì bị bắt cóc vào khoảng hai mươi người, trong đó đa phần là thương nhân giàu có hoặc là những quý tử con cưng của những thương gia không kịp tháo chạy.
Sau đó, công tác cứu hộ, truy bắt quy mô lớn được triển khai trên biển. Không riêng gì hải quân, Thôi Quốc Hoa cũng lấy danh nghĩa của cục quốc an để can dự vào, mục đích của họ là muốn tìm được chiến hạm phát ra tín hiệu cầu cứu đầu tiên.
"Một chiếc tàu có thể giành giật với kẻ địch dưới thế cuộc như thế, đồng thời phát ra túi hiệu cầu cứu thành công, cứu tất cả mọi ngựời trên thuyền, nếu như chúng ta đoán không sai, có khả năng đó là tiên sinh Hoa Tulip thần thông quảng đại. Sau đó chiếc thuyền này đi khỏi, phát túi hiệu cầu cứu, dễ nhận thấy là đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm cực độ... Chúng ta bắt buộc phải tìm thấy người này, sống phải nhìn thấy người, chết rồi... Thì mọi người cứ tiếp tục tìm kiếm..."
Lúc hạm đội hải quân triển khai tàu cứu hộ tìm kiếm cứu hộ, chiếc du thuyền Tinh Mộng đang trở về thành phố Giang Hải, sự kiện hải tặc lần này tạo thành sự chấn động đến mọi phương diện.
Sa Sa vì quá đau lòng mà khóc ngất đi hai lần, nàng không thể chấp nhận sự thực hai người bạn của mình đã chết, chỉ nghĩ rằng chắc chắn là hai người họ đã bị bọn hải tặc bắt cóc, Sa Sa khóc la đòi cha mình thuê tàu thuyền ra biển tìm kiếm, một mặt do Nhã hàm biết rất rõ lai lịch của Gia Minh nên càng không chấp nhận được chuyện này, huy động lực lượng của cả gia tộc, thuê vài đội ngũ cứu hộ chuyên nghiệp, thậm chí còn mời cả một số sát thủ chợ đen hoặc lính đánh thuê, sau đó cùng Sa Sa ra biển tìm tung tích của Gia Minh và Sa Sa.
****
Diễn biến của sự việc này Gia Minh và Linh Tĩnh hoàn toàn không nắm được, sáng ngày mồng sáu họ cùng nhau sửa vô tuyến điện gần như đã bị cháy mất một nửa, Gia Minh phụ trách sửa chính, Linh Tĩnh ớ bên cạnh phụ việc lặt vặt, giúp Gia Minh lấy thứ này lấy thứ kia, thỉnh thoảng hỏi nguyên lý của một vài thứ giống vậy. Vì Gia Minh có nhiệm vụ canh giữ vào ban đêm, nên hầu như không ngủ chút nào, buổi trưa thì Linh Tĩnh trông coi ở phía ngoài.
Đến khoảng một giờ chiều, trên boong tàu phía ngoài bỗng vang lên tiếng hét của Linh Tĩnh, Gia Minh đang ngủ say tức thì từ trên giường nhảy xuống, hai ba bước là đã phóng ra ngoài, do chạy quá nhanh nên suýt chút nữa là đụng phải Linh Tĩnh ở cửa khoang, sau đó Linh Tĩnh kéo tay Gia Minh chạy lên boong tàu, phấn khích chỉ tay về phía xa:
"Gia Minh, cậu xem, cậu xem kìa.
Cuối tầm mắt, một hòn đảo nhỏ loáng thoáng hiện ra.