[Dịch]Ẩn Đế

Chương 134 : Mạc Bạch




Ở bên ngoài rừng cây có mê chướng, dưới chân núi Đạo tông, Ma tông đóng quân bảo trì tư thế vừa công vừa thủ.

Tuy nói lần này Ma tông rất tự tin, nhưng dù sao Đạo tông cũng đối địch với Ma tông đã nhiều năm, có thể nói cả hai đều hận nhau đến xương tủy, vì thế Ma Tông cũng không xem thường Đạo tông mà ầm ỹ xông lên núi, trước tiên cứ đóng quân ở đây rồi phái người hỏi thăm tin tức, phải chắc chắn lần hành động này tuyệt đối không được sai sót.

Nhưng người ngồi trong chủ trướng doanh địa Ma tông không phải đại trưởng lão như Đạo tông vẫn nghĩ, mà là một nam tử hắc y tuấn mỹ. Hắn ngồi ở sau bàn, lười biếng dựa vào ghế, bàn tay với khớp xương rắn rỏi cầm một quyển sách đã ố vàng.

Mái tóc hắn đen dài sáng bóng buông xuống bắp chân, giống như tản ra mùi mực nhàn nhạt, vô cùng xinh đẹp. Bởi vì tư thế của hắn mà mái tóc rũ xuống mặt, uốn lượn như dòng chảy màu đen mềm mại trên thảm lông lót ghế.

Mà khuôn mặt hắn phải nói là yêu nghiệt, có thể so sánh với A Tân khuynh sắc khuynh thành, làn da trắng nõn có chút giống bị bệnh, lại khiến toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ phải ghen tị.

Lúc này trong chủ trướng chỉ có mình hắn và một nữ nhân ăn mặc hở hang.

Nữ nhân này vô cùng xinh đẹp, kiều mỵ tận xương, mị sắc sinh hương, chỉ tùy tiện liếc mắt một cái cũng đủ để nam nhân trong thiên hạ trầm mê. Nàng mặc bộ y phục màu đỏ vô cùng thích hợp, sa y mỏng manh không che được làn da tuyết trắng, đôi gò bồng cao ngất vô cùng dụ hoặc, vòng eo mảnh khảnh khẽ động như liễu mềm trước gió.

Nữ nhân đứng trong góc nhỏ, ánh mắt si mê dừng trên người hắc y nam nhân.

Nàng vốn muốn báo tin cho chủ tử, nhưng thấy chủ tử đang đọc sách nên tự giác đi đến một góc đứng, không ngờ chỉ đứng thôi mà đứng cả một ngày, vì nàng biết, chủ tử ghét nhất là lúc hắn tập trung lại có người quấy rầy.

Tuy đứng cả một ngày, nhưng nàng không hề oán hận chút nào, ánh mắt vẫn si mê nhìn chủ tử, hai chân cũng không hề có cảm giác mỏi, đã hoàn toàn chìm đắm trong khí chất của hắc y nam tử. Thật ra, chỉ cần cho nàng đứng ở đây nhìn chủ tử thì chờ thêm một ngày nữa cũng được, bởi vì người mà nàng đợi là chủ tử nàng tôn kính sùng bái nhất !

Cuối cùng hắc y nam tử cũng có chút mệt mỏi, để quyển sách cổ vô giá lên bàn, chậm rãi ngồi thẳng người, ánh mắt cũng thuận tiện đảo qua nữ nhân ở trong góc.

« Như Cơ tới rồi ? Lại đây đi. » Nam tử nói.

Thân mình mềm mại của nữ nhân được gọi là Như Cơ khẽ run lên, ánh mắt không giấu được vẻ kích động, sau đó nàng cũng không chần chừ mà nhanh chóng đi đến bên cạnh nam tử, cúi người, giọng nói kiều mỵ vang lên, « Bái kiến chủ tử. »

Vưu vật tuyệt sắc ở trước mặt nhưng nam tử vẫn tỉnh táo như trước, căn bản không bị Như Cơ quyến rũ.

« Việc ta giao ngươi thế nào rồi ? » Nam tử hỏi.

Như Cơ lập tức nở nụ cười, « Thuộc hạ đã lấy được sự tin tưởng của Mộ Dung lão nhân kia, tin rằng không lâu nữa sẽ thành công. » Vừa nói, ánh mắt nàng lại toát lên vài phần tự đắc.

Mộ Dung lão nhân là một tên cứng mềm đều không ăn, cưỡng bức dụ dỗ cũng không thành công. Đáng tiếc, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lão nhân đó cuối cùng cũng thua trên tay nàng !

Nếu Mộ Thanh Dạ có ở đây, chắc chắn hắn sẽ cảm thấy nữ nhân này có vài phần quen thuộc – ngày đó cùng Cung Trường Nguyệt lén vào Mộ Dung gia vì trộm đồ cho Mộ Thanh Thần, nữ nhân kia được một tên ăn chơi trác táng ôm trong lòng ! Ngày ấy chỉ thấy ánh mắt nàng không giống người bình thường, không ngờ lại là người Ma tông, vì Ma tông giao nhiệm vụ nên mới đến đó, mục tiêu là Mộ Dung thế gia !

Nam tử nghe Như Cơ nói xong cũng không thấy vui vẻ gì, kiên nhẫn của hắn với Mộ Dung gia gần như đã biến mất không còn rồi, lâu như vậy mà vẫn chưa lấy được thứ kia, lửa giận của hắn đã muốn tích đầy trong ngực, sắp bùng nổ rồi.

« Chủ tử… » Như Cơ nhìn thấy nam tử trở nên trầm tư, lá gan lại to lên, bước vài bước về phía trước, cả người đều toát lên vẻ quyến rũ.

Nam tử vẫn không để ý đến nàng.

Như Cơ tiếp tục đi về phía trước, trong lòng dần dần kích động…

« Chuyện gì ? » Nam tử đột nhiên lấy lại tinh thần, chậm rãi ngẩng mặt lên, ánh mắt hung ác dừng trên người Như Cơ, hàn khí trong mắt khiến Như Cơ rùng mình.

Tuy Như Cơ sợ hãi, nhưng quyết định vẫn tiếp tục – nàng đợi đã lâu, cũng không đợi nổi nữa, trong giấc mộng của nàng luôn là bóng dáng chủ tử cao cao tại thượng… Nàng không cầu gì hết, nàng cũng không cầu hoàn toàn chiếm được hắn, nàng chỉ hy vọng có thể từng có được hắn… Chỉ vậy là đủ !

Lửa nhiệt nổi lên trong lòng Như Cơ, khiến nàng làm ra một vài hành động điên cuồng, cũng khiến nàng hối hận cả đời.

« Chủ tử… » Khí chất Như Cơ giống như hoa lan, sa y trượt xuống, lộ ra cánh tay tuyết trắng mềm mại chạm vào bả vai nam tử, sau đó cánh tay như rắn dễ dàng bò lên.

Đôi mắt Như Cơ quyến rũ, không giấu được vẻ kích động, nàng dần dần đưa đôi môi hồng nhuận của mình tới gần…

Nam tử đối mặt với sự mê hoặc như vậy nhưng vẫn ngồi yên như trước, lông mày hắn nhíu mày, đầy vẻ chán ghét, giống như ở trước mặt không phải là nữ tử xinh đẹp gì mà một thứ khiến hắn ghê tởm vô cùng.

Ngay lúc môi Như Cơ sắp chạm vào môi hắn, nội lực nam tử chấn động, đánh Như Cơ văng ra ngoài.

Như Cơ không hề phòng bị chút nào, bị nam tử kia thẳng tay đánh văng đến cửa chủ trướng, xương cốt của nàng gần như vỡ nát hoàn toàn.

« Chủ tử… » Như Cơ giống bị tra tấn, đau đớn chảy nước mắt, đáng thương gọi hắn.

Hắc y nam tử lại phủi ống tay áo của mình, dùng loại giọng điệu vô cùng chán ghét nói, « Thật là dơ bẩn. »

Giọng nói của hắn không lớn, nhưng Như Cơ vẫn nghe rõ –

Dơ bẩn ?

Như Cơ cảm thấy mình như bị sét đánh giữa trời quang, sắc mặt trắng bệch, trong mắt nhất thời dâng lên một loại cảm xúc tên là tuyệt vọng.

Nàng vẫn biết chủ tử thích sạch sẽ, nhưng không nghĩ tới mình đi theo hắn nhiều năm như vậy mà vẫn không thoát được hai chữ dơ bẩn này. Chỉ hai chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến nàng lâm vào vực sâu tuyệt vọng !

« Ca ! » Trên ngoài trướng đột nhiên truyền đến một giọng nói, rất nhanh, một thân ảnh xuất hiện ở đó.

Người vừa tới cũng mặc hắc y, nhưng so với nam tử kia thì mộc mạc hơn nhiều, ở trên cũng không thêu hoa văn tinh xảo, nhìn có vẻ là một bộ y phục rất bình thường, không hề quý giá gì. Mà khiến người ta chú ý nhất là mái tóc trắng của hắn, giống như có ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra, khiến người khác nhìn vào thì không thể rời mắt.

Người có mái tóc trắng này dĩ nhiên là Lâu Thập Tam.

Còn người được hắn gọi là ca ca chính là chủ nhân của Ma tông, Lâu Mạc Bạch.

« Ân ? Thập Tam, có việc gì sao ? » Nhìn thấy Lâu Thập Tam đến, Lâu Mạc Bạch liền thay đổi vẻ mặt, ánh mắt lạnh như băng cũng nhu hòa hơn, tuy không lộ ra tươi cười nhưng thái độ thì tốt hơn nhiều khi đối đãi với Như Cơ.

Lâu Thập Tam vừa vào thì thấy Như Cơ mặt đầy nước mắt ngã ở cửa trướng.

Hắn bước qua bên cạnh, giống như né thứ gì đó rất bẩn thỉu, khẽ nhăn mày, giọng điệu có chút không tốt, « Nữ nhân này có chuyện gì thế ? » Hắn ghét loại người này, cho nên đối xử với Như Cơ cũng không tốt lành gì.

Vẻ mặt Lâu Mạc Bạch cũng hờ hững, « Không có gì, một kẻ không đáng quan tâm thôi. »

Dứt lời, ánh mắt hắn dừng trên người Như Cơ, nhẹ giọng cảnh cáo, « Nếu không phải ngươi còn nhiệm vụ cần làm thì chắc đã chết rồi, đi tìm ma y, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì tự sát đi. »

Như Cơ run rẩy trên mặt đất, nước mắt chảy xuôi theo gò má, ánh mắt tuyệt vọng và dung mạo xinh đẹp khiến nàng giống như một đóa hoa sắp héo tàn, hơi thở đầy sự tuyệt vọng.

Nữ nhân như vậy, nếu bất kỳ kẻ nào nhìn thấy đều sẽ có lòng đồng tình. Nhưng trước mặt hai huynh đệ Lâu gia thì nàng chẳng đáng giá chút nào, ngược lại còn khiến họ vô cùng chán ghét.

Bộ dạng hai huynh đệ tương tự nhau, nhưng tính cách bọn hắn còn giống hơn – hờ hững, lạnh như băng.

« Người đâu. » Lâu Mạc Bạch gọi.

Rất nhanh liền có người đi tới.

« Đem nàng ta ra ngoài, đưa đến chỗ ma y. » Lâu Mạc Bạch tùy tiện ra lệnh một câu, tránh cho mọi người nghĩ mình muốn diệt trừ nàng ta mà đem nàng ta chôn mất, Như Cơ vẫn còn nhiệm vụ phải hoàn thành.

« Vâng. » Nam nhân đó mặc hắc y, ánh mắt lạnh băng không có cảm xúc, giống như một thứ máy móc.

Bọn họ cũng không có chút đồng cảm nào, đi qua nâng Như Cơ lên rồi ra ngoài.

Như Cơ chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, hai huynh đệ rất nhanh đã quên mất.

« Tìm ta có việc gì sao ? » Lâu Mạc Bạch đứng dậy khỏi ghế, đi qua ngồi xuống nhuyễn tháp, cầm lấy ấm trà rồi bắt đầu pha trà.

Quy trình nghiêm cẩn, động tác lưu loát mây bay nước chảy, nhưng trong mắt Lâu Thập Tam thì chẳng có gì đặc biệt.

« Ngươi thật sự không ngại phiền mà. » Lâu Thập Tam ngồi bên cạnh bàn, xem thường nhìn động tác lộn xộn của Lâu Mạc Bạch, bĩu môi.

Lâu Mạc Bạch nhướng mi, khóe miệng khẽ cong lên, không nói gì mà tiếp tục pha trà.

Đợi đến khi hoàn thành, Lâu Thập Tam cầm một chén nhỏ lên đưa đến bên môi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Tuy rằng hắn không hiểu về trà, nhưng chén trà này lại thơm không gì sánh bằng.

« Cũng không tệ lắm. » Hắn miễn cưỡng đánh giá.

« Đa tạ. » Lâu Mạc Bạch thản nhiên nhận lời khen.

Uống trà xong, Lâu Thập Tam nói ra mục đích của mình, « Ta muốn hỏi ngươi, thân phận của ngươi ở Ma tông là gì? »


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.