[Dịch]Ẩn Đế

Chương 142 : Tới




Trên sân rèn luyện của Đạo tông đều là thi thể, có mặc áo trắng, có mặc áo đen, hiển nhiên là có cả đệ tử Đạo tông và Ma tông, chỉ có điều đệ tử Đạo tông nhiều hơn thôi.

Mà những người Đạo tông Ma tông còn sống sót đang đứng trên sân, một bên mặc quần áo thuần một màu trắng, một bên lại toàn màu đen, nhìn từ xa đã thấy phân biệt rõ ràng,

Không khí trên sân vô cùng căng thẳng, bởi vì một trận chiến lớn sắp xảy ra.

Cũng vì thế, đệ tử hai bên đều yên lặng đứng đó, chỉ chờ một mệnh lệnh thì lập tức liều mạnh xông ra, dâng lên sinh mệnh cùng tuổi trẻ vì vinh quang của tông môn và tương lai.

Cái khác duy nhất của hai bên, có lẽ là vẻ mặt.

Đệ tử Đạo tông mặc áo trắng, vừa nhìn thấy lão tổ tông của mình bị tên tiểu nhân gian trá Tông chủ đánh lén nên bây giờ cả đám đều đỏ mắt, vẻ mặt thù hận nhìn người Ma tông ở đối diện.

Ngược lại, Ma tông rất bình tĩnh. Cái gọi là bình tĩnh cũng có thể xem như lạnh lùng. Tuy Ma tông bọn họ người chết cũng không ít, có nhiều người là huynh đệ bằng hữu cùng nhau huấn luyện đã nhiều năm, nhưng từ nhỏ bọn họ đã được Ma tông dạy rằng mình không cần có cảm xúc. Cho nên màn thảm thiết khi nãy không gợi lên chút bi ai nào trong họ.

Ngay lúc Đạo tông và Ma tông đang giằng co, một đội ngũ rất dài đang dùng tốc độ cực nhanh đi đến núi Đạo tông. Dẫn đầu là một xe ngựa xa hoa được bốn con ngựa kéo, nhìn có vẻ cồng kềnh vậy mà tốc độ còn nhanh hơn ngựa con chạy trốn, thật sự khiến người ta kinh ngạc.

Mà xung quanh xe ngựa có một vài người vây lại, hiển nhiên là muốn bảo vệ xe ngựa này.

Từ xa Phương Khuê đã nhìn thấy dưới núi Đạo tông có một mảnh lều trại trắng, vội vàng đưa tay lên, ra dấu cho đội ngũ phía sau dừng lại ở một chỗ cách những lều trại kia không xa.

« Có chuyện gì ? » Giọng nói Cung Trường Nguyệt từ bên trong xe truyền ra.

Phương Khuê kéo kéo dây cương, điều khiển ngựa đi đến, cúi người tới trước màn xe, thấp giọng nói, « Chủ tử, dưới chân núi Đạo tông hình như có ai đó đóng quân. »

Giọng nói của Cung Trường Nguyệt không hề do dự, « Thăm dò một chút. »

« Dạ. » Phương Khuê lên tiếng, lập tức gọi một thuộc hạ đến để hắn đi thăm dò.

Người kia xuống ngựa, lộ ra trình độ khinh công linh hoạt, đạp cỏ mà phóng đi, nháy mắt đã biến mất.

Không quá lâu sau, hắn trở về giữa đội ngũ, đi tới bên cạnh Phương Khuê, báo lại những gì mình đã thấy, hơn nữa dựa vào những điều mình lén lút thăm dò mà suy đoán, « Chắc là người Ma tông. »

« Cái gì ? Thật là Ma tông sao ? » Đại trưởng lão Đạo tông nghe được tiếng của hắn, vội vàng giục ngựa đi tới, cuống quít hỏi.

Người nọ gật đầu, « Ta tận mắt thấy trên lều trại kia cắm cờ Ma tông. »

« Vậy… người Ma tông đã lên núi rồi sao ? »

« Người trong doanh trại không nhiều lắm, căn cứ vào mấy đoạn đối thoại ta nghe được thì chắc phần lớn người Ma tông đã lên núi, hơn nữa có lẽ đã đi một thời gian rồi. » Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, cũng không phải chờ bọn họ hỏi thêm, mà là nói ra tất cả suy đoán của mình, « Lượng lều trại trong doanh không ít, ta cũng có đi xem lương thảo của họ, người Ma tông lần này hẳn là hơn trăm người. »

Đại trưởng lão Đạo tông siết chặt tay cầm cương, vẻ mặt cũng nghiêm trọng hơn, « Ma tông vậy mà đã lên núi, còn mang theo mấy trăm người, cũng không biết Đạo tông có thể giữ vững hay không… »

Hắn đang rất khẩn trương, cũng rất lo lắng, lo rằng đến lúc mình trở về chỉ nhìn thấy một màn máu tanh ở Đạo tông.

Ma tông lên núi chắc chắn không phải chuyện đùa, mà đường lên núi cũng không quá dài, bọn chúng đã đi một thời gian, có lẽ bây giờ đã đến trong tông môn, không biết Đạo tông hiện tại ra sao rồi.

Nhưng loại sợ hãi này cũng chỉ đảo qua mà thôi, hiện tại hắn muốn nhất là lập tức xông lên núi, quay về Đạo tông, sau đó đuổi hết đám người Ma tông đi.

Hắn đi đến bên cạnh xe ngựa, cất giọng nói, « Lâu chủ, không bằng chúng ta mau chóng lên núi đi. »

« Được. » Cung Trường Nguyệt cũng không từ chối, thẳng thắn đồng ý.

Lần này nàng đến đây, tuy rằng đồng ý với đại trưởng lão giúp đỡ Đạo tông bọn họ, nhưng là vì Ma tông ba lần bốn lượt cử người ám sát nàng, mặc kệ lý do là gì, nàng cũng phải diệt cỏ tận gốc, tránh lưu lại tai họa trong tương lai.

Vì thế, cho dù đại trưởng lão Đạo tông không cầu nàng thì Cung Trường Nguyệt cũng sẽ đánh tới Ma tông, chỉ là thời gian sớm hay muộn thôi.

Đại trưởng lão Đạo tông tự nghĩ mình chiếm được lợi ích, nhưng không biết rằng Cung Trường Nguyệt chỉ thuận tay đẩy thuyền.

Đã đưa tới tận cửa, chẳng lẽ còn không nhận lấy ?

Được lệnh của Cung Trường Nguyệt, Phương Khuê lập tức nâng tay lên ra lệnh, « Xuất phát ! »

Đội ngũ thật dài lại đi tiếp.

Đội ngũ lớn như thế, người đông như vậy dĩ nhiên cũng tạo ra tiếng động không nhỏ, rất nhanh đám người Ma tông ở lại doanh trại đã phát hiện ra, sau khi điều tra thì liền báo cho Lâu Thập Tam.

Ý định ban đầu của Lâu Thập Tam là không quan tâm việc này – tuy ca ca ruột của hắn là Tông chủ Ma tông, nhưng hắn chưa từng thừa nhận mình là người của Ma tông, dĩ nhiên không muốn quan tâm chuyện Ma tông. Nhưng mệt là thuộc hạ lại liều chết cho rằng vị đại nhân này có địa vị cao nhất trong doanh trại, hơn nữa lại còn là đệ đệ của Tông chủ, chuyện lớn như thế phải báo với hắn, nên cứ đứng bên cạnh hắn từng chữ từng chữ tả lại tình hình.

« Dựa vào suy đoán của thuộc hạ, nhóm người này hẳn là… »

« Ngươi nói cho ta suy đoán của ngươi làm gì. » Lâu Thập Tam lạnh lùng liếc thuộc hạ này một cái, khó chịu nói, « Chuyện của Ma tông các ngươi không liên quan tới ta, ngươi nói cho ta biết cũng không làm được gì, ta chỉ là người ngoài thôi. »

« Đại nhân, ngài là đệ đệ Tông chủ cưng chiều nhất, chúng ta… »

« Hắn là hắn, ta là ta ! » Lâu Thập Tam nhíu mày quát, giọng nói lạnh lùng cứng rắn cũng khiến người kia kinh ngạc một trận.

Trong nháy mắt, thậm chí hắn còn cảm thấy hơi thở của vị đại nhân này có chút giống với Tông chủ. Vì thế, hắn có chút khen thưởng, quả nhiên là huynh đệ a…

Đương nhiên, trên mặt hắn cũng không lộ ra biểu cảm gì, « Đại nhân, hiện tại người có địa vị cao nhất trong doanh trại là ngài, xin ngài vẫn nên ra ngoài xem một chút đi. »

Nói xong, hắn cúi người thật sâu với Lâu Thập Tam.

Lâu Thập Tam mím môi, không nói thêm gì, nhưng cũng nhấc chân bước ra ngoài.

Hắn đi ra ngoài lều, nhìn nơi người kia miêu tả, quả nhiên thấy được một nhóm người đông nghìn nghịt đang đi về hướng này.

Lâu Thập Tam là người luyện võ, thị lực dĩ nhiên rất tốt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cờ treo bên trong đội ngũ, nếu hắn nhớ không lầm, lá cờ kia là…

« Thần lâu ! Công tử Ngọc đến ! » Mắt Lâu Thập Tam lóe lên chút ánh sáng.

Có lẽ ngay cả hắn cũng không biết, giọng điệu của mình lúc này lại có thể kinh hỉ như thế.

Lúc Lâu Thập Tam nghĩ người tới có thể là công tử Ngọc thì đứng ngồi không yên, hắn lập tức gọi người dẫn một con ngựa đến, mặc kệ những người kia khuyên nhủ can ngăn, dứt khoát xoay người nhảy lên ngựa rồi chạy về phía đội ngũ kia.

« Đại nhân a, ngài không thể đi, rất nguy hiểm ! »

« Đại nhân, nhanh quay lại a ! »

Phía sau hắn là giọng nói của thuộc hạ Ma tông.

Lâu Thập Tam khó chịu nhíu mày, vứt những giọng nói đó ra khỏi tai, tập trung chạy về phía đội ngũ kia.

Hắn cưỡi ngựa không tệ, ngựa cũng là ngựa tốt, khoảng cách lại không quá xa, cho nên gần như trong nháy mắt hắn đã đi đến trước đội ngũ, một mình cản bọn họ lại.

Phương Khuê nhìn người chạy tới, nhất thời kinh ngạc, “Là ngươi! Tuyết phát la sát – Lâu Thập Tam!” Những người nằm trong trung tâm Thần lâu dĩ nhiên hiểu rõ ân oán của chủ từ nhà mình và Tuyết phát la sát Lâu Thập Tam, nghe nói Tuyết phát la sát này còn đuổi giết chủ tử nhà mình vài ngày, cuối cùng không thành công mà còn bị chủ tử đánh bại.

Hiểu rõ thân phận đối phương, lại thấy hắn đi đến một mình, Phương Khuê cũng không lo lắng nhiều, vẫn duy trì tính cảnh giác cơ bản, đụng nhẹ vào thân ngựa, chậm rãi đi về phía Lâu Thập Tam.

“Các hạ là Tuyết phát la sát Lâu Thập Tam?” Phương Khuê hỏi.

Nói xong, hắn nhìn doanh trại Ma tông phía sau Lâu Thập Tam, trong lòng lại suy đoán – Tuyết phát la sát Lâu Thập Tam không phải là người không môn phái ư? Sao lại ở cùng chỗ với Ma tông? Hay là hắn đầu phục Ma tông rồi?

Lâu Thập Tam không để ý Phương Khuê, chỉ lạnh giọng nói, “Ta tìm công tử Ngọc.”

“Các hạ tìm chủ tử nhà ta có chuyện gì?”

Lâu Thập Tam vẫn như không nhìn thấy Phương Khuê, ánh mắt dừng thẳng trên xe ngựa xa hoa kia – dựa theo hiểu biết của hắn lúc đuổi giết công tử Ngọc, thì công tử Ngọc chắc chắn ở trên xe ngựa đó.

Vì thế, hắn cũng bất chấp tất cả, cao giọng hô, “Công tử Ngọc! Đi ra!”

Bên này, màn xe của xe ngựa xa hoa được một bàn tay nhẹ nhàng vén lên, Cung Trường Nguyệt vẻ mặt không kiên nhẫn cũng lộ ra. Nàng nhìn Lâu Thập Tam, lạnh giọng quát, “Tránh ra.”

Lâu Thập Tam vẻ mặt bướng bỉnh trả lời, “Không cho!”

Chỉ sợ ngay cả hắn cũng không phát hiện ra, bộ dạng hắn bướng bỉnh nghiêm mặt nói hai chữ “Không cho” thật sự có chút trẻ con.

“Vậy ngươi nói xem ngươi có việc gì?”

Lâu Thập Tam nghẹn lời, cái gì cũng không nói được.

Nói cái gì? Nói hắn nghe thấy Thần lâu và công tử Ngọc đến nên nhất thời kích động chạy tới, chứ thật ra chẳng có chuyện gì?

Vì thế hắn mím môi, im lặng đứng đó, không nói được một lời.

Cung Trường Nguyệt lười nói nhảm với hắn, quăng cho Phương Khuê một câu, “Đuổi hắn đi.”

“Dạ!” Phương Khuê lên tiếng.

Màn xe lại hạ xuống, trường kiếm trong tay Phương Khuê cũng rời khỏi vỏ.

Lâu Thập Tam nhún người nhảy khỏi xe ngựa, phóng tới chỗ Cung Trường Nguyệt. Chỉ là trên người hắn không có chút sát khí nào, giống như chỉ đơn thuần tới đi tới.

Khinh công Lâu Thập Tam rất cao, thân ảnh quỷ dị, đoạn đường đó không ai có thể ngăn hắn lại!

Đột nhiên, một bóng dáng màu bạc đột nhiên vọt ra khỏi xe ngựa nghênh đón Lâu Thập Tam, đánh một chưởng về phía hắn.

Lâu Thập Tam trừng mắt, nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện có mái tóc màu trắng bạc này, đột nhiên có cảm giác không nói nên lời. Nhưng cảm giác của hắn cũng không cản trở phản ứng của bản thân, hắn né người sang bên cạnh, tránh được một chưởng của người kia.

Người xuất hiện dĩ nhiên là Thần Diệu.

Nhìn thấy Lâu Thập Tam tránh được, Thần Diệu cũng không cảm thấy kỳ lạ, nếu Lâu Thập Tam bị đòn đơn giản như vậy đánh trúng thì hắn mới kinh ngạc!

Rất nhanh, cổ tay hắn lật lại, lòng bàn tay xoay vòng đánh về phía Lâu Thập Tam.

Lần này Lâu Thập Tam không tránh né, hắn nhận ra chưởng này mình có thể đỡ được, lập tức xoay người đáp trả.

“Oanh –” Một cỗ khí vô hình lấy bọn họ làm trung tâm dâng lên, bốn con ngựa Xích Thố phía trước nhìn thấy tình hình như vậy nhưng cũng không hoảng sợ, chỉ dùng chân đạp đạp đất, nhìn có vẻ hơi nóng nảy.

Nhưng màn xe vốn không nặng như thế nên bị cỗ khí kia xốc lên, lộ ra bóng dáng Cung Trường Nguyệt đang ngồi xếp bằng bên trong, tóc của nàng cũng bị cỗ khí này thổi bay loạn lên.

Sắc mặt Cung Trường Nguyệt có vẻ không quá tốt.

“Thần Diệu.” Nàng thấp giọng quát.

Thần Diệu lè lưỡi, không dám đùa nữa, đột nhiên vận chuyển linh lực đánh Lâu Thập Tam bay ra rất xa, Lâu Thập Tam ngay cả một cơ hội phản ứng cũng không có.

Lâu Thập Tam là một thiên tài, khả năng giác ngộ rất cao, ở trên giang hồ có thể xem là một cao thủ. Mặc dù như thế, so với Thần Diệu tu luyện đã nhiều năm, lại còn biến thành người thì hắn vẫn còn kém xa.

Nhưng mà một chưởng này cũng không thương tổn đến Lâu Thập Tam, Lâu Thập Tam chỉ cảm thấy mình bị một sức mạnh mềm mại đánh bay ra ngoài, không để hắn phản kháng thì đã bay ra xa.

Lâu Thập Tam rơi xuống đất, lại lui liên tục mấy bước nữa.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thần Diệu đang cười lộ ra tám cái răng trắng như ngọc với hắn, nụ cười kia chói mắt như ánh mặt trời.

Lâu Thập Tam nhìn thấy Thần Diệu cười tươi liền thấy bực bội.

Thần Diệu phất tay với hắn mấy cái rồi lại chui vào bên trong xe ngựa.

Phương Khuê nhìn thấy sóng gió nho nhỏ đã qua, vội vàng đưa tay quát, “Lên đường!”

Lúc này Lâu Thập Tam không đuổi theo nữa, chỉ đứng đó nhìn đội ngũ kia dùng tốc độ cực nhanh lên đường, càng đi càng xa.

“Đại nhân! Đại nhân, ngài không sao chứ!” Mấy người đứng chờ ở doanh trại Ma tông chậm rãi đi đến, tập trung bên cạnh Lâu Thập Tam, lo lắng thân thiết hỏi.

Cũng không phải bọn họ lo lắng, tinh anh trong doanh trại đều đã lên núi, ở lại cũng chỉ là các đệ tử phụ trách nấu cơm và tuần tra, sức chiến đấu không mạnh, cho nên nhìn thấy một đội ngũ như vậy, dĩ nhiên không dám lấy cứng đối cứng.

Nhưng bọn họ vẫn ở xa nhìn lại, chờ đến khi có gì xảy ra thì sẽ lao tới cứu Lâu Thập Tam, cho dù mất mạng cũng không tiếc.

“Không sao.” Lâu Thập Tam cúi đầu nói một tiếng, đôi mắt rũ xuống, ánh sáng nhàn nhạt ảm đạm khẽ sáng lên trong đáy mắt.

Đột nhiên, giống như hắn nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu lên, dứt khoát nói, “Các ngươi quay về đi, ta muốn lên núi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.