[Dịch]Ẩn Đế

Chương 25 : Lựa chọn




Thiên Yên quỳ trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám nâng lên, đợi một hồi lâu vẫn chưa nghe thấy vị công tử kia nói gì, hai tay nàng không nhịn được run lên. Hoa nương lẳng lặng khoanh tay đứng một bên, ánh mắt nhìn về phía nàng có vài phần thương hại, phải biết rằng, thủ đoạn tàn nhẫn của công tử nàng đã được thấy tận mắt, nàng thậm chí còn nhớ rõ phản đồ phản bộ Thần lâu kia bị tra tấn ba ngày ba đêm, cả người gần như hỏng hết, nhưng tính mạng cứ chậm rãi còn, muốn chết mà không được, hiện tại nhớ đến liền thấy sởn tóc gáy.

Hồng Tụ Chiêu trải rộng khắp thiên hạ nguyên bản thuộc về Thất Tinh lâu, hơn nữa còn là nơi tình báo quan trọng của Thất Tinh lâu, sau bởi vì công tử nhàm chán chọn trúng Thất Tinh lâu, phái người nhanh chóng nắm chắc lấy Thất Tinh lâu, đem nó trở thành sở hữu của mình, cũng khiến cho Thất Tinh lâu trở thành cấp dưới, bất quá chuyện này trừ một vài người trong nội bộ, ai cũng không biết.

Nhưng mà nếu chuyện này bị lộ, ai tin a? Một quái vật sừng sững đã trăm năm, chỉ một đêm đã bị tổ chức mới quật khởi vài năm thu về dưới trướng? So với heo mẹ leo cây còn không đáng tin bằng!

Cũng vì nguyên nhân này, cho nên Huyết Sát cung đã sớm trở thành lịch sử, lão cung chủ tìm được Thất Tinh lâu, nghĩ muốn mua tin tức liên quan đến Thần lâu, người phụ trách ngay lập tức cự tuyệt. Tuy rằng, người phụ trách còn không có tư cách biết Thất Tinh lâu đã đổi chủ, nhưng vì bên trong Thất Tinh lâu có một bạch danh cùng hắc danh, ghi trên hắc danh chính là những đối tượng là Thất Tinh lâu từ chối giao dịch cùng, mà trên bạch danh cũng chỉ có vài cái tên ít ỏi, chính là những thế lực mà Thất Tinh lâu hiểu rõ không thể trêu vào, cho nên tuyệt đối sẽ không bán tin tức liên quan đến nó, là Thần lâu chính là cái tên đầu bảng.

Từ sau khi Thần lâu mạnh mẽ chiếm lấy, quy định Hồng Tụ Chiêu liền sửa lại, biến thành như bây giờ, tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng cũng rất tốt nắm được tâm lý khách nhân, khiến Hồng Tụ Chiêu nguyên bản ngày càng xuống dốc lại phát triển không ngừng. Mà có một quy định, đó là các cô nương bước vào Hồng Tụ Chiêu không thể tùy ý tách khỏi Hồng Tụ Chiêu, nếu muốn rời đi Hồng Tụ Chiêu, đầu tiên phải được ít nhất ba người phụ trách đồng ý, sau đó nhận một trừng phạt, mà trừng phạt này là gì thì không có quy định.

Tình huống của Thiên Yên, cho dù hoa nương phụ trách đồng ý, nhưng vẫn còn hai người nữa. Hoa nương có lẽ sẽ vì Thiên Yên ở cùng mình mấy năm mà đồng ý, nhưng còn hai người kia? Lấy thanh danh thiên hạ đệ nhất danh kỹ của Thiên Yên, người có chút thông minh đều sẽ không đồng ý. Cho nên, nếu hôm nay Cung Trường Nguyệt không ở đây, kết quả của Thiên Yên xem như đã định.

Thiên Yên cũng tự hiểu được, nàng tuy rằng không biết công tử trước mặt là loại người nào, nhưng nhìn thái độ của hoa nương, nàng có thể đoán, một câu của công tử này, tuyệt đối so với mười người phụ trách còn có trọng lượng hơn, hôm nay nếu nàng được công tử đồng ý thì không cần phải lo về sau nữa, có thể cùng Phương Triệt ở một chỗ!

Nàng có chút kích động, vụng trộm nhìn người nằm bên cạnh mình, tình lang Phương Triệt vẫn còn hôn mê bất tỉnh, lòng tràn đầy kỳ vọng cùng mong đợi, giống như đã thấy được tương lai tốt đẹp phía trước!

Thanh Sở lúc khi Thiên Yên vừa tiến vào tiền tỏ vẻ có hứng thú với nàng, lập tức kiềm chế không được vọt tới trước mặt Thiên Yên, mặt đối mặt nhìn nàng, cười hì hì nói, “Khi nãy bọn ta nhìn ngươi múa, thật sự là rất đẹp a! Ngươi nói thân mình ngươi làm sao có thể mềm mại như vậy được? Giống như nước vậy, thật đúng là không thể tin được!” Nàng líu ríu kinh hô, “Bất quá ngươi thực gầy a!” Thanh Sở một bên ríu rít nói, một bên không chút cố kỵ đánh giá Thiên Yên. Lúc ánh mắt dừng trên eo nàng, nhịn không được đưa tay ra sờ một chút, mới phát hiện eo của Thiên Yên thật như trong sách miêu tả “nhẹ nhàng không thể nắm chặt”.

“A!” Thiên Yên tuy ở thanh lâu nhưng vẫn còn trong sạch, không vì danh lợi địa vị là động tâm, chỉ chuyên tâm mà múa, ngay cả xã giao cũng ít ra mặt, làm sao chịu nổi hành động thân mật như vậy, cho dù người kia là nữ tử, nàng vẫn kinh hô một tiếng, theo bản năng rụt lại thân mình, nguyên bản quỳ trên mặt đất cũng đổi thành tư thế ngồi.

“Hắc hắc, thực xin lỗi a, ta có chút lỗ mãng.” Thanh Sở cũng biết hành vi của mình không ổn, ngượng ngùng cười.

Thiên Yên đỏ mặt lắc đầu, ánh mắt vừa động liền vô tình nhìn đến bóng dáng đang ngồi xếp bằng trên ghế dựa, công tử mà hoa nương nhắc đến chỉ liếc nhìn một cái, nàng nhất thời ngốc lăng sửng sờ tại chỗ, trong mắt đầy kinh diễm cùng rung động.

Thiên hạ… thiên hạ lại có người dung mạo tuyệt sắc như thế…

“Thiên Yên!” Hoa nương có chút lo lắng gọi một tiếng.

Thiên Yên lúc này mới phục hồi tinh thần, vội vàng quỳ xuống lần nữa, trán mơ hồ chạm đến sàn nhà, âm thanh kinh sợ, “Kia… Thực xin lỗi công tử! Phải… là Thiên Yên quá phận, Thiên Yên đáng chết, nhưng mà… nhưng mà thỉnh cầu công tử đừng…”

“Đứng lên đi.” Cung Trường Nguyệt thờ ơ lên tiếng.

Thiên Yên nghe âm thanh của công tử, thân mình nhu nhược nhất thời chấn động, tuy rằng trong lòng có chút do dự không dám đứng lên, nhưng là thân mình đã sớm hoạt động, giống như không dám cãi lại mệnh lệnh của công tử, vội vàng đứng dậy.

“Ngươi yêu người kia sao?” Ánh mắt Cung Trường Nguyệt lướt qua Thiên Yên, nhìn về phía sân khấu bên ngoài, giọng điệu không chút quan tâm.

Thiên Yên cố lấy dũng khí, ánh mắt kiên định nhìn Cung Trường Nguyệt, “Yêu!”

Cung Trường Nguyệt bất vi sở động, “Hắn yêu ngươi sao?”

Vấn đề này, Thiên Yên dừng lại một lúc rồi mới đáp, “…Yêu” Không biết vì sao, thanh âm của nàng không có vang dội như vừa đáp khi nãy, tựa hồ có chút lo lắng.

“Ngươi do dự.” Ngữ khí Cung Trường Nguyệt không hề có chút nghi hoặc mà chính là trần thuật. Nàng cũng thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng vào mắt Thiên Yên, ánh mắt kia khiến cho Thiên Yên run sợ không thôi.

Thiên Yên khẽ mở miệng, trầm mặc thật lâu mới lên tiếng, “Nếu đã lựa chọn, ta sẽ không hối hận.”

Nàng là nữ tử ôn nhu như nước, lúc này lại kiên cường như sắt!

Cung Trường Nguyệt nhìn nàng, uy áp trong mắt càng ngày càng cao. Thiên Yên tuy rằng chảy mồ hôi lạnh nhưng ánh mắt cũng không trốn tránh.

Cung Trường Nguyệt đột nhiên cười khẽ, “Được, ta cho phép”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.