[Dịch]Ẩn Đế

Chương 21 : Hoa phố.




“Đại hoàng tỷ, chúng ta ra ngoài như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?” Cung Mộ Ly một bên cẩn thận nhìn mọi người chung quanh rộn ràng nhốn nháo, một bên nhỏ giọng hỏi Cung Trường Nguyệt đi bên cạnh mình. Lúc này, hắn đột nhiên bị tiểu hài tử chạy quá nhanh đụng phải một chút, cả người gầy yếu của hắn nhất thời bị mất đà về phía Cung Trường Nguyệt, mà lúc này trong lòng hắn phải nghĩ chính mình bị thương thì làm sao, mà là nếu chính mình đụng đại hoàng tỷ thì làm sao a! Trong lòng hắn nhất thời dâng lên từng đợt sợ hãi!

Lúc này, một bàn tay mềm mại, mang theo lo lắng nhè nhẹ chặn lại lưng hắn, ổn định thân mình sắp ngã của hắn.

Cung Mộ Ly theo bản năng quay đầu lại, phát hiện người cúi xuống giúp hắn lại chính là đại hoàng tỷ, trong lòng cả kinh, vội vàng lúng túng đứng vững, túm góc áo, lắp bắp nói, “Kia… Thực xin lỗi… thực xin lỗi đại hoàng tỷ… ta… ta vừa rồi là bị người… bị người đụng phải mới… mới…” Hắn càng kích động lại càng nói không rõ ràng.

“Hoảng cái gì?” Cung Trường Nguyệt đứng thẳng người, nhíu mày nhìn Cung Mộ Ly đang khẩn trương không thôi.

Cung Trường Nguyệt nói chuyện đều là từng chữ mỗi ràng, hơn nữa mỗi chữ mỗi câu không được khinh suất, cho nên luôn khiến cho người khác có cảm giác áp bức. Những lời này vừa thốt ra, thân thể Cung Mộ Ly lập tức run lên, cũng ngoan ngoãn nghe lời Cung Trường Nguyệt, bình tĩnh trở lại, chỉ là không dám ngẩng đầu lên nhìn Cung Trường Nguyệt, giống như bản thân đã phạm phải lỗi gì đó.

“Cũng không phải ngươi sai, ngươi khẩn trương cái gì?”

“Đúng đó a!” Trong bộ dáng nha hoàn tiêu chuẩn nhà giàu, Thanh Sở đem mặt đến trước mặt Cung Mộ Ly, cười hì hì nói, “Tam thiếu gia ngươi luôn một bộ dáng sợ hãi để làm chi a, đại thiếu gia cũng sẽ không ăn thịt người!”

Đại thiếu gia mà nàng nói chính là Cung Trường Nguyệt, bởi vì lúc này Cung Trường Nguyệt một thần huyền sắc nam trang, tóc cũng buộc giống như nam tử, trên tay còn cầm một bạch ngọc cốt phiến*, giữa hai mi lại có một cỗ anh khí, cho nên mặc vào nam trang, với dung mạo kia của nàng, ngược lại thêm một phần tuấn tú, không hề có một tia nữ khí.

*Bạch ngọc cốt phiến: Quạt có khung làm từ bạch ngọc.

Cung Mộ Ly cũng một thân tố sắc cẩm bào*, bên hông buộc một khối ngọc, tuy rằng hắn thực gầy yếu, sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng vẫn như cũ là tiểu công tử phấn điêu ngọc mài, thoạt nhìn khiến người khác ưa thích. Mà bộ dáng hắn cùng Cung Trường Nguyệt có vài phần tương tự, cho nên hai người ở cùng một chỗ, giống như là huynh đệ một nhà xuất môn, phá lệ khiến người khác chú ý.

*Tố sắc cẩm bào: Cẩm bào một màu trắng thuần.

Hôm nay theo Cung Trường Nguyệt xuất môn không phải Lưu Thấm mà là Thanh Sở, tính tình của nàng so với Lưu Thấm phóng khoáng hơn nhiều, cho nên bình thường Cung Trường Nguyệt đi dạo đều mang theo nàng, cảm thấy có nàng líu ríu bên cạnh cũng rất đúng lúc. Bởi vậy hôm nay khiến Thanh Sở mặc vào quần áo nha hoàn bình thường, đi theo nàng cùng Cung Mộ Ly ra ngoài phố, mà Thanh Sơ trông cũng thực hưng phấn.

“Nga… nga.” Cung Mộ Ly đáp lại hai tiếng.

Cung Trường Nguyệt gật đầu, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt của nàng thỉnh thoảng lướt qua hàng quán hai bên đường, hàng hóa bày bán muôn hình muôn vẻ, thoạt nhìn rất xinh đẹp, nhưng bộ dáng Cung Trường Nguyệt không có chút hứng thú, chính là cưỡi ngựa xem hoa, xem qua rồi thôi.

Thấy Cung Trường Nguyệt đi về phía trước, Cung Mộ Ly cùng Thanh Sở cũng vội vàng đi theo.

Đi thêm một lúc, Cung Mộ Ly phát hiện Cung Trường Nguyệt căn bản là đi không có mục đích, vốn mang tâm lý sợ hãi xuất cung, lúc này hắn nhịn không được sốt ruột lên tiếng, “Đại hoàng tỷ…”

“A!” Thanh Sở trùng hợp nghe được xưng hô của Cung Mộ Ly với Cung Trường Nguyệt, vội vàng bịt miệng Cung Mộ Ly, vội vàng nói thầm bên tai Cung Mộ Ly, “Ngươi phải kêu là đại ca, không phải đại hoàng tỷ…”

Cung Mộ Ly lúc này mới phát hiện mình nói sai, trong lòng nhất thời khẩn trương, vội vàng gật đầu với Thanh Sở. Đợi cho Thanh Sở buông hắn ra, hắn mới vụng trộm giương mắt nhìn Cung Trường Nguyệt một chút, thấy nàng không để ý với nhẹ nhàng thở ra.

“Đại… đại ca!” Cung Mộ Ly cao giọng hô.

Cung Trường Nguyệt dừng cước bộ, nghiêng đầu thiêu mi nhìn về phía hắn, dùng ánh mắt hỏi hắn có chuyện gì.

“Đại ca, chúng ta đi đâu a.” Cung Mộ LY tuy rằng kêu đại ca, nhưng khi nói chuyện rất cẩn thận lựa từ, lúc nói chuyện cũng luôn chú ý sắc mặt Cung Trường Nguyệt, sợ chính mình làm sai gì đó chọc giận đại hoàng tỷ.

“Chúng ta? Đi hoa phố.” Cung Trường Nguyệt ngẩng đầu nhìn sắc trời một cái, “Bây giờ còn sớm, cho nên tùy ý đi dạo.”

“Hoa phố?” Cung Mộ Ly nghi hoặc nháy mắt mấy cái, thực rõ ràng không hiểu “hoa phố” là nơi nào. Cũng đúng, từ khi sinh ra hắn đã ở hoàng cung, nếu Cung Trường Nguyệt không dẫn hắn ra ngoài, chỉ sợ đến khi trưởng thành hắn đều phải ở trong cung, làm sao biết “hoa phố” là cái gì đây? Vì thế hắn thật thật thà hỏi, “Hoa phố này, chính là nơi có rất nhiều hoa sao?”

“Hoa?” Cung Trường Nguyệt còn thật sự suy nghĩ, sau đó gật đầu, “Ân, có rất nhiều hoa.”

Thanh Sở một bên che miệng cười, ở bên tai Cung Mộ Ly nói vài câu, giải thích cái gọi là “hoa phố”. Nghe Thanh Sở giải thích xong, mặt Cung Mộ Ly lập tức như bị thiêu, lắp bắp hỏi, “Vì… vì cái gì muốn đi…?”

Cung Trường Nguyệt nghe thấy Cung Mộ Ly hỏi, rất tùy ý đáp, “Xem múa, ngô, còn có mỹ nữ.”

Nhìn đến bộ dáng nghiêm trang của chủ tử mình, Thanh Sở sắp cười ra tiếng, nhưng là ánh mắt Cung Trường Nguyệt nghi hoặc đảo qua chỗ nàng, nàng lập tức che miệng lắc đầu, giả vờ nghiêm trang. Mà Cung Mộ Ly bởi vì Cung Trường Nguyệt trả lời… đáp án có chút kỳ quái, trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời.

Cung Trường Nguyệt mang theo Cung Mộ Ly cùng Thanh Sở ở ngã tư phồn hoa đi dạo vài vòng, mua cho Cung Mộ Ly rất nhiều đồ chơi, cũng mua cho Thanh Sở đồ ăn cùng trang sức xinh đẹp, trời dần dần tối, kinh thành Mặc quốc cũng bước qua một loại phồn hoa khác.

Mà ba người Cung Trường Nguyệt, cũng đi tới ngã tư càng về đêm càng náo nhiệt – hoa phố.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.