Đáy lòng Lâu Mạc Bạch đột nhiên có một loại khát vọng, khát vọng có thể tháo chiếc mặt nạ kia xuống, nhìn gương mặt thật của công tử Ngọc.
Chẳng qua cảm giác này rất yếu, rất nhẹ, chỉ lướt nhanh qua lòng hắn, ngay cả hắn còn chưa phát hiện ra thì đã biến mất.
Nhưng mà, trong lúc hắn không biết, một hạt giống nho nhỏ đã yên lặng vỡ ra rồi mọc chồi.
Công tử Ngọc xuất hiện khiến bầu không khí Ma Đạo tông vốn như nước với lửa xảy ra biến hóa thần kì, trở nên càng quỷ dị hơn. Nhưng có thể khẳng định, tất cả mọi người đều cảm thấy rất kinh ngạc với việc Cung Trường Nguyệt tới đây.
Đây là Lâu chủ Thần lâu, là thiên hạ đệ nhất công tử Ngọc, tuy ngày càng phát triển lớn mạnh nhưng sao hắn lại xuất hiện ở đây ? Cho dù đều là người trong giang hồ, nhưng Thần lâu và Ma Đạo tông không có điểm chung thì phải.
Mà thắc mắc của họ rất nhanh đã được trả lời.
Cung Trường Nguyệt vừa dừng lại thì có một lão nhân râu bạc áo trắng bước ra từ sau lưng nàng, người này bọn họ lại vô cùng quen thuộc !
« Đại trưởng lão ! » Đệ tử Đạo tông kinh ngạc hô.
« Đại sư huynh ! » Mấy vị trưởng lão cũng giống như gặp được người đáng tin, không còn hoảng hốt như khi nãy. Đại trưởng lão vốn là người trầm ổn nhất trong bọn họ, cũng là người có nhiều cách giải quyết nhất.
Huyền Hoa chân nhân Đông Minh sơn cũng thường liên hệ với đại trưởng lão, mức độ quen thuộc hơn hẳn với các trưởng lão khác, bây giờ nhìn thấy hắn xuất hiện cũng lộ ra nụ cười nhẹ. Hai người chơi thân, lại quen biết đã lâu, cũng coi như bằng hữu tốt.
« Ta đã trở về. » Đại trưởng lão Đạo tông hơi gật đầu, tuy chỉ nói một câu, nhưng mọi người Đạo tông coi như đã tìm thấy điểm tựa.
Mà Đạo tông cũng đã hiểu được vì sao Lâu chủ Thần lâu công tử Ngọc, theo lý mà nói thì không liên quan gì tới Ma Đạo tông lại xuất hiện ở đây. Chắc chắn đại trưởng lão biết tông môn gặp chuyện nên đi tìm cứu viện.
Chỉ là…
Trận chiến ở thiên hạ võ hội, Cung Trường Nguyệt xem như một trận thành danh, nàng luôn bị người ta dùng làm chủ đề tán gẫu, nhưng trong trận chiến đó nàng đã thể hiện thực lực thật sự của mình – đỉnh tông sư.
Còn trẻ như thế mà là đỉnh tông sư, không biết sau này có ai đạt được không, nhưng trước nay chưa từng có ai đạt được thành tựu như vậy ở tuổi của hắn.
Cho dù là Tông chủ Ma tông Lâu Mạc Bạch, võ công đã đạt tới đại tông sư, là sự tồn tại mà tất cả người trên giang hồ đều phải ngước nhìn, hơn nữa hắn cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Nhưng hắn có thể đạt được trình độ đó phần lớn nguyên nhân là nhờ truyền thừa Ma tông, công lực tích lũy mấy trăm năm kia chẳng lẽ không tạo ra nổi một tên đại tông sư ?
Mà công tử Ngọc thì sao ? Tuy không rõ hắn có phải tự bản thân cố gắng bước từng bước hay không, nhưng có thể khẳng định, cách có thể dễ dàng tạo ra tông sư hoặc đại tông sư chỉ có truyền thừa Ma Đạo tông. Mà truyền thừa Đạo tông đã bị cắt đứt, cho nên có thể dễ dàng đạt tới trình độ này cũng chỉ có truyền thừa Ma tông.
Công tử Ngọc chắc chắn không phải người nhận truyền thừa, vì thế mọi người cũng có lý do để tin tưởng, hắn mạnh mẽ như thế hoàn toàn dựa vào cố gắng của mình.
Cũng bởi vì vậy, nên Lâu Mạc Bạch không thể so với công tử Ngọc. Hơn nữa, lúc Lâu Mạc Bạch thật sự đạt được đại tông sư thì hắn đã hơn hai mươi ba tuổi. Mà người giang hồ tuy không rõ công tử Ngọc bao nhiêu tuổi, nhưng những người biết hắn đều nói hắn tuyệt đối chưa tới hai mươi tuổi !
Công tử Ngọc là loại người khiến người ta kinh ngạc thán phục, công lực của hắn đã đạt đỉnh tông sư. Nếu đặt trong giang hồ, có thể xưng là cao thủ vô địch, tuy đã có tầm hơn hai mươi người đạt được đỉnh tông sư, nhưng họ đều đã trải qua cuộc sống, không còn coi trọng công danh lợi lộc nữa, phần lớn đều là những người lánh đời, dĩ nhiên cũng sẽ không tùy tiện rời núi.
Nhưng, đỉnh tông sư đánh với đại tông sư, vẫn không thể được.
Nói như vậy, cho dù công tử Ngọc đã đến, nhưng cũng đánh không lại Tông chủ Ma tông đại tông sư kia a ?
Đáy lòng người Đạo tông vừa dâng lên chút vui sướng thì đã bị tan rã.
Nhưng dù sao, bọn họ cũng coi như vui vẻ, trận chiến còn chưa bắt đầu, ai cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao, nói không chừng bọn họ sẽ thắng ấy chứ ?
Tuy có người đùa giỡn như thế, nhưng trong lúc vô tình, bọn họ đã đoán trước được kết quả trận đấu.
Mà kết quả này lại do công tử Ngọc hào hoa phong nhã, cả người mặc quần áo đen tuyền mang đến.
Đại trưởng lão Đạo tông dẫn đệ tử đi đến những người cùng chiến tuyến với mình, lại bất ngờ thấy Duệ Tề hoàn toàn mất hết hình tượng bị trói chặt ở phía sau.
« Tông chủ ? Chuyện này là sao ? » Đại trưởng lão khiếp sợ hỏi.
Một trưởng lão khác khoát tay, thở dài, giải thích với hắn, « Ài, đại sư huynh, đừng nói chuyện này nữa. Tuy lúc trước chúng ta cũng nghĩ trong tông có phản đồ, nhưng không ai ngờ phản đồ lại là… lại là… Ài… »
Hắn nói xong, lại thở dài nặng nề, không hề muốn nói ra hai chữ « Tông chủ » kia, hắn… Không, hẳn là trong mắt người Đạo tông, Tông chủ của mình lại trở thành phản đồ là một chuyện rất mất mặt, cho dù là bọn họ cũng không muốn thừa nhận người này từng là Tông chủ của mình.
« Cái gì ? » Đại trưởng lão nhất thời mở to mắt, ánh mắt sắc nhọn dừng trên người Duệ Tề đang chật vật ngã trên đất, hận ý trong mắt ước gì có thể bầm tên phản đồ này ra thành nghìn mảnh !
Hắn hoàn toàn không ngờ, người bán tin tức tông môn, khiến tông môn gặp tai họa ngập đầu lại là Tông chủ Đạo tông !
« Không chỉ thế, Duệ Tề này là con trai phản đồ năm đó ! » Mọt trưởng lão khác cũng bước tới, vẻ mặt vô cùng khó coi, hắn phất phất tay áo, căm hận nói, « Thật là cha ra sao thì con thế ấy ! Một đời làm chưa xong, đời sau lại làm tiếp ! Đạo tông ta quả thật bất hạnh mới gặp phải tên tiểu nhân này ! »
« Người kia… » Đại trưởng lão nắm chặt tay, ánh mắt nhìn Duệ Tề lại càng thêm tức giận.
Nhưng hắn hiểu được, bây giờ không phải lúc để bọn họ tính toán.
Vì thế, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng ép lửa giận xuống. Hắn xoay người nhìn Lâu Mạc Bạch, giọng nói có chút áp lực, « Ta là đại trưởng lão Đạo tông, ngươi chắc chắn là Tông chủ Ma tông rồi ? »
Hắn không phải người đầu tiên hỏi chuyện này, ngày hôm nay có khá nhiều người hỏi câu này rồi, nhưng Lâu Mạc Bạch cũng không lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, hắn chỉ cười một cái rồi bình tĩnh đáp, « Đúng vậy. »
Tuy lúc trước đại trưởng lão đã biết Tông chủ Ma tông còn rất trẻ, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ là trẻ tới mức này, điểm này khiến hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Nhưng hắn cũng chỉ nhìn Lâu Mạc Bạch thêm vài lần, không lộ ra vẻ quá kinh ngạc, ngược lại đem sự chú ý đặt vào chuyện mâu thuẫn giữa Ma Đạo tông.
Hắn trầm giọng nói, « Ta biết, lần này muốn Ma tông rút đi là chuyện không thể. »
Hắn vừa lên tiếng thì đã nói thẳng điều này.
Lúc trước bởi vì Đạo tông nằm trong tình trạng bất lợi, vì thế cho dù là lão tổ tông đã chết, hay là các trưởng lão còn lại, hoặc Huyền Hoa chân nhân Đông Minh sơn đều nghĩ cách làm Ma tông rời đi, để Đạo tông thoát khỏi tai họa này. Điều này mặc dù chỉ là nói nhảm, nhưng bọn họ vẫn ôm một chút hy vọng trong lòng.
Mà đại trưởng lão Đạo tông vừa lên tiếng thì đã đánh vỡ hy vọng cuối cùng.
Đây cũng xem như là hắn nhìn rõ sự thật chứ không ôm tâm lý chờ gặp may – mâu thuẫn của