[Dịch] Ẩn Sát

Chương 320 : Tâm nhãn




“Tôi rất giỏi tán gái!”

Nói ra không hề có chút hồi hộp, sau khi hắn nói xong câu này. Lôi Khánh ngây ra một lát, vẻ mặt đầu tiên của Lôi Khánh là: “Mày chơi tao”. Nhưng không đợi hắn nói chuyện, Gia Minh đã vỗ vai hắn.

“Tôi hiểu tâm tình của anh, anh cho rằng tôi đang gạt anh, tôi đùa giỡn anh, xem anh như kẻ ngốc. Nhưng đối mặt với thực tế đi, việc này không phải đã bày ra rõ ràng trước mặt anh sao, nhà tôi không có tiền, địa vị không bằng anh, cũng không đẹp trai bằng anh, nhưng người ta lại thích tôi mà không thích anh. Đông Phương Uyển cũng tốt, Đông Phương Nhược cũng tốt, cô giáo Trương mà thầy Hứa Mặc thích cũng vậỵ, tại sao bọn họ đều có quan hệ không tệ với tôi, tôi chỉ gặp Đông Phương Nhược có một lần mà đã có thể mời cô ấy đi dạo phố, những sự thật này đều rõ ràng trước mắt anh rồi.”

“Hừ, mày cho rằng mày đến đây rồi thì chú Phương sẽ giao Nhược Nhược cho mày sao?”

“À, sẽ có cơ hội để chứng minh.”

Gia Minh buông tay ra.

“Nhưng mà, anh hiểu không? Tôi thực sự có thiên phú như thế, có lẽ anh nghĩ rằng mình có tiền, rất nhiều cô gái sẽ chạy theo anh nhưng một khi gặp phải một người hoàn toàn không để ý gia thế của anh trong mắt như Đông Phương Uyển thì anh sẽ bó tay. Nhưng tôi lại khác, ngay cả chính tôi cũng rất khó lý giải, nhưng mà... Cho dù tôi không làm gì cả thì bọn họ đều có hảo cảm với tôi hơn anh, đây chính là bản lĩnh trời cho.

Hắn còn chưa nói hết, Đông Phương Uyển đeo cặp sách đang cắm cúi đi từ cửa vào, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Gia Minh và Lôi Khánh đứng cùng một chỗ, ngoài sự ngạc nhiên, nàng nhanh chóng tươi cười bắt chuyện:

“Ồ. Gia Minh, sao cậu lại tới nhà mình?”

Lôi Khánh nhìn Đông Phương Uyển, vẻ mặt hơi dại ra. Gia Minh thành khẩn nói:

“Ừm, đây cũng là thực tế, nó ở ngay trước mặt anh.”

Nhìn vẻ mặt hai người đều cổ cổ quái quái, Đông Phương Uyển nhíu mày, hỏi:

“Cậu đang nói gì vậy?”

Gia Minh không để ý đến nàng, buông tay ra:

“Đây chính là cuộc sống.”

Lôi Khánh không phải kẻ ngốc, nhưng lúc này vẻ mặt hắn thay đổi liên tục, rõ ràng là trong lòng đã hơi dao động. Đông Phương Lộ xuất hiện tại hành lang, mắt thấy em gái mình cũng đã về liền cười bước tới:

“Chào, ba người đang nói gì vậy... Đúng rồi. Gia Minh, chú Phương nói, hôm nay Nhược Nhược là của cậu, nhưng đến gần tối nhớ dẫn nàng đến công viên Lam Hải tập hợp, chuẩn bị đi cắm trại dã ngoại.”

Vẻ mặt Lôi Khánh bắt đầu suy sụp.

“Dẫn Nhược Nhược ra ngoài?”

Đông Phương Uyển nhíu mày.

“Cố Gia Minh, cậu muốn đưa Nhược Nhược ra ngoài làm gì! Mấy ngày này nàng rất đau đầu.”

“Nàng đau đầu? Vừa lúc mình cũng vậy, mọi người trao đổi chút tâm đắc về chuyện đau đầu cũng được.”

Gia Minh nghiêng đầu sang, nói nhỏ vào tai Lôi Khánh:

“Xem đi, cô ấy ghen.”

“Không được!”

Đông Phương Uyển kiên quyết phản đối.

“Mình không nói đùa, Nhược Nhược có bệnh, nếu cậu đưa nàng ra ngoài, xảy ra chuyện thì phải làm thế nào! Cậu biết cách chăm sóc nàng sao?”

“Phương tiên sinh đã đồng ý với mình, không phải điều đó đại biểu ông ấy tin tưởng mình sao?”

“Dù thế nào cũng không được!”

Đông Phương Uyển nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, sau đó lại lắc đầu.

“Bất kể thế nào, nếu nàng đi ra ngoài thì mình phải đi theo. Hừ, để xem rốt cuộc cậu muốn làm trò gì!”

Nàng không muôn nói thêm nữa, xoay người lại bước đi dọc theo hành lang.

Gia Minh nhíu mày. Đông Phương Lộ nhìn theo em gái rồi lại nhìn hai người ở bên cạnh mình, hỏi:

“Vừa rồi đang nói chuyện này sao?”

Gia Minh thuận miệng đáp:

“Ồ, không phải vậy, là tôi gần đây nghe cô giáo Trương nói Lôi Khánh có một người chị gái tên là Lôi Đình, rất muốn làm quen...”

Đông Phương Lộ gật đầu, cười nói:

“À, chị Đình Đình ư, tôi có quen, lần sau nếu có cơ hội...”

Còn chưa nói xong thì Lôi Khánh ở bên cạnh đã gào lên:

“Cố Gia Minh, nếu mày đám động đến chị tao, tao sẽ giết mày!”

Nói xong câu đó, hắn cuống quýt xoay người rời đi. Đông Phương Lộ giật mình nhìn theo bóng lưng hắn, khóe miệng co quắp, bất đắc dĩ hỏi:

“Cậu lại chơi hắn?”

“Chỉ là mọi người cùng trao đổi một chút...”

Gia Minh cười vô tội.

********************************************

“... Đoạn thời gian trước tình hình của Nhược Nhược càng bất ổn định hơn, nghe nói một ngày có thể ngất xỉu nhiều lần, nhưng tới Giang Hải mấy ngày qua không biết vì sao lại đột nhiên trở nên ổn định hơn rất nhiều. Trước đây nàng phát bệnh vì tới Giang Hải, lần này tới Giang Hải lại đột nhiên chuyển biến tốt đẹp hơn, các bác sĩ tâm lý cho rằng có thể vì nàng có tình cảm đặc thù gì đó với Giang Hải. Ừ, chúng tôi nghĩ đây chỉ là đoán mò.”

“Mặc dù có hơi nhiều nhưng rất nhiều thứ vẫn phải chú ý, một số loại thuốc phải mang theo bên người. Ba giờ nàng phải uống thuốc một lần nhưng cũng chỉ là duy trì một cách cơ bản nhất, nếu tinh thần của nàng trở nên hỗn loạn thì phải tiêm thuốc an thần liều lượng đặc biệt. Tiểu Uyển đi theo cũng tốt, nó có thể tiêm cho Nhược Nhược, tất nhiên chuyện này hẳn là nó không giỏi bằng cậu..

Vừa lải nhải nói những việc cần phải chú ý cho Gia Minh, Đông Phương Lộ dẫn Gia Minh đi qua hành lang ở tiền thính. Cùng với những âm thanh liên miên bên tai, cơn đau từ sau trong não bộ hắn dâng lên cuồn cuộn, cảm giác rất lạ lẫm.

“Thực ra tuy tính tình của Tiểu Uyển hơi cứng nhắc nhưng nó cũng không có ý xấu, đôi khi nói chuyện khá bộp chộp nhưng cũng vì quan tâm đến người khác mà thôi. Nhược Nhược vừa đến Giang Hải thì Tiểu Uyển và nàng đã thành bạn bè. Hơn nữa cậu đừng thấy bình thường nó rất phiền phức, nó rất khâm phục cậu, huống chi người nó sùng bái nhất là Giản Tố Ngôn, ha hả, chắc tôi phải nói cho nó biết Giản Tố Ngôn là do một đứa bé trai cải trang thành... Ồ, chính là chỗ này.”

Hắn lấy chìa khóa ra mở cửa, đây là một gian phòng ngủ rộng rãi nhưng không có nhiều đồ đạc, giường lớn êm ái, tủ đầu giường, cái bàn đơn giản, có lẽ suy nghĩ đến chuyện Đông Phương Nhược bị mù nên những đồ đạc dư thùa đều đã bị dọn ra ngoài. Cửa phòng mở ra, rèm cửa sổ trong phòng được kéo rộng ra. Cửa sổ kia rất lớn, vì vậy khi ánh nắng vàng óng chiếu vào, căn phòng lớn và trống trải này lại tạo cho người khác cảm giác bao la như một giáo đường. Xe lăn nằm dưới ánh nắng, thiếu nữ mặc quần áo trắng muốt lẳng lặng ngồi trên đó cảm thụ ánh nắng ấm áp, ánh nắng chiếu lên mặt nàng tạo nên một vầng sáng màu vàng.

“Nhược Nhược, hôm nay em thấy thế nào?”

Hắn dẫn Gia Minh đi vào, Đông Phương Nhược cũng xoay chuyển xe lăn, khuôn mặt hướng về phía bên này. Thân thể nàng gầy yếu, mái tóc được cắt gọn gàng chỉ dài đến mang tai, nếu chỉ nhìn khuôn mặt thì nàng có phân giống một tiểu nam sinh, xấu hổ, sợ người lạ. Nàng nở nụ cười thanh tú, mặc dù đôi mắt không có tiêu cự nhưng khi nhìn hai người cũng đặc biệt chuẩn xác:

“Anh Lộ... Và cả anh Gia Minh nữa, các anh tới rồi?”

Hoàn toàn chưa giới thiệu mà nàng lại có thể đoán được chính xác thân phận của hai người. Đông Phương Lộ quay lại nhìn Gia Minh, thấy hắn không hề tỏ ra bất ngờ liền không khỏi cảm thấy hơi ngạc nhiên, sau đó lại nở nụ cười thoải mái. Mặc dù không biết Gia Minh đã trải qua những gì nhưng đối với người lợi hại đến mức độ thế này, làm sao có thể bị hù dọa bởi một số hiện tượng siêu nhiên được. Hắn bước đến bên xe lăn:

“Ừ, hôm nay Gia Minh định mời em ra ngoài chơi, chú Phương nói phải hỏi ý kiến em, nếu em đồng ý thì hôm nay sẽ thuộc về Gia Minh.”

Không có bao nhiêu do dự, Đông Phương Nhược nhẹ nhàng gật đầu:

“Được.”

“Vậy thì tốt, hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước. Đúng rồi, Gia Minh, thuốc của Nhược Nhược đều ở trong hòm này, có hướng dẫn sử dụng đơn giản, đương nhiên, nếu Tiểu Uyển đi theo thì nó đã biết rồi.”

Hắn chỉ chiếc hòm sắt nhỏ được giắt bên xe lăn, sau đó vỗ vai Gia Minh rồi mới ra ngoài. Gia Minh đứng ở xa xa nhìn thiếu nữ trên xe lăn. Thiếu nữ ngẩng đầu lên, nhưng lần này có vẻ nàng không thể xác định được vị trí của Gia Minh, qua một lúc mới gọi nhỏ một cách không xác định:

“Anh Gia Minh?”

“Em không thấy anh, làm sao biết là anh đến đây?”

Gia Minh mỉm cười, bước tới ngồi xuống bên xe lăn, nhìn thiếu nữ thân thể suy yếu này, dưới ánh nấng chiều, thân thể nàng càng trở nên đặc biệt gầy yếu:

“Lần trước gặp em, chân em vẫn không sao cả, chuyện gì xảy ra vậy?”

“Sau khi trở về phải nằm trên giường hơn hai tháng, sau đó thì không còn cảm giác gì nữa.”

Nở nụ cười hơi chua chát, giọng nói của Đông Phương Nhược dịu dàng mà e dè, tựa như một hạt bụi nằm an tĩnh dưới ánh nắng.

Nhìn ánh mắt nàng, Gia Minh nhíu mày lại, có một số thứ khác thường lúc trước hắn không phát hiện ra, nhưng từ khi vào phòng đến giờ những thứ đó lại xuất hiện trong đầu, suy nghĩ một lát, hắn nói:

“Em vẫn chưa trả lời vấn đề của anh, em không nhìn thấy anh?”

Đông Phương Nhược mỉm cười:

“Anh Gia Minh, em là người mù mà.”

“Nhưng em biết là bọn anh vào phòng.”

“Cảm giác của người mù luôn nhạy cảm hơn người bình thường, có điều... Nếu nói là nhìn thấy cũng không khác bao nhiêu, nhưng nếu anh Gia Minh thu liễm lại thì không chỉ tinh thần lực của em không nhìn thấy được, mà ngay cả nghe cũng không nghe được...”

Nói đến đây, nàng cười có vẻ dè dặt. Gia Minh gật đầu:

“Tinh thần lực...”

“Em có siêu năng lực, anh Gia Minh cũng biết rồi mà.”

“Ừ.”

Gia Minh gật đầu.

“Em chỉ không thấy anh thôi ư?”

“Bà Tuệ Thanh nói anh không nằm trong đường nhân quả, sợ rằng không phải người của thế giới này...”

Nói đến những lời này, rõ ràng là nàng cảm nhận được điều gì đó nên tỏ ra đặc biệt sợ hãi, nhưng vẫn tiếp tục nói:

“Nhưng không biết tại sao, sau khi em gặp anh lần trước, em đột nhiên bị đau đầu, lần này tới đây, sau khi gặp anh ở bên đó, em lại không thấy đau đớn chút nào nữa, giống như cơn đau đầu của em bị truyền sang cho anh vậy... Anh đừng tức giận, việc này em chưa từng nói với chú và những người khác. Mỗi người đều có bí mật, anh không muốn bị người khác biết thì chắc chắn là có lí do riêng, cho nên dù bà Tuệ Thanh có hỏi thì em cũng không nói, em không muốn làm người khác thêm phiền toái...”

Gia Minh ngẩn ra tại chỗ, không biết phải nói gì.

“Bởi vì... bởi vì anh Gia Minh không phải người xấu mà. Lần trước khi anh rất tức giận... Ừ, chính là buổi tối hôm đó, anh tới tìm em, em không dám nhìn anh, bởi vì anh giống như một ngọn lửa đang bùng cháy vậy. Khi đó em tưởng rằng mình nhất định sẽ chết đi nhưng anh lại không giết em... Nhưng mà, quả bom đó chút nữa làm biệt thự nhà Tiểu Uyển nổ tung, nhà bị nổ tung rồi sẽ không có chỗ ở, anh có thể... chỉ hù dọa bọn họ một chút thôi được không...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.