[Dịch]Ẩn Đế

Chương 144 : Gặp mặt




Tuy các đệ tử Ma tông được lưu lại không ưu tú như những người đi theo Tông chủ của họ lên núi, nhưng họ vẫn rất trung thành với tông môn. Dọc đường đi, thuộc hạ của Cung Trường Nguyệt vậy mà bắt được hơn mười mấy người chuồn lên núi muốn thông báo tin tức.

Bởi vì núi Đạo tông thật sự rất hiểm trở, xung quanh đều là vách đá đen, gần như hợp thành góc vuông với mặt đất, như vậy chỉ có một đường có thể đi lên núi. Đệ tử Ma tông chỉ có thể ôm tâm lý gặp may, lén lút trốn khỏi nhóm Cung Trường Nguyệt. Nhưng hành động của họ sao có thể thoát khỏi ánh mắt nhóm tinh anh của Thần lâu?

Thật ra không phải bọn họ quá yếu, mà là nhóm tinh anh quá mạnh.

Đại trưởng lão Đạo tông nhìn thấy đường đi thuận lợi, nhịn không được thở dài, “Đại trưởng lão Ma tông thủ đoạn thật cao thâm, vậy mà phá được sương mù của Đạo tông ta.” Hắn vẫn hy vọng màn sương mù sẽ ngăn được những người muốn lén lút chạy lên núi gây rối, nhưng ở trước mặt Ma tông thì nó lại không chịu nổi một chiêu. Muốn hắn nói rằng mình không để ý là chuyện không thể.

Đã không còn trở ngại, đoàn người nhanh chóng lên núi, không quá lâu sau đã nhìn thấy cửa lớn Đạo tông.

“Khoan đã.” Cung Trường Nguyệt dừng chân, không để đội ngũ tiếp tục đi tới.

Nàng nghiêng đầu, nhẹ nhàng gật đầu với Phương Khuê.

Phương Khuê ngầm hiểu, lập tức phái ra một người nhanh nhẹn nhất, để hắn đi đến phía trước thăm dò.

Người kia ôm quyền rồi vận khinh công bay đi, lên xuống vài cái đã đi được nửa đường, rất nhanh sẽ đến trước cửa tông, một bóng dáng cũng không nhìn thấy.

Người đó rất giỏi về mặt này, không chỉ vì hắn có khinh công xuất sắc, thân hình nhẹ nhàng, mà còn vì hắn có thiên phú độc đáo về việc nín thở ẩn nấp.

Rất nhiều cao thủ có thể thông qua hơi thở mà biết được người kia có tồn tại hay không, nội lực càng cao thì cảm giác càng nhạy bén, đây cũng là lý do cao thủ rất dễ dàng phát hiện người âm thầm ẩn nấp.

Vì thế cũng có người cố ý chế ra Quy Tức đại pháp, có thể che dấu hơi thở của mình, tuy rằng có thực lực yếu hơn nhưng cũng không dễ gì bị kẻ mạnh phát hiện. Chỉ là phương pháp tu luyện bộ Quy Tức đại pháp này rất hà khắc, dù tác dụng lớn nhưng phương pháp tu luyện hà khắc cũng khiến nhiều kẻ chùng bước.

Cho dù phương pháp tu luyện Quy Tức đại pháp được lưu truyền rộng rãi trên giang hồ, nhưng rất ít người có thể luyện thành công, thậm chí vừa bắt đầu đã cảm thấy rất khó khăn. Cuối cùng, trừ người sáng tạo ra Quy Tức đại pháp thì không ai có thể luyện nó tới cuối cùng.

Người Thần lâu này dĩ nhiên cũng tu luyện Quy Tức đại pháp, tuy trình độ không tới cuối cùng nhưng cũng cao hơn người bình thường rất nhiều, đây cũng là nhờ hắn rất có thiên phú trong mặt tu luyện. Nếu hắn muốn che dấu bản thân, trong thiên hạ này, có lẽ ngoại trừ đại tông sư thì không ai có thể phát hiện.

Người đó rất nhanh liền trở lại, hắn lẻn đến bên cạnh Phương Khuê, “Thuộc hạ nhìn thấy, có hai nhóm người đang giằng co, một bên mặc áo trắng, một bên mặc áo đen…”

Giọng nói của hắn cũng không nhỏ, hơn nữa xung quanh rất im lặng, cho nên mỗi người ở đây đều nghe rõ, đại trưởng lão Đạo tông cũng không ngoại lệ. Lúc hắn nghe được, phản ứng đầu tiên chính là rất kích động, liền bước lên trước, sốt ruột lên tiếng, “Đó nhất định là người Đạo tông ta đang giằng co với Ma tông! Tiểu huynh đệ, ngươi nhìn thấy chiến cuộc như thế nào?”

Người nọ gật đầu, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn Phương Khuê như trước, “Tình hình thật thảm thiết, trên đất có rất nhiều thi thể, áo trắng có, áo đen cũng có, chẳng qua thi thể mặc áo trắng thì nhiều hơn.”

Sắc mặt đại trưởng lão Đạo tông trắng bệch, môi mím chặt, hai tay run lên.

Mà các đệ tử Đạo tông bên cạnh hắn cũng không tốt, vẻ mặt ai cũng bi ai tức giận, hận không thể lập tức xông lên giết hết dám chó con Ma tông!

Người nọ nhìn phản ứng của đại trưởng lão và đệ tử Đạo tông, bĩu môi, tiếp tục nói, “Ta nhìn mấy kẻ mặc đồ đen, một đám sắc mặt lạnh như bằng, còn những người mặc đồ trắng thì đều vẻ bi thương và tức giận, hình như có chuyện lớn gì đó xảy ra…”

Nhị trưởng lão nhịn không được lên tiếng, “Sẽ không phải trong tông có người…” Lời kế tiếp, hắn không muốn nói nữa.

Nhưng mà thà đừng nói, hắn chỉ tùy tiện đoán một cái thì đoán đúng ngay tử huyệt.

Đạo tông thật sự có người đã chết, hơn nữa người này gần như là trụ cột tinh thần cho những người Đạo tông – lão tổ tông đức cao vọng trọng!

Đệ tử buồn rầu, trong mắt đã cháy lên lửa giận.

“Đúng rồi!” Người đi tìm hiểu tin tức đột nhiên nhớ tới gì đó, sợ hãi kêu một tiếng. Phương Khuê liếc mắt trừng hắn, hắn ngượng ngùng cười một cái, vội vàng nhỏ tiếng, vẻ mặt cũng trở nên kích động, giống như một màn khi nãy đang diễn ra trước mắt hắn, “Trong mấy người đó có một đại tông sư!”

Hắn tự mình tu luyện Quy Tức đại pháp, dĩ nhiên biết trình độ của mình đã tới mức nào, cũng biết trong thiên hạ, có lẽ chỉ đại tông sư mới phát hiện ra mình.

“Lúc thuộc hạ ẩn nấp ở một bên, có một người phát hiện ra!” Hắn nói xong, dừng lại một chút, lén lút nhìn Cung Trường Nguỵet rồi mới nói tiếp, “Ánh mắt người nọ thật đáng sợ! Rất áp lực! Thuộc hạ cam đoan, người kia tuyệt đối là… tuyệt đối là đại tông sư!”

Hắn nói xong, vẻ mặt nhịn không được trở nên kích động.

Loại kích động này không phải hưng phấn, mà là sợ hãi.

Ánh mắt người kia khắc sâu vào đầu hắn, cho dù là lúc này, ánh mắt đó vẫn tồn tại trong đầu hắn, khiến hắn cảm thấy áp lực và sợ hãi vô cùng.

Cảm giác này không phải lần đầu tiên hắn cảm nhận được, mà là lần thứ hai.

Lần trước, cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn cảm giác được sợ hãi đến từ tận linh hồn là từ Lâu chủ đại nhân, đó là lần đầu tiên nhìn thấy Lâu chủ đại nhân, xung quanh hắn đều là cô nhi hoặc trẻ em lưu vong, mỗi người đều có thân thế phức tạp, những thứ đã trải qua cũng nhiều, nhưng chẳng có ai ngoại lệ, trước ánh mắt của nam nhân mặc quần áo màu đen và mang mặt nạ bạc đó, bọn họ cảm giác được sự sợ hãi trước nay chưa từng có.

Người kia mang đến áp lực quá mạnh mẽ!

Ánh mắt của hắn chỉ nhẹ nhàng đảo qua từng người, lại khiến mỗi chỗ trên làn da bọn họ đều dựng đứng lên, thân thể muốn hét lớn nhưng lại không dám động đậy!

Cảm giác đó có lẽ cả đời này hắn cũng không thể quên.

Cho dù sau này thường xuyên tiếp xúc với Lâu chủ đại nhân, bản thân cũng dần mạnh hơn, không còn yếu ớt như lúc nhỏ, nhưng ánh mắt kia, cảm giác kia vẫn khắc sâu trong lòng hắn.

Mà lúc này, có một người khiến hắn gặp lại cảm giác đó.

Quen thuộc tới mức khiến hắn cảm thấy sợ hãi!

Áp lực của người kia gần như có thể so sánh với Lâu chủ đại nhân!

“Đại tông sư ư?” Cung Trường Nguyệt hứng thú nhướng mi.

Đại trưởng lão Đạo tông nghe tin đó liền cảm thấy khẩn trương, theo như hắn biết, trong tông có vài vị lão tổ tông đại tông sư bế quan tu luyện ở sau núi, gần như không thể ra ngoài, nhưng trong lòng hắn vẫn ôm một tia hy vọng.

Đại tông sư này trăm nghìn lần đừng là Ma tông…

Nhị trưởng lão Đạo tông không nghĩ nhiều như đại trưởng lão, hắn đã vội vàng hỏi, “Đại tông sư đó là người Đạo tông ta hay là Ma tông?”

Người nọ không nghĩ ngợi gì đã đáp, “Mặc áo đen! Chắc là thủ lĩnh!”

Mặc áo đen dĩ nhiên là người Ma tông !

Một câu của hắn đánh nát hy vọng của người Đạo tông, ánh mắt bọn họ đều trở nên ảm đạm – có đại tông sư thì thắng bại trận này gần như đã được quyết định.

Đại trưởng lão Đạo tông thở dài, «Thủ lĩnh Ma tông chẳng lẽ là đại trưởng lão ? Không lẽ mấy năm nay hắn đã đột phá sao ? » Nhưng mà đại trưởng lão Đạo tông vẫn chưa từ bỏ hy vọng, « Tiểu huynh đệ, ngươi chỉ phát hiện một đại tông sư ư ? »

« Đúng thế ! Chỉ có một ! » Đối với việc đại trưởng lão Đạo tông nghi ngờ mình, hắn có chút bất mãn, tuy rằng về khoảng chiến đấu hắn không phải đứng đầu, nhưng nếu nói về tìm hiểu tin tức, tuyệt đối có rất ít người so được với hắn ! Trước đây hắn vốn ở tổ hành động thì bị chuyển qua Thất Tinh lâu, dù vậy hắn vẫn là nhân tài đứng đầu Thất Tinh lâu !

Tia hy vọng cuối cùng của đại trưởng lão Đạo tông cũng biến mất.

Nhìn thấy ánh mắt u ám của đại trưởng lão Đạo tông, Cung Trường Nguyệt lạnh lùng nói, « Sao ? Sợ rồi ? »

Đại trưởng lão lập tức giật mình vì tiếng nói của nàng, rất nhanh đã tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên, trong đáy mắt lại phát ra hào quang. Hắn mở miệng, gằn từng tiếng, kiên định nói, « Không, lão phu tuyệt đối sẽ không sợ Ma tông ! Cho dù Ma tông có đại tông sư thì sao chứ ? Chúng ta đi tiếp thôi ! »

Cung Trường Nguyệt vừa lòng vuốt cằm – nếu đại trưởng lão Đạo tông này thật sự sợ hãi tên đại tông sư kia, vậy nàng ở đây cũng không có nghĩa lý gì, chẳng thà quay về sớm một chút còn hơn. Cũng may, coi như nàng không nhìn nhầm.

Lòng tin của đại trưởng lão Đạo tông lại kiên định hơn, sau đó thở dài một hơi.

« Chỉ là… không biết chúng ta nên đi lên từ chỗ nào… »

« Dĩ nhiên là đi vào bằng cửa lớn ! » Cung Trường Nguyệt ngắt lời đại trưởng lão, nói chắc chắn như đinh đóng cột. Nhân tiện còn bất mãn trừng lão nhân này một cái.

Vừa khen hắn dũng cảm, quay đầu một cái hắn đã thay đổi !

Đại trưởng lão dĩ nhiên biết Cung Trường Nguyệt bất mãn điều gì, hắn vội cười khổ mà nói, « Không phải ta sợ, ta chỉ cảm thấy chúng ta nên hành động bất ngờ một chút… »

Giọng nói của hắn, dưới ánh mắt sắc bén của Cung Trường Nguyệt, dần dần nhỏ đi.

« Đi. » Cung Trường Nguyệt phất tay áo xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại mà cứ đi về phía trước.

Đại trưởng lão âm thầm lau mồ hôi, không dám chậm trễ, cũng vội vàng chạy theo.

Đội ngũ cứ như vậy mà đi thẳng tới cửa, rất nhanh đã bước vào phạm vi thật sự của Đạo tông –

Lúc này, hai bên Ma tông và Đạo tông đã giằng co một trận, Đạo tông muốn kéo dài thời gian, mà Ma tông dưới sự lãnh đạo của Lâu Mạc Bạch thì không quan tâm lắm, cứ cười ha hả tùy ý tán dóc mấy chuyện không liên quan.

Nhưng mà, ai cũng không ngờ được, một lát sau lại có một nhóm người xuất hiện ở cửa.

Mọi người đều quay đầu.

Chỉ thấy một nam tử mặc quần áo đen tuyền, cả người tỏa ra khí thế mạnh mẽ, hắn được một nhóm người tài giỏi mặc giáp mềm vây quanh, đang bước tới đây.

Quần áo của người hắn đều là màu đen, tuy không thể nói rõ là xa xỉ cỡ nào, nhưng có một loại không khí trầm lắng, bộ quần áo đó được nam tử này mặc trên người, có cảm giác không thể tả nổi, trong trời đất, không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của người đó, chỉ sợ cho dù được bao vây trong một đám người thì khí thế và mọi thứ của hắn cũng như hạc giữa bầy gà.

Mà thân phận của hắn đã được lộ ra khi người ta nhìn thấy chiếc mặt nạ bạc kia –

Người thích mặc quần áo đen tuyền, đeo mặt nạ, lại có hơi thở mạnh mẽ như vậy, trên giang hồ chỉ duy nhất một người !

Lâu chủ Thần lâu ! Thiên hạ đệ nhất công tử Ngọc !

Đang đứng giữa người Ma tông, hai mắt Lâu Mạc Bạch chợt trầm xuống.

« Không ngờ lại là hắn. » Hắn nhỏ giọng nói một câu, nhỏ tới mức chỉ hắn mới nghe được, mà trong giọng nói lại có một chút kinh ngạc vui mừng mà cả hắn cũng không phát hiện.

Lâu Mạc Bạch từng nghe thấy cái tên này rất nhiều lần – công tử Ngọc… công tử Ngọc… công tử Ngọc !

Không chỉ từ thuộc hạ của hắn, mà nhiều hơn là đệ đệ đã thất lạc nhiều năm Lâu Mạc Tiêu… à không, Lâu Thập Tam. Đệ đệ Lâu Thập Tam tuy có chút chống đối hắn, nhưng vẫn tình nguyện nói với hắn vài chuyện, chuyện về công tử Ngọc là một trong số đó.

Thập Tam luôn dùng giọng điệu tức giận để kể những chuyện liên quan tới công tử Ngọc, hơn nữa còn tuyên bố nhất định phải đánh bại hắn, làm hắn đẹp mặt, nhưng mỗi khi như thế, Thập Tam vẫn có chút quá để ý mà ngay cả hắn cũng không phát hiện.

Ngày nào cũng nghe hắn kể chuyện, Lâu Mạc Bạch cũng quen thuộc với công tử Ngọc hơn.

Một ngày kia, hắn nghe thấy giọng nói tiu nghỉu của Lâu Thập Tam, « Ca, ta nhìn thấy… mặt thật của công tử Ngọc… »

Lúc nào cũng chỉ lắng nghe, vậy mà lần này Lâu Mạc Bạch lại phá lệ hỏi một câu, « À ? Vẻ ngoài thế nào ? »

Có lẽ, trong lòng hắn cũng rất muốn biết, người nam nhân có nhiều câu chuyện và lời đồn như thế sẽ có bộ dạng gì.

Trên giang hồ có rất nhiều lời đồn về vẻ ngoài của công tử Ngọc, có người nói hắn xấu xí không chịu nổi, trẻ con nhìn thấy sẽ bị dọa khóc, cho nên mới dùng mặt nạ bạc che mặt mình. Cũng có người nói hắn giống Phan An, hào hoa phong nhãn, mà nam tử đẹp nhất giang hồ…

Mà ngày đó, Lâu Thập Tam chỉ nói ba chữ để trả lời Lâu Mạc Bạch, « …nhìn được lắm. »

Lâu Mạc Bạch sửng sốt – hắn hiểu rõ thẩm mỹ của Lâu Thập Tam, đệ nhất danh kỹ trên giang hồ kia là đại mỹ nhân mềm mại sinh hương, vậy mà còn bị nó nói thành Vô Diệm xấu xí, là lời bình « nhìn được lắm » là lần đầu tiên nó nói ra.

Mà từ đó là hình dung thiên hạ đệ nhất công tử Ngọc, cũng không rõ công tử Ngọc thật sự hào hoa phong nhã cỡ nào.

Bây giờ, Lâu Mạc Bạch đã thấy.

Cho dù cách một lớp mặt nạ, nhưng hắn vẫn cảm nhận được khí thế khiến người khác không thể xem nhẹ trên người công tử Ngọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.