Tối muộn, đèn đường đã sáng, những tiếng động ồn ã cũng theo đó mà giảm bớt, trong một quán bar ở cuối con đường, các loại âm thanh lẫn lộn va vào nhau trong những ánh đèn đủ màu, hai bên đường, chỉ cần nhìn là có thể thấy đủ loại lưu manh đứng khắp đường, cả trai lẫn gái túm năm tụm ba, trên người tràn ngập tửu khí, có đứa ngồi xổm góc đường, có thằng nôn mửa, có thằng thì thấp thỏm bất an.
Một chiếc xe taxi dừng lại ở ven đường, người xuống đầu tiên là một thiếu nữ 16, 17 tuổi mặc chiếc áo trắng rộng thùng thình, áo khoác màu tím nhạt cộc tay, quần jean màu xanh, đi giầy thể thao, mái tóc đuôi ngựa bập bềnh tạo nên khí tức thanh lệ.
Nhưng cái đẹp nhất chính là khuôn mặt hoàn mỹ gần như tinh xảo của nàng, kèm theo đó là khí tức băng lãnh. Vừa xuống xe, nàng đã hấp dẫn không ít ánh mắt của người ven đường.
Theo sau nàng cũng là một thiếu niên, vóc dáng hai người không khác nhau là mấy, nhưng đối với con gái mà nói, ai mà cao trên 1m65 thì nam giới đi với họ sẽ trở nên thấp hơn.
Sau khi trả tiền xe, thiếu niên hướng dẫn thiếu nữ đi tới một quán bar tên là “39 độ” quán.
Đợi cho thân ảnh hai người biến mất ở cửa quán rượu, tài xế mới lắc đầu, khởi động xe rời đi, trong lòng có chút tiếc nuối, cô gái xinh đẹp như vậy mà lại ở bên cạnh một thằng con trai... hoàn toàn chẳng xứng chút nào cả.
Trong quán bar có rất nhiều người, thanh âm DJ rung động màng nhĩ, hai người xuyên qua đám người, một trước một sau đi vào trong. Khi đi qua quầy bar, thiếu niên quay đầu lại nói mấy câu, cô gái xinh đẹp có khí chất băng lãnh nhu thuận gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế tròn bên cạnh quầy bar.
Nàng đưa mắt nhìn theo thân ảnh của thiếu niên biến mất trong đám người, không bao lâu, hắn đã đi tới một cái cửa có hai gã đại hán lực lưỡng đứng bảo vệ.
“Ta tìm Tiểu Mạnh!”
Đứng trước mặt hai gã đại hán cao hơn mình một cái đầu, thiếu niên cau mày, lên giọng, hai gã đại hán liếc mắt nhìn nhau, nói:
“Làm sao ngươi biết Tiểu Mạnh ca hiện tại ở chỗ này, ngươi là ai?”
“Đi vào nói cho hắn biết, Cố Gia Minh tới tìm hắn.”
Hai người đối diện còn chưa kịp nói gì, thì cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra.
Một nam tử mặc áo da, thân hình vạm vỡ, hình xăm chi chít, trên mặt lộ hiện lên thần sắc kinh hỉ:
“Gia Minh, sao cậu lại tới đây, có việc gì cứ gọi điện thoại cho tôi là được.”
Hai gã đại hán vội vã thối lui một bước, cúi đầu chào:
“Tiểu Mạnh ca.”
Nhưng trong lòng hai người có chút kinh ngạc suy đoán lai lịch của thiếu niên.
Hóa ra Tiểu Mạnh cũng có thái độ vô cùng ôn hòa thế này, trong ngày thường khi gặp đám tiểu đệ hoặc là đám Đường chủ khác, cho dù cố tình hay vô ý, hắn đều duy trì thái độ lạnh lùng. Hắn có một loại khí chất âm trầm, có thể giết người một cách điên cuồng, điều đó làm cho người khác kính nể, có thể ôn hòa với một gã thiếu niên thế này, thì đây là lần đầu tiên hai người nhìn thấy.
Chẳng bao lâu sau, hai người vào phòng làm việc.
Căn phòng này bố trí giống như một cái KTV, ba mặt là sô pha, ở giữa có một cái bàn thấp hình vuông. Hiện giờ ở trên bàn có một chai rượu và thức ăn, vách tường đối diện là một tấm kính, có thể quan sát được quán bar, cũng vì vậy mà vừa rồi Tiểu Mạnh mới nhìn thấy được Gia Minh đến.
Trong phòng còn có hai người, một người trong đó mặc tây trang, đại khái là uống rượu ta, trên mặt đỏ rực, một cô gái xinh đẹp ngồi cạnh hắn. Tiểu Mạnh là Đường chủ, quản lý không chỉ một hai chỗ ăn chơi, hai người này chắc là hai người quản lý gì đó, thấy Tiểu Mạnh dẫn Gia Minh vào, hắn cười đứng lên.
“Mạnh ca, vị này là?”
“Bạn trai của tiểu thư, Cố Gia Minh. Các ngươi đi ra ngoài trước, ta và Gia Minh có một số việc cần bàn, đừng cho người khác vào.”
Nam tử kia ngẩn người, một lát sau mới ý thức được “tiểu thư” trong miệng của Tiểu Mạnh chính là con gái Liễu Chính, vội vã gật đầu, mang theo cô gái bên cạnh đi ra ngoài, sau đó nhìn hai gã đại hán bên ngoài phân phó một phen, hai gã đại hán gật đầu, bảo vệ cửa phòng làm việc.
Gia Minh ngồi xuống ghế sa lông, trực tiếp nói:
“Chú của Sa Sa, Liễu Sĩ Kiệt là người như thế nào, anh có biết không?”
“Hắn?”
Tiểu Mạnh nhíu nhíu mày:
“Ta với hắn giao tiếp không nhiều lắm, nhưng mà lão đại đối với hắn rất tốt, gần đây khi lão đại đến Tân Trữ đàm phán, đã cho hắn quản lý một số chuyện, mấy hôm trước khi đến đông khu đàm phán cùng với bọn Văn lão đại cũng hắn đi theo. Theo như những gì ta biết... Ta nghĩ hắn từ nước ngoài trở về, hình như có một số mặt ưu việt nào đó, mở miệng ngậm miệng đều là Mafia, tỷ như bọn họ làm gì, phương pháp thực hiện ra sao, tuy vậy khi áp dụng với tình hình Giang Hải thì có chút không hợp...”
Gia Minh lẳng lặng nghe, sau đó ngẩng đầu:
“Từ đảo Corsica trở về?”
“Nghe nói hắn đã qua đảo Corsica của Ý, hắn trước đây có giao tình với lão đại, hiện tại trở về, lão đại coi hắn là thân huynh đệ, chúng ta cũng không dám điều tra thêm gì, thế nào, hắn có chuyện?”
Nói đến đây, sắc mặt Tiểu Mạnh đột nhiên trở nên lạnh lùng, hình như là đã chuẩn bị giết người, Gia Minh nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu:
“Ta không nói hắn có chuyện, hắn dù sao cũng là chú của Sa Sa, anh chú ý hắn một chút, đừng cho hắn làm loạn.”
Nói xong, hắn từ trong quần áo lấy một túi nhỏ vứt lên bàn, vừa mở ra, vừa nói:
“Nhưng mà hắn cùng Dương Chấn Hưng lui tới tương đối mật thiết, phải không?”
Lấy sự từng trải của Tiểu Mạnh, nhắn chỉ cần nhìn là có thể nhận ra, túi nhỏ kia chính là túi bạch phiến, hắn gật đầu:
“Lão đại đã công bố quan hệ với hắn, mấy đường chủ khác đương nhiên là muốn nịnh bợ người này, tính tình của hắn với Lão Dương tương đối hợp nhau, những độc phẩm này là…”
“Ta mua được bên địa bàn của lão Dương, anh tới thử xem.”
Tiểu Mạnh gật đầu, từ trên người lấy ra một cây tiểu đao nhẹ nhàng rạch một cái, dùng mũi hít một cái, thân hình đột nhiên run rẩy, sau một lát, hắn mới phì phì vài hơi, có chút chần chờ nhìn về phía Gia Minh:
“Cái này...”
“K2, độ tinh khiết cao hơn bình thường 20%, tỷ lệ ảo giác có thể dẫn tới tử vong, đơn giản mà nói, hắn đã vượt quá giới hạn.”
Gia Minh sắc mặt có chút âm trầm, trước khi gặp mặt Phương Chi Thiên, hắn đã phân tích. Phương Chi Thiên chỉ là diễn trò cho mọi người nhìn mà thôi, người mà hắn muốn nói chuyện chính là Giản Tố Ngôn, phương diện này Gia Minh tự nhiên sẽ không nhiều lời, hắn cũng không có cách nào hỏi về vấn đề khác, tình hình duy nhất mà hắn nắm bắt được trong lúc nói chuyện chính là vấn đề này.
Nước quá trong ắt không có cá, người tốt quá thì chẳng có gì, cho dù là người chấp pháp có công chính liêm minh tới đâu, thì cũng không thể yêu cầu cả xã hội cũng trong sạch với mình.
Chuyện buôn bán thuốc phiện, quốc gia quản lý tương đối nghiêm ngặt, nhưng dù sao có người là sẽ có thuốc phiện, có thuốc phiện thì sẽ có người hút, đại bang phái như Sa Trúc bang cũng không thể ngoại lệ.
Nhưng mà nhà nước cũng có quy định giới hạn ngươi có bối cảnh, nhà nước sẽ không dễ dàng động tới ngươi, thế nhưng dính tới thuốc phiện thì ngươi có thể bị bốc bất cứ lúc nào.
Một khi có thuốc phiện độ tinh khiết cao, thì tốc độ người nghiện, độ tử vong cũng cao theo, vạn nhất xảy ra chuyện gì, thì không ai gánh vác nổi. Loại K2 này, tính nguy hiểm của nó quá cao, pháp luật cũng không thể nào tha thứ cho sự tồn tại của một cấm phẩm như vậy.
Trước kia Sa Trúc bang luôn cẩn thận với vấn đề thuốc phiện, tuy rằng cũng có buôn lậu thuốc phiện, nhưng tuyệt đối không dám làm quá.
Lần này K2 chảy ra, lại gặp ngay Phương Chi Thiên đến, cảnh vệ của Viêm Hoàng Giác Tỉnh lại đang coi Giang Hải là trọng điểm, chẳng cần mấy ngày thời gian, đã bị nhân viên tình báo của Viêm Hoàng Giác Tỉnh phát hiện, báo cho cấp trên biết.
Bang phái lớn đôi khi khó tránh khỏi phạm sai lầm. Phương Chi Thiên đối với chuyện này cũng không chú ý nhiều, thế nhưng nếu đã nói chuyện với Gia Minh, thì Gia Minh sẽ phải kiểm chứng.
“Chuyện thuốc phiện trong bang vẫn khống chế rất nghiêm ngặt, ta cũng nghe nói Liễu Sĩ Kiệt muốn làm chuyện này, nhưng hắn không chính thức thông báo, lão đại cũng không tỏ thái độ, từ trước tới nay ta chỉ nghe lệnh lão đại làm việc, việc này người trong bang cũng biết cho nên ta không quản được chuyện của hắn, mà cũng không ngờ Lão Dương lại..”
“Hai ngày nữa chú Liễu sẽ về, phiền anh nói với chú ấy một chút, loại chuyện này tốt nhất là không nên vượt quá giới hạn.”
Nhà nước Trung Quốc cực kỳ mạnh tay với những chuyện có liên quan tới chế độ, các loại bang phái nhìn như vô cùng uy thế nhưng trên thực tế lại giống như bọt biển, nhà nước mà động vào là biến mất liền.
Sa Trúc bang bây giờ hưng thịnh cực độ, nhưng mà một ngày nào đó có người muốn động thì sẽ tan rã chỉ trong một đêm. Đạo lý này Gia Minh hiểu rõ, Tiểu Mạnh đương nhiên cũng rõ ràng.
Lúc này Gia Minh nói chuyện nhưng ánh mắt luôn chú ý ra ngoài đại sảnh quán bar, từ vị trí này, có thể thấy thấy quầy bar đã có chút rối loạn, có hai nam nhân đang đấu khẩu với nữ nhân khác.
Trong đó nhân số một bên đông hơn, hiển nhiên thanh thế cũng mạnh hơn, bên kia tuy chỉ có một người, nhưng thân thể rắn chắc, vóc dáng cũng coi như là cao to, đại khái là hình như đang say rượu, đối mặt với nhân số đông đảo nhưng một bước cũng không nhường.
Trong khi hai bên đấu khẩu, Nguyệt Trì Huân lạnh lùng ngồi ở đó, nàng trước mặt có một cái chén màu xanh, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía phòng làm việc chỗ Gia Minh đang ngồi, trông nàng giống như một thiếu nữ thủy tinh, chẳng thèm để ý tới những người bên cạnh chút nào.
Nhìn tình hình như vậy, Gia Minh hơi nở nụ cười, bởi vì thiếu niên uống say kia hắn cũng biết, đó là Hoàng Hạo Binh, nghĩ không ra hắn cũng ở chỗ này.