[Dịch]Ẩn Đế

Chương 131 : Khẩn cầu




Tên đệ tử kia thấy phản ứng của Cung Trường Nguyệt, vừa tức vừa giận, “Đệ tử Đạo tông bọn ta luôn trung thành và tận tâm với tông môn! Tuyệt đối không có nội gián!”

“Ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn vậy?” Cung Trường Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

Đệ tử kia lắp bắp nửa ngày, một câu cũng không nói được, bởi vì hắn không tìm ra lý do gì gọi là vô cùng tuyệt đối để phản bác Cung Trường Nguyệt. Nghẹn nửa ngày, mặt hắn cũng đỏ lên mới vô cùng miễn cưỡng nói một câu, “Dù sao ta vẫn tin như thế!”

Cung Trường Nguyệt nhướng mày, lười nói nhiều với hắn, trong mắt nàng, cách nói và hành vi của hắn cứ như một đứa bé, nàng so đo với trẻ con làm gì?

Cung Trường Nguyệt khoát tay, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với đệ tử đó nữa.

Đệ tử Đạo tông còn muốn nói tiếp, nhưng vừa há miệng ra thì đã nghe Vân Thiên im lặng nãy giờ gọi, “Bát sư đệ!”

Đệ tử đó quay đầu nhìn Vân Thiên một cái, không thể không xoay người quay lại chỗ đứng, còn bất mãn hừ một tiếng.

Cung Trường Nguyệt nhìn đại trưởng lão Đạo tông, thấy mặt hắn đen như đáy nồi, trong lòng cũng hiểu tám phần. Nhưng nàng không truy hỏi, ép buộc hắn nói rõ ra, chỉ ra lệnh, “Ngoại trừ ba trưởng lão Đạo tông và Thương Y, còn lại đi ra ngoài.”

Đại trưởng lão cũng không thấy bất ngờ, chỉ nhìn nàng một cái rồi yên lặng cúi đầu, xem như đồng ý với lời Cung Trường Nguyệt.

Người lui ra đầu tiên là người Thần lâu, gần như lúc Cung Trường Nguyệt vừa dứt lời xong, người Thần lâu như được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhanh chóng lui ra ngoài, nháy mắt đã biến mất toàn bộ. Đệ tử Đạo tông do dự một lát, có vài người còn bất mãn, nhưng khi họ thấy ba vị trưởng lão cũng không nói gì thì đều yên lặng đi ra ngoài.

Rất nhanh, tiền thính rộng lớn trở nên yên tĩnh.

Lúc này Cung Trường Nguyệt cũng không vội lên tiếng, nàng bưng chén trà u lan đưa đến môi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vẻ thong dong rất thoải mái.

Đại trưởng lão thấy Cung Trường Nguyệt ra vẻ ta đây, nhịn không được thầm cắn răng – sao người trẻ tuổi như hắn lại sâu sắc như vậy!

Nhị trưởng lão tam trưởng lão đã sắp hết kiên nhẫn, lúc bọn họ nghe Cung Trường Nguyệt nói trong Đạo tông có nội gián, trong lòng đã căng thẳng, bây giờ nhìn phản ứng của đại trưởng lão, cảm giác trong lòng lại càng rõ ràng hơn.

Bọn họ không kiềm chế nổi, lên tiếng hỏi –

“Sư huynh, cuối cùng là có chuyện gì?! Ngươi nhanh nói cho bọn ta biết a!”

« Đúng vậy sư huynh ! Chúng ta muốn biết sự thật, trong lòng mới yên tâm được a ! »

Hai trưởng lão lên tiếng.

« Các ngươi thật sự muốn biết ? » Đại trưởng lão thở dài.

Hai trưởng lão vội gật đầu.

« Thôi được thôi được, các ngươi là trưởng lão, cũng nên biết việc này… » Đại trưởng lão nói xong, vẻ mặt suy sụp nghiêm trọng, sau đó hắn nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra, nhìn hai sư đệ bên cạnh, cũng không quan tâm Cung Trường Nguyệt đang ngồi trên chủ vị, chậm rãi kể –

« Chỉ sợ Đạo tông thật sự có nội gián, hơn nữa thân phận nội gián lại rất cao, nếu không Ma tông sẽ không tấn công chúng ta vào lúc này, thực lực hiện tại gồm năm trăm đệ tử và trưởng lão Đạo tông hoàn toàn không chịu nổi một chiêu. »

Đại trưởng lão là người họ tin nhất, nghe hắn nói như vậy, tam trưởng lão nhị trưởng lão dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn tái mặt, cả người lảo đảo như sắp ngã, không thể tin nổi nói, « Làm sao… làm sao lại… »

« Đúng rồi, chúng ta còn có mấy vị kia mà ! » Nhị trưởng lão đột nhiên nhớ tới người nào đó, lại ngại người ngoài là Cung Trường Nguyệt và Thương Y mà không nói rõ thân phận người đó.

Đại trưởng lão lắc đầu, « Các ngươi không biết, mấy năm trước, các vị tiền bối đã bế quan trong mật thất, đến lúc chúng ta rời xuống vẫn chưa xuất quan, Ma tông có lẽ biết được tin này nên mới… Ai, là chúng ta chủ quan. »

Đạo tông ngoại trừ mấy lão tiền bối thần bí thì võ công cao nhất là Tông chủ, thực lực ngang bằng Cung Trường Nguyệt, cũng là đỉnh tông sư. Nhưng đại trưởng lão vì đến Thần lâu tỏ thành ý nên cố tình mang nhị trưởng lão và tam trưởng lão theo, xem như mang đi thực lực trung tâm của Đạo tông, mấy vị trưởng lão còn ở lại thì võ công không bằng ba người họ.

Mà mấy đệ tử có chữ « Vân » cũng đi theo đại trưởng lão ra ngoài, hiện tại thực lực còn lại của Đạo tông không bằng phân nửa lúc bình thường, nếu chống cự lại Ma tông thì chắc chắn chỉ có đường thua.

Hơn nữa, người dẫn đầu đạo quân Ma tông lần này là đại trưởng lão Ma tông, thực lực cao hơn đại trưởng lão Đạo tông, mấy năm trước đã gần đạt đến đỉnh tông sư ! Bây giờ có lẽ đã mạnh hơn nhiều ! Cũng không biết hắn đã đột phá cảnh giới đại tông sư chưa, dù sao đại trưởng lão Ma tông đã dừng ở đỉnh tông sư đã nhiều năm rồi, so với tông chủ Đạo tông thì mạnh hơn một chút.

Theo tình cảnh đó, Đạo tông đã bị nguy hiểm lắm rồi.

Nhị trưởng lão tam trưởng lão giống như mất hết sức lực, dựa vào lưng ghế, chỉ trong nháy mắt mà như già đi vài tuổi.

Đại trưởng lão cũng thất vọng, một tay chống trán, trong mắt đầy vẻ cô độc – hắn từng là một cô nhi, sau đó được một vị trưởng lão Đạo tông coi trọng, cho rằng hắn có cốt cách thanh kỳ, là nhân tài luyện võ, cho nên dẫn hắn về Đạo tông làm đệ tử.

Giống với đệ tử có chữ « Vân » từng đứng ra lớn tiếng nói, hắn cũng xem Đạo tông là nhà, xem sư huynh sư đệ là huynh đệ của mình, xem các trưởng lão là trưởng bối, từng ngày ấm áp đó đều khiến hắn nhớ mãi không quên.

Từng tia nhiệt huyết của hắn đều là của Đạo tông ban cho, hắn xem Đạo tông quý giá như sinh mệnh của mình, đó là nhà của hắn !

Nhưng bây giờ, căn nhà đó sắp gặp phải cảnh diệt vong, hắn nên làm gì đây…

Đứng ở địa vị cao đã nhiêu năm, đại trưởng lão chưa từng có cảm giác này, nguy hiểm bất ngờ xảy ra khiến người có tính tình ổn trọng như hắn lại không biết phải làm sao !

Cung Trường Nguyệt nhìn phản ứng của ba bị trưởng lão, vẫn thoải mái uống trà như trước, yên lặng xem tình hình.

« Đúng rồi ! » Đại trưởng lão đột nhiên nhớ tới một việc, vỗ mạnh lên bàn, vô cùng mừng rỡ nói, « Còn có Đông Minh sơn ! »

« Đông Minh sơn ? Đông Minh sơn thì sao ? » Nhị trưởng lão có chút thắc mắc hỏi.

Đại trưởng lão nở nụ cười, đáy mắt có thêm một tia hy vọng. Đột nhiên, hắn đứng lên, giọng điệu hưng phấn khó giấu, “Đông Minh sơn đã nhận được Quy Môn lệnh, mấy ngày trước đã lên đường về tông môn! Vì chuyện này quan trọng nên chỉ có ta và Tông chủ biết! Nội gián tất nhiên không biết việc này, cho nên không kịp nói với Ma tông! Vì vậy Ma tông cũng không biết việc này!”

“Đông Minh sơn…” Cung Trường Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm cái tên này, đáy mắt hiện lên tia sáng.

Hai trưởng lão Đạo tông cũng biết Đông Minh sơn, có chút hiểu rõ thực lực của họ, “Nhưng… thực lực Đông Minh sơn có hạn, cũng không ngăn được tấn công của Ma tông, không phải cuối cùng cũng…” Nói xong, ánh mắt hắn ảm đạm hơn.

Đại trưởng lão khoát tay, “Chỉ cần ngăn một lúc là được, cái chúng ta cần là thời gian!” Đại trưởng lão có mái tóc hoa râm, nhìn qua có vẻ tiên phong đạo cốt, lúc này lại như được thấp lên ngọn lửa nhiệt huyết mãnh liệt như lúc trẻ!

Đột nhiên, hắn nghiêng người, quay mặt về phía Cung Trường Nguyệt, ôm quyền, “Lâu chủ đại nhân! Xin ngài phái tinh anh của quý lâu giúp Đạo tông ta một tay!”

Cung Trường Nguyệt có chút hứng thú, nhướng mày, chậm rãi buông chén trà trong tay xuống, ánh mắt cũng dừng trên người đại trưởng lão, “Sao ta phải giúp ngươi?”

Đại trưởng lão ngạc nhiên – vừa rồi không phải công tử Ngọc đã tỏ vẻ muốn liên minh với họ sao? Vì sao lại còn hỏi như thế!

“Không phải ngươi mới…”

“Khi nãy ta muốn đồng ý, là vì Đạo tông có giá trị để liên minh với ta, nhưng hiện tại các ngươi gặp nguy hiểm như vậy, làm gì còn tư cách bàn điều kiện cùng ta?” Cung Trường Nguyệt gằn từng tiếng, vẻ mặt khinh bỉ không hề giấu diếm.

Đại trưởng lão trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói, “Ta biết, Đạo tông chúng ta gặp nguy hiểm, Thần lâu các ngươi không cần phải ra tay, nhưng ta khẩn cầu ngài giúp bọn ta một tay!”

Đường đường là đại trưởng lão Đạo tông, ngoại trừ vài vị tiền bối lánh đời thì địa vị của hắn ở Đạo tông là ngang bằng Tông chủ. Hơn một ngàn đệ tử tông môn, hơn mười trưởng lão đều phải nghe lệnh hắn, uy nghiêm của hắn không hề thua kém Tông chủ Đạo tông.

Bây giờ, hắn lại vì Đạo tông mà nói ra chữ “khẩn cầu” với Cung Trường Nguyệt, lại dùng xưng hô là “ngài”!

Đối với trưởng lão cao cao tại thượng mà nói là một chuyện rất khó khăn! Người đi lên vị trí trên cao sẽ khó tránh khỏi việc coi trọng mặt mũi của mình, nhưng đại trưởng lão Đạo tông lại có thể vì Đạo tông mà không quan tâm đến nó!

Trong mắt hắn, chỉ cần Đạo tông vượt qua được lần nguy hiểm này, tất cả đều không sao hết!

Hôm nay, cho dù cầu xin, hắn cũng phải cầu cho được Lâu chủ Thần lâu ra tay!

Trong mắt đại trưởng lão đầy sự kiên định và cố chấp.

Nhưng kiên định và khẩn cầu của hắn có thể đả động đến Cung Trường Nguyệt sao?

Cung Trường Nguyệt ngồi trên ghế, thả lỏng người, lười biếng dựa vào lưng ghế, ánh mắt hơi nheo lại khiến người ta không rét mà run, khí thế tản ra khi nàng lên tiếng.

“Ta là người lương thiện vậy sao?” Cung Trường Nguyệt nhẹ giọng hỏi, lời nói lại lạnh lùng như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.