[Dịch]Ẩn Đế

Chương 147 : Không thua




« Không, hắn còn chưa đạt tới cảnh giới đại tông sư. » Huyền Hoa chân nhân vô cùng chắc chắn trả lời.

Tuy rằng đại trưởng lão cũng có suy đoán như vậy, nhưng nghe Huyền Hoa chân nhân khẳng định thì vẫn thấy kinh ngạc.

« Không phải đại tông sư cũng có thể cưỡi mây đạp gió ? Công tử Ngọc này… » Những lời còn lại cuối cùng cũng bị hắn ép xuống cổ họng.

« Rất yêu nghiệt ? » Huyền Hoa chân nhân nhìn đại trưởng lão vẻ mặt khó đoán, cười như không cười nói.

Đại trưởng lão ho nhẹ một tiếng, không nói gì.

Quả thật, có thể ở cảnh giới tông sư mà làm được như thế, thiên hạ hiện tại có lẽ chỉ mỗi mình công tử Ngọc !

Một thiếu niên tuổi còn trẻ, chắc là không tới hai mươi, không những có thực lực vượt qua bọn họ, ngay cả trình độ cũng phải khiến họ tự thẹn, mấy lão già như họ thật sự không biết nên có cảm giác gì !

Mà Cung Trường Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt si mê của Lâu Mạc Bạch, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lùng.

Ngay sau đó, vị trí mà nàng đứng chỉ còn lại tàn ảnh, bản thân nàng đã phóng đến trước mặt Lâu Mạc Bạch, tay nắm chặt Thương Lộ, dùng khí thế không gì cản nổi đâm về phía bụng Lâu Mạc Bạch.

Lâu Mạc Bạch trừng mắt, lúc này mới chịu hồi phục tinh thần, hắn chuyển chân định lui về phía sau, ai ngờ thân thể hắn lại không thể nhúc nhích được !

Lâu Mạc Bạch cảm giác được có thứ gì đó bò lên cánh tay của mình, hắn vội vàng đảo mắt nhìn lại thì kinh ngạc thấy có một vòng tơ bạc nhỏ mảnh đang nhanh chóng bò lên. Có lẽ vì sợi tơ này rất nhỏ, lại là màu bạc, nên nó gần như trong suốt khi được ánh trăng chiếu sáng, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể thấy được !

Đây là thứ gì ? Trong lòng Lâu Mạc Bạch nhất thời hoảng hốt –

Lúc thứ này bò lên tay hắn, hắn lại không hề phát hiện ra !

Hắn ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Cung Trường Nguyệt, trong lòng liền bật ra vài suy nghĩ, lúc trước từng nghe nói một trong những vũ khí của công tử Ngọc là tơ bạc sắc bén Bạo Vũ Lê Hoa được tạo ra từ hàn thiết trầm ngân !

Lúc Lâu Mạc Bạch biết công tử Ngọc có vũ khí như thế, trong lòng liền đoán lực khống chế Bạo Vũ Lê Hoa của công tử Ngọc có lẽ đã rất kinh khủng, nếu là mình sử dụng Bạo Vũ Lê Hoa, có lẽ hiệu quả cũng không khác lắm với công tử Ngọc.

Nhưng mà công tử Ngọc là tông sư, còn mình… là đại tông sư.

Khi ấy hắn còn nghĩ, không lẽ tài năng của công tử Ngọc đã đạt tới trình độ này rồi sao ?

Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện thì đã bị hắn cười bỏ qua – quy luật đã mấy trăm năm, làm sao có thể dễ dàng bị phá vỡ như thế !

Nhưng hôm nay, công tử lại có thể cưỡi mây đạp gió, lại có thể vô cùng dứt khoát dùng Thương Lộ, đã vậy còn phân tán sự tập trung ra để khống chế Bạo Vũ Lê Hoa… tất cả đều chứng minh, thực lực của công tử Ngọc –

Không giống người thường.

Những người cùng lứa trong thời đại này, không ai có thể vượt qua công tử Ngọc.

Lâu Mạc Bạch cảm thán nhưng hành động lại không chậm chút nào, gần như cùng lúc với Thương Lộ sắp chạm vào bụng, hắn liền ngưng tụ chân khí vào hai bàn tay, vừa chống đỡ Bạo Vũ Lê Hoa quỷ quái vừa phân ra một phần sức lực để tránh né.

Cho dù Lâu Mạc Bạch đã bị Bạo Vũ Lê Hoa trói buộc nhưng cử động không hề bị cản trở, rất linh hoạt né tránh một thương của Cung Trường Nguyệt, hơn nữa còn bắt đầu đọ sức với nàng.

Thấy một màn như vậy, trong mắt Cung Trường Nguyệt đầy vẻ nghiêm túc.

Quả nhiên, chênh lệch cảnh giới không thể dễ dàng bù được – Lâu Mạc Bạch truyền nội lực với cánh tay, khiến cho Bạo Vũ Lê Hoa gần như rời khỏi tay nàng, nếu không phải Bạo Vũ Lê Hoa có linh tính, hơn nữa còn cùng nàng chiến đấu qua biết bao đối thủ, gần như đã đạt trạng thái người và vũ khí hợp nhất thì có lẽ nàng đã thua từ lâu rồi !

Trước giờ, mỗi khi chiến đấu, Cung Trường Nguyệt thường là người chủ động tấn công, áp lực nàng tạo ra cho đối thủ giống như tòa núi cao không thể vượt qua, mà đối phương chỉ có thể bị động nhận đòn, cuối cùng sẽ mất đi ý chí chiến đấu rồi nhận thua dưới áp lực mạnh mẽ của nàng. Nhưng hiện tại, trong trận chiến này, nàng và đối thủ hình như đã đổi vai cho nhau.

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Cung Trường Nguyệt liên tục tấn công, mà Lâu Mạc Bạch chỉ bị động phòng thủ, có vẻ hắn đang cố hết sức. Nhưng chỉ có bản thân Cung Trường Nguyệt và Lâu Mạc Bạch biết, người bị động không phải là Lâu Mạc Bạch.

Lúc một đòn tấn công bị Lâu Mạc Bạch hóa giải, hơn nữa bản thân còn suýt bị hắn chưởng một chưởng, Cung Trường Nguyệt nâng Thương Lộ lên quét ngang chặn đòn đánh của Lâu Mạc Bạch.

Có điều dư chấn từ chưởng phong của Lâu Mạc Bạch vẫn xuyên qua Thương Lộ, đánh mạnh vào Cung Trường Nguyệt làm lục phủ ngũ tạng của nàng bị tổn thương, cơn đau kéo tới khiến nàng suýt nữa lại phun ra một ngụm máu.

Đột nhiên Cung Trường Nguyệt dùng khí thế mạnh mẽ tấn công phần dưới chân, Lâu Mạc Bạch không ngờ dưới tình huống như vậy mà đối phương còn có thể phản kích, hắn kinh ngạc một chút rồi nhanh chóng lùi lại.

Hai người vẫn luôn chiến đấu ở cự ly gần cuối cùng cũng tách ra.

Nhìn tình trạng của hai người, Lâu Mạc Bạch vẫn bình tĩnh như trước, đôi mắt âm u lóe lên chút ánh sáng không thể hiểu nổi, trong đôi mắt ấy bắt đầu lưu chuyển một ít cảm xúc mà có lẽ trừ hắn ra thì không ai biết. Còn Cung Trường Nguyệt vốn có làn da trắng nõn như ngọc, bây giờ lại tái nhợt như đau bệnh, mồ hôi liên tục chảy xuống từ trán nàng, hơi thở hổn hển rối loạn, giống như trận chiến ngắn ngủi khi nãy đã khiến nàng cạn kiệt sức lực.

Cung Trường Nguyệt nhìn có vẻ rất mệt mỏi, nhưng cũng chỉ bản thân nàng biết tình trạng của mình.

Trước tới giờ, lúc rèn luyện nàng luôn đồng thời sử dụng vũ khí cận chiến Thương Lộ và vũ khí quần chiến Bạo Vũ Lê Hoa, khó khăn trong đó không phải chỉ vài lời là có thể tả hết được, cho nên, tới tận lúc này, nàng vẫn chưa thể hoàn thiện được nó.

Mà khi nãy nàng ép buộc bản thân dùng chiêu công kích kia đã khiến thân thể nàng suýt nữa không chịu đựng nổi, lúc đòn chưởng của Lâu Mạc Bạch đánh tới đã khiến kinh mạch cả người nàng gần như vỡ hết.

Cả người Cung Trường Nguyệt yếu đi, cứ như thế mà rơi từ trên không trung xuống.

Ánh mắt nàng vô thần, cứ để mặc bản thân rơi xuống, không còn chút phản ứng nào.

« Ngọc lâu chủ ! » Đại trưởng lão Đạo tông và Huyền Hoa chân nhân cùng quát.

« Chủ tử ! » Đây là nhóm tinh anh của Thần lâu.

« Chủ nhân ! » Giọng nói này là của Thần Diệu.

Mà Lâu Mạc Bạch đang trôi nổi giữa không trung giống như một vị thần không thể xâm phạm, đôi mắt hắn chợt căng thẳng, theo bản năng muốn vươn tay ra hướng về phía Cung Trường Nguyệt đang rơi xuống, hình như muốn giữ nàng lại –

Nhưng tia lý trí cuối cùng đã ngăn động tác của hắn, rất nhanh hắn đã nhớ tới thân phận của mình và địa vị của cả hai người. Vì thế hắn ép mình thu lại bàn tay đã hơi lộ ra, tùy ý buông thả ở hai bên áo bào, rồi trong lúc không ai để ý lại siết chặt nắm đấm.

Tâm tình của hắn lộ ra toàn bộ ở khoảnh khắc ấy.

Sau cùng, Lâu Mạc Bạch vẫn đứng ở trời cao nhìn bóng dáng đen tuyền của Cung Trường Nguyệt rơi xuống, rồi được một người nhanh nhẹn đón được.

« Chủ nhân. » Thần Diệu nắm chặt cánh tay Cung Trường Nguyệt, trong tích tắc chạm được vào làn da của nàng, linh khí tinh thuần nhất được chắt lọc qua năm tháng trong cơ thể hắn liền tiến vào cơ thể Cung Trường Nguyệt.

Nếu Cung Trường Nguyệt có thể nhìn thấy bên trong cơ thể mình, nàng sẽ nhận ra đan điền của nàng giống như đất đai gặp hạn hán, khô cạn nứt nẻ từng mảng từng mảng.

Nhưng lúc Thần Diệu chuyển linh khí cho Cung Trường Nguyệt lại vô tình tác động đến Lung ngọc trên người nàng, linh khí trời đất từ Lung ngọc thoát ra chậm rãi hòa vào cơ thể Cung Trường Nguyệt.

Thần Diệu đang ôm Cung Trường Nguyệt trong ngực kinh ngạc nhướng mày – hắn cảm giác được dòng linh khí kia rất dụ dỗ hắn, khiến hắn gần như không thể khống chế hơi thở, đó là linh khí tinh thuần nhất.

Linh khí trong trời đất !

Yêu tinh quỷ quái đều không thể cản được sự cám dỗ đó, nhưng Thần Diệu lại cố gắng chịu đựng ham muốn trong cơ thể, cảm nhận được linh khí đang chuyển động trong kinh mạch Cung Trường Nguyệt, bên miệng hắn lộ ra nụ cười vui vẻ trong sáng.

Thần Diệu không biết rằng Lung ngọc là linh vật thượng cổ đã có linh tính, dưới tính tình bá đạo và bản lĩnh của nó, linh khí mà nó đưa vào cơ thể Cung Trường Nguyệt là của Cung Trường Nguyệt, không kẻ nào có thể tranh giành.

Nếu Thần Diệu thật sự nổi lên lòng tham tranh đoạt linh khí này, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ bị Lung ngọc ngang ngược đánh cho yêu linh tan vỡ, ngay cả hình người cũng không thể duy trì, chỉ dùng được dạng thú, sau đó thời gian trôi qua sẽ dần dần mất đi linh trí.

Yêu quái muốn hóa thân thành người thì mở linh trí là một cửa ải rất khó khăn, chỉ có yêu ma mở được linh trí mới chính thức bước vào hàng ngũ yêu quái. Nếu mất đi linh trí, chắc chắn đó là hình phạt tàn nhẫn nhất với yêu quái.

Thần Diêu không biết lòng chân thành của hắn với Cung Trường Nguyệt đã giúp hắn thoát được một kiếp nạn.

Mà linh khí trời đất kia sau khi nhập vào kinh mạch của Cung Trường Nguyệt thì nhanh chóng chữa lành những vết nứt đã xuất hiện, hơn nữa còn giúp kinh mạch nàng trở nên mạnh mẽ và to lớn hơn.

Dòng linh khí này rất nhanh đã hòa vào đan điền của nàng, chậm rãi xoa dịu mọi thứ, khiến cho đan điền đã khô cạn dần dần hồi phục giống như đất đai đang hồi xuân, bề mặt khô nứt lại trở nên phì nhiêu màu mỡ, mà từng hạt từng hạt mầm được chôn sâu trong người nàng đang bắt đầu nẩy mầm, cố gắng vươn lá chồi non nớt của mình lên.

Sức sống mạnh mẽ như vậy đấy.

Lúc Lâu Mạc Bạch nhìn xuống dưới đất, không ngờ lại nhìn thấy một bóng người mà hắn rất quen thuộc.

Lâu Mạc Bạch nhíu mày, nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, đi đến sau lưng người kia, từ hướng nhìn của người đó, hắn có thể nhìn thấy Cung Trường Nguyệt đã mất đi khả năng hoạt động đang nằm trên đất.

« Ngươi đang nhìn hắn ? » Lâu Mạc Bạch chậm rãi đi đến bên cạnh, nghiêng người đối mặt với Lâu Thập Tam.

Lâu Thập Tam mím môi không lên tiếng.

« Mạc Tiêu, hắn là… » Lâu Mạc Bạch nghiêm khắc nói, cho dù không nói hết câu nhưng Lâu Thập Tam cũng hiểu ý của hắn – công tử Ngọc kia là nam nhân !

Hắn nhìn rất rõ cảm xúc ở đáy mắt Lâu Thập Tam. Mười mấy năm nay, Lâu Mạc Bạch hắn đã nhìn thấy vô số người, chút cảm xúc của Lâu Thập Tam sao có thể giấu hắn được ?

Tuy nói cuộc sống hiện tại đã cởi mở hơn, nam tử đoạn tay áo chi phích cũng không ít, nhưng hắn không muốn đệ đệ của mình mình cũng là đoạn tay áo ! Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra !

Đây là vì hắn muốn ngăn Lâu Thập Tam, ít nhất là hắn tự nói với bản thân như vậy.

Lâu Thập Tam nhìn thấy nam nhân với mái tóc bạc như tuyết khiến người ta phải sợ hãi cảm thán kia đang dịu dàng ôm công tử Ngọc vào lòng, trong mắt đầy vẻ lưu luyến không rời. Mà công tử Ngọc bình thường lúc nào cũng như muốn tấn công người khác, hiện tại lại điềm đạm nằm trong lòng người kia…

Đột nhiên Lâu Thập Tam cảm thấy ê ẩm trong lòng.

Mà sau khi nghe được lời nói của Lâu Mạc Bạch, hắn có cảm giác như tâm sự được che giấu trong đáy lòng bị người khác vạch trần, cả người đều cảm thấy khó chịu.

Hắn trừng mắt nhìn Lâu Mạc Bạch, hung dữ nói, « Tên của ta không phải là Lâu Mạc Tiêu ! »

Dứt lời, hắn xoay người bỏ đi.

Lâu Mạc Bạch đứng yên nhìn Lâu Thập Tam rời đi, cảm xúc trong mắt cũng trở nên mờ mịt – hắn thật sự nghĩ vậy sao ? Lời mà hắn nói với Mạc Tiêu, cũng là lý do hắn thuyết phục chính mình… Bản thân mình thật sự nghĩ vậy sao ?

Nắm đấm vốn được siết chặt nay lại càng chặt hơn.

Lâu Mạc Bạch hạ mắt, xoay người, cảm xúc trong mắt nhanh chóng bị đè nén lại.

Hắn nâng chân bước đến rồi dừng bên cạnh Cung Trường Nguyệt.

« Ngươi nhận thua đi. » Hắn cúi mắt nhìn Cung Trường Nguyệt, cảm xúc ở đáy mắt đều bị hắn che giấu tất cả.

Hai mắt Cung Trường Nguyệt vẫn mở lớn, ảm đạm không có chút ánh sáng hay cảm xúc nào, mà tâm trí của nàng đã rơi xuống một nơi rất sâu, giống như bị nước bao phủ, hoàn toàn ngăn cách với xung quanh. Nàng cứ nằm ở dưới đáy, ngẩng đầu lên nhìn mặt nước và những người ở bên ngoài, không có sức nói chuyện, cũng chẳng còn sức cử động.

Lát sau, đột nhiên có một giọng nói được đẩy vào hồ nước, vượt qua khỏi bề mặt để rơi vào tai nàng –

« Ngươi nhận thua đi. »

Nhận thua ? Đáy mắt Cung Trường Nguyệt hiện lên một chút ánh sáng.

Cung Trường Nguyệt đột nhiên nhớ tới lúc lão gia chủ và các trưởng lão dạy bảo nàng, câu họ thường nói nhất –

« Trường Nguyệt, trời sinh ra con là đế vương, con phải đứng ở nơi cao nhất nhìn xuống chúng sinh, cho nên không ai có thể đánh bại con, cũng không ai có thể khiến con thất bại hoặc chịu thua. »

Khi đó nàng còn rất nhỏ, không hiểu những lời này có ý gì, nhưng những lời đó, mỗi một chữ đều khắc sâu vào lòng nàng, cho dù đã trải qua hai kiếp khác nhau cũng không thể quên được.

« Không thua… » Giọng nói trầm thấp đột nhiên được phát ra từ trong miệng nàng, có điều âm thanh rất mỏng manh lại đứt quãng, nghe như không hề có chút sức lực nào.

Chỉ có Lâu Mạc Bạch và Thần Diệu đang ôm nàng trong ngực là nghe được.

Lâu Mạc Bạch bị giọng nói đó làm cho kinh ngạc, lúc lý trí chưa kịp ngăn cản hắn thì hắn đã ngồi xổm xuống theo bản năng, kề sát tai vào Cung Trường Nguyệt, muốn nghe rõ giọng nói mơ hồ đó.

« Cút ngay. » Ánh mắt lạnh như băng của Thần Diệu nhìn qua Lâu Mạc Bạch, trong mắt đầy vẻ thù hận không hề che giấu, nếu không phải hắn đang ôm Cung Trường Nguyệt, có lẽ đã ra tay đánh Lâu Mạc Bạch từ lâu rồi.

Lâu Mạc Bạch liếc nhìn Thần Diệu một cái, kiềm chế thắc mắc trong lòng về thân phận của người đột nhiên xuất hiện bên cạnh công tử Ngọc này. Hắn không để ý ánh mắt lạnh như băng đó, vẫn đặt sự quan tâm lên Cung Trường Nguyệt.

Sự tập trung của hắn khiến hắn nghe rõ Cung Trường Nguyệt nói gì –

« Không thua… Ta sẽ không… sẽ không thua… Lại… lại đấu một trận ! »

Giọng nói của nàng càng lúc càng lớn, đôi mắt cũng ngày càng sáng hơn, hoàn toàn khác với vẻ ảm đạm lúc trước.

Lâu Mạc Bạch thấy Cung Trường Nguyệt cố chấp như vậy liền nở nụ cười có chút bất đắc dĩ, nhẹ giọng lẩm bẩm : « Thật là cố chấp… » Nhưng hắn không phát hiện, trong khoảnh khắc hắn hạ tầm mắt xuống, ánh sáng trong mắt lại hiền hòa tới mức nào.

Vẻ hiền hòa kia tới nhanh, nhưng cũng lướt qua rất nhanh.

Bản thân Lâu Mạc Bạch còn chưa kịp phát hiện, thì Thần Diệu ở đối diện vẫn luôn trừng hắn lại nhìn thấy rất rõ.

Người này ! Vậy mà lại ! Thần Diệu mở to hai mắt, trong lòng đầy kinh ngạc và khiếp sợ…

Nhưng hắn nhanh chóng để suy nghĩ đó qua một bên, chuyên chú nhìn chủ nhân trong lòng mình, hắn hạ giọng thân thiết hỏi, « Chủ nhân, người không sao chứ ? »

« Chủ nhân ? » Lâu Mạc Bạch nghe Thần Diệu gọi cũng kinh ngạc một chút.

Hắn gọi công tử Ngọc là chủ nhân ? Chẳng lẽ hắn là nô lệ của công tử Ngọc ?

Nhưng Thần Diệu cả người đều toát lên vẻ tao nhã cao quý, Lâu Mạc Bạch nhìn thế nào cũng không thấy hắn giống một nô lệ.

Nhưng nếu không phải nô lệ, sao lại gọi công tử Ngọc là chủ nhân chứ ?

« Khụ khụ… » Cung Trường Nguyệt ho nhẹ khiến Lâu Mạc Bạch nhanh chóng hồi phục tinh thần.

« Không sao… » Cung Trường Nguyệt yếu ớt lên tiếng, nhưng cho dù là ai cũng nhìn ra được, nàng đã hồi phục rất nhanh chỉ trong thời gian ngắn ngủi.

Thấy Cung Trường Nguyệt không còn gì đáng ngại, trái tim luôn treo cao của Lâu Mạc Bạch cuối cùng cũng rơi xuống, mà hắn cũng cảm thấy hành vi của mình là không hợp với tình trạng và thân phận hiện tại biết bao nhiêu, lý trí của hắn lại lần nữa làm việc khiến hắn lui về sau từng bước, bình tĩnh lên tiếng –

« Ta khâm phục ngươi, cho nên, đứng dậy đi, ta cho ngươi một cơ hội nữa. »

Biểu hiện của hắn giống như một đối thủ đầy phong độ.

Mà những cảm xúc không bình thường đều bị hắn che giấu hết.

Những người khác cũng không cảm thấy cái gì không ổn, lực chú ý của người Đạo tông đều đặt trên người Cung Trường Nguyệt.

« Chủ nhân ! Người vẫn nên nghỉ ngơi một chút đã ! » Khuôn mặt Thần Diệu tái nhợt, hắn vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Cung Trường Nguyệt vừa được linh khí trời đất xoa dịu, là cơ duyên to lớn mà trời ban, không thể chỉ vì cố chấp mà làm mất cơ duyên này !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.