[Dịch]Ẩn Đế

Chương 27 : Hạ Lâm




Tươi cười của hoa nương vẫn không thay đổi, lúc Tiểu Tứ kêu nàng tới đây, trong lòng nàng đã rõ ràng, những vị công tử này cũng chỉ vì sĩ diện. Tất cả mọi người đều biết linh hào ghế lô là ghế lô tốt nhất, nhưng hoa nương vẫn luôn từ chối bất kì ai muốn vào đó, trước đây không có náo loạn cũng bởi vì vẫn chưa có ai có thể ngồi vào trong, mọi người tự nhiên sẽ yên ổn với nhau. Hiện tại tin tức có người vào ngồi truyền ra ngoài, nhóm cậu ấm coi trọng sĩ diện dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cho hoa nương.

Như tiểu vương gia, hắn nhìn có vẻ cười rất thoải mái, một bộ dáng hào phóng sảng khoái, nhưng trong giọng nói cũng là khí thế bức nhân, hiển nhiên muốn gây khó dễ cho hoa nương.

Phụ thân tiểu vương gia là nhi tử mà tiên đế sủng ái nhất, cũng chính là hoàng tử được phong là Dung thân vương. Sau Dung thân vương qua đời, theo lễ nghi, tiểu vương gia Cung An Dương thân là trưởng tử, vốn phải bị giáng một cấp, phong làm Dung quận vương, nhưng khi tiên đế còn sống liền hạ chiếu, con cháu Dung thân vương được thừa kế tước vị Dung thân vương. Cho nên, Cung An Dương này địa vị ngang bằng với các thân vương khác, nhưng bối phận lại thấp hơn một bậc, mà dĩ nhiên chẳng có ai dám coi khinh vị tiểu vương gia này.

Theo huyết thống mà nói, đại hoàng tử Cung Lăng Phong là đường ca của hắn, bất quá chỉ là em họ, tự nhiên không bị huyết thống ràng buộc, có đôi khi là thân huynh đệ cũng có khả năng sẽ tự tay giết chết ngươi. Nhưng mà Cung An Dương cùng Cung Lăng Phong quan hệ rất tốt, hai người mới gặp đã cảm thấy hợp ý, sau lại thường xuyên chơi đùa, có khi là Cung Lăng Phong xuất cung tìm Cung An Dương, có khi là Cung An Dương tiến cung tìm Cung Lăng Phong, thân phận hắn là thân vương, ra vào cung cấm dĩ nhiên không bị hạn chế.

Tiểu vương gia Cung An Dương, thoạt nhìn là một người cởi mở, người xung quanh cũng thực dễ dàng bị cuốn hút theo, nhưng nếu ngươi thật sự coi hắn là người như vậy, thì ngươi liền thảm rồi. Tính tình hắn hỉ nộ vô thường, tuy là thời gian vui vẻ chiếm đại đa số, nhưng nếu hắn sinh khí, người chung quanh liền gặp nạn, có vài người không biết tính tình thật của hắn, đi chọc giận hắn, hắn liền chỉnh ngươi đến táng gia bại sản, mà ngươi chỉ có thể đem khổ sở nuốt ngược vào bụng. Từ đó về sau, không còn người dám chọc giận vị tiểu vương gia này, bọn họ đều biết đến một đạo lý bất thành văn – chọc hắn, tuyệt đối không có trái ngon ăn.

Hiện tại Cung An Dương tuy rằng đang cười, nhưng ánh mắt hơi nheo lại, nụ cười cũng mang theo hàn khí, người quen thuộc với hắn đều biết, lúc này hắn đã muốn sinh khí.

Hoa nương đương nhiên biết điều đó, nhưng trong lòng nàng cũng không thấy e ngại, trong mắt của nàng, chủ tử của nàng là công tử tuyệt đại phong hoa, là thần của thường nhân, không có bất kỳ kẻ nào có thể coi thường hắn, đánh bại hắn! Trong lòng nàng nghĩ vậy, thì làm sao phải e ngại?

Vì thế nàng cũng thu lại một chút ý cười nịnh nọt, đứng thẳng thân mình, trên mặt cũng có thêm vài phần ngạo khí, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “Thực xin lỗi tiểu vương gia, ghế lô kia được tạo riêng cho vị công tử đó, ngoại trừ hắn, bất luận là ai cũng không thể vào!”

Lời nói của hoa nương hoàn toàn chọc giận Cung An Dương, những lời này hắn nghe vào, làm sao cũng như đang khinh miệt hắn. Mà Cung An Dương hắn từ lúc sinh ra đời, chính là cẩm y ngọc thực, không có ai dám cãi lại ý của hắn, làm sao có người đủ can đảm nói xấu hắn? Nếu nói đối phương thân phận tôn quý, ở Mặc quốc này, còn có ai thân phận tôn quý hơn đại điện hạ! Hoa nương này quả thật không biết điều!

Cung An Dương từ tràng kỷ nhảy dựng lên, chỉ vào hoa nương mà mắng, “Ta… ta sống đến chừng này, chưa từng có ai dám đối đãi với ta như vậy! Hắn *** tin hay không hôm nay ta niêm phong Hồng Tụ Chiêu!”

Đối mặt với lửa giận của Cung An Dương, Cung Lăng Phong ngồi trong ghế lô cùng lam bào thiếu niên cũng không có hành động gì, bọn họ đều biết Cung An Dương là một người có chừng mực, sẽ không ra chuyện khác người gì. Chỉ có bóng dáng đang nằm ngủ trên tràng kỷ giật giật, chậm rì rì đứng dậy, phiến tử trên mặt cũng trượt xuống rơi trên đất, hắn dụi dụi hai mắt, có chút mờ mịt nhìn mọi người, bộ dáng vẫn còn buồn ngủ, “A? Làm sao vậy?”

Thiếu niên này đứng dậy, trong nháy mắt chỉ cảm thấy hào quang vạn trượng phát ra từ người hắn chiếu sáng toàn bộ ghế lô, nhìn thấy hắn, ngươi mới hiểu được, thì ra đẹp cũng có cực hạn*. Hắn giống như kiệt tác hoàn mỹ nhất của trời cao, dung mạo hoàn toàn không có từ ngữ nào diễn tả hết được vẻ đẹp đó, nữ tử nào đứng ở trước mặt hắn đều sẽ xấu hổ vô cùng, ai có thể cùng hắn so sánh?

*cực hạn: giới hạn cao nhất

Bất quá bộ dáng của hắn cũng không có nữ khí, mà có chút hương vị anh hùng, cùng có vài phần giáo gươm anh khí. Bởi vậy có thể nhìn ra người này cũng là một kiếm khách, hơn nữa kiếm thuật cao thâm, ở trên giang hồ có thể là nhất lưu cao thủ.

Nhưng mà bộ dáng của hắn rất là lười nhác, một thân bạch vân cẩm bào, bên ngoài khoác một kiện hồng bàn tinh tế, mái tóc đen như đàn hương chảy xuôi trên vai, chỉ một vài sợi tóc được dùng trâm ngọc bích vấn trên đỉnh đầu, mà cốt phiến mới được ngón tay trắng tinh của hắn nhặt lên, mặt lên có vài nét bút vẽ thoáng qua, tạo thành hình một bức sơn hà đồ vô cùng hào hùng.

Lam bào thiếu niên Lữ Ngôn đang ngồi trên lan can màu son thấy hắn đứng dậy, nhịn không được kinh hô, “A a! Trử Hạ Lâm ngươi như thế nào tỉnh a! Ta còn tưởng chưa đến một khắc thì ngươi chưa tỉnh đâu!”

Thiếu niên xinh đẹp được gọi là Trử Hạ Lâm ngáp một cái, lười biếng nói, “Bị đánh thức.”

Lúc này Cung An Dương lại làm khó dễ hoa nương lần nữa –

“Không được! Ta hôm nay không thể nuốt khẩu khí này! Ta thật muốn nhìn xem ai mà có mặt mũi lớn như vậy!” Dứt lời, hắn nhấc chân đi ra ngoài cửa, tựa hồ muốn đến ghế lô kia xem thử đến tột cùng là nhân vật nào.

Mà Lữ Ngôn cũng vội nhảy dựng lên, sợ thiên hạ chưa đủ loạn hô, “ a a! An Dương ngươi chờ ta! Ta cũng đi nữa!”

Sau đó Lữ Ngôn cũng chạy theo.

Trử Hạ Lâm nhìn bóng dáng hai người rời đi, một tay nâng cằm lộ ra tươi cười, nhẹ giọng nói, “Thú vị…”

Nhìn thấy bọn họ hăng hái như vậy, hắn cũng muốn tham gia một chân vào. Nghĩ là làm, hắn quay người lại chuẩn bị cùng đi qua xem, trước khi đi hướng Cung Lăng Phong hỏi, “Điện hạ không đi sao?”

“Ta qua ngay.” Cung Lăng Phong ngồi yên trên tràng kỷ, tao nhã uống rượu, ánh mắt có chút nguy hiểm nheo lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.