Ngày này từ lúc trời còn sáng sớm, không khí đã có chút âm u, Bạch Na Na ngồi ở trên giường, tâm tình không khỏi có chút không tốt.
Chắc chắn sẽ có chuyện gì đó phát sinh, hai mắt của nàng giật giật liên tục, khiến nàng nghĩ có chuyện xấu xảy ra.
Đội ngũ lần này do 5 người tạo nên, bốn nam một nữ, đều là nhất cấp sát thủ trong bộ phận Châu Á của Bùi La Gia, do người điên “Thản Khắc” làm thủ lĩnh, muốn dùng sự kiện ám sát này tạo nên một sự chấn động vô hạn. Muốn dùng sự kiện ám sát lần này tạo nên chấn động kinh khủng, thì đối với người bình thường sẽ là cực kỳ khó khăn, nhưng với vị trí của Bùi La Gia ở Châ Á, thì chuyện này cũng không phải là khó.
Vốn theo như kế hoạch, thì bọn họ sẽ khống chế một đám phần tử có vũ trang, chiếm lấy trường học trong một thời gian, tốt nhất là giết mười mấy người gì đó, như vậy là hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa lại còn tạo được chấn động lớn. Thế nhưng sau khi nhận được tin tức biết du thuyền xa hoa sắp rời bến, Trần Cô Hạ cũng tới, lại còn rất nhiều phú hào của thành phố Giang Hải, nếu như đánh chìm nó, thì thực sự lại càng thêm nổi tiếng.
Nhưng mà, kế hoạch là kế hoạch, bộ phận Châu Á của Bùi La Gia tuy rằng có đại bản doanh tại Thái Lan, nhưng 5 người tới lần này lại thuộc 5 quốc gia khác nhau. Bạch Na Na là người Trung Quốc, "Thản Khắc" lão đại là người Nga, người có tên hiệu Độc Xà Nạp Tạp đến từ Thái Lan, Ưng Nhãn từ Nhật Bản, người còn lại là người Do Thái ở Israel. Các quốc gia tụ hội, tu rằng cấp bậc giống nhau, nhưng mà cách nhìn lại khác nhau, ở chung với nhau đương nhiên tạo nên cảm giác khó chịu, trong đó kịch liệt nhất vẫn là tranh chấp về phương thức giết chóc của Độc Xà Nạp Tạp cùng Thản Khắc.
Về phần Bạch Na Na, tuy rằng nàng từ trước đến nay am hiểu vô thanh vô tức ám sát, cho nên nàng sẽ không tranh chấp với mấy người kia làm gì. Chỉ có một điều khiến nàng phiền muộn chính là, đội ngũ này có tới tận 4 nam nhân, nhưng lại không có một người nào bình thường. Thản Khắc chỉ có hứng thú với cơ thể cơ bắp cuồn cuộn của hắn, Ưng Nhãn lạnh như băng nhưng lại là một người đồng tính luyến ái, người Israel kia thì làm bom tốt, nhưng mà ai biết hắn sẽ nhét thuốc nổ vào “động” của đối phương lúc nào. Cuối cùng, Bạch Na Na chỉ còn cách tìm Nạp Tạp làm bạn trên giường, coi như hắn bình thường hơn đám kia một chút.
Nhưng mà cảm giác trên giường của Nạp Tạp lại hơi ôn nhu, nàng thích cái cảm giác thô bạo hơn, ví dụ như đem nàng trói lại, dùng roi da đánh tới máu chảy đầm đìa, ngọn nến, ngựa gỗ… khiến cho nàng phải thét lên chói tai, khóc, cầu xin tha thứ...
Xuất phát từ cảm giác phiền muộn này, nên nàng muốn đi ra ngoài một chút.
Mùa hè đã qua, nhưng không khí nắng nóng dường như vẫn chưa tiêu tán, khí trời hôm nay đặc biệt oi bức, làm cho tâm tình của nàng ngày càng trở nên phiền muộn. Nàng bước đi trên đường, chỉ cảm thấy người khác đi tới đi lui, điều này lại càng làm cho nàng cảm thấy buồn chán...
Cái đám mây đen chết tiệt, người đi đường chết tiệt, thành thị chết tiệt, thế giới chết tiệt, nữ nhân chết tiệt… chẳng nhẽ lại không có chuyện gì thú vị phát sinh ư? Mỗi tháng mấy ngày này làm cho nàng cảm thấy phát điên, nhưng khi nhìn qua một góc đường khác, nàng lại bỗng nhiên nở nụ cười.
Đây chính là một điểm rút lui của 5 người bọn họ, bên lề đường có một chiếc xe màu đen đang đỗ, có lẽ bởi vì trời sắp mưa, cho nên người đi trên đường không nhiều lắm, một thiếu niên không biết trời cao đất rộng đứng bên cạnh rèm cửa, móc ra một cây thanh sắt đi tới chỗ khóa xe nhét vào, động tác lén lút, biểu tình có chút buồn cười cứ nhìn xung quanh liên tục.
Đúng là có một chuyện thú vị sắp xảy ra...
**************************************************
Một lát sau, bên trong chiếc xe đang chạy từ từ.
"Thả ta ra, nữ nhân xấu xí này, ngươi muốn làm gì? Cùng lắm thì đưa đến ta đến cục cảnh sát, ta đâu có làm gì, thả ta ra, này này! Đây không phải con đường tới Cục cảnh sát, ngươi muốn làm gì..."
Hai tay hai chân đều bị trói, thiếu niên dùng mông bật trên ghế sau liên tục, lúc thì chửi ầm lên, có chút khẩn trương, lại có chút sợ hãi, điều này làm cho tâm tình của Bạch Na Na tốt lên rất nhiều, nàng vừa lái xe, vừa hát thì thầm. Vốn hành động lần này sẽ rất phức tạp, cho nên nếu như có ai đó chết, sẽ khiến cho hành động trở nên khó khăn vô cùng, nhưng mà lần này nàng không chuẩn bị giết người, chỉ là vui đùa một chút mà thôi, cái tên nhóc trộm xe này chắc chắn là không có lý lịch đường hoàng, nàng phải tìm một nơi tương đối yên tĩnh, làm những chuyện nàng thích mới được.
Trong thành phố Giang Hải, địa điểm yên tĩnh nàng không biết được nhiều, sau khi suy nghĩ, nàng cho xe chạy trên một con đường tới vùng duyên hải, xe cộ đi lại con đường này không nhiều lắm, cho nên nàng tăng tốc, thiếu niên kia vẫn không ngừng nói lời ô ngôn uế ngữ.
"... Ngươi là biến thái ư? Cười cái gì mà cười! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì! Ta chẳng qua chỉ là người trộm xe mà thôi... Ngươi đưa ta đến cục cảnh sát, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, nói cho ngươi biết, chú ta là xã hội đen, ngươi dám động tới ta, ta sẽ tìm người XXX ngươi 100 lần! ... Ngươi là một người bị bệnh đường tình dục, vậy mà muốn tìm nam nhân sao... Ta cá là ngươi trong tháng vừa rồi không tìm được ai!...”
Thiếu niên vừa mắng, vừa dùng hai chân khó khăn đứng dậy, trong lúc này, Bạch Na Na đột nhiên phanh gấp, thiếu niên bổ nhào lên phía trước, trán đập đánh bịch một cái vào cửa kính phía trước. Sau một khắc, ô tô lại tiếp tục phóng nhanh, thiếu niên chật vật nằm trong xe, đau tới mức nghiến răng nghiến lợi, trong lúc nhất thời, trong xe tràn ngập tiếng cười quyến rũ.
"Ngươi... đồ điên..."
Thiếu niên điều chỉnh trạng thái thân thể, thống khổ chửi bới, trong chốc lát, trong túi áo nhỏ của nàng có tiếng chuông điện thoại vang lên, nàng lấy ra một chiếc điện thoại di động to bằng nửa hòn gạch (điện thoại năm 97 to như vậy đã là hiện đại rồi, hồi đó ở VN còn to như cả cục gạch) trò chuyện:
"Alo?"
"Có chuyện ngoài ý muốn, chúng ta bị cảnh sát giám thị, mọi người hãy tản đi, tới địa điểm tập hợp gặp nhau."
"Được, ta đang dùng xe số 2 tới..."
Trong lúc nàng nói chuyện, thiếu niên kia liền nhào tới, do tay chân bị trói, nên hắn mở miệng cắn vào mặt của Bạch Na Na. Bạch Na Na cầm điện thoại nghiêng mặt sang một bên, thì trên ngực truyền tới cảm giác đau nhức, hóa ra thiếu niên này đã cắn vào ngực của nàng. Bình thường nàng không mặc nhiều quần áo, mà hôm nay lại không mang áo ngực, cho nên lúc này nàng vừa có cảm giác đau đớn, lại có một cảm giác khoái cảm kỳ dị, tay lái của nàng có chút run rẩy.
"Ách a..."
"Ngươi làm sao vậy?"
"Ngô... Không có gì, có hành động... ta rất hưng phấn..."
Gương mặt ửng đỏ, nàng rên rỉ, người bên kia cũng biết thói quen của nàng, cho nên cũng lơ đểnh. Sau khi kết thúc trò chuyện, nàng dùng điện thoại di động đập mạnh vào gáy thiếu niên một cái, khiến cho hắn mềm nhũn nằm xuống.
Vén chiếc váy ngắn lên, từ trong tất chân ở bắp đùi lấy ra một cái khẩu súng, hóa ra đây là súng lục, nàng đưa súng lên trên cao, dừng lại trong một lát. Nhưng lúc này, dịch thể từ hai chân của nàng lại tuôn ra, khiến cho suy nghĩ của nàng bị đình trệ, nàng chậm rãi thu súng lại, tăng tốc, trên mặt hiện lên một nụ cười quyến rũ.
"Chẳng sao cả, trước khi bọn họ tới, chúng ta có thể vui đùa một chút..."
Nàng đương nhiên sẽ không biết, thiếu niên xa lạ này lại quen thuộc tất cả tập quán, sự yêu ghét, tâm sinh lý thường ngày của nàng. Đương nhiên, nếu như cây súng kia không dừng lại giữa chừng, thì nàng sẽ biết tất cả.