Khách sạn Cố Viên.
Trong đại sảnh được treo một chiếc đèn thủy tinh khổng lồ xa hoa và quý báu, ánh sáng rực rỡ. Phương Vũ Tư với dáng vẻ thanh lịch đang ngồi trên ghế salon ở khu vực tiếp khách nói chuyện với một người bạn vừa vô tình gặp lại. Nàng mặc quần áo trắng, đội chiếc mũ tennis sụp xuống hệt như một đặc vụ, vào buổi tối nhìn có vẻ hơi khác người, chẳng qua khách sạn này thường có rất nhiều người nổi tiếng ở lại, thỉnh thoảng có xuất hiện một vài quái nhân cũng sẽ không khiến nhiều người chú ý. Dĩ nhiên bởi vì là quái nhân, đồng thời cũng là mỹ nhân, thỉnh thoảng vẫn có người nhìn sang, cau mày đánh giá vài giây rồi lại lễ phép nhìn sang chỗ khác.
“... Vậy là… Trương tiên sinh và Niếp tiên sinh là bạn thân của nhau?”
“Cũng coi nhưu quan hệ thế giao, hơn nữa ở khách sạn này, hắn coi như là trưởng bối của tôi. Đầu năm nay tôi mới tiếp nhận công việc trong nhà, rất nhiều thứ đều phải học hỏi từ hắn.”
Nở nụ cười hào phóng, Trương Cạnh Phong nhìn ngôi sao nổi tiếng trước mặt. Hai người đã biết nhau từ mấy năm trước, thực ra cũng không tính là rất quen, năm ngoái khi Phương Vũ Tư đến Giang Hải đã được hắn khoản đãi, chỉ là khi đó Phương Vũ Tư đang trong thời kỳ xuống dốc. Trương Cạnh Phong thì thích cô gái tên Diệp Linh Tĩnh đã từng làm tại Bắc Âu Huyễn Tưởng trước đây hắn quản lý, hai bên cũng không tiếp xúc nhiều. Nhưng lần này lại khác, hiện giờ Phương Vũ Tư đã nổi danh trở lại, đối với đại đa số đàn ông, dục vọng muốn đè nàng xuống và sức hấp dẫn của nàng đã tăng lên rất nhiều.
Năm ngoái, sau khi kế hoạch theo đuổi nữ sinh trung học ngây thơ hoàn toàn thất bại, Trương Cạnh Phong cũng rời khỏi nhà hàng hắn tạm thời quản lý là Bắc Âu Huyễn Tưởng, chính thức tiếp nhận sự nghiệp kinh doanh khách sạn của gia tộc. Hôm nay hắn đến thăm hỏi ông chủ của khách sạn Cố Viên là Niếp Văn Thạch, lúc ra ngoài gặp phải Phương Vũ Tư, hai người ngồi xuống trong đại sảnh nói chuyện một lát.
“Thực ra nghề chính của Niếp tiên sinh không phải là kinh doanh khách sạn, khách sạn Cố Viên được ông ta xây dựng lên trong lúc cao hứng. Chẳng qua ông ta có rất nhiều mối quan hệ ở Giang Hải, khách sạn này trừ được Đông Phương gia, Lưu gia rót tiền vào, quan hệ với bên chính phủ cũng khá gần gũi, mỗi khi chiêu đãi một số khách nước ngoài hoặc đoàn đại biểu của tập đoàn nào đó đến khảo sát làm ăn, chính phủ đều sắp xếp cho bọn họ ở lại đây. Được chú trọng tuyên truyền ở khắp mọi nơi, đừng nói là ở nhà ga, cho dù tùy tiện lấy một quyển sách du lịch đều có bản đồ đến đây, không nổi tiếng cũng không được... Không chỉ là khách sạn, ở Trung Quốc làm việc gì cũng đều cần có quan hệ cả...”
“Trương tiên sinh, nói đúng...”
Nở nụ cười mê người, Phương Vũ Tư gật đầu phụ họa, nhưng ánh mắt lại bị cảnh tượng phía ngoài cửa lớn hấp dẫn. Một đám người mặc y phục võ quán hung hăng đi vào, hai gã bảo vệ ở cửa không ngăn được, quản lý đang kiểm tra ở đại sảnh vội vàng chạy tới nói chuyện với người dẫn đầu vài câu, sau đó dẫn theo đám người đó đi vào phía bên trong. Trương Cạnh Phong quay lại nhìn, cười nói:
“Có lẽ đám người tập quyền Thái kia lại gây ồn ào rồi.
Phương Vũ Tư tỏ ra khó hiểu:
“Cái gì cơ?”
“Cô không biết sao?” *
Trương Cạnh Phong hỏi một câu, sau đó lại nở nụ cười, gật đầu nói:
“Cũng đúng, cô mới từ Hongkong đến đây hai ngày trước, còn phải xã giao nhiều như vậy... Cô biết quyền vương Hi Lý Vượng ở lại đây chứ?”
“Tôi không biết...”
“À... Tóm lại là đến đánh quyền Thái, gần đây khiêu chiến rất nhiều võ quán ở Giang Hải, còn có một số tông sư nào đó. Bọn họ luôn gây chuyện, để thu hút càng nhiều người đến luận võ hơn, bọn họ nói nhiều lời không dễ nghe cho lắm. Có lẽ không lâu sau, bọn họ sẽ lôi “căn bệnh chung của Đông nam Á” ra để khiêu khích càng nhiều người đến luận võ hơn cũng chưa biết chừng...”
Phương Vũ Tư bật cười:
“Vậy mà không sợ bị đánh chết sao?”
“Vấn đề là không ai đánh thắng được bọn họ. Thật sự rất buồn bực, hơn mười ngày rồi, có rất nhiều người hùng hổ đến, sau đó lại bị khiêng ra ngoài bằng cáng cứu thương, xe cứu thương thường đứng sẵn bên ngoài để chờ, trực tiếp đưa đi bệnh viện. Quyền Thái mà, ra tay rất nặng, thường thường đều bị đánh gãy xương.
“Lợi hại vậy ư?”
Phương Vũ Tư giật mình, le lưỡi.
“Không thấy trên TV nói gì cả mà.”
“Chính phủ không cho phép tuyên truyền, chuyện như vậy sẽ đả kích tinh thần của người trong nước, không phải sao?”
Trương Cạnh Phong cười nói.
Chuyện này khá bất đắc dĩ, hai người chuyển sang đề tài khác. Nói thêm một lát, ánh mắt Phương Vũ Tư lại chú ý về phía cửa lớn. Trương Cạnh Phong cũng quay đầu lại. Lần này, xuất hiện trong tầm mắt mọi người là một cô gái chừng hai ba, hai bốn tuổi.
Nàng mặc áo sơ mi trắng, áo vest nữ văn phòng màu đen, quần dài màu đen, quần áo đơn giản làm nổi bật vóc người, đồng thời cũng khiến người ta cảm nhận được khí chất hoạt bát và thuần khiết của nàng, mái tóc đen nhánh chỉ dài đến ngang vai, khuôn mặt gần như hoàn mỹ của người phương đông, nàng khẽ mím môi, ánh mắt lạnh nhạt. Mặc dù lúc này còn có vài người đang ra vào, nhưng Trương Cạnh Phong vừa nhìn đã có thể kết luận, Phương Vũ Tư đang nhìn nàng: Một cô gái xinh đẹp luôn rất nhạy cảm với người xinh đẹp hơn mình.
Có vẻ như nhận thấy ánh mắt ở bên này, nàng nhìn sang, nhìn Phương Vũ Tư lâu hơn một lát, rồi lại quay đầu đi, lấy mắt kính từ túi xách ra đeo lên, lại tiếp tục lấy thứ gì đó giống như bảng tên đeo lên cổ, sau đó đi về phía quầy tiếp tân ở đại sảnh.
Nhìn có vẻ giống một phóng viên...Hắn nghĩ thầm như vậy.
********************************************
Có thể nàng là một phóng viên.
Khi nàng đi vào cửa khách sạn, Hạ Nhân - Hàn Tô Bối đang tìm nhân viên tiếp tân để làm việc, đây là cảm nhận đầu tiên của hắn.
Là một người hiện đại có thể tiếp thu rất nhiều tin tức, trợn mắt há hốc mồm khi thấy một cô gái xinh đẹp như trong sách vẫn thường nói, đặc biệt là với một người đàn ông khá từng trải, chuyện như vậy rất hiếm thấy, nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn thực sự cảm thấy mình như bị sét đánh, không nhịn được nhìn theo bóng dáng kia thêm vài lần, lại vài lần, lại thêm vài lần... Vậy nên mục đích khi tới đây làm việc của hắn cũng trở nên mơ hồ. Đến khi cô gái kia đi thăng qua, tên đồng bạn đi theo đại sư Hi Lý Vượng mới chọc hắn:
“Mỹ nữ nha...”
Hạ Nhân - Hàn Tô Bối mang cả hai dòng máu Trung - Thái, có tên Trung Quốc là Vương Giai, nhưng nói tóm lại, hắn không có cảm giác thân thiết gì với Trung Quốc cả - mặc dù hắn học Trung Văn ở Đại học. Lần này đoàn đội do Hi Lý Vượng dẫn đầu đến trung Quốc. Vương Giai bạn học của chúng ta đi theo với tư cách phiên dịch viên chính thức. Chỉ là khi vừa mới bắt đầu thì mọi người đã xảy ra mâu thuẫn, phía Trung Quốc cũng không quá coi trọng cái gọi là trao đổi võ thuật Trung - Thái, hơn nữa bản thân Hi Lý Vượng cũng biết tiếng Trung, vì vậy hắn cũng không có nhiều cơ hội thể hiện bản thân, thường ngày đều cùng với đám đồng bạn này đi dạo trong khách sạn, chơi bài, uống rượu, viết mấy phong thư khiêu chiến mang tính vũ nhục để gửi đến các võ quán. Bởi vì xã hội đen ở bên ngoài theo dõi bọn họ, vì vậy mỗi khi ra cửa đều phải kết đội, không thể vui chơi tận hứng được, điều này khiến hắn khá buồn bực.
Liên hệ lại tất cả mọi việc, nếu như chuyện này xảy ra vào một trăm năm trước thì sợ rằng bọn họ sẽ rất tự hào, hưng phấn tưởng tượng ra cảnh mình làm nhục quốc gia lớn nhất Châu Á này, quả nhiên Thái Lan mạnh hơn Trung Quốc nhiều lắm. Chỉ là hiện giờ không phải là một trăm năm trước, phía Trung Quốc không để ý đến bọn họ, đoán chừng một thời gian ngắn nữa sẽ đuổi bọn họ về nước. Sau nhiều trận thắng liên tiếp, thực ra Vương Giai lại cảm thấy thấp thỏm lo lắng, đắc tội người Trung Quốc cũng không phải là chuyện hay ho gì, hiện giờ ngươi thắng nhiều lắm, người ta không xuống đài được, ngộ nhỡ khiến người ta nổi điên, chưa biết chừng một buổi tối nào đó ngươi sẽ bị ám sát, sau đó đối ngoại nói là do xã hội đen làm - trong suy nghĩ của đại đa số người, bộ dạng của chính phủ Trung Quốc đoán chừng chính là như vậy, bọn họ nghiêm túc, âm trầm, hơn nữa rất giỏi về thủ đoạn dùng thế đè ép tất cả mọi chuyện. Bất kể thế nào, Thái Lan hiện giờ đúng là chưa thể bằng Trung Quốc được.
Mang trong lòng nỗi thấp thỏm như vậy, hắn và mấy người trong đội có dự định về nước sớm, dù sao ở đây thêm cũng không có gì vui cả, nhưng Hi Lý Vượng vẫn đang giận dữ vì bị làm nhục ở cục Công an, kiên quyết không chịu về nước, vì vậy mới xảy ra tình huống như bây giờ... Thật sự là một lần lữ hành không đáng giá, hắn thầm nghĩ như vậy. Chỉ là, ngay mới vừa rồi thôi, suy nghĩ của hắn dường như có chút thay đổi.
“Chào cô, tôi là phóng viên của Giang Minh Nhật Báo, xin hỏi vị tiểu thư tên là Kelly Denime, đến từ Châu Âu, đang ở phòng nào? Tôi muốn xin phỏng vấn cô ấy.”
Cô gái đến trước quầy tiếp tân, lắc lắc thẻ phóng viên trong tay.
“Kelly Denime ư, xin chờ một chút...”
Không nhịn được nhìn thêm nữ phóng viên xinh đẹp mà tao nhã trước mặt thêm một lần, cô gái ở quầy tiếp tân kiểm tra trong máy tính.
“Cô ấy thuộc đoàn đại biểu của tập đoàn Tịch Đức... Xin hỏi cô có hẹn trước không?”
“Không có, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ nói về vấn đề này khi gặp cô ấy.”
“Rất xin lỗi, nếu không hẹn trước thì sợ rằng cô không thể gặp được cô ấy, cả tầng trên cùng đều được họ bao trọn rồi, nếu cô không có hẹn trước thì bọn họ sẽ không để cô vào...”
Nữ tiếp tân kia cười đáp, sau đó lại đưa một tờ danh thiếp ra, bổ sung thêm.
“Những người kia nói, muốn phỏng vấn bọn họ thì có thể liên lạc với người phát ngôn là Vi Đức tiên sinh, ở đây có số điện thoại của ông ấy...”
“Ồ, cảm ơn.”
Cô gái mỉm cười gật đầu, nhận lấy danh thiếp của vị phát ngôn viên kia, chẳng qua mọi người đều biết, tập đoàn Tịch Đức đến Giang Hải đầu tư là tin tức nóng sốt nhất tại Giang Hải thời gian gần đây, nếu muốn phỏng vấn theo cách đó, sợ rằng phải gọi điện thoại hẹn trước vài ngày. Cô gái nhìn thoáng qua danh thiếp, đang định xoay người rời đi thì Vương Giai đang đứng bên cạnh làm ra một quyết định.
Đây có lẽ là quyết định sai lầm nhất từ khi hắn đến Trung Quốc, suốt một thời gian dài sau này, quyết định này luôn khiến hắn hối hận không dứt.
“Chào cô.”
Hắn bước tới, vươn tay muốn đập bả vai cô gái kia, nhưng không biết tại sao lại đập vào không khí. Cô gái quay đầu lại, hắn nói với vẻ hơi thận trọng:
“Cô là phóng viên phải không, xem ra hôm nay cô không lấy được tin rồi, chỉ là... Ách, không biết cô có hứng thú đi xem quyền Thái đấu với võ thuận Trung Quốc không? Ồ... Tôi là Vương Giai, là người phiên dịch cho đại sư quyền Thái Hi Lý Vượng, ở đây có một trận luận võ, đảm bảo... Ách, tôi nghĩ rằng sẽ rất đặc sắc, nếu cô muốn, tôi có thể giới thiệu để cô phỏng vấn đại sư Hi Lý Vượng...”
Không khí dường như đọng lại, cô gái nhìn hắn, trong nháy mắt này hắn thực sự có cảm giác trở lại lần đầu tiên, khi mình còn là một nam sinh, biểu lộ với một nữ sinh. Suy nghĩ một lát, cô gái mở miệng:
“Tôi vốn định đi uống cafe, nhưng nếu anh đã nói vậy... Vừa lúc tôi cũng có hứng thú trao đối với Hi Lý Vượng một lần...”
Nàng nở nụ cười trong sáng mà ưu nhã:
“Hi vọng sẽ thực sự đặc sắc.”