[Dịch] Ẩn Sát

Chương 150 : Hòa giải.




“Phương tiểu thư, chị uống trà ... Không cafe chứ? Ừ... Gia Minh, cafe để ở đâu? Tại sao ở đây chỉ có rượu, xin lỗi, Phương tiểu thư, chị chờ một lát nha.”

“Cafe... ở đây có sao?”

“Lần trước mình thấy có một túi mà, có lẽ bị để lên phía trên cùng, mình tìm xem.”

“Để mình tìm đi, cậu đi lấy nước sôi tới đây.”

Ngồi trước chiếc bàn tròn nhỏ, Phương Vũ Tư hơi thận trọng nhìn nam nữ thiếu niên đang bận rộn bên quầy rượu, hơi cảm thấy khó xử, nét mặt mê hoặc và rối loạn từ khi nhận ra Linh Tĩnh rồi chuyển thành khó xử như bây giờ cũng không mất nhiều thời gian, sau đó vẫn kéo dài đến bây giờ. Trong chuyện này, thiếu nữ ngồi sát bên cửa sổ cũng là một nguyên nhân rất lớn.

Từ khi Phương Vũ Tư bước vào, Sa Sa vẫn ngồi im lặng ở đằng kia nhìn nàng với vẻ mặt u ám, rõ ràng là bất mãn với nàng, lý do trong đó chỉ cần nghĩ lại là có thể rõ ràng. Phương Vũ Tư đã lăn lộn trong giới giải trí mấy năm, cũng không phải người ngu ngốc, đối với người bình thường, chỉ cần nhìn thấy sắc mặt của đối phương là có thể đoán được thái độ của họ, điều khiến nàng nghi ngờ chính là tại sao Linh Tĩnh lại thân thiết với nàng như vậy? Về phần thiếu niên tên Cố Gia Minh kia, mặc dù vẫn luôn nhiệt tình thu xếp ở bên cạnh nhưng nụ cười lại rất mập mờ khiến người ta hoàn toàn không hiểu được ý đồ của hắn, có vẻ như thiện ý, lại dường như chỉ duy trì thái độ lễ phép nhất định.

Sống trong giới âm nhạc mấy năm như vậy, bất kể thế nào nàng cũng không tưởng tượng nổi ban nhạc Khái Niệm thậm chí lại là ba thiếu niên nam nữ như vậy, nhưng sự thật phô bày trước mặt lại khiến nàng không thể không tin. Qua một lúc lâu nàng mới do dự hỏi:

“Ồ, thì ra là... Các em chính là ban nhạc Khái Niệm...”

“Ồ, ặc...”

Nghe nàng hỏi như vậy, Linh Tĩnh đứng nguyên tại chỗ, quay đầu lại nhìn Gia Minh rồi cười giấu đầu hở đuôi:

“Chuyện đó... Không phải đâu, chúng em, chúng em chỉ tới đây làm việc vặt. Mấy người của ban nhạc Khái Niệm đã tan việc rồi, ha hả, ha hả...”

“Ồ, thì ra là thế.. ha hả...” Phương Vũ Tư gật đầu phụ họa, nhưng đương nhiên nàng sẽ không tin lời nói dối như vậy, dù sao nàng cũng nghe được một phần câu chuyện ba người đã nói lúc trước.

“Chuyện đó... Phương tiểu thư, chị cũng thích nghe Khái Niệm hát ư?”

Cắm điện đun nước, Linh Tĩnh ra vẻ vô tình hỏi.

“Ừ, đương nhiên là yêu thích, nếu không chị sẽ không ... Ừ ... thành thật mà nói, nhạc của Khái Niệm khiến người ta cảm thấy rất tốt, bất kể là phong cách âm nhạc thế nào cũng có thể nắm bắt được chuẩn xác, người sáng tác thực sự là thiên tài...”

Nghe thấy Phương Vũ Tư khen người sáng tác là thiên tài, Linh Tĩnh Không khỏi tự hào nhìn sang Gia Minh. Tuy rằng nhân phẩm của ca sĩ lớn không tốt cho lắm nhưng dù sao ca hát cũng là chuyên môn của nàng, mấy lời ca ngợi khiến Linh Tĩnh vui vẻ không thôi. Sau đó nàng lại nói:

“Ồ, chỉ là ... Đến đây thế này đã khiến các em thêm phiền toái. Rất xin lỗi, bởi vì...”

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Chúng em vui vẻ còn không kịp mà, Gia Minh, cậu nói xem có đúng không.”

“Ừ, đúng vậy, đúng vậy...”

Gia Minh cười gật đầu khiến Phương Vũ Tư có cảm giác khi kẻ trộm gặp phải người đứng đầu của đám giặc cướp, thật là quỷ dị.

Mưa bụi lộn xộn xẹt qua cửa sổ sát bên, đèn neon ở ngã tư đường thỉnh thoảng lại rọi vào. Ở trong phòng lúc này, vẻ mặt Linh Tĩnh thân thiện, Gia Minh có vẻ như vẫn duy trì lễ phép tiêu chuẩn nhưng không khí vẫn hơi khó xử. Bởi vì trong lòng Phương Vũ Tư có quỷ, Sa Sa lại vẫn luôn duy trì vẻ mặt như vậy khiến tình cảnh lại càng thêm lạnh nhạt, pha cafe cho Phương Vũ Tư xong, lúc đi qua bên cạnh Sa Sa, Linh Tĩnh nhỏ giọng hỏi Gia Minh:

“Sa Sa làm sao vậy, có vẻ rất không vui.”

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, lần trước đồng ý xin chữ ký của Phương Vũ Tư cho cậu ấy nhưng cuối cùng lại không giải quyết được chuyện gì, chắc chắn cậu ấy tức giận vì chuyện này. Cậu cũng biết đó, gần đây Sa Sa có mâu thuẫn với Đàm Tố Nghiên, tới tháng không đúng ngày, nhất định là đến sớm, ha hả...”

Gia Minh khoát tay cười, tuy rằng hạ giọng nói nhưng rõ ràng là Sa Sa cũng nghe được, nàng tức giận trừng mắt nhìn Gia Minh, Gia Minh cũng không để ý vươn tay ra vỗ hai cái thân mật lên mặt nàng, Sa Sa hừ nhẹ, nghiêng đầu sang chỗ khác như một con mèo nhỏ đang tức giận.

“Đừng làm phiền mình...”

“Ồ, được.”

Gia Minh cười quay đầu đi.

“Phương tiểu thư, thực ra Linh Tĩnh muốn múa phụ họa cho chị trong ngày kỷ niệm thành lập trường của học viện Thánh Tâm, chị còn nhớ chứ?”

“Ừ...”

Phương Vũ Tư do dự gật đầu, thầm nghĩ rốt cuộc cũng đến lúc ngả bài, cỗ gắng rặn ra nụ cười nhiệt tình quen thuộc, song câu nói tiếp theo của Gia Minh lại khiến nàng hơi ngạc nhiên.

“Ồ, là thế này, thực ra chúng em cũng cảm thấy Linh Tĩnh múa rất đẹp, không biết tại sao phía hội học sinh lại mạnh mẽ gạt Linh Tĩnh ra, có phải là rất không có đạo lý không?”

“Gia Minh...”

Linh Tĩnh chần chừ nói, dường như cảm thấy Gia Minh không nên đem chuyện này ra làm phiền Phương Vũ Tư, song dưới cái nhìn ngạc nhiên của Phương Vũ Tư, Gia Minh vẫn nói tiếp.

“Dù sao thì đem chuyện này ra làm phiền Phương tiểu thư là rất không lễ phép, nhưng chúng em đều là bạn tốt lớn lên từ nhỏ với Linh Tĩnh, cậu ấy bị đối xử như vậy, dù thế nào bọn em cũng không thể không tức giận. Chỉ là chúng em không có gì có thể nói với Hội học sinh, bọn họ cũng đã quyết định, em nghĩ cũng chỉ có Phương tiểu thư chị là có thể giúp đỡ một chút, làm phiền chị rồi.”

Gia Minh nói xong rồi gật đầu rất cung kính, vẻ mặt vô cùng thành khẩn.

“Gia.. Gia Minh... Chuyện này... Thôi bỏ đi.”

Nghe những lời này, nhìn hai người đang đứng trước mặt, Phương Vũ Tư há miệng nhưng trong chốc lát lại không nói nên lời.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, bọn họ thực sự không biết chính mình đã gạt bỏ Diệp Linh Tĩnh sao? Nhưng Khái Niệm lại tỏ thái độ như vậy, lẽ nào... Bọn họ thực sự không phải Khái Niệm? Không thể nào, mặc dù có vẻ không phải là người có thể viết ra những ca khúc kia, nhưng...

Không đúng, cô bé tên Liễu Hoài Sa kia nhìn mình với ánh mắt như vậy, rõ ràng là nàng biết, như vậy thiếu niên tên Cố Gia Minh này, còn cả Diệp Linh Tĩnh, là chuyện gì xảy ra? “Chúng ta là bạn tốt lớn lên từ nhỏ với Linh Tĩnh...” Chẳng lẽ... Hắn đang cảnh cáo mình?

Nhìn ánh mắt chân thành của Gia Minh, thân thể Phương Vũ Tư rung động.

Không sai, hắn và Liễu Hoài Sa đều biết sự thực, sở dĩ vẫn giấu diếm Diệp Linh Tĩnh vì... Vì nàng sùng bái mình, cho nên bọn họ không muốn nàng phải đau lòng. Nghe nói trong học viện Thánh Tâm đều là con nhà giàu có, Cố Gia Minh này có thể khiến mấy người Đông Phương Lộ sùng bái như vậy, có thể thân thiết với hai mẹ con trong tay có năm trăm ngàn như thế, rõ ràng là đã trải qua sự giáo dục rất tốt, vì vậy lòng dạ mới thâm sâu như vậy...

Tổng kết lại tất cả những điều này, Phương Vũ Tư hít sâu một hơi, cố gắng ra vẻ tự nhiên, nói:

“Ừ, chị vẫn cảm thấy vũ đạo của Linh Tĩnh rất tốt, vừa đẹp mắt lại có linh tính, những ngày qua không thấy đến, không ngờ bọn họ thậm chí lại tạm thời đổi người. Yên tâm, chị nhất định sẽ nói.”

“Thực ra... Em múa cũng không đẹp lắm, không cần phải nói...”

Nghe thấy Phương Vũ Tư khích lệ, Linh Tĩnh đỏ mặt nói Gia Minh lập tức đứng lên, cung kính cúi người tỏ vẻ cảm ơn:

“Cảm ơn chỉ rất nhiều, Linh Tĩnh vẫn hi vọng được lên sân khấu biểu diễn, bài múa đều tập đi tập lại hàng ngày, mặc dù em và Sa Sa cảm thấy hơi phiền toái nhưng cũng không muốn Linh Tĩnh không vui.”

“Đâu có, có thể cùng biểu diễn với cô gái như Linh Tĩnh là vinh hạnh của chị mới đúng.”

Phương Vũ Tư cũng vội vàng đứng lên cười đáp lại. Chuyện đã phát triển đến bây giờ cũng xem như có thể giảng hòa được, Phương Vũ Tư cười rất tự nhiên. Sa Sa ở bên cạnh thấy vẻ mặt cung kính của Gia Minh liền hừ một tiếng rồi đứng lên:

“Mình đi vệ sinh.”

Nói xong câu nói lạnh lùng, nàng mở cửa bước ra ngoài.

Phương Vũ Tư hơi sững sờ, nhưng bất kể thế nào nàng cũng không thể tức giận vì chuyện nhỏ này, ba người nói chuyện thêm vài câu, Gia Minh đứng lên nói:

“Mình cũng muốn đi vệ sinh, hai người nói chuyện tiếp đi.”

“Ồ?”

Linh Tĩnh tỏ ra ngạc nhiên, khi đưa Gia Minh đến bên cửa mới hỏi nhỏ:

“Có chuyện gì vậy? Cậu và Sa Sa đều rất kỳ lạ.”

“Không kỳ lạ mới là lạ, người ta là ngôi sao nổi tiếng đó, ngồi một chỗ với nàng khiến mình cảm thấy gò bó, mình đi xem Sa Sa trước, cậu nhớ xin chữ ký cho Sa Sa, nếu không chắc chắn là Sa Sa sẽ vẫn tức giận. Tốt rồi, còn nữa, chín giờ rưỡi sẽ chiếu phim Titanic, các cậu đừng nói chuyện lâu quá, ngôi sao đều rất bận rộn.”

“Dừng.”

Linh Tĩnh không khỏi bật cười, nói:

“Bình thường cậu rất cứng đầu, chuyện gì cũng tỏ ra không sao cả, chị Vũ Tư rất hòa nhã mà.”

“Ngôi sao nổi tiếng nha, cũng là chuyện bình thường..”

Gia Minh lẩm bẩm rồi vẫy tay với Phương Vũ Tư bên này cùng nở nụ cười sáng lạn, sau đó Gia Minh cười đóng cửa phòng lại.

Có lẽ Linh Tĩnh sẽ gò bó, nhưng cũng không sao, nếu như Phương Vũ Tư hiểu thì chắc chắn sẽ để ý đến cảm xúc của Linh Tĩnh, khiến nàng vui vẻ sao, đối với Linh Tĩnh, có thể gặp được thần tượng như vậy cũng sẽ trở thành ký ức đặc biệt tốt đẹp. Cười thoải mái, Gia Minh vòng qua khúc quanh ở thang lầu đi xuống phía dưới quán rượu.

Bãi đậu xe yên tĩnh, ánh đèn sáng rực, Sa Sa ngồi trên lan can cách đó không xa, cầm nhánh cây bị mưa gió đánh gẫy oán hận quật xuống mặt đất. Gia Minh chậm rãi bước qua, cười nói:

“Mỹ nữ, đang buồn bực chuyện gì vậy?”

“Đừng làm phiền mình.”

“Ồ, cậu cũng biết mình rất bướng bỉnh, thích nhất là làm trái ý người khác.”

Ngồi xuống bên cạnh Sa Sa, Gia Minh vươn tay ra ôm nàng đặt lên đùi mình. Giãy dụa tượng trưng mấy cái, nhưng nàng sao có thể là đối thủ của Gia Minh, tức giận đánh lên bả vai Gia Minh, Sa Sa uất ức nói:

“Mình không muốn thấy cậu cung kính với Phương Vũ Tư như vậy.”

Đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve đùi Sa Sa, Gia Minh cười nói:

“Tại sao lại như vậy?”

“Rõ ràng là chị ta đã làm sai, tại sao cậu còn muốn nhờ chị ta?”

“Vậy thì nên làm thế nào?”

“Ít nhất.. Phải khiến chị ta biết mình đã phạm sai lầm, khiến chị ta phải xin lỗi, khiến chị ta phải nói ra lý do. Lần trước hai người của Vĩnh Thịnh bang kia chỉ thuận miệng nói một câu cậu đã giết chết bọn họ, tại sao lần này lại đối xử tốt với Phương Vũ Tư như vậy... Bởi vì nàng là mỹ nữ?”

“A, bé ngốc...”

Nhéo lên mặt Sa Sa, Gia Minh cười.

“Đó là vì người của Vĩnh Thịnh bang thực sự có thể uy hiếp đến các cậu, mà Phương Vũ Tư, chị ta cũng chỉ là người bình thường mà thôi, người bình thường có khi sẽ vì một số lý do không giải thích được mà làm ra những chuyện cũng không giải thích được, sau khi làm ra những chuyện đó, có lẽ ngay cả chính chị ta cũng không nhớ được mình đã từng làm. Nếu phải so đo với những người như vậy, chẳng phải quá nửa những người buôn bán ở chợ mà chúng ta mặc cả một hồi lâu vẫn không chịu giảm giá đều đã bị mình giết rồi sao?”

Nghe Gia Minh lấy ví dụ, Sa Sa không khỏi cười lên, đánh lên ngực hắn:

“Đó cũng không phải cùng một loại chuyện, là Linh Tĩnh bị đối xử như vậy mà!”

“Đúng vậy, Linh Tĩnh sẽ rất đau lòng, nếu nói thật tất cả mọi chuyện ra, sợ rằng Linh Tĩnh lại càng đau lòng hơn, Phương Vũ Tư cũng không để ý đến Linh Tĩnh lắm, sở dĩ chị ta làm như vậy, sợ rằng có thể là nguyên nhân rất ghê tởm như tới tháng hay bị bạn trai bỏ đi, vì vậy muốn nàng xin lỗi, nói ra nguyên nhân thì có ý nghĩa gì đâu? Cậu xem bây giờ, như vậy không phải là rất tốt sao?”

“Nhưng mà... Mình không muốn thấy cậu ăn nói khép nép với Phương Vũ Tư như vậy, giống như chúng ta đang cầu xin chị ta vậy...”

“Ít nhất Linh Tĩnh cũng rất vui vẻ, mình thì không sao cả, cũng không phải là bị xem thường gì đó, thực ra từ đầu đến cuối mình vẫn luôn cảnh cáo chị ta.”

Hai người nhìn nhau một lát, Gia Minh cười nói.

“Được rồi, như vậy đi, nếu như cậu không vui, lúc nào mình cùng có thể bắt chị ta tới để cậu hung hăng đánh một trận, đánh đến khi chị ta kêu cha gọi mẹ đều được, cậu muốn khuya hôm nay hay tối mai? Ừ, chúng ta có thể lộ rõ thân phận để chị ta chết được rõ ràng, cũng có thể khiến chị ta từ đầu đến cuối đều không biết là ai làm, thế nào?”

Ngồi trên đùi Gia Minh, nhìn khuôn mặt tươi cười thành khẩn kia một lúc lâu, cuối cùng Sa Sa cúi đầu cười, sau đó ôm chặt lấy cổ hắn, trong giọng nói còn ẩn chứa tình cảm khác thường.

“Gia Minh, nếu có một ngày mình phải chịu uất ức như thế, cậu cũng sẽ làm mình vui vẻ như đã làm với Linh Tĩnh chứ?”

“Đương nhiên, chuyện gì vậy?”

“Không có gì...”

Giọng nói hơi nghẹn ngào, Sa Sa ôm hắn im lặng một lát rồi mới nhẹ nhàng nói: “Sư tử chưa bao giờ để ý đến sự khiêu khích của con kiến, đúng không?”

“Ồ, mình không phải sư tử, Phương Vũ Tư cũng không phải là con kiến, chúng ta đều là người bình thường mà thôi...”

“Minh rất thích cậu... Gia Minh.”

“Ừ, mình biết.”

“Hi, da mặt thật dày...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.