[Dịch]Ẩn Đế

Chương 24 : Thư sinh




“Yêu a, là người nào, ngay cả đại điện hạ của chúng ta cũng không nể mặt, cư nhiên lại cho người khác vào ngồi?”

Lam bào thiếu niên vừa nói xong, thiếu niên được gọi là đại điện hạ nhất thời nghiêm mặt, tuy rằng không nói gì, nhưng biểu tình trên mặt lộ vẻ hờn giận.

Thiếu niên dương khí kia thấy đại điện hạ biểu tình không thích hợp, vội vàng hướng về phía lam bào thiếu niên đang ngồi ở tay vịn đỏ thắm hô, “A a! A Ngôn, nói ít một chút a!” Vừa hô vừa hướng hắn bĩu môi.

Lam bào thiếu niên hiểu ý, ngay lập tức ngậm miệng lại.

Mà thiếu niên bộ dáng lười biếng đang nằm trên tràng kỷ kia, cầm lấy cây quạt trên mặt, liếc nhìn bọn họ một cái, lộ ra ý cười ngả ngớn, sau đó lại đem quạt để lại trên mặt, tiếp tục ngủ, ý cười trên mặt vẫn không giảm.

Mà danh kỹ Thiên Yên đang được mọi người bàn tán kia, lúc này lại ở phía sau viện quỳ xuống trước mặt hoa nương, thê thê thảm thảm rơi nước mắt, làm sao còn bộ dáng hào quang chói mắt, ôn nhu như thủy trên sân khấu kia? Trong lòng nàng còn đang ôm một nam tử, ăn mặc mộc mạc, vải dệt cũng không tốt, lúc này rách tung tóe, hơn nữa nam tử này nửa tỉnh nửa mê, trên mặt chỗ xanh chỗ đỏ, khóe miệng có máu chảy ra, vừa nhìn là biết mới bị người ta đánh.

“Ma ma! Van cầu ngươi, ma ma! Cầu ngươi bỏ qua cho bọn ta đi!" Thiên Yên không ngừng khẩn cầu, nước mắt trên mặt chảy xuống không ngừng.

Hoa nương một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không được trừng mắt nhìn Thiên Yên, tức giận chỉ vào Thiên Yên mắng, “Lúc trước ngươi bán mình chôn cha, chỉ là một đứa bé gầy teo ốm yếu, ta thu lưu ngươi, đưa cho ngươi tiền! Hiện tại lão nương nâng ngươi lên thành đệ nhất danh kỹ, ngươi lại muốn đem lão nương đá văng ra! Mà còn vì một nam nhân không có tiền đồ!” Hoa nương lúc nói đến nam nhân đang được Thiên Yên ôm trong lòng, tức giận càng tăng, chỉ hận không thể đi lên giẫm nát hai chân của hắn, bất quá lại bị Thiên Yên dùng thân mình chặn lại.

“Ma ma! Ta cảm tạ ngươi! Ta thật sự cảm tạ ngươi đã cứu ta! Nhưng mà ta thương hắn! Cho dù hắn không có tiền, hắn chỉ là thư sinh bần hàn, ta cũng thương hắn! Mụ mụ, van cầu ngươi, để chúng ta đi a!”

“Không bao giờ!” Hoa nương hai tay chống nạnh rống giận.

Kỳ thật hoa nương không phải người ác, nhưng là nàng đã trải qua nhiều việc, Thiên Yên tuy rằng toàn tâm toàn ý yêu thư sinh nghèo kiết hủ lậu kia, nhưng thư sinh nghèo kiết hủ lậu đối với Thiên Yên yêu không hề kiên định, nhìn ánh mắt là có thể thấy. Tâm trí hắn quá mức đơn giản, cũng dễ dàng bị nhiễm bẩn, một ngày nào đó, Thiên Yên sẽ bị hắn làm tổn thương.

Hoa nương không muốn người mà chính mình đối đãi như nữ nhi lại rơi vào kết cục bi thảm đó.

“Ma ma! Ma ma ta cái gì cũng không cần! Đồ của ta đều cho ngươi, chỉ cầu ngươi thả ta đi, ma ma! Thiên Yên bướng bỉnh thỉnh cầu, tuy rằng rơi nước mắt, nhưng ánh mắt cũng vô cùng kiên định cùng quyết tuyệt, lại mỹ lệ theo một kiểu khác.

“Trong mắt ngươi, ta giữ ngươi lại vì bạc sao?” Nói tới đây, hoa nương thật sự cảm thấy mình sắp tức điên rồi, tình thương của mình ở trong mắt nàng hóa ra chỉ là một kẻ tham tiền. Bất quá nàng rất nhanh liền áp chế cơn tức, lạnh lùng nói với Thiên Yên, “Nếu nói thả ngươi đi, việc đó không phải mình ta có thể quyết định. Vận khí của ngươi không tồi, tình cờ hôm nay công tử chúng ta ở đây, nếu hắn lên tiếng cho phép ngươi đi, ngươi liền đi đi!”

Thiên Yên trong mắt nhất thời đầy kinh hỉ, nàng vội vàng lau nước mắt, không ngừng nói lời cảm kích.

“Aiz, khoan nói chuyện đó, ta nói trước với ngươi, công tử cũng không dễ nói chuyện như hoa nương ta đâu!” Hoa nương bỏ xuống một câu, lắc lắc thắt lưng xoay người đi.

Không bao lâu sau, hoa nương liền gõ cửa ghế lô Cung Trường Nguyệt đang ngồi, cung kính báo lên thân phận của mình.

Nhìn thấy bộ dáng hoa nương ngoan ngoãn, Thiên Yên trong lòng cảm thấy thực kinh ngạc. Hoa nương tại Mặc quốc cũng là người khéo léo, mạnh vì gạo bạo vì tiền, bình thường cho dù đối mặt với vương công quý tộc cũng là mặt không đổi sắc, một bộ dáng lấy lòng không có kẽ hở, làm sao thấy được bộ dáng cung kính như vậy?

Lúc này, bên trong truyền ra một giọng nữ, “Công tử cho ngươi tiến vào.”

Hoa nương liền cười ha ha đáp lại, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Thiên Yên, “Các ngươi trước mắt chờ bên ngoài!” Nói xong, nàng đẩy cửa bước vào.

Thiên Yên vâng lời cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trong khoảng khắc cửa mở ra, một mùi hương thanh nhã truyền đến, làm cho toàn thân cao thấp nàng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, tựa như đau nhức đều biến mất.

Hoa nương đi vào, nhẹ nhàng đem sự tình trước sau cộng đạo rõ ràng nói với Cung Trường Nguyệt, sau đó hạ mắt đứng ở một bên, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể đợi Cung Trường Nguyệt lên tiếng.

“Rất thú vị.” Cung Trường Nguyệt nói xong, ngồi xếp bằng, ánh mắt tiếp tục nhìn ra cửa sổ xem đủ loại mỹ nữ đang biểu diễn trên sân khấu, cũng không quay đầu lại, ra lệnh nói, “Dẫn hai người đó vào.”

“Vâng.”

Rất nhanh, một nam một nữ xuất hiện ở trước mặt Cung Trường Nguyệt, nữ tử chính là thiên hạ đệ nhất danh kỹ Thiên Yên, tuy vừa rồi còn khóc thực thê thảm, nhưng bộ dạng này cũng là hoa lê đẫm mưa, làm người ta cảm thấy thương yêu. Mà nam nhân nằm trên mặt đất kia có vẻ thở không ra hơi, tuy rằng ăn mặc giản dị, nhưng vẻ ngoài trong sạch, có tư thái tao nhã của người đọc sách, cũng không lạ khi thiên hạ đệ nhất danh kỹ Thiên Yên mà vô số nam nhân chịu khom lưng lại cảm phục hắn.

“Ngươi là Thiên Yên? Vừa rồi biểu diễn cũng không tệ lắm.” Cung Trường Nguyệt miết một khối hà diệp cao, từ tốn bỏ vào miệng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.